Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Lang Quân Như Ý

Chương 2:

Tiểu An Tử

20/11/2024

“Lục An Tuần ngươi làm gì thế?”

“Suỵt!” Lục An Tuần ra hiệu cho nàng lên xe ngựa trước.

Tô Oản do dự một lát rồi cũng nhấc chân chui vào trong.

“Ngươi làm gì thế? Những người đuổi theo ngươi kia là người nào thế?”

“Nói ra thì dài, sau này lại nói cho ngươi nghe.” Hắn không quá để bụng mà hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Ta tới... Uống trà.”

Lục An Tuần nghi ngờ nhìn nàng.

“Làm sao? Ta không giống như tới uống trà à?”

Lục An Tuần gật đầu: “Không giống, ngươi không có hứng thú tao nhã như vậy.”

“...”

Tô Oản và Lục An Tuần quen biết nhau từ nhỏ, Tô gia và Lục gia, chính xác mà nói thì là hàng xóm của Lâm gia. Sau khi phụ thân của Lục An Tuần qua đời, mẫu thân của hắn dẫn theo hắn gả vào Lâm gia lúc hắn mười tuổi, từ đó về sau, hai người đã trở thành hàng xóm và bạn chơi cùng. Sân nhà bọn họ chỉ cách một bức tường, đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Kho bạc nhỏ của Lục An Tuần giấu ở đâu Tô Oản cũng biết hết, mà sở thích, hành vi, thói quen của Tô Oản, Lục An Tuần cũng rõ trong lòng bàn tay.

Lúc này Tô Oản nói tới Bách Hương lâu uống trà, quỷ mới tin nàng.

Tô Oản cười hì hì, thấp giọng nói: “Ta ra ngoài tìm một người.”

“Ai?” Lục An Tuần liếc mắt nhìn ra ngoài hỏi: “Ở trong Bách Hương lâu?”

“Ừm.” Tô Oản nói: “Họ Vương, tên Thiệu Nguyễn, nghe nói hôm nay thi hội ở trong Bách Hương lâu.”

Nghe vậy, Lục An Tuần xùy một tiếng: “Hắn ta thì biết làm thơ chó má gì chứ, một tên ngu ngốc mà thôi.”

Dứt lời, thấy nụ cười của Tô Oản cứng đờ, nhận ra mình nói sai lời hắn lập tức sửa lại: “Ngươi tìm hắn ta làm gì?”

“Ngươi biết Vương công tử?”

“Đều là người chung chí hướng, làm sao có thể không nhận ra được?”

Nghe hắn ta nói đậm chất giang hồ hiệp khách, Tô Oản bĩu môi: “Vậy ngươi nói xem, ngươi hiểu hắn ta tới mức nào?”

Lục An Tuần: “Tại sao ngươi lại điều tra người này?”

Tô Oản: “Cũng không có gì, hôm nay mẫu thân ta nói với ta muốn xem thử công tử của Vương gia, nếu như phù hợp thì sẽ quyết định chuyện hôn sự.”

Vẻ mặt của Lục An Tuần có chút kỳ lạ, giọng điệu mỉa mai lẩm bẩm một câu: “Hai người cũng phù hợp đấy.”

“...”

Lục An Tuần lại nói tiếp: “Có điều ngươi không thể gả cho hắn ta.”

“Tại sao?”

“Hắn ta là một tên đoạn tụ*, ngươi không để ý à?”

*Đoạn tụ: gay

Vẻ mặt của Tô Oản cứng đờ: “Ngươi không lừa ta đấy chứ?”

“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?”

Cũng đúng, mặc dù con người Lục An Tuần có lúc không đáng tin cậy, nhưng làm người trượng nghĩa chính trực, chưa bao giờ khinh thường, nói dối hay lừa người.

Tô Oản gật đầu: “Ta biết rồi.”

Nàng im lặng một lát rồi hỏi: “Qua mấy ngày nữa là kỳ thi mùa xuân rồi, ngươi không gấp rút ôn tập đi còn chạy tới đây làm gì?”

