Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Lang Quân Như Ý

Chương 1:

Tiểu An Tử

20/11/2024

Đầu mùa xuân, tiếng chim hót líu lo khắp khu vườn.

Sau cơn mưa bụi, những bông hoa hạnh chớm nở vươn ra thêm vài phần trên mái tường, cành hoa rung rinh, bỗng dưng bị ngắt xuống.

Vân Linh cắm cành hoa hạnh vừa ngắt vào trong bình, rồi cẩn thận ôm nó về. Lúc đi ngang qua hành lang, nàng ấy nói với người ngồi trên xích đu phía đối diện: "Năm nay hoa hạnh nở sớm, nô tỳ hái chút nụ hoa mang về phòng, ngày mai cô nương thức dậy là có thể trông thấy hoa nở rồi."

Người trên xích đu thờ ơ "Ừ" một tiếng, lát sau mới ngẩng đầu lên từ quyển du ký: "Tang Thậm, nướng khét rồi."

Trước mặt nàng là một chiếc bếp than, trên bếp bắc một tấm lưới sắt, xiên trúc xiên các loại xiên thịt đang đặt trên đó. Thịt đều được ướp gia vị rồi, dùng than nướng lên, mùi hương tỏa ra, ngửi thôi cũng thấy ngon rồi.

Tỳ nữ tên Tang Thậm kia ngượng ngùng, vội dập bớt bếp than.

Nhìn thấy cảnh này, Vân Linh lắc đầu thở dài.

Cô nương của các nàng là nữ nhi thứ tư của Tô gia, tên là Tô Oản, trên nàng còn có ba người tỷ tỷ con vợ cả. Tuy là thứ xuất, nhưng được nuôi dưới gối đích mẫu, chi phí ăn mặc không khác gì đích nữ. Theo lý thuyết cùng một mẫu thân nuôi dạy ra, thì học thức, phong thái sẽ không chênh lệch nhiều mới đúng, nhưng trong bốn tiểu thư cành vàng lá ngọc của Tô gia, tài danh của đại tiểu thư nổi tiếng khắp Kinh Thành, nhị tiểu thư thì có y thuật siêu phàm, tam tiểu thư thì có tài vẽ tranh được vô số văn nhân ngưỡng mộ, chỉ có tứ tiểu thư là không biết vươn lên, ngày nào cũng sống buông thả.

Trước kia các nàng nghĩ, cô nương nhà mình còn nhỏ tuổi nên mới ham chơi, nhưng bây giờ sau ngần ấy năm, cô nương vẫn trước sau như một, cho dù bị phu nhân và lão gia thúc giục phải vươn lên ra sao, cô nương cũng chỉ ứng phó mặt ngoài, còn sau lưng thì vẫn chứng nào tật nấy. Người ngoài đều nói, Tứ cô nương Tô gia là người dốt đặc cán mai.

Cô nương cũng biết cái biệt danh dốt đặc cán mai này, nhưng lại thản nhiên xua tay: "Ai! Cứ để bọn họ nói đi."

"Cô nương, người không để ý à?"

"Để ý gì?" Tô Oản nhướng mày: "Tùy bọn họ thích nói sao thì nói, đâu ảnh hưởng đến ta ăn chơi nhảy múa."

"..."

Từ đó trở đi, Vân Linh cũng chấp nhận số phận của mình rồi. Cô nương nhà các nàng chính là người có lòng bao dung, cả ngày chỉ nghĩ đến việc ăn nhậu chơi bời, không còn thứ gì khác có thể lọt vào tâm trí nàng.

Vân Linh thầm thở dài, ôm bình hoa vào phòng.

Ngoài phòng.

“Cô nương, nướng chín rồi, người nếm thử xem hương vị thế nào.” Tang Thậm đưa một xiên lòng vịt nướng qua.

Vàng óng, hơi cháy xém, hương thơm nức mũi.

Tô Oản nhận lấy, cắn một miếng: “Cũng không tệ lắm, nếu như bỏ thêm chút rau thì là vào thì càng ngon hơn."

“Rau thì là là thứ gì?”

Tô Oản không giải thích mà ra hiệu cho nàng ấy: "Ngươi cũng nếm thử xem sao?"

Tang Thậm vội lắc đầu: "Nô tỳ không ăn được thứ này, để nô tỳ nếm thử miếng thịt."

Mấy thứ như lòng vịt chân gà, chỉ có người nghèo không mua nổi thịt mới ăn chúng nó. Không ngờ tiểu thư nhà các nàng lại thích mấy thứ đó, đúng là kỳ lạ thật.

