Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Lang Quân Như Ý
Chương 5:
Tiểu An Tử
20/11/2024
Mùng mười tháng ba, bắt đầu qua Tết Hàn Thực, ba ngày liên tiếp không được nhóm lửa nấu cơm.
Lão Tô được ngày nghỉ không phải tới Lễ bộ, ngồi đối diện với thê tử Sài thị dùng bữa sáng.
Vì không được nhóm lửa nên đồ ăn trên bàn đều là đồ nguội, đồ khô, không có chút hơi nóng nào, chỉ có bánh tráng tương của Tô Oản đưa qua là được hoan nghênh.
Phu thê hai người mỗi người cầm một cái bánh tráng, thong thả nhấm nháp, vừa ăn vừa trò chuyện đôi câu về việc vụn vặt trong nhà.
“Linh Nhi đã chọn được người rồi, chỉ chờ tháng sáu làm lễ nữa thôi, còn Anh Nhi…” Sài Thị dùng sức cắn miếng bánh: “Được rồi, không nói tới nàng.”
“Trước mắt thiếp chỉ quan tâm Oản Nhi, tâm tư nàng đơn giản, bản thân lại không có bản lĩnh gì, cũng may mấy ngày nay thiếp thấy thấy nàng học xem sổ sách cũng không tệ lắm. Nhưng gả tới nhà chồng đâu thể chỉ biết xem sổ sách được, thiếp đang sầu muốn chết đây.”
Lão Tô đáp: “Chuẩn bị thêm chút của hồi môn nữa là được, có của hồi môn bên người, nhà chồng không dám bắt nạt nàng đâu.”
“Chỉ dựa mỗi vào của hồi môn, không có chỗ đứng thì cũng vô dụng.” Sài thị nói: “Chuyện nhà chồng chiếm của hồi môn đâu hiếm gì?”
“Phu nhân à.” Lão Tô cười: “Nàng chớ xem thường Oản Nhi, nàng ngây thơ nhưng cũng là đứa thông minh, không ngốc đâu.”
Tất nhiên Sài thị biết Tô Oản thông minh, chỉ cần nhìn vào mấy năm nay nàng tùy tiện, buông tuồng nhưng chưa bao giờ gây nên chút rắc rối nào là biết, có điều, bà ấy là người làm mẹ, chẳng thể không lo lắng được.
“Hôn sự với Vương gia thì sao?” Lão Tô hỏi.
Sài thị đáp: “Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có Vương gia phù hợp, dòng dõi hai nhà tương xứng, Oản Nhi gả đi cũng không gọi là trèo cao gì, với tính tình ấy của nàng nếu gả cao không chừng lại khó chung sống. Vương gia không có tai tiếng, ta cũng đã gặp Vương nhị công tử rồi, là người tốt, tuy chỉ là một tú tài nhưng là người hiếu thuận, cầu tiến. Ngày sau, Oản Nhi gả qua đó, phu thê hai đứa chăm chỉ kinh doanh, lo gì không có ngày nổi danh?”
Lão Tô gật đầu.
Phu thê hai người trò chuyện, không lâu sau có tỳ nữ vào báo tam cô nương và tứ cô nương tới thỉnh an.
Tô Oản gặp tam tỷ Tô Linh của nàng ở cửa viện.
Tô Linh là một tài nữ, tài vẽ tuyệt diệu, nổi tiếng trong giới thư họa với nhã hào “Miểu Vân”.
Ba vị đích nữ của Tô gia sở hữu tài hoa, tướng mạo, tính tình khác nhau. Đại tỷ Tô Nhàn chững chạc đoan trang, nhị tỷ lạnh lùng khí khái, tam tỷ thanh lịch dịu dàng. Với mắt thẩm mỹ của Tô Oản, nhan sắc của nữ nhi Tô gia, đẹp nhất phải kể đến tam tỷ Tô Linh.
Tô Linh thừa kế hoàn hảo từ Sài thị những đặc điểm của nữ tử Giang Nam, dịu dàng thanh tú, xinh đẹp xuân sắc.
Có điều, mỹ nhân đẹp thì đẹp nhưng lại hơi lạnh lùng. Lúc nào nàng ấy cũng hạ mi mắt, giữ ánh mắt nhàn nhạt trông như ôn hòa, thân thiện với tất cả mọi người nhưng lại chẳng để ý đến ai.
Tô Oản sáp lại gần, cười hì hì: “Tam tỷ, sao hôm nay tỷ lại rảnh rỗi ra ngoài thế?”
“Có chút việc tới tìm mẫu thân.”
“À.” Tổ Oản sóng vai đi cùng nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: “Heo sữa quay ta gửi sang đó tam tỷ đã nếm thử chưa? Vị được không? Nếu bị nguội thì nướng lại chút, ngon lắm.”
Tô Linh nghiêng đầu: “Tết Hàn Thực cấm lửa, tiểu muội không biết sao?”
Tô Oản cây ngay không sợ chết đứng đáp: “Cấm nhà bếp thôi mà, liên quan gì tới lửa nến của ta?”
“...”
Tô Oản cười hì hì: “Ta ấy, có hai cái nồi, vừa mỏng vừa nhỏ, bắc lên cây nến nấu cháo, nướng đồ ăn vừa vặn lắm, để lát nữa ta đưa một cái qua cho tam tỷ.”
Tô Linh không quá hứng thú về chuyện ăn uống, gật đầu qua loa.
Hai tỷ muội đi vào phòng, cùng thỉnh an Sài thị và lão Tô.
“Hai con đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống đây cùng ăn.” Sài thị nói.
Tô Oản nhìn đồ ăn nguội trên bàn cơm, vội vàng xua tay: “Cảm ơn mẫu thân, nữ nhi ăn rồi ạ.”
Tô Linh cũng lễ phép từ chối: “Nữ nhi cũng dùng bữa rồi ạ.”
Hai người ngồi xuống, cầm chén trà đặt gần đó lên định uống theo thói quen lại nhận ra chén sứ lạnh ngắt, cùng ăn ý đặt xuống.
Sài thị không để ý thấy, nói với họ: “Các con đến rất đúng lúc, ta và phụ thân các con đang bàn bạc về chuyện chung thân của cả hai đây…”
“Hôn sự của Linh Nhi đã được ấn định từ sớm rồi, không bao lâu nữa là tới ngày thành hôn, mấy ngày tới con cứ an tâm ở nhà thêu đồ cưới đi, đừng ra ngoài làm gì.”
Tô Linh hé miệng định nói chuyện nhưng sau đó lại nhanh chóng nuốt ngược lại, rũ mắt “ừ” một tiếng.
Tô Oản liếc nàng ấy, vừa rồi nàng ấy còn nói đến tìm mẫu thân có việc, bây giờ lại im lặng không nhắc tới, hẳn cũng liên quan đến chuyện muốn ra ngoài.
“Còn con nữa, hôn sự của Oản Nhi…”
Nghe nhắc tới mình, Tô Oản ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Sài thị nói: “Vương gia kín đáo phái người gửi bát tự qua đây rồi, lát nữa ta mang đi tính, nếu bát tự hai con hợp nhau thì sẽ sắp xếp ngày gặp mặt. Con có ý kiến gì không?”
“Nữ nhi nghe sắp xếp của mẫu thân là được ạ.”
Sài thị hài lòng, nâng chén trà nguội lên uống một ngụm, nhíu mày: “Tết Hàn Thực này thật phiền, không cho người ta nhóm lửa, đến tắm rửa vệ sinh cũng phiền.”
Ngoài mặt Tô Oản cười đón ý, trong lòng thì nhanh chóng suy nghĩ.
Ngày ấy nàng tặng lễ qua là muốn thăm dò Lục An Tuần nhưng có vẻ Lục An Tuần hoàn toàn không có ý kia với nàng. Hay là nàng tự mình tới tìm Vương công tử nói thẳng, rằng mình không có ý với y?
Chắc cũng chỉ đành như vậy thôi, hi vọng Vương công tử là người dễ thương lượng.
.
Cách nhau một bức tường với Lâm gia, bên này Lục An Tuần cũng đang bắc nồi trên nến nướng heo nướng thịt.
Tương lần trước Tô Oản tặng vẫn còn, thịt lợn sữa nướng chấm thêm chút tương, ăn cùng với bánh tráng nữa, thơm khỏi nói.
Lục An Tuần vừa ăn xong, người hầu đã tới bẩm rằng có Đỗ công tử tới.
Đỗ công tử chính là Đỗ Văn Khanh, hôm nay hai người dự định cùng tới thăm hỏi Quý đại nhân là Trực học sĩ của Xu Mật viện.
Trước mắt, kỳ thi mùa xuân đã kết thúc, dù chưa yết bảng nhưng sĩ tử ai ai cũng đều vội vàng thăm hỏi sư môn, tiện cho ngày sau vào triều nhậm chức. Lục An Tuần không muốn làm vậy nhưng Đỗ Văn Khanh khuyên hắn: “Tất cả mọi người đều làm chuyện này, nếu ngươi không làm người ta sẽ cho rằng ngươi cậy tài làm kiêu, sau này vào triều gặp khó chẳng lẽ lại hối hận?”
Hảo hán không phục thua thiệt trước mắt nhưng trước chuyện trọng đại, Lục An Tuần vẫn nghiêm túc, đành “nhập gia tùy tục”.
Hắn dùng bữa sáng xong, đang định ra ngoài thì chợt nhìn thấy túi thơm đặt trên bàn.
Nghĩ một chốc, hắn dặn người hầu: “Bảo hắn chờ chút, ta thay y phục rồi qua.”
Lục An Tuần vào gian trong, thay một bộ áo bào mới tinh, đeo túi thơm bên hông rồi ra ngoài.
Áo dài xanh ngọc điểm hình thêu, ngọc quan búi tóc đen, bên hông treo chiếc túi thơm đỏ nhạt nổi bật. Bộ trang phục đẹp vô ngần khiến Đỗ Văn Khanh thiếu điều muốn mù mắt.
“Lục huynh.” Hắn ta nhìn Lục An Tuần từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở túi thơm: “Huynh thế này là…”
“Túi thơm vị cô nương nào tặng đây?” Hắn ta nháy mắt mập mờ ra hiệu: “Lục huynh cũng lắm đào hoa đấy.”
“Nói gì đó, đây là Tô Oản tặng.”
“Tô tứ cô nương?”
“Sao huynh phải kinh ngạc thế làm gì?” Lục An Tuần khó hiểu, mỗi lần nhắc tới chuyện của Tô Oản là Đỗ Văn Khanh lại tỏ vẻ như khó tin lắm.
“Sao lại không kinh ngạc?” Đỗ Văn Khanh nói: “Tô tứ cô nương cũng bất công thật đấy, rõ ràng ta cũng là hảo hữu của nàng mà nàng lại chỉ làm bánh tráng tương, chỉ tặng túi thơm cho huynh, cớ gì chứ?”
Cớ gì?
Lục An Tuần cũng không biết nhưng vì câu nói này của Đỗ Văn Khanh mà trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh chút lạ kỳ.
Nhìn túi thơm bên hông mà hắn lại cảm thấy mất tự nhiên.
.
Ngày hôm sau, Tô Oản lấy cớ mua sách để ra ngoài.
Lúc này, nàng đã thay sang nam trang. Xe ngựa đi gần nửa canh giờ mới tới khu ăn chơi ở phía nam thành, trên trong khu này có Tụ Hiền lâu trứ danh, là nơi hội tụ thi họa xuất sắc.
Ở nơi này, người ta có thể uống rượu dùng bữa, cũng có thể nghe hát xem múa, còn có thể gọi bằng hữu tới làm thơ chung vui. Nếu chơi mệt rồi thì có thể tới hậu viện, ở đây có cung cấp phòng nghỉ cho khách, phòng nghỉ ở đây lung linh xa hoa, là chốn kẻ có tiền thường hay lui tới nhất thành Đông Kinh.
Tô Oản đi vào, tiểu nhị tới đón khách, hỏi: “Vị công tử đây tới dùng bữa hay nghe hát?”
“Ta có hẹn.” Tô Oản hỏi: “Vương công tử Vương Thiệu Nguyên có ở đây không?”
“À, ngài tìm Vương công tử ạ. Có có có, cơ mà Vương công tử vừa uống chút rượu nên ra phía sau nghỉ ngơi rồi ạ.”
“Uống say?”
“Trông cũng không giống say lắm, có lẽ là nghỉ ngơi thôi ạ.”
“Ồ… hắn ở phòng nào vậy? Ta tự đi tìm hắn, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Nghe thấy nàng nói có chuyện quan trọng, tiểu nhị vội vàng chỉ đường: “Công tử đi bên này, đi qua cầu chín khúc ở hướng đông, ngài ấy ở gian phòng phía nam có trồng một gốc hoa quế trước cửa.”
“Được, đa tạ.” Tô Oản theo hướng tiểu nhị chỉ đi qua.
Đi qua cầu chín khúc ở hướng đông, phía đông là một tiểu viện lịch sự, nhã nhặn. Trong viện có ba gian phòng, Tô Oản nhìn qua hai gian phía nam.
Trong đó có một gian trồng hoa quế trước cửa, hẳn là phòng này rồi.
Tô Oản thầm nghĩ.
Có điều khi đứng trước cửa phòng, nàng lại lưỡng lự.
Nàng chưa gặp Vương công tử bao giờ, lúc này đang giữa ban ngày nàng giả nam tới đây, cũng không biết chuyện có thuận lợi không nữa.
Nhưng tới cũng đã tới rồi, đâu thể bỏ cuộc giữa chừng được.
Tô Oản quyết tâm, sửa sang quần áo, bước lên gõ cửa.
“Xin hỏi bên trong có phải Vương công tử không?” Nàng cố gắng đè giọng xuống sao cho giống giọng nam tử nhưng đồng thời vẫn giữ sự thân thiện, hữu hảo.
Đợi một lúc, bên trong vẫn không có ai đáp.
Tô Oản khó hiểu, chẳng lẽ hắn ta ngủ rồi?
Nàng lại gõ cửa: “Vương công tử? Ta là…”
Một khắc sau, cửa gian giữa mở ra, trước cửa là bóng người quen thuộc.
“Lục An Tuần? Sao lại là ngươi?” Tô Oản kinh ngạc.
Lục An Tuần xị mặt nhìn nàng, trông sầm sầm sì sì cứ như đòi nợ vậy.
Tô Oản không rõ mình chột dạ chỗ nào nhưng đúng là nàng đang chột dạ lắm.
Không đợi hắn hỏi, nàng đã cười ngượng: “Ta tới đây tìm người, không ngờ lại đi nhầm. Không quấy rầy ngươi chứ? Xin lỗi, xin lỗi! Ngươi mau nghỉ ngơi đi, giờ ta đi đây… ai!”
Nàng còn chưa nói dứt lời đã bị Lục An Tuần giơ tay kéo vào phòng.
Giờ khắc cửa phòng đóng lại, Tô Oản đã chột dạ tới cực điểm rồi.
“Làm gì thế?” Ngoài mặt nàng mạnh miệng nhưng trong lòng đang giật thót rồi.
Làm gì thế? Thế mà nàng còn dám trơ mặt hỏi như vậy được!
Lục An Tuần thoáng chút giận nhưng chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại giận. Liếc mắt thấy thắt lưng vẫn còn đang treo túi thơm nàng tặng, hắn lại càng giận hơn mà giận còn không có chỗ chút.
Hắn âm thầm giật túi thơm xuống giấu vào tay áo.
“Ngươi tới đây làm gì?” Hắn hỏi.
Tô Oản vốn đã chột dạ giờ còn bị hắn chất vấn hung dữ như thế, cứ như thể nàng đang làm chuyện tội lỗi ngập trời gì đó vậy.
Nàng khó chịu, lập tức hùng hồn đáp: “Ta đã nói với ngươi là ta tới tìm người rồi mà.”
“Tìm ai? Tìm Vương Thiệu Nguyên?”
“Sao ngươi biết?”
Lục An Tuần cười lạnh, giận nàng cứng đầu: “Ta đã nói với ngươi hắn đồng tính, sao ngươi vẫn chưa hết hi vọng? Lại còn chạy tới chỗ này tìm hắn?”