“Ta còn cần phải ôn tập à? Chỉ có phế vật mới nước đến chân mới nhảy.”

Kiêu ngạo! Vô cùng kiêu ngạo!

Nhưng Lục An Tuần có vốn liếng để kiêu ngạo.

Cái đầu của tên này thông minh hơn người khác, đi học đã gặp qua thì sẽ không quên, hơn nữa còn chịu khó, Tô Oản đã từng thấy cảnh tượng hắn treo người trên cây đọc sách giữa trời đông mấy lần.

Trước mười tuổi, trong nhà hắn nghèo đến mức không thể đi học, hắn lăn lộn trên phố được một thân hào hiệp chính trực. Từ sau khi tiến vào Lâm gia cùng với mẫu thân của hắn, điều kiện kinh tế tốt lên cũng bắt đầu mời phu tử, tới trường tư thục, kết quả thiên phú đi học bộc phát đến không thể thu lại được. Chỉ trong ba năm đã thi đỗ tú tài, mười sáu tuổi trúng cử, nếu như năm nay lại lấy được thân phận tiến sĩ, Tô Oản cảm thấy, trúc mã này của nàng thật sự là cao không với nổi.

Nàng nhớ lại tình bạn rắn rỏi của hai người trong chốc lát, trong lòng có chút không tập trung nói: “Được, ngươi thi cho thật tốt, chúc ngươi được đề danh kim bảng.”

.

Vương công tử là một đoạn tụ, Tô Oản không có gì tiếc nuối, nàng biết con người đều có khuyết điểm. Điều kiện của Vương công tử tốt như vậy nhưng mười tám mười chín mới nói đến việc thành thân, thật sự là kỳ lạ, nhưng bí mật đoạn tụ này, nói không chừng đến cả Sài thị cũng bị lừa rồi.



Nếu như một nữ tử khuê các như nàng nói thẳng với Sài thị rằng Vương công tử là đoạn tụ như vậy thì liệu Sài thị có tin hay không? Biết đâu lại cho là nàng mượn cớ lấy lệ, khiến Sài thị đau lòng.

Thật là khó giải quyết.

Nghĩ một lát, nàng định đi tìm nhị tỷ Tô Anh xin chút ý kiến.

Nói tới vị nhị tỷ này cũng là một người rất có bản lĩnh. Ba đích tỷ, người mà Tô Oản hợp nhất thì phải nói tới nhị tỷ, hai người hợp tính hợp nết, đến hành vi từ chối hôn sự cũng giống nhau.

Có điều, điều khiến Tô Oản bội phục nhất chính là, thái độ trong việc từ chối hôn sự của Tô Anh cực kỳ kiên quyết. Bất kể Sài thị nói xấu nói tốt như thế nào, nàng ấy vẫn rất thờ ơ.

Cuối cùng Sài thị nói nhiều quá, Tô Anh dứt khoát ném lại một câu “Ta không thích nam nhân” khiến Sài thị hoàn toàn chết tâm.

Vì thế, đến năm hai mươi tuổi Tô Anh vẫn chỉ có một mình, bên ngoài cười nàng là lão cô nương, nhưng nàng ấy không cảm thấy gì, mỗi ngày đều kinh doanh dược liệu của nàng ấy.

Có điều Tô Oản rất rõ ràng, không phải Tô Anh không thích nam nhân, nàng ấy chỉ là lo lắng sau khi gả cho người ta thì sẽ mất đi sự tự do. Trong xã hội này, nữ tử có ưu tú như thế nào, sau khi gả cho người ta vẫn phải ở lại hậu trạch giúp chồng dạy con. Mà Tô Anh đam mê hành nghề chữa bệnh, sao có thể vì nam nhân mà từ bỏ ước mơ của mình được.

Một điểm này không hẹn mà hợp với Tô Oản. Nữ tử có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cuối cùng kết quả cũng chỉ là gả cho người ta rồi sinh con, vậy nàng còn cố gắng làm gì? Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, nên vui chơi kịp thời.

Suy nghĩ như vậy, Tô Oản đi tới cửa của Tiên Nhân quán.

Tiên Nhân quán không có tiên nhân, mà là một nơi đánh đá (chơi cờ bạc đá quý).

Ồ, quên nói, nhị tỷ Tô Anh của nàng trừ hành y ra thì còn có sở thích đánh đá nữa. Hơn nữa còn là một người say mê đến điên cuồng, chính là loại chỉ cần không cẩn thận cược thua thì sẽ táng gia bại sản.

Sau khi tiến vào, bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy nước chảy trên núi giả, bên dưới núi giả là những hòn đá bóng loáng trơn bóng, kích thước to nhỏ khác nhau.

Gã sai vặt dẫn Tô Oản rẽ trái rẽ phải rồi rẽ vào trong một nội viện, đi tới nội viện, tiếng người dần dần huyên náo, đẩy cửa phòng tây ra, bên trong toàn là đầu người nhốn nháo.

Những người yêu thích đánh đá trong khắp Kinh Thành đều tụ tập ở đây.

Tô Oản đi xuyên qua đám người, thấy một bóng người quen thuộc đứng trên ghế trên đài cao.

Người này mặc cẩm bào đội ngọc quan, đóng giả làm nam tử, cầm một cái quạt tiêu dao vô cùng phong lưu.

“Nhị tỷ?”

Nghe thấy giọng của Tô Oản, nàng ấy quay đầu lại, lông mày dài khí khái, mắt ngọc mày ngài.

Chính là nhị tỷ Tô Anh của Tô Oản.

Tô Anh thu quạt xếp lại cười hỏi: “Tiểu muội, sao muội lại tìm tới đây thế?”

.

“Cái này thì có gì khó?” Tô Anh nhấp một ngụm trà rồi đặt chun trà xuống: “Muội nói với mẫu thân, lập chí gả cho một người anh tuấn, tài trí hơn người, không quản chuyện bao đồng, tình cảm một lòng không nạp thiếp, còn là người có tiền có quyền, nếu không thì đánh chết cũng không gả.”

Tô Oản yếu ớt hỏi: “... Nhị tỷ cảm thấy ta có thể gả cho người như vậy được sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều im lặng.

“Đúng là có chút làm khó cho người khác.” Tô Anh nghiêm túc an ủi nàng: “Có điều tiểu muội không cần lo lắng, trời không tuyệt đường của người, biết đâu Vương công tử kia cũng không thích muội thì sao.”

“...”

Ta cảm ơn tỷ nha.

Vấn đề khó khăn chưa giải được, Tô Oản ủ rũ trở về Tiển Thu viện.

Tang Thậm nghe nói nàng trở về thì lần mò từ sau bếp tới, lén lén lút lút nói: “Cô nương, lấy được thịt hoang dã rồi.”

“Lấy được cái gì rồi?”

“Không phải lúc trước cô nương nói muốn nướng một con lợn sao? Còn bảo Lưu thúc đi tìm ở trong rừng nói, hôm nay đã tìm được rồi. Có cần nô tỳ đi bắc lò lửa không?”

Bên cạnh Tô Oản có hai tỳ nữ thân cận, một người là Vân Linh, một người là Tang Thậm.

Vân Linh thành thục chững chạc, mọi chuyện lớn nhỏ trong Tiển Thu viện đều giao cho nàng ấy quản. Mà Tang Thậm giống Tô Oản, háu ăn, cả ngày đều bắt chước theo Tô Oản, vắt hết óc ra nghiên cứu xem ăn như thế nào.

Có điều hôm nay Tô Oản không có hứng thú lắm.

Hiện tại tuổi tác của nàng càng ngày càng lớn, ít nhất thì trong mắt người khác đã sắp bước vào hàng ngũ lão cô nương rồi, đối tượng có thể chọn không còn nhiều nữa. Ngươi xem, đến cả Vương công tử không hoàn hảo như vậy cũng bị nhét vào trong danh sách của Sài thị.