"Ngươi không ăn thì ta ăn, giữ hết lại cho ta."

Lòng vịt ngon biết mấy, vừa thơm vừa cay lại còn dai.

“Tứ cô nương, tứ cô nương có rảnh không?" Đúng lúc ấy, một bà tử mặc áo lam đi vào từ cánh cửa tròn.

Bà ấy dừng bước, liếc mắt nhìn đồ trên giá nướng, thầm nghĩ, đây lại là đồ chơi mới mà Tứ cô nương nghĩ ra à?

Tô Oản đứng dậy, nở nụ cười thành thật nhưng không mất vẻ nhiệt tình: "Trương ma ma, có chuyện gì à?"

Trương ma ma ngửi mùi hương một lát, rồi nói: "Nếu tứ cô nương rảnh rỗi thì mời cô nương đến chính viện một chuyến, phu nhân có việc muốn nói với người."

"Ồ, được thôi! Ta đi ngay đây!"

Tô Oản buông sách xuống, dùng khăn tay lau miệng, lại nhanh tay cầm một xiên lòng vịt nướng trên giá nướng đưa qua.

"Trương ma ma nếm thử xem, ngon lắm."

Trương ma ma nhìn lòng vịt nướng khô vàng, lập tức xua tay: "Ai ôi, thứ này ta không dám động..."

Vừa nói đến đây, đã bị nhét vào miệng.

Tô Oản nháy mắt với bà ấy mấy cái: "Thế nào? Hương vị không tệ chứ?"



Trương ma ma nhai đi nhai lại, vẻ mặt kinh ngạc dần dần giãn ra, sau đó cười nói: "Thật sự rất ngon, tứ cô nương kiếm đâu ra cách làm này thế?"

Tô Oản vừa đi vừa nói với bà ấy: “Đọc được trong sách.”

Đương nhiên không phải rồi.

Món này là kết tinh trí tuệ của những người sành ăn thời hiện đại, không giống những món nướng thông thường ở thời đại này. Cá, tôm, tràng, dạ dày... Con bay trên trời, con bò dưới đất, con bơi trong nước, con sống dưới đất... Vạn vật đều nướng lên được.

Viện tử của Tô gia là viện tử tam tiến, đi từ Tẩy Thu viện của Tô Oản đến chính viện cũng không xa lắm. Khi hai người đến nơi, Trương ma ma cũng ăn xong xiên lòng vịt nướng kia rồi.

Nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta vài phần, vừa vào nhà, Trương ma ma đã khen Tô Oản: "Phu nhân, lão nô vừa đi mời tứ cô nương đến, lúc ấy tứ cô nương đang đọc sách đó."

"Vậy mới phải chứ." Bà ấy nói với Tô Oản: "Trước kia con thế nào ta cũng lười nhắc lại, nhưng sau này phải biết phấn đấu. Ta không mong con được như ba tỷ tỷ của con, nhưng ít nhất đừng để nhà chồng xem thường."

Vừa nghe lời này Tô Oản đã hiểu được, Sài Thị lại muốn làm mai cho nàng rồi.

"Con biết rồi, mẫu thân." Nàng ngoan ngoãn đáp lời.

"Đến đây, ngồi đi." Sài thị vẫy tay.

Tô Oản ngồi xuống: "Có chuyện gì mà mẫu thân lại gọi nữ nhi đến đây thế?"

Sài thị phất tay để đám tỳ nữ lui xuống, sau đó lấy một bức họa cuộn tròn từ bên cạnh, mở ra.

"Con xem thử đi."

Tô Oản nhìn sang, sau đó trông thấy một anh chàng tuấn tú.

"Vẻ ngoài thế này đủ khiến con vừa lòng chưa?"

Nói đến đây, đột nhiên giọng Sài thị trở nên nghiêm khắc: "Trước đây làm mối cho con với công tử Lý gia, con chê người ta quá lùn. Lần trước làm mối với công tử La gia thì con chê người ta xấu xí. Bây giờ thì sao? Không phải vẫn chê xấu chứ?"

Tô Oản nghiêm túc nói: "Tạm được."

"..."

Trông thấy thái độ thờ ơ của nàng, Sài thị rất buồn bực, bà ấy muốn phản bác, nhưng lại không biết nên phản bác từ đâu.

Suy cho cùng cũng tại nhan sắc của nữ nhi Tô gia thật sự quá xuất chúng, bất kể một ai đi ra ngoài cũng nổi bật giữa đám đông.

Cho nên lời này của Tô Oản cũng coi như khá hợp tình hợp lý.

