Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 527: Nhưng mà
KK Cố Hương
08/02/2024
Dạ Lai Hương như ngồi trên đống lửa, hắn ta cứ cảm giác Lâm Bắc Phàm xum xoe một cách vô cớ, thể nào cũng có ý đồ không hay.
Tuy nhiên lúc này hắn ta không quan tâm được nhiều, chỉ vội bảo: “Phủ doãn đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi!”
“Chuyện gì mời ngươi nói, có thể giúp được thì ta chắc chắn sẽ giúp!”
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực nói.
“Đa tạ phủ doãn đại nhân! Chuyện là thế này, hiện giờ bên ngoài đang lan truyền chuyện ta đánh chết Tông Sư Đại Hạ, đây không phải sự thật nên ta muốn nhờ ngươi giúp ta thanh minh!”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Tại sao phải thanh minh, đây là sự thật còn gì?”
Dạ Lai Hương ngớ người: “Hả? Sự thật gì?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào Dạ Lai Hương, tỏ vẻ ta đã nhìn thấu ngươi rồi, đoạn cười bảo: “Dạ Lai Hương, ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào nữa? Rõ ràng là ngươi đã giết chết vị Tông Sư Đại Hạ kia còn không chịu thừa nhận?”
Dạ Lai Hương lắc đầu: “Không đâu, thực sự không phải đâu…”
“Nếu không phải thì người ta đã quay lại báo thù ngươi từ lâu rồi! Nhưng đến giờ hắn ta vẫn bặt vô âm tín, chứng tỏ hắn ta đã chết, chết trong tay ngươi! Ngươi lại còn lừa ta, bảo chỉ đả thương đối phương thôi, cái miệng của ngươi đúng là chẳng thốt được câu nào là thật…”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, lắc đầu: “Song lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ánh mắt của quần chúng sáng như sao, ha ha!”
Dạ Lai Hương lại càng sốt sắng hơn: “Chuyện không phải như vậy đâu…”
“Ngươi đừng có giấu ta nữa!”
Lâm Bắc Phàm vừa rót trà vừa cười: “Ban đầu ta cũng không tin đâu, dẫu sao thì một Tiên Thiên sao có thể giết được Tông Sư? Nhưng nghĩ lại chuyện ở Hổ Lao Quan thì ta lại không thể không tin!”
Dạ Lai Hương ngẩn người, đoạn hỏi: “Hổ Lao Quan có chuyện gì?”
“Khi ấy Tông Sư Đại Hạ bảo vệ Hạ Thiên Khung đã truy sát ngươi, ngươi dụ hắn ta đi, giờ không biết đã chạy trốn đến chỗ nào! Nhưng cuối cùng ngươi trở lại, còn hắn ta thì mất tăm mất tích, không còn xuất hiện nữa, cũng chẳng có tin tức gì! Chuyện bây giờ cũng giống vậy, ngươi xem, đây là sự trùng hợp à?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hai vị Tông Sư kia đều biến mất sau khi truy sát ngươi! Chứng tỏ chuyện bọn họ mất tích có liên quan đến ngươi! Rõ hơn thì là ngươi đã giết bọn họ!”
“Không phải vậy đâu! Thực sự không phải như vậy, sao ta có thể giết được Tông Sư?”
Gương mặt Dạ Lai Hương lộ vẻ bất lực.
“Đừng giải thích nữa, giải thích chính là ngụy biện, mà ngụy biện chứng tỏ chuyện kia là sự thật!”
Lâm Bắc Phàm đùa giỡn.
“A!” Dạ Lai Hương không biết phải giải thích thế nào nữa, hắn ta chán nản đến mức trợn trắng mắt.
Tiếp đó, suy luận của Lâm Bắc Phàm cũng được truyền đi từ nha môn.
“Đến phủ doãn đại nhân cũng thừa nhận rồi, vị Tông Sư kia đã chết trong tay Ngự Miêu Dạ Lai Hương!”
“Lúc ở Hổ Lao Quan, để cứu Đại Võ, hắn ta đã giết một vị Tông Sư của Đại Hạ! Khi trở về kinh thành lại giết thêm một vị nữa! Giết liên tiếp hai vị Tông Sư, đúng là quá mạnh!”
“Tông Sư thì đã là gì? Ở trước mặt đại hiệp Dạ Lai Hương của chúng ta cũng chỉ là một bãi cứt thôi!”
“Đại hiệp Dạ Lai Hương quá trâu bò!”
Chuyện này được lan truyền rất mạnh mẽ, chuyện tốt thì giấu chuyện xấu truyền đi! Đến cả ba vị cung phụng của Đại Võ cũng không ngồi yên được nữa!
“Bên ngoài đồn rằng Ngự Miêu Dạ Lai Hương có thực lực Tông Sư, hắn ta đã giết chết hai vị Tông Sư Đại Hạ!”
“Anh hùng xuất thiếu niên, đúng là tài giỏi!”
“Hai vị đồng đạo, Tông Sư hiếm có, chi bằng chúng ta tìm hắn ta xin được chỉ giáo xem sao?”
“Đồng ý! Chắc Dạ Lai Hương sẽ bằng lòng thôi!”
…
Thế là ba vị cung phụng của Đại Võ bèn tìm Dạ Lai Hương để luận bàn! Dạ Lai Hương sợ đến mức muốn tè ra quần, chuyện hắn ta lo lắng đã xảy ra rồi!
Hắn ta hoảng loạn nói: “Ba vị tiền bối, các ngươi đánh giá ta quá cao rồi! Thực lực của vãn bối thấp, hoàn toàn không thể giết được Tông Sư, bên ngoài người ta đồn bậy đấy, các ngươi đừng xem là thật!”
Ba vị Tông Sư cung phụng kia lại vô cùng kiên định.
“Tin đồn vô căn cứ nhưng chưa chắc đã không có nguyên nhân!”
“Đừng phí lời nữa, là thật hay là giả thì cứ đánh một trận là biết còn gì?”
“Dạ Lai Hương, nghênh chiến đi!”
Cuối cùng, Dạ Lai Hương bị lôi ra khỏi thành tham gia trận đánh. Trận đánh này đúng thật là kinh thiên động địa!
Dạ Lai Hương bị đánh tới tấp như một cái bao cát, gương mặt anh tuấn toàn cục u, mắt cũng sưng húp, miệng méo mó, quần áo tơi tả. Hắn ta nằm ngửa trên mặt đất, mặt mày toàn những bụi là bụi.
Lúc bấy giờ, hắn ta trông thấy một gương mặt còn anh tuấn hơn.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nói: “Hóa ra ngươi không làm được thật!”
Khoảnh khắc ấy Dạ Lai Hương tức đến nỗi thở phì phò!
Những tiếng kêu tủi thân của hắn ta biến thành tiếng gào thét: “Má nó ta đã nói từ lâu rồi mà các ngươi không tin!”
Giọng nói của hắn ta vang vọng khắp nơi, người nghe đau lòng, người thấy rơi nước mắt!
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Sự thật cho chúng ta biết, làm người không nên quá đắc ý, dễ bị ăn đập lắm!”
Ở một bên khác, đoàn đại biểu Đại Hạ đã rời khỏi kinh thành đang nôn nóng đợi thái tử Đại Hạ và vị Tông Sư kia.
Thế nhưng bọn họ đợi mãi, mấy ngày trôi qua mà vẫn không thấy người đâu làm bọn họ vô cùng sốt ruột.
“Tính theo thời gian thì chắc Mộc Lão phải cứu được thái tử điện hạ rồi tụ họp với chúng ta rồi chứ! Tại sao đến giờ mà vẫn chưa thấy hai người họ đâu?”
“Hay là… xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chắc không đâu? Mộc Lão đích thân ra tay thì xảy ra chuyện thế nào được?”
“Nhưng mà…”
Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng bọn họ…
Tuy nhiên lúc này hắn ta không quan tâm được nhiều, chỉ vội bảo: “Phủ doãn đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi!”
“Chuyện gì mời ngươi nói, có thể giúp được thì ta chắc chắn sẽ giúp!”
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực nói.
“Đa tạ phủ doãn đại nhân! Chuyện là thế này, hiện giờ bên ngoài đang lan truyền chuyện ta đánh chết Tông Sư Đại Hạ, đây không phải sự thật nên ta muốn nhờ ngươi giúp ta thanh minh!”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Tại sao phải thanh minh, đây là sự thật còn gì?”
Dạ Lai Hương ngớ người: “Hả? Sự thật gì?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào Dạ Lai Hương, tỏ vẻ ta đã nhìn thấu ngươi rồi, đoạn cười bảo: “Dạ Lai Hương, ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào nữa? Rõ ràng là ngươi đã giết chết vị Tông Sư Đại Hạ kia còn không chịu thừa nhận?”
Dạ Lai Hương lắc đầu: “Không đâu, thực sự không phải đâu…”
“Nếu không phải thì người ta đã quay lại báo thù ngươi từ lâu rồi! Nhưng đến giờ hắn ta vẫn bặt vô âm tín, chứng tỏ hắn ta đã chết, chết trong tay ngươi! Ngươi lại còn lừa ta, bảo chỉ đả thương đối phương thôi, cái miệng của ngươi đúng là chẳng thốt được câu nào là thật…”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, lắc đầu: “Song lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ánh mắt của quần chúng sáng như sao, ha ha!”
Dạ Lai Hương lại càng sốt sắng hơn: “Chuyện không phải như vậy đâu…”
“Ngươi đừng có giấu ta nữa!”
Lâm Bắc Phàm vừa rót trà vừa cười: “Ban đầu ta cũng không tin đâu, dẫu sao thì một Tiên Thiên sao có thể giết được Tông Sư? Nhưng nghĩ lại chuyện ở Hổ Lao Quan thì ta lại không thể không tin!”
Dạ Lai Hương ngẩn người, đoạn hỏi: “Hổ Lao Quan có chuyện gì?”
“Khi ấy Tông Sư Đại Hạ bảo vệ Hạ Thiên Khung đã truy sát ngươi, ngươi dụ hắn ta đi, giờ không biết đã chạy trốn đến chỗ nào! Nhưng cuối cùng ngươi trở lại, còn hắn ta thì mất tăm mất tích, không còn xuất hiện nữa, cũng chẳng có tin tức gì! Chuyện bây giờ cũng giống vậy, ngươi xem, đây là sự trùng hợp à?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hai vị Tông Sư kia đều biến mất sau khi truy sát ngươi! Chứng tỏ chuyện bọn họ mất tích có liên quan đến ngươi! Rõ hơn thì là ngươi đã giết bọn họ!”
“Không phải vậy đâu! Thực sự không phải như vậy, sao ta có thể giết được Tông Sư?”
Gương mặt Dạ Lai Hương lộ vẻ bất lực.
“Đừng giải thích nữa, giải thích chính là ngụy biện, mà ngụy biện chứng tỏ chuyện kia là sự thật!”
Lâm Bắc Phàm đùa giỡn.
“A!” Dạ Lai Hương không biết phải giải thích thế nào nữa, hắn ta chán nản đến mức trợn trắng mắt.
Tiếp đó, suy luận của Lâm Bắc Phàm cũng được truyền đi từ nha môn.
“Đến phủ doãn đại nhân cũng thừa nhận rồi, vị Tông Sư kia đã chết trong tay Ngự Miêu Dạ Lai Hương!”
“Lúc ở Hổ Lao Quan, để cứu Đại Võ, hắn ta đã giết một vị Tông Sư của Đại Hạ! Khi trở về kinh thành lại giết thêm một vị nữa! Giết liên tiếp hai vị Tông Sư, đúng là quá mạnh!”
“Tông Sư thì đã là gì? Ở trước mặt đại hiệp Dạ Lai Hương của chúng ta cũng chỉ là một bãi cứt thôi!”
“Đại hiệp Dạ Lai Hương quá trâu bò!”
Chuyện này được lan truyền rất mạnh mẽ, chuyện tốt thì giấu chuyện xấu truyền đi! Đến cả ba vị cung phụng của Đại Võ cũng không ngồi yên được nữa!
“Bên ngoài đồn rằng Ngự Miêu Dạ Lai Hương có thực lực Tông Sư, hắn ta đã giết chết hai vị Tông Sư Đại Hạ!”
“Anh hùng xuất thiếu niên, đúng là tài giỏi!”
“Hai vị đồng đạo, Tông Sư hiếm có, chi bằng chúng ta tìm hắn ta xin được chỉ giáo xem sao?”
“Đồng ý! Chắc Dạ Lai Hương sẽ bằng lòng thôi!”
…
Thế là ba vị cung phụng của Đại Võ bèn tìm Dạ Lai Hương để luận bàn! Dạ Lai Hương sợ đến mức muốn tè ra quần, chuyện hắn ta lo lắng đã xảy ra rồi!
Hắn ta hoảng loạn nói: “Ba vị tiền bối, các ngươi đánh giá ta quá cao rồi! Thực lực của vãn bối thấp, hoàn toàn không thể giết được Tông Sư, bên ngoài người ta đồn bậy đấy, các ngươi đừng xem là thật!”
Ba vị Tông Sư cung phụng kia lại vô cùng kiên định.
“Tin đồn vô căn cứ nhưng chưa chắc đã không có nguyên nhân!”
“Đừng phí lời nữa, là thật hay là giả thì cứ đánh một trận là biết còn gì?”
“Dạ Lai Hương, nghênh chiến đi!”
Cuối cùng, Dạ Lai Hương bị lôi ra khỏi thành tham gia trận đánh. Trận đánh này đúng thật là kinh thiên động địa!
Dạ Lai Hương bị đánh tới tấp như một cái bao cát, gương mặt anh tuấn toàn cục u, mắt cũng sưng húp, miệng méo mó, quần áo tơi tả. Hắn ta nằm ngửa trên mặt đất, mặt mày toàn những bụi là bụi.
Lúc bấy giờ, hắn ta trông thấy một gương mặt còn anh tuấn hơn.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nói: “Hóa ra ngươi không làm được thật!”
Khoảnh khắc ấy Dạ Lai Hương tức đến nỗi thở phì phò!
Những tiếng kêu tủi thân của hắn ta biến thành tiếng gào thét: “Má nó ta đã nói từ lâu rồi mà các ngươi không tin!”
Giọng nói của hắn ta vang vọng khắp nơi, người nghe đau lòng, người thấy rơi nước mắt!
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Sự thật cho chúng ta biết, làm người không nên quá đắc ý, dễ bị ăn đập lắm!”
Ở một bên khác, đoàn đại biểu Đại Hạ đã rời khỏi kinh thành đang nôn nóng đợi thái tử Đại Hạ và vị Tông Sư kia.
Thế nhưng bọn họ đợi mãi, mấy ngày trôi qua mà vẫn không thấy người đâu làm bọn họ vô cùng sốt ruột.
“Tính theo thời gian thì chắc Mộc Lão phải cứu được thái tử điện hạ rồi tụ họp với chúng ta rồi chứ! Tại sao đến giờ mà vẫn chưa thấy hai người họ đâu?”
“Hay là… xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chắc không đâu? Mộc Lão đích thân ra tay thì xảy ra chuyện thế nào được?”
“Nhưng mà…”
Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng bọn họ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.