Nàng cũng thật sự sợ Sài thị quyết định hôn sự của nàng và Vương công tử, dù sao thì hôn sự ở tuổi này cũng đều là lệnh của phụ mẫu, con cái hoàn toàn không có chút quyền lợi can thiệp nào.

“Cứ nuôi trước đi đã.” Tô Oản nói: “Hôm khác nướng sau.”

Tang Thậm: “Cô nương nghĩ rất chu đáo, chọn một ngày xuân hòa cảnh minh rồi nướng, ăn vào sẽ càng thơm hơn.”

“...”

Tang Thậm chạy đi chuyển cái ghế đẩu tới bắt đầu may vá. Bản lĩnh khác của nàng ấy không có nhiều, nhưng kỹ thuật may vá rất tốt, tất cả đồ lót và vớ của Tô Oản đều do tay nàng ấy làm ra.



Nàng ấy vừa thêu hoa vừa nói chuyện phiếm: “Cô nương, nô tỳ nghe nói năm nay rất có khả năng Lục công tử sẽ vào cao trung đó.”

Tô Oản nhắm mắt, câu được câu chăng nói chuyện với nàng ấy: “Ngươi nghe ai nói thế?”

“Đi mua đồ cho nhà bếp đó. Không phải hiện giờ Kinh Thành có rất nhiều học trò được cử đi thi sao? Mọi người đều đang bàn luận xem ai sẽ là người đứng đầu đấy, một trong số những người được bầu chọn nhiều nhất chính là Lục công tử.”

“Hơn nữa nô tỳ còn nghe nói, có đại quan lão gia nhìn trúng tài hoa của Lục công tử, muốn bắt hắn về làm nữ tế.”

“Thật sao?”

“Vâng, nô tỳ thấy, chắc chắn sau này Lục công tử sẽ tiền đồ vô lượng. Lục công tử tuấn tú, học thức tốt, bản lĩnh tuyệt vời, nhân phẩm cũng là đỉnh của đỉnh, không biết sẽ trở thành rể hiền của nhà nào.”

Tô Oản thờ ơ nghe vậy thì chợt dừng lại một lát.

Đúng rồi! Lục An Tuần dáng dấp đẹp đẽ, học thức tốt, bản lĩnh cũng lớn, quan trọng là nhân phẩm thật sự là không có chỗ chê. Hơn nữa còn là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nàng, biết gốc biết rễ.

Đừng nhìn dáng vẻ la hét om sòm, phong quang vô hạn của Lục An Tuần, thật ra lúc không có ai lại bị Tô Oản bắt chẹt gắt gao, không dám lỗ mãng.

Minh châu bên cạnh mà nàng còn đi cầu mắt cá làm gì chứ?

Cái gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài, cỏ bên hang không ăn cũng không có ích gì*. Nàng phải nghĩ xem, làm thế nào để kéo Lục An Tuần vào trong bát của mình.

*Có thể hiểu như không thể bỏ qua cơ hội

Nói làm là làm, Tô Oản lập tức hỏi: “Tang Thậm, ngươi đi xem xem, Lục An Tuần đã hồi phủ chưa.”

Kỳ thi mùa xuân sắp tới, các học trò tham gia thi cũng vội vàng thể hiện tài hoa ở các hội thi thơ lớn, tạo thế đoạt giải ở kỳ thi mùa xuân.

Lục An Tuần không cần tạo thế, nhưng hắn là đại biểu cho học trò của Kinh Thành, tự nhiên không thể tránh được việc xuất hiện ở các nơi dùng văn để kết bạn.

Tô Oản ở nhà đợi hai ngày cũng không đợi được Lục An Tuần, mắt thấy kỳ thi mùa xuân sắp tới, đến lúc đó Lục An Tuần đề bảng bị bắt đi làm nữ tế, vậy thì nàng sẽ hết cơ hội rồi.

Ngày hôm đó, nghe nói Lục An Tuần uống rượu làm thơ với người ta ở Giang Nguyệt Hiên, nàng định qua đó tìm người.