"Thấy tạm được vậy thì dễ nói rồi." Sài thị nói: "Đây là công tử Vương gia, đứng hàng thứ hai trong nhà, tuổi tác xấp xỉ tuổi con, mặc dù chưa thi được công danh, nhưng cũng là tú tài hàng thật giá thật, hơn nữa còn đang chuẩn bị thi cử nhân, nói không chừng vài năm sau là có thể thi đỗ tiến sĩ, làm quan trong triều. Dòng dõi Vương gia cũng tương đương Tô gia chúng ta, mối hôn này cũng phù hợp. Nói thật với con, đây là người ta phải mất rất nhiều công sức mới chọn được cho con đó, con nói thẳng đi, rốt cuộc có hài lòng không? Hài lòng thì ta sẽ nhắn nhủ một câu với Vương gia, hẹn ngày cho các con xem mắt."

Sài thị nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt chứa vài phần buồn phiền, vài phần bức ép và vài phần mong đợi.

Tô Oản đón nhận ánh mắt của bà ấy, tỏ vẻ thật thà, ngây thơ vô tội.

"Nương có mắt nhìn tinh tường thật đấy, Vương công tử tuấn tú lịch sự đúng là hiếm có, chẳng qua..."

Sài thị hồi hộp, lại nghe thấy nàng nói tiếp: "Tuổi hắn xấp xỉ tuổi nữ nhi, chưa tới mười chín cũng hơn mười tám rồi nhỉ? Mười chín tuổi mới thi đỗ tú tài chẳng phải rất vô dụng sao? Nương còn trông mong sau này hắn làm quan, con thấy không có cửa."

Tô Oản lắc đầu tiếc nuối.

Sài thị: "..."

Cầm kỳ thi họa, mọi thứ con đều không tinh thông, sao còn không biết xấu hổ mà đi chê ghét người ta?

Nhưng bà ấy nhịn không nói ra, mặc dù Tô Oản không phải do bà ấy sinh ra, nhưng bà ấy thương nàng như con ruột vậy, nên không bao giờ nói ra những lời tổn thương lòng tự tôn của nàng.

"Người không thể chỉ nhìn tướng mạo, con vẫn chưa gặp sao lại biết đối phương không tốt?" Sài thị buồn bực đến mức đau tim: "Bây giờ coi như ta đã hiểu rồi, do con không muốn gả chồng đúng không? Các con đứa nào đứa nấy đều muốn ta tức chết đây mà! Nhị tỷ con cũng qua loa lấy lệ với ta, rõ ràng trước đây con là đứa ngoan ngoãn nhất nghe lời nhất, sao bây giờ lại đổi tính đổi nết như vậy?"

Sài thị mang dáng vẻ thương tâm muốn chết.

Tô Oản vội vàng khuyên nhủ: “Nữ nhi không có ý đó, người đừng nóng giận. Nương nói đúng, người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nữ nhi sẽ đi xem mắt, biết đâu lại hợp mắt thì sao?"

Nghe thấy vậy Sài thị lập tức ngừng lại.



Nếu biết trước chiêu này có tác dụng thì bà ấy đã không phí lời rồi.

Trở lại Tẩy Thu viện, Tô Oản tiếp tục ngồi trên xích đu, ăn thịt nướng.

"Sao đột nhiên cô nương lại suy nghĩ thông suốt thế?" Vân Linh hỏi.

"Nghĩ thông suốt cái gì?"

"Trước kia dù phu nhân có nói thế nào, cô nương cũng không đồng ý đi xem mắt. Sao lần này lại đồng ý thế? Chẳng lẽ vị Vương công tử này thật sự không tồi?"

"Cũng tàm tạm thôi." Tô Oản uống một chén trà để giải ngấy, sau đó nói: "Nghĩ thông suốt gì đâu, năm nay ta đã mười tám tuổi, gả chồng được rồi."

Trước kia nàng không muốn xem mắt vì cảm thấy mình còn quá nhỏ, mặc dù có người mới mười bốn tuổi đã lập gia đình, nhưng một phần tử tri thức như nàng thật sự khó có thể chấp nhận nổi, ít nhất cũng phải tròn mười tám nhỉ?

Nhưng mà nàng chỉ chịu áp lực được đến bây giờ thôi, nếu lại từ chối, khả năng Sài thị sẽ bị nàng chọc cho tức chết.

"Ai!"

Tô Oản thở dài.

Một lúc sau, nàng quay sang bảo: “Vân Linh, ngươi bỏ ra chút tiền thuê người tìm hiểu một chút vị Vương công tử này."

Vân Linh khó hiểu: “Chắc là phu nhân đã tìm hiểu rõ ràng rồi, cô nương còn muốn tìm hiểu điều gì?"

"Biết đâu mẫu thân ta cũng bỏ sót điều gì đó, ngươi nhờ người đi tìm hiểu..." Ngập ngừng một lát, nàng nói tiếp: "Phẩm hạnh có điểm nào không thích hợp không."

Dù sao cũng liên quan đến vấn đề nửa đời sau có thể thoải mái mà lười biếng hay không, cho nên nàng phải tìm hiểu kỹ xem phẩm tính của Vương công tử kia thế nào.

Hiệu suất công việc của Vân Linh rất cao, sáng hôm sau đã nhận được tin tức.

"Cô nương, phẩm tính của Vương công tử thật sự không chê vào đâu được, vừa hiếu thảo vừa chăm chỉ, còn giữ mình trong sạch, từ trước đến nay chưa bao giờ có tỳ nữ thông phòng bên cạnh. Tính cách nhiệt tình, nhanh nhẹn, thích kết bạn, hôm nay đang thưởng trà làm thơ với người ta ở Bách Hương lâu đó."

Nghe vậy Tô Oản nhíu mày lại, nếu Vương công tử kia thật sự tốt như vậy, sao lại đồng ý xem mắt với nàng nhỉ? Hơn nữa, nếu hắn ta thật sự tốt như vậy, thì sao mười tám mười chín rồi vẫn chưa hứa hôn?

Chuyện khác thường chắc chắn có uẩn khúc.

“Đi nào.” Nàng đứng dậy: “Chúng ta đi xem xem.”

Nói đi là đi luôn, Tô Oản lập tức đến chính viện xin phép Sài thị cho mình ra ngoài mua vài quyển sách. Sài thị đang tính toán sổ sách, vẫn bớt chút thời gian đưa cho nàng mười lượng bạc, dặn nàng nhớ về sớm chút.

Mẫu thân Sài thị này đúng là không thể chê vào đâu được.

Bà ấy xuất thân từ dòng dõi thư hương ở Giang Nam, hiền lành đoan trang, là chủ mẫu gia đình mẫu mực. Năm đó sau khi liên tiếp sinh ra ba nữ nhi, Sài thị đã nâng tỳ nữ hồi môn của mình lên làm thiếp, vốn dĩ muốn nàng ấy sinh một nhi tử cho Tô gia để kéo dài hương khói, không ngờ vẫn sinh ra nữ nhi.

Hơn nữa sau khi sinh Tô Oản, tỳ nữ kia đã qua đời. Sài Thị tự tay nuôi lớn Tô Oản, đối xử với Tô Oản không khác gì nữ nhi ruột thịt.

Sau khi xuất môn, Tô Oản ra lệnh đánh xe đến Bách Hương lâu. Bách Hương lâu không xa lắm, nhưng đang vào giữa kỳ thi mùa xuân, sĩ tử khắp nơi đổ dồn về Kinh Thành, trên đường xe ngựa như nước, Tô Oản luồn lách qua vài con phố mới đến được nơi mình muốn.

Tuy nhiên, lúc vừa xuống xe ngựa, nàng lại nhìn thấy một người nhảy xuống từ mái hiên.

Dáng người hắn cường tráng, lướt qua như một cơn gió, chỉ trong nháy mắt đã chui vào trong xe ngựa của nàng.

Tô Oản trợn mắt há hốc mồm, miệng há ra vẫn chưa kịp nói chuyện đã trông thấy một đám người đuổi tới từ đầu ngõ.

Bọn họ tìm kiếm xung quanh: "Người đâu rồi? Sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa?"

Có người nhìn về phía Tô Oản, thấy nàng ăn mặc sang trọng, còn mang theo người hầu, nên khách sáo hỏi: "Xin hỏi tiểu thư có từng trông thấy một nam tử mặc thanh y chạy qua nơi này không?"

Tô Oản lắc đầu.

"Vậy có phát hiện ra điểm gì đó bất thường không?"

Tô Oản tiếp tục lắc đầu.

"Đa tạ." Người nọ thở dài, sau đó phất tay ra lệnh cho đám người còn lại: "Đi, qua bên kia xem xem."

Bọn họ vừa đi khỏi, Tô Oản lập tức xoay người, lẳng lặng nhìn về phía xe ngựa: "Lục An Tuần, ngươi lại đi hành hiệp trượng nghĩa à?"

Nàng vừa dứt lời, rèm xe đã nhấc lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của thiếu niên bướng bỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Lang Quân Như Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook