Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 528: Và còn một chuyện cuối cùng!
KK Cố Hương
08/02/2024
Bọn họ không yên tâm nên chỉ đành đi nghe ngóng.
Kết quả lại nhận được một tin kinh thiên động địa rằng Tông Sư Mộc Lão đã cướp ngục, nhưng người hắn ta cứu được không phải là thái tử mà là Dạ Lai Hương – kẻ đã ngụy trang thành thái tử.
Cái tên Dạ Lai Hương này ngụy trang quá thành công, dọc đường mà không bị người ta phát hiện ra.
Hơn nữa hắn ta còn ẩn náu kĩ vô cùng, giết được Mộc Lão trong quá trình giải cứu.
Tại trận chiến Hổ Lao Quan, hắn ta cũng đã giết một vị Tông Sư của Đại Hạ. Hai vị Tông Sư Đại Hạ đều chết trong tay hắn ta, đúng là vừa đáng sợ vừa đáng hận.
Thế nên việc cứu thái tử lần này đã thất bại.
Sau khi hay tin, tất cả bọn họ đều sợ đến mức ngẩn người, sau lưng ướt đẫm.
“Vương đại nhân, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Không cứu được thái tử điện hạ, cung phụng của Đại Hạ ta còn chết trong sự việc lần này, sau khi trở về chúng ta phải ăn nói thế nào với bệ hạ đây?”
“Bệ hạ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, chúng ta xong đời rồi!”
“Vương đại nhân, mau nghĩ cách đi thôi!”
Tất cả quan viên Đại Hạ đều hoảng loạn.
Vương đại nhân thở dài một hơi, gương mặt lộ vẻ khổ sở: “Còn làm gì được nữa? Chỉ đành quay về nhận tội với bệ hạ thôi! Không cứu được thái tử điện hạ, Mộc Lão cũng không còn, đúng là mất cả chì lẫn chài! Chỉ mong bệ hạ nhân từ không giận chó đánh mèo lên chúng ta!”
Những người khác gật đầu, sắc mặt khó coi vô cùng.
Lồng ngực bọn họ lạnh toát.
Đúng lúc ấy, một người cao lớn oai nghiêm xông vào, nhìn chòng chọc mười ba người kia rồi gật đầu: “Xem ra không tìm sai người rồi, chắc các vị là quan viên Đại Hạ tới đàm phán với triều đình ta nhỉ?”
Đương lúc nguy cấp lại thấy một người khí thế cực kì dũng mãnh xông vào khiến đoàn đại biểu Đại Hạ sợ đến mức lùi hết vào một góc.
Một quan viên ấp úng nói: “Ngươi ngươi ngươi… là ai? Tìm… bọn ta có chuyện gì?”
“Bản quan là sai dịch của Lục Phiến Môn Đại Võ, Đại Ngưu!”
Đại Ngưu một tay chống hông một tay cầm đao, dáng đứng uy nghiêm vô cùng. Hắn ta nghiêm túc nói: “Lần này bản quan nhận lệnh của Trung Dũng Bá, phủ doãn Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm, tới truyền khẩu dụ cho các ngươi!”
Mọi người bên Đại Hạ nhìn nhau, Vương đại nhân hỏi: “Hắn muốn nói gì với chúng ta?”
“Lâm đại nhân bảo ta nói cho các ngươi!”
Đại Ngưu nói: “Nhớ mang quốc thư và điều khoản bồi thường về, bồi thường theo những gì đã ghi trong đó, đừng có giở trò gì với chúng ta bằng không sẽ cho các ngươi đẹp mặt! Chúng ta có thể giết hai vị Tông Sư của các ngươi thì cũng có thể giết vị thứ ba, thậm chí còn giết tới cả hoàng cung của các ngươi, hậu quả các ngươi tự chịu!”
Mọi người bên Đại Hạ sợ đến mức đổ mồ hôi.
Vương đại nhân run rẩy chắp tay nói: “Vâng thưa… Đại Ngưu đại nhân, bản quan nhớ rồi!”
“Nhớ là tốt, bản quan đi đây!”
Đại Ngưu liếc nhìn mọi người rồi rời đi.
Mấy người bên Đại Hạ mang quốc thư và điều khoản bồi thường về, đồng thời bẩm báo chuyện này cho Hạ hoàng.
Hạ hoàng cũng biết điều hơn, tiến hành bồi thường như trong điều khoản và không dám làm gì khác, chỉ sợ sẽ mất đi một vị Tông Sư nữa, còn sợ đối phương giết tới kinh thành hơn.
Cường giả có thể giết Tông Sư đúng là rất đáng sợ!
Thế nên lượng lớn vật tư đã được chuyển tới Hổ Lao Quan, sau đó chuyển tới Đức Thiên Phủ trong kinh thành theo đường thủy.