Tô Oản đã nghĩ xong rồi, trước tiên đi hỏi ý muốn của Lục An Tuần, nếu như hắn không có ý trung nhân, vậy thì nàng sẽ theo đuổi hắn.

Nếu là có...

Nào ngờ đâu, Tô Oản mới tìm tới dưới lầu đã gặp phải Đỗ Văn Khanh cả người toàn mùi rượu đi ra ngoài.

Nàng nhận ra Đỗ Văn Khanh này, không phải nhân sĩ của Kinh Thành, mà là người bên ngoài vào Kinh Thành để thi. Tên của hắn ta cũng nằm trong số người được chọn là sẽ đoạt giải nhất, hơn nữa tiếng kêu gọi còn chèn ép cả Lục An Tuần.

Hắn ta và Lục An Tuần mới gặp mà như đã quen từ lâu, thấy đồng cảm và hiểu nhau, chỉ hai tháng ngắn ngủi, hai người đã như hình với bóng ở các hội thi thơ.

Đỗ Văn Khanh cũng nhận ra Tô Oản, mơ hồ dừng lại chào hỏi: "Tô tứ cô nương?"

"Đỗ công tử cũng ở đây sao?"

"Cũng?" Đỗ Văn Khanh suy nghĩ một chút rồi lập tức hiểu ra. Hắn ta đến gần chắp tay: "Chẳng lẽ Tô tứ cô nương là tới tìm Lục huynh?"

Quan hệ của Tô Oản và Lục An Tuần rất tốt, hắn ta biết rõ.

Tô Oản gật đầu: "Đúng vậy, Lục An Tuần có ở phía trên không?"

"Có, còn uống say rồi." Đỗ Văn Khanh buồn cười: "Uống rượu xong thì nói một câu ngông cuồng."

Tô Oản thuận theo hỏi: "Nói ngông cuồng cái gì?"

"Lục huynh cởi mở, thế hệ ta hào kiệt. Không chỉ có tài hoa hơn người, ngay cả chí hướng cũng cao xa, mới vừa rồi còn nói cưới thê nên cưới đệ nhất mỹ nhân của Kinh Thành nữa."

Người có học mà, uống rượu vào thì hăm hở, cái gì cũng dám nói. Các sĩ tử tham gia thi nói tới khoa cử, bàn bạc nhân sinh, nói tới chí hướng, cũng không biết là ai nói tới chuyện đề danh kim bảng rồi cưới thê tử, Lục An Tuần uống say rồi lại nói một câu hùng hồn như vậy.

Mọi người đều sợ ngây người, Đỗ Văn Khanh cũng sợ đến ngây người.

Lời như vậy vốn không nên nói cho một nữ tử khuê các như Tô Oản, nhưng Đỗ Văn Khanh đã quá say, cho nên hắn ta nói ra như đang nói đùa.

Vốn dĩ là muốn trêu đùa qua lại với Tô Oản, nhưng không ngờ Tô Oản nghe xong, trong lòng nguội lạnh.

"Hắn thật sự nói như vậy sao?"

"Thật, không chỉ có ta nghe thấy, tất cả mọi người đang ngồi đều nghe thấy." Đỗ Văn Khanh nhịn cười: "Ta đi trước đây, hôm nay ta không quen hắn."

Quá mất mặt!

Dứt lời, Đỗ Văn Khanh chắp tay rồi vội vã rời đi.

Đúng vào lúc này, gã sai vặt lên lầu bẩm báo dẫn Lục An Tuần xuống.

Thiếu niên vốn dĩ đã oai hùng tuấn lãng, hôm nay mặc đồ trắng lại càng phong độ lịch lãm hơn. Vẻ hào hiệp thường ngày cũng được thu lại, mùi trên cuốn sách có chút nồng.

Hắn bước loạng choạng mấy bước lại gần, bởi vì uống rượu mà gò má có chút đỏ ửng.

Cặp mắt đào hoa mê ly lại thu hút, cao giọng hỏi: "Tô Oản, ngươi tìm ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Lang Quân Như Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook