Xuyên Không Vào Vương Phi Thất Sủng
Chương 31
Gấu Trúc Thức Đêm
23/05/2022
- Phu quân cần giúp gì không?
Cô bịt mặt lại nên hắn không nhận ra. Hắn nắm lấy, bẻ ngược tay của hắc y nhân đó ra sau. Nhưng nghĩ lại cái giọng này sao...quen quá....
- VyVy.... là nàng sao?
Cô cởi miếng vải che mặt mình ra, định nhào tới ôm hắn nhưng hắn tránh ra, nắm chắc hai vai cô gằng giọng.
- Ai cho nàng tới đây.....khoan đã nàng theo dõi ta sao?
* Gật....gật*
Hắn ôm đầu bất lức, rất nhanh sau đó hắn liền nắm lấy tay cô rời đi. Nhìn thấy vậy cô vội vàng kéo hắn lại.
- Không phải chàng định vào trong sao. Ta muốn đi cùng chàng.
- Ta không cho nàng theo... ở đây rất nguy hiểm. Hơn nữa nàng phải nghĩ tới đứa bé trong bụng nàng nữa chứ, ta không thể mạo hiểm được.
Hắn vẫn không quan tâm tới cô, mà kéo cô đi ra khỏi khu rừng. Đột nhiên hắn cảm nhận được tiếng nấc nhẹ của cô. Quay ra sau nhìn, thì đúng thật vậy. Hai mắt cô rưng rưng nước mắt, nhìn về phía hắn bộ dạng ủy khuất.
- Hức.... hức..... thiếp cũng muốn đi với chàng mà. Thiếp cũng lo cho chàng, rõ ràng đây là chuyện của hai chúng ta. Sao để cho một mình chàng phải gánh chứ....hức....hức.....đi mà~ A Vũ cho thiếp đi chung đi.... thiếp hứa sẽ cẩn thận. Hơn nữa chàng sẽ bảo vệ thiếp không phải sao.....hì....hì.
Cô đã làm tới mức này thì hắn cũng hết cách, đành cho cô đi theo. Hai người lại đi tới gần miệng giếng, để kiểm tra xem dưới giếng có nước không. Hắn lấy một hòn đá nhỏ thả vào trong rồi áp tai vào nghe, khoảng chừng hai giây sau thì nghe được một tiếng tủm.
Dựa vào kiến thức vật lý của hắn thì hắn đoán rằng giếng không sâu lắm. Nhưng hắn không biết bơi thì phải làm sao. Như hiểu ra được khó khăn, cô liền vỗ ngực ra oai.
- Chàng yên tâm, ta biết bơi để ta gánh team cho. Chàng chỉ cần nín thở cho tốt là được rồi.
Ánh mắt nghi hoặc của hắn bắn về phía cô nhưng giờ còn cách nào khác sao. Đành tin tưởng vào cô vậy. Hai người hít một hơi thật sâu, sau đó cùng nhảy xuống.
Cô cầm lấy tay hắn, lặn sâu xuống đáy giếng. Quả thật có tìm được một con đường khác. Không để mất thời gian cô nắm tay hắn, cùng bơi vào con đường đó, rất nhanh hai người đã lên tới mặt nước.
Đây là một cái hồ không lớn lắm, nằm phía bên hông chánh điện. Nghe được có tiếng người bước tới, hắn nhanh chóng kéo cô nấp vào một tảng đá gần đó.
- Chủ nhân nghe nói có người phát hiện ra thân phận của Hoàng Hậu rồi. Có cần thuộc hạ đi xử lý bà ta không.
Đáp lại là một giọng nữ trầm, cô ta đi lại ngôi vào cái ghế được đặt giữa chánh điện nhàn nhã đáp:
- Không cần, bà ta già rồi, để bà ta an hưởng tuổi già đi. Còn việc ta nhờ ngươi đi tìm tấm bản đồ, ngươi làm tới đâu rồi.
- Thuộc hạ biết được Hoàng hậu có giữ một tấm nhưng thuộc hạ tìm mãi vẫn không thấy. Có điều chủ nhân yên tâm, vẫn còn một tấm nữa hiện đang nằm ở Từ gia.
- Phải lấy được tấm bản đồ càng nhanh càng tốt....ta nhất định phải có được thanh kiếm đó.... ngày đó gần đến rồi.
- Vâng thuộc hạ cáo lui.
Thấy cô ta đi rồi, cô kéo hắn ra khỏi hồ thì thấy hắn như tượng mà đứng yên. Gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Cô lấy tay quơ qua quơ lạ trước mặt hắn, thấy hắn vẫn bất động.
- Này.....này chàng sao vậy?
- Lan phi...
- Hả??????
- Cô gái vừa nãy chính là Lan phi.
Bây giờ đến lượt cô đứng hình....Lan phi sao? Thật sự là Lan phi.
- À mà Lan phi là ai vậy?
- Là một trong bốn Trắc phi của ta. Trước giờ nàng ấy rất yên phận, không hay đi kiếm chuyện trong vương phủ không ngờ.... không ngờ.....
Nét mặt của cô thoáng buồn.
- Chàng thất vọng sao?
Biết mình làm cô hiểu lầm, hắn vội vàng giải thích:
- Nàng lại nghĩ đi đâu vậy....ta chỉ cảm thấy bất ngờ thôi. Nào.... ngâm nước lâu sẽ bệnh đó chúng ta đi lên thôi.
Bản đồ chỉ rằng, phía sau chánh điện có một căn mật thất. Chỉ cần xoay ổ khoá đúng cách, sẽ mở được cửa. Rất may bản đồ cũng đã chỉ cách mở khóa nên hai người đã thuận lợi vượt qua.
Trước mắt họ là một con đường hẹp vừa đúng một người đi. Trên đất có rất nhiều công tắc, chỉ cần đi sai một bước thì không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra.
Hắn nhích từng bước đi phía trước, cô giẫm lên dấu chân của hắn đi phía sau, bỗng hắn nghe một âm thanh gì đó.
Là âm thanh phát ra của súng bắn tên, khi mũi tên được cài vào. Nhanh chóng hắn kéo cô chạy đi, phía sau chính ta mũi tên bắn ra tới tấp. Thật may mắn là cả cô và hắn đều chạy ra khỏi con đường đó.
- Để ta xem nàng không sao chứ?
- Không mất lạng nào, chàng yên tâm.
Họ đang ở một căn phòng khác, ở giữa phòng chính là một cái quan tài làm bằng băng. Khí lạnh từ cái quan tài đó toả ra thật không thể nào đùa được.
Nằm trong quan tài chính là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Hình như là người lai, ngũ quan tinh tế còn mặt cả giáp chiến đấu. Hơn nữa trên nắp quan tài, có đặt một thanh kiếm.
Đúng rồi đó chính là thanh kiếm cô và hắn vất vả tìm kiếm bấy lâu nay. Cô định đưa tay lấy thanh kiếm xuống thì bị hắn ngăn lại.
- Nàng đừng động vào.... nếu lấy thanh kiếm này xuống thì căn phòng này sẽ xập đó.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
- Hình như trên nắp quan tài có khắc chữ gì đó kỳ lạ lắm.... nàng đọc thử xem.
Cô nhìn vào mấy chữ đó, trầm ngâm một hồi lâu.
- Là văn tự cổ, trước đây thiếp từng học qua.
" Khi mặt trăng biến mất, cũng chính là thời khắc bóng tối bao phủ lấy thế gian này. Không gian và thời gian sẽ trở nên hỗn loạn, Huyết Kiếm sẽ phát huy hết sức mạnh của nó chỉ cần......."
- Nó chỉ viết tới đó thôi, phần sau hình như bị mờ rồi thiếp không đọc được.
Rồi bỗng nhiên một giọng cười phát lên, con đường thoát ra duy nhất bị đóng lại.
Cô bịt mặt lại nên hắn không nhận ra. Hắn nắm lấy, bẻ ngược tay của hắc y nhân đó ra sau. Nhưng nghĩ lại cái giọng này sao...quen quá....
- VyVy.... là nàng sao?
Cô cởi miếng vải che mặt mình ra, định nhào tới ôm hắn nhưng hắn tránh ra, nắm chắc hai vai cô gằng giọng.
- Ai cho nàng tới đây.....khoan đã nàng theo dõi ta sao?
* Gật....gật*
Hắn ôm đầu bất lức, rất nhanh sau đó hắn liền nắm lấy tay cô rời đi. Nhìn thấy vậy cô vội vàng kéo hắn lại.
- Không phải chàng định vào trong sao. Ta muốn đi cùng chàng.
- Ta không cho nàng theo... ở đây rất nguy hiểm. Hơn nữa nàng phải nghĩ tới đứa bé trong bụng nàng nữa chứ, ta không thể mạo hiểm được.
Hắn vẫn không quan tâm tới cô, mà kéo cô đi ra khỏi khu rừng. Đột nhiên hắn cảm nhận được tiếng nấc nhẹ của cô. Quay ra sau nhìn, thì đúng thật vậy. Hai mắt cô rưng rưng nước mắt, nhìn về phía hắn bộ dạng ủy khuất.
- Hức.... hức..... thiếp cũng muốn đi với chàng mà. Thiếp cũng lo cho chàng, rõ ràng đây là chuyện của hai chúng ta. Sao để cho một mình chàng phải gánh chứ....hức....hức.....đi mà~ A Vũ cho thiếp đi chung đi.... thiếp hứa sẽ cẩn thận. Hơn nữa chàng sẽ bảo vệ thiếp không phải sao.....hì....hì.
Cô đã làm tới mức này thì hắn cũng hết cách, đành cho cô đi theo. Hai người lại đi tới gần miệng giếng, để kiểm tra xem dưới giếng có nước không. Hắn lấy một hòn đá nhỏ thả vào trong rồi áp tai vào nghe, khoảng chừng hai giây sau thì nghe được một tiếng tủm.
Dựa vào kiến thức vật lý của hắn thì hắn đoán rằng giếng không sâu lắm. Nhưng hắn không biết bơi thì phải làm sao. Như hiểu ra được khó khăn, cô liền vỗ ngực ra oai.
- Chàng yên tâm, ta biết bơi để ta gánh team cho. Chàng chỉ cần nín thở cho tốt là được rồi.
Ánh mắt nghi hoặc của hắn bắn về phía cô nhưng giờ còn cách nào khác sao. Đành tin tưởng vào cô vậy. Hai người hít một hơi thật sâu, sau đó cùng nhảy xuống.
Cô cầm lấy tay hắn, lặn sâu xuống đáy giếng. Quả thật có tìm được một con đường khác. Không để mất thời gian cô nắm tay hắn, cùng bơi vào con đường đó, rất nhanh hai người đã lên tới mặt nước.
Đây là một cái hồ không lớn lắm, nằm phía bên hông chánh điện. Nghe được có tiếng người bước tới, hắn nhanh chóng kéo cô nấp vào một tảng đá gần đó.
- Chủ nhân nghe nói có người phát hiện ra thân phận của Hoàng Hậu rồi. Có cần thuộc hạ đi xử lý bà ta không.
Đáp lại là một giọng nữ trầm, cô ta đi lại ngôi vào cái ghế được đặt giữa chánh điện nhàn nhã đáp:
- Không cần, bà ta già rồi, để bà ta an hưởng tuổi già đi. Còn việc ta nhờ ngươi đi tìm tấm bản đồ, ngươi làm tới đâu rồi.
- Thuộc hạ biết được Hoàng hậu có giữ một tấm nhưng thuộc hạ tìm mãi vẫn không thấy. Có điều chủ nhân yên tâm, vẫn còn một tấm nữa hiện đang nằm ở Từ gia.
- Phải lấy được tấm bản đồ càng nhanh càng tốt....ta nhất định phải có được thanh kiếm đó.... ngày đó gần đến rồi.
- Vâng thuộc hạ cáo lui.
Thấy cô ta đi rồi, cô kéo hắn ra khỏi hồ thì thấy hắn như tượng mà đứng yên. Gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Cô lấy tay quơ qua quơ lạ trước mặt hắn, thấy hắn vẫn bất động.
- Này.....này chàng sao vậy?
- Lan phi...
- Hả??????
- Cô gái vừa nãy chính là Lan phi.
Bây giờ đến lượt cô đứng hình....Lan phi sao? Thật sự là Lan phi.
- À mà Lan phi là ai vậy?
- Là một trong bốn Trắc phi của ta. Trước giờ nàng ấy rất yên phận, không hay đi kiếm chuyện trong vương phủ không ngờ.... không ngờ.....
Nét mặt của cô thoáng buồn.
- Chàng thất vọng sao?
Biết mình làm cô hiểu lầm, hắn vội vàng giải thích:
- Nàng lại nghĩ đi đâu vậy....ta chỉ cảm thấy bất ngờ thôi. Nào.... ngâm nước lâu sẽ bệnh đó chúng ta đi lên thôi.
Bản đồ chỉ rằng, phía sau chánh điện có một căn mật thất. Chỉ cần xoay ổ khoá đúng cách, sẽ mở được cửa. Rất may bản đồ cũng đã chỉ cách mở khóa nên hai người đã thuận lợi vượt qua.
Trước mắt họ là một con đường hẹp vừa đúng một người đi. Trên đất có rất nhiều công tắc, chỉ cần đi sai một bước thì không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra.
Hắn nhích từng bước đi phía trước, cô giẫm lên dấu chân của hắn đi phía sau, bỗng hắn nghe một âm thanh gì đó.
Là âm thanh phát ra của súng bắn tên, khi mũi tên được cài vào. Nhanh chóng hắn kéo cô chạy đi, phía sau chính ta mũi tên bắn ra tới tấp. Thật may mắn là cả cô và hắn đều chạy ra khỏi con đường đó.
- Để ta xem nàng không sao chứ?
- Không mất lạng nào, chàng yên tâm.
Họ đang ở một căn phòng khác, ở giữa phòng chính là một cái quan tài làm bằng băng. Khí lạnh từ cái quan tài đó toả ra thật không thể nào đùa được.
Nằm trong quan tài chính là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Hình như là người lai, ngũ quan tinh tế còn mặt cả giáp chiến đấu. Hơn nữa trên nắp quan tài, có đặt một thanh kiếm.
Đúng rồi đó chính là thanh kiếm cô và hắn vất vả tìm kiếm bấy lâu nay. Cô định đưa tay lấy thanh kiếm xuống thì bị hắn ngăn lại.
- Nàng đừng động vào.... nếu lấy thanh kiếm này xuống thì căn phòng này sẽ xập đó.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
- Hình như trên nắp quan tài có khắc chữ gì đó kỳ lạ lắm.... nàng đọc thử xem.
Cô nhìn vào mấy chữ đó, trầm ngâm một hồi lâu.
- Là văn tự cổ, trước đây thiếp từng học qua.
" Khi mặt trăng biến mất, cũng chính là thời khắc bóng tối bao phủ lấy thế gian này. Không gian và thời gian sẽ trở nên hỗn loạn, Huyết Kiếm sẽ phát huy hết sức mạnh của nó chỉ cần......."
- Nó chỉ viết tới đó thôi, phần sau hình như bị mờ rồi thiếp không đọc được.
Rồi bỗng nhiên một giọng cười phát lên, con đường thoát ra duy nhất bị đóng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.