Quốc khố của Đại Võ nhanh chóng được lấp đầy. Tuy nhiên, chuyện này lại khiến lòng tham của Giang Nam vương nổi lên.
Phải biết rằng hiện giờ thứ hắn ta thiếu nhất chính là lương thực.
Do không có lương thực nên hắn ta phải đi cướp lương thực của những người khác, dẫn đến kinh tế Giang Nam sụp đổ. Cũng bởi thiếu thốn lương thực nên hắn không thể không bắt binh lính của mình đi trồng ruộng, nhổ rễ cây kiếm cái ăn.
Song hiện giờ triều đình lại có nhiều lương thực như vậy, lại còn nhiều vật tư khác nữa, đúng là khiến hắn ta phải đỏ mắt.
Sau khi suy nghĩ hai ngày, Giang Nam vương cắn răng nói: “Cứ cướp vậy!”
Vương Phú Quý kinh hãi: “Vương gia, vương gia làm vậy là nguy hiểm lắm! Phải biết rằng để bảo vệ lương thực, triều đình đã phái trọng binh đi theo dọc đường! Nếu chúng ta đi cướp thì chắc chắn sẽ phải đối đầu với triều đình! Triều đình vừa thắng trận, sĩ khí đương mạnh, nên tránh đi thì hơn! Lúc này xuất binh là việc làm không hề lí trí!”
“Hơn nữa dù có cướp được lương thực thì chúng ta phải vận chuyển lương thực về kiểu gì? Chúng ta mang theo một số lượng lương thực lớn, việc di chuyển sẽ vô cùng chậm chạp, như thế thì làm sao đánh lại được triều đình?”
“Và còn một chuyện cuối cùng!”
Vương Phú Quý chắp tay, nói: “Vương gia, hiện giờ thực sự không phải lúc khởi binh! Lúc này, triều đình vẫn đang rất lớn mạnh, một khi chúng ta đối đầu với triều đình thì tổn thất binh tướng là điều khó tránh, cuối cùng lại tạo điều kiện cho người ta!”
Sắc mặt Giang Nam vương lộ vẻ xoắn xuýt, đây cũng là điểm khiến hắn ta do dự.
Cướp lương thực là việc vô cùng nguy hiểm, có khả năng lớn sẽ hao binh tổn tướng, chỉ mất chứ chẳng được gì. Thế nhưng không có lương thực thì sự phát triển của hắn ta sẽ bị hạn chế.
Kết quả lại nhận được một tin kinh thiên động địa rằng Tông Sư Mộc Lão đã cướp ngục, nhưng người hắn ta cứu được không phải là thái tử mà là Dạ Lai Hương – kẻ đã ngụy trang thành thái tử.
Cái tên Dạ Lai Hương này ngụy trang quá thành công, dọc đường mà không bị người ta phát hiện ra.
Hơn nữa hắn ta còn ẩn náu kĩ vô cùng, giết được Mộc Lão trong quá trình giải cứu.
Tại trận chiến Hổ Lao Quan, hắn ta cũng đã giết một vị Tông Sư của Đại Hạ. Hai vị Tông Sư Đại Hạ đều chết trong tay hắn ta, đúng là vừa đáng sợ vừa đáng hận.
Thế nên việc cứu thái tử lần này đã thất bại.
Sau khi hay tin, tất cả bọn họ đều sợ đến mức ngẩn người, sau lưng ướt đẫm.
“Vương đại nhân, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Không cứu được thái tử điện hạ, cung phụng của Đại Hạ ta còn chết trong sự việc lần này, sau khi trở về chúng ta phải ăn nói thế nào với bệ hạ đây?”
“Bệ hạ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, chúng ta xong đời rồi!”
“Vương đại nhân, mau nghĩ cách đi thôi!”
Tất cả quan viên Đại Hạ đều hoảng loạn.
Vương đại nhân thở dài một hơi, gương mặt lộ vẻ khổ sở: “Còn làm gì được nữa? Chỉ đành quay về nhận tội với bệ hạ thôi! Không cứu được thái tử điện hạ, Mộc Lão cũng không còn, đúng là mất cả chì lẫn chài! Chỉ mong bệ hạ nhân từ không giận chó đánh mèo lên chúng ta!”
Những người khác gật đầu, sắc mặt khó coi vô cùng.
Lồng ngực bọn họ lạnh toát.
Đúng lúc ấy, một người cao lớn oai nghiêm xông vào, nhìn chòng chọc mười ba người kia rồi gật đầu: “Xem ra không tìm sai người rồi, chắc các vị là quan viên Đại Hạ tới đàm phán với triều đình ta nhỉ?”
Đương lúc nguy cấp lại thấy một người khí thế cực kì dũng mãnh xông vào khiến đoàn đại biểu Đại Hạ sợ đến mức lùi hết vào một góc.
Một quan viên ấp úng nói: “Ngươi ngươi ngươi… là ai? Tìm… bọn ta có chuyện gì?”
“Bản quan là sai dịch của Lục Phiến Môn Đại Võ, Đại Ngưu!”
Đại Ngưu một tay chống hông một tay cầm đao, dáng đứng uy nghiêm vô cùng. Hắn ta nghiêm túc nói: “Lần này bản quan nhận lệnh của Trung Dũng Bá, phủ doãn Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm, tới truyền khẩu dụ cho các ngươi!”
Mọi người bên Đại Hạ nhìn nhau, Vương đại nhân hỏi: “Hắn muốn nói gì với chúng ta?”
“Lâm đại nhân bảo ta nói cho các ngươi!”
Đại Ngưu nói: “Nhớ mang quốc thư và điều khoản bồi thường về, bồi thường theo những gì đã ghi trong đó, đừng có giở trò gì với chúng ta bằng không sẽ cho các ngươi đẹp mặt! Chúng ta có thể giết hai vị Tông Sư của các ngươi thì cũng có thể giết vị thứ ba, thậm chí còn giết tới cả hoàng cung của các ngươi, hậu quả các ngươi tự chịu!”
Mọi người bên Đại Hạ sợ đến mức đổ mồ hôi.
Vương đại nhân run rẩy chắp tay nói: “Vâng thưa… Đại Ngưu đại nhân, bản quan nhớ rồi!”
“Nhớ là tốt, bản quan đi đây!”
Đại Ngưu liếc nhìn mọi người rồi rời đi.
Mấy người bên Đại Hạ mang quốc thư và điều khoản bồi thường về, đồng thời bẩm báo chuyện này cho Hạ hoàng.
Hạ hoàng cũng biết điều hơn, tiến hành bồi thường như trong điều khoản và không dám làm gì khác, chỉ sợ sẽ mất đi một vị Tông Sư nữa, còn sợ đối phương giết tới kinh thành hơn.
Cường giả có thể giết Tông Sư đúng là rất đáng sợ!
Thế nên lượng lớn vật tư đã được chuyển tới Hổ Lao Quan, sau đó chuyển tới Đức Thiên Phủ trong kinh thành theo đường thủy.
Quốc khố của Đại Võ nhanh chóng được lấp đầy. Tuy nhiên, chuyện này lại khiến lòng tham của Giang Nam vương nổi lên.
Phải biết rằng hiện giờ thứ hắn ta thiếu nhất chính là lương thực.
Do không có lương thực nên hắn ta phải đi cướp lương thực của những người khác, dẫn đến kinh tế Giang Nam sụp đổ. Cũng bởi thiếu thốn lương thực nên hắn không thể không bắt binh lính của mình đi trồng ruộng, nhổ rễ cây kiếm cái ăn.
Song hiện giờ triều đình lại có nhiều lương thực như vậy, lại còn nhiều vật tư khác nữa, đúng là khiến hắn ta phải đỏ mắt.
Sau khi suy nghĩ hai ngày, Giang Nam vương cắn răng nói: “Cứ cướp vậy!”
Vương Phú Quý kinh hãi: “Vương gia, vương gia làm vậy là nguy hiểm lắm! Phải biết rằng để bảo vệ lương thực, triều đình đã phái trọng binh đi theo dọc đường! Nếu chúng ta đi cướp thì chắc chắn sẽ phải đối đầu với triều đình! Triều đình vừa thắng trận, sĩ khí đương mạnh, nên tránh đi thì hơn! Lúc này xuất binh là việc làm không hề lí trí!”
“Hơn nữa dù có cướp được lương thực thì chúng ta phải vận chuyển lương thực về kiểu gì? Chúng ta mang theo một số lượng lương thực lớn, việc di chuyển sẽ vô cùng chậm chạp, như thế thì làm sao đánh lại được triều đình?”
“Và còn một chuyện cuối cùng!”
Vương Phú Quý chắp tay, nói: “Vương gia, hiện giờ thực sự không phải lúc khởi binh! Lúc này, triều đình vẫn đang rất lớn mạnh, một khi chúng ta đối đầu với triều đình thì tổn thất binh tướng là điều khó tránh, cuối cùng lại tạo điều kiện cho người ta!”
Sắc mặt Giang Nam vương lộ vẻ xoắn xuýt, đây cũng là điểm khiến hắn ta do dự.
Cướp lương thực là việc vô cùng nguy hiểm, có khả năng lớn sẽ hao binh tổn tướng, chỉ mất chứ chẳng được gì. Thế nhưng không có lương thực thì sự phát triển của hắn ta sẽ bị hạn chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.