Xuyên Không Trở Thành Vương Phi
Chương 25: Ta đã yêu chàng rồi
Tình yêu ngọt ngào
07/01/2020
- Cô cũng đừng quá đau lòng , nếu cô muốn cứu chàng ấy thì hãy đi lấy
thảo dược đi , chàng ấy chỉ còn lại thời gian 10 ngày thôi , vương phi
người hãy chuẩn bị đi - Nữ nhân đó , thu dọn kim châm đã châm cứu cho
Tiêu Lãnh Dạ , rồi nói
- Vậy cô nói cho ta biết , cô là ai sao khi không lại biết Tiêu Lãnh Dạ chứ , nên nói rõ ràng được rồi đó - Khi nghe giọng nói đó , Hạ Băng Liên quay mình nhìn nữ nhân kia nói , nàng nhìn nàng ta bằng ánh mắt nghi ngờ
- Tôi là ai bây giờ chưa cho người biết được , thời cơ đến tôi tự nhiên ắc cho người biết , bây giờ vương phi đi nghỉ ngơi đi , ta chăm sóc cho vương gia là được - Nữ nhân đó lại gần Hạ Băng Liên rồi nói
- Tại sao ta phải đi , ta là vương phi , đường đường chính chính gã vào , tại sao ta phải đi , người đi nên là cô mới đúng - Ánh mắt Hạ Băng Liên nhìn nữ nhân đó vô cùng nghi ngờ , nhìn trầm trầm vào
- Ờ , vậy vương phi nghỉ ngơi đi , ta không làm phiền người - nữ nhân đó cầm đồ và đi khỏi phòng cô nghĩ “ ngươi cứ đắc ý đi , có một ngày ta sẽ dành lại vị trí vương phi mà thôi hứ !”
- Không tiễn - của Hạ Băng Liên vang lên , rồi nàng nghĩ “ Nữ nhân này có mối quan hệ không hề đơn giản , ta phải đề phòng mới được “
Rồi nàng ngồi cạnh gường Tiêu Lãnh Dạ ,lấy khăn lao lên trán Tiêu Lãnh Dạ , vẻ mặt buồn của nàng lúc này hiện lên rõ hơn , nét mặt lo lắng không yên , nàng nói với lòng mình rằng “ Hình như ta đã yêu người đàn ông này mất rồi , lúc mới gã cho chàng ta cứ tưởng rằng ta sẽ không yêu chàng mà còn phải rét chàng , nhưng mà bây giờ , chàng bị như vậy ta thấy rất lo lắng , nỗi sợ hãi của ta sợ là sẽ mất chàng cả đời , ta sẽ tìm cách cứu chàng , chàng yên tâm đi , ta đi rồi sẽ về hãy đợi ta “
Rồi trời sáng nàng lên đường ,
- Bây giờ ta phải nhanh lên , nhưng mà tới Đỉnh phong tiên từ đây đi tới đẫn rất xa , nàng suốt quãng dài , đi đến một bờ suối , nước rất trong , nàng ngồi xuống nghĩ một lát , một bóng nam nhân gọi xuống hồ , nàng nhìn lên một nam nhân vô cùng tuấn tú , đang đứng trước mặt nàng , nam nhân đó hỏi
- Cô nương tại sao lại ở đây một mình vậy , ở đây vô cùng nguy hiểm , cô không nên nén lại lâu đâu - nam nhân ngồi xuống trước mặt nàng
- Huynh là ai , sao lại ở nơi này , ta lên đây để tìm đồ - Hạ Băng Liên mặt lạnh lùng nói
- Ta tên Mặc Phong Vũ , còn cô nương cô tên gì - nụ cười tươi nở trên gương mặt nam nhân ấy
- Ta tên gì không liên quan tới huynh , bây giờ ta còn có công chuyện đi trước đây - Hạ Băng Liên đứng , đi nhanh khỏi nơi đó
- Ha nữ nhân này thật thú vị đó , Ta phải có bằng được
- Vậy cô nói cho ta biết , cô là ai sao khi không lại biết Tiêu Lãnh Dạ chứ , nên nói rõ ràng được rồi đó - Khi nghe giọng nói đó , Hạ Băng Liên quay mình nhìn nữ nhân kia nói , nàng nhìn nàng ta bằng ánh mắt nghi ngờ
- Tôi là ai bây giờ chưa cho người biết được , thời cơ đến tôi tự nhiên ắc cho người biết , bây giờ vương phi đi nghỉ ngơi đi , ta chăm sóc cho vương gia là được - Nữ nhân đó lại gần Hạ Băng Liên rồi nói
- Tại sao ta phải đi , ta là vương phi , đường đường chính chính gã vào , tại sao ta phải đi , người đi nên là cô mới đúng - Ánh mắt Hạ Băng Liên nhìn nữ nhân đó vô cùng nghi ngờ , nhìn trầm trầm vào
- Ờ , vậy vương phi nghỉ ngơi đi , ta không làm phiền người - nữ nhân đó cầm đồ và đi khỏi phòng cô nghĩ “ ngươi cứ đắc ý đi , có một ngày ta sẽ dành lại vị trí vương phi mà thôi hứ !”
- Không tiễn - của Hạ Băng Liên vang lên , rồi nàng nghĩ “ Nữ nhân này có mối quan hệ không hề đơn giản , ta phải đề phòng mới được “
Rồi nàng ngồi cạnh gường Tiêu Lãnh Dạ ,lấy khăn lao lên trán Tiêu Lãnh Dạ , vẻ mặt buồn của nàng lúc này hiện lên rõ hơn , nét mặt lo lắng không yên , nàng nói với lòng mình rằng “ Hình như ta đã yêu người đàn ông này mất rồi , lúc mới gã cho chàng ta cứ tưởng rằng ta sẽ không yêu chàng mà còn phải rét chàng , nhưng mà bây giờ , chàng bị như vậy ta thấy rất lo lắng , nỗi sợ hãi của ta sợ là sẽ mất chàng cả đời , ta sẽ tìm cách cứu chàng , chàng yên tâm đi , ta đi rồi sẽ về hãy đợi ta “
Rồi trời sáng nàng lên đường ,
- Bây giờ ta phải nhanh lên , nhưng mà tới Đỉnh phong tiên từ đây đi tới đẫn rất xa , nàng suốt quãng dài , đi đến một bờ suối , nước rất trong , nàng ngồi xuống nghĩ một lát , một bóng nam nhân gọi xuống hồ , nàng nhìn lên một nam nhân vô cùng tuấn tú , đang đứng trước mặt nàng , nam nhân đó hỏi
- Cô nương tại sao lại ở đây một mình vậy , ở đây vô cùng nguy hiểm , cô không nên nén lại lâu đâu - nam nhân ngồi xuống trước mặt nàng
- Huynh là ai , sao lại ở nơi này , ta lên đây để tìm đồ - Hạ Băng Liên mặt lạnh lùng nói
- Ta tên Mặc Phong Vũ , còn cô nương cô tên gì - nụ cười tươi nở trên gương mặt nam nhân ấy
- Ta tên gì không liên quan tới huynh , bây giờ ta còn có công chuyện đi trước đây - Hạ Băng Liên đứng , đi nhanh khỏi nơi đó
- Ha nữ nhân này thật thú vị đó , Ta phải có bằng được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.