“Lục An Tuần, ngươi nói quái nói gở gì đây?”
“Ta nói quái nói gở? Ta chỉ…” Lục An Tuần dừng một chốc rồi nói tiếp: “Được rồi, ta không muốn cãi nhau với ngươi ở đây, hơn nữa ngươi thích đồng tính thì liên quan gì tới ta? Nhưng mà để ta nói cho ngươi một tin xấu, Vương Thiệu Nguyên không có ở đây.”
“Không ở đây? Vừa rồi tiểu nhị nói hắn có ở đây mà.”
“Ngươi tới gặp riêng Vương Thiệu Nguyên nhưng người ta đã có hẹn ở chỗ khác, đi từ lâu rồi, gian phòng bên cạnh không có ai hết.”
“Sao ngươi biết?”
Hai ngón tay Lục An Tuần trỏ vào mắt: “Ta dùng mắt nhìn đấy, hắn lén lút leo tường, ta còn không rõ nữa à?”
“Ngươi đừng có mở miệng ra là nói gặp riêng này kia, nói cứ như ta…”
“Như cái gì?”
Tô Oản nuốt ngụm nước bọt, định nói: “Ta tới nói thẳng nói thật với Vương công tử, ngươi có tin không?” Nhưng trông cái bộ dạng liếc mắt giễu cợt của Lục An Tuần, nàng ngậm miệng.
Nàng không định nói nữa, có nói chưa chắc hắn đã tin.
“Sao không nói gì nữa?”
Nhớ tới ngày hôm đó tặng túi thơm cho hắn hắn còn chê, Tô Oản tức giận: “Sao ta phải nói cho ngươi nghe, chuyện của ta liên quan gì tới ngươi?”
“Ta đi!” Nếu Vương Thiệu Nguyên đã không ở đây vậy nàng cũng lười ở lại làm gì.
Nhưng vừa đi tới cửa đã nghe bên ngoài có người gõ cửa.
Một giọng nữ nũng nịu vang lên: “Lục công tử? Lục công tử có trong đó không?”
Tô Oản: ?
Lục An Tuần: ?
Tô Oản lập tức nghiêng đầu nhìn Lục An Tuần: Được đó! Luôn mồm chỉ trích ta tới đây gặp riêng người khác, kết quả ngươi cũng gặp riêng nữ tử ở đây.
Lục An Tuần mờ mịt: Chớ nói nhảm! Ta không có!
Tô Oản ra vẻ không tin, tỏ vẻ xem thường hắn.
Lục An Tuần: …
Người bên ngoài tiếp tục gõ cửa: “Lục công tử, ta là nữ nhi của Quý đại nhân, ta có mấy lời muốn nói, chẳng hay Lục công tử có tiện…”
Lúc này, Tô Oản bóp mũi cất giọng: “Lục huynh, thiên kim của Quý đại nhân tới tìm huynh kìa, còn không mau mở cửa đi?”
Dứt lời, người bên ngoài nức nở. Hiển nhiên nàng ấy không ngờ trong phòng còn có người khác, xấu hổ bỏ chạy.
Ngoài cửa yên tĩnh, trong phòng cũng yên tĩnh.
Lúc này đến phiên Tô Oản sầm sì nhìn Lục An Tuần, nhìn thế nào cũng thấy hắn dễ ghét.
Lục An Tuần cũng chột dạ: “Ta vốn không quen biết nàng.”
“Không quen biết, thế sao người ta tới đây tìm ngươi?”
“Ngươi cũng nghe rồi đấy, nàng tới đây tìm ta có việc.”
“À, ra là ngươi đang trách ta cản trở ngươi chứ gì?”
“Tô Oản!” Lục An Tuần trợn mắt với nàng.
“Lục An Tuần!” Tô Oản cũng trợn mắt lại.
Lục An Tuần thấy bức bối vô cùng, đang êm đẹp sao lại thành cãi nhau với Tô Oản.
Im lặng một thoáng, hắn giải thích: “Đúng là ta từng tới dự tiệc ở Quý phủ nhưng ta không quen biết vị Quý tiểu thư này thật.”
Tô Oản quay lưng, đáp: “Ngươi giải thích với ta làm gì? Liên can gì tới ta đâu.”
“...”
Lục An Tuần nghẹn lại, không nói gì.
Lão Tô được ngày nghỉ không phải tới Lễ bộ, ngồi đối diện với thê tử Sài thị dùng bữa sáng.
Vì không được nhóm lửa nên đồ ăn trên bàn đều là đồ nguội, đồ khô, không có chút hơi nóng nào, chỉ có bánh tráng tương của Tô Oản đưa qua là được hoan nghênh.
Phu thê hai người mỗi người cầm một cái bánh tráng, thong thả nhấm nháp, vừa ăn vừa trò chuyện đôi câu về việc vụn vặt trong nhà.
“Linh Nhi đã chọn được người rồi, chỉ chờ tháng sáu làm lễ nữa thôi, còn Anh Nhi…” Sài Thị dùng sức cắn miếng bánh: “Được rồi, không nói tới nàng.”
“Trước mắt thiếp chỉ quan tâm Oản Nhi, tâm tư nàng đơn giản, bản thân lại không có bản lĩnh gì, cũng may mấy ngày nay thiếp thấy thấy nàng học xem sổ sách cũng không tệ lắm. Nhưng gả tới nhà chồng đâu thể chỉ biết xem sổ sách được, thiếp đang sầu muốn chết đây.”
Lão Tô đáp: “Chuẩn bị thêm chút của hồi môn nữa là được, có của hồi môn bên người, nhà chồng không dám bắt nạt nàng đâu.”
“Chỉ dựa mỗi vào của hồi môn, không có chỗ đứng thì cũng vô dụng.” Sài thị nói: “Chuyện nhà chồng chiếm của hồi môn đâu hiếm gì?”
“Phu nhân à.” Lão Tô cười: “Nàng chớ xem thường Oản Nhi, nàng ngây thơ nhưng cũng là đứa thông minh, không ngốc đâu.”
Tất nhiên Sài thị biết Tô Oản thông minh, chỉ cần nhìn vào mấy năm nay nàng tùy tiện, buông tuồng nhưng chưa bao giờ gây nên chút rắc rối nào là biết, có điều, bà ấy là người làm mẹ, chẳng thể không lo lắng được.
“Hôn sự với Vương gia thì sao?” Lão Tô hỏi.
Sài thị đáp: “Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có Vương gia phù hợp, dòng dõi hai nhà tương xứng, Oản Nhi gả đi cũng không gọi là trèo cao gì, với tính tình ấy của nàng nếu gả cao không chừng lại khó chung sống. Vương gia không có tai tiếng, ta cũng đã gặp Vương nhị công tử rồi, là người tốt, tuy chỉ là một tú tài nhưng là người hiếu thuận, cầu tiến. Ngày sau, Oản Nhi gả qua đó, phu thê hai đứa chăm chỉ kinh doanh, lo gì không có ngày nổi danh?”
Lão Tô gật đầu.
Phu thê hai người trò chuyện, không lâu sau có tỳ nữ vào báo tam cô nương và tứ cô nương tới thỉnh an.
Tô Oản gặp tam tỷ Tô Linh của nàng ở cửa viện.
Tô Linh là một tài nữ, tài vẽ tuyệt diệu, nổi tiếng trong giới thư họa với nhã hào “Miểu Vân”.
Ba vị đích nữ của Tô gia sở hữu tài hoa, tướng mạo, tính tình khác nhau. Đại tỷ Tô Nhàn chững chạc đoan trang, nhị tỷ lạnh lùng khí khái, tam tỷ thanh lịch dịu dàng. Với mắt thẩm mỹ của Tô Oản, nhan sắc của nữ nhi Tô gia, đẹp nhất phải kể đến tam tỷ Tô Linh.
Tô Linh thừa kế hoàn hảo từ Sài thị những đặc điểm của nữ tử Giang Nam, dịu dàng thanh tú, xinh đẹp xuân sắc.
Có điều, mỹ nhân đẹp thì đẹp nhưng lại hơi lạnh lùng. Lúc nào nàng ấy cũng hạ mi mắt, giữ ánh mắt nhàn nhạt trông như ôn hòa, thân thiện với tất cả mọi người nhưng lại chẳng để ý đến ai.
Tô Oản sáp lại gần, cười hì hì: “Tam tỷ, sao hôm nay tỷ lại rảnh rỗi ra ngoài thế?”
“Có chút việc tới tìm mẫu thân.”
“À.” Tổ Oản sóng vai đi cùng nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: “Heo sữa quay ta gửi sang đó tam tỷ đã nếm thử chưa? Vị được không? Nếu bị nguội thì nướng lại chút, ngon lắm.”
Tô Linh nghiêng đầu: “Tết Hàn Thực cấm lửa, tiểu muội không biết sao?”
Tô Oản cây ngay không sợ chết đứng đáp: “Cấm nhà bếp thôi mà, liên quan gì tới lửa nến của ta?”
“...”
Tô Oản cười hì hì: “Ta ấy, có hai cái nồi, vừa mỏng vừa nhỏ, bắc lên cây nến nấu cháo, nướng đồ ăn vừa vặn lắm, để lát nữa ta đưa một cái qua cho tam tỷ.”
Tô Linh không quá hứng thú về chuyện ăn uống, gật đầu qua loa.
Hai tỷ muội đi vào phòng, cùng thỉnh an Sài thị và lão Tô.
“Hai con đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống đây cùng ăn.” Sài thị nói.
Tô Oản nhìn đồ ăn nguội trên bàn cơm, vội vàng xua tay: “Cảm ơn mẫu thân, nữ nhi ăn rồi ạ.”
Tô Linh cũng lễ phép từ chối: “Nữ nhi cũng dùng bữa rồi ạ.”
Hai người ngồi xuống, cầm chén trà đặt gần đó lên định uống theo thói quen lại nhận ra chén sứ lạnh ngắt, cùng ăn ý đặt xuống.
Sài thị không để ý thấy, nói với họ: “Các con đến rất đúng lúc, ta và phụ thân các con đang bàn bạc về chuyện chung thân của cả hai đây…”
“Hôn sự của Linh Nhi đã được ấn định từ sớm rồi, không bao lâu nữa là tới ngày thành hôn, mấy ngày tới con cứ an tâm ở nhà thêu đồ cưới đi, đừng ra ngoài làm gì.”
Tô Linh hé miệng định nói chuyện nhưng sau đó lại nhanh chóng nuốt ngược lại, rũ mắt “ừ” một tiếng.
Tô Oản liếc nàng ấy, vừa rồi nàng ấy còn nói đến tìm mẫu thân có việc, bây giờ lại im lặng không nhắc tới, hẳn cũng liên quan đến chuyện muốn ra ngoài.
“Còn con nữa, hôn sự của Oản Nhi…”
Nghe nhắc tới mình, Tô Oản ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Sài thị nói: “Vương gia kín đáo phái người gửi bát tự qua đây rồi, lát nữa ta mang đi tính, nếu bát tự hai con hợp nhau thì sẽ sắp xếp ngày gặp mặt. Con có ý kiến gì không?”
“Nữ nhi nghe sắp xếp của mẫu thân là được ạ.”
Sài thị hài lòng, nâng chén trà nguội lên uống một ngụm, nhíu mày: “Tết Hàn Thực này thật phiền, không cho người ta nhóm lửa, đến tắm rửa vệ sinh cũng phiền.”
Ngoài mặt Tô Oản cười đón ý, trong lòng thì nhanh chóng suy nghĩ.
Ngày ấy nàng tặng lễ qua là muốn thăm dò Lục An Tuần nhưng có vẻ Lục An Tuần hoàn toàn không có ý kia với nàng. Hay là nàng tự mình tới tìm Vương công tử nói thẳng, rằng mình không có ý với y?
Chắc cũng chỉ đành như vậy thôi, hi vọng Vương công tử là người dễ thương lượng.
.
Cách nhau một bức tường với Lâm gia, bên này Lục An Tuần cũng đang bắc nồi trên nến nướng heo nướng thịt.
Tương lần trước Tô Oản tặng vẫn còn, thịt lợn sữa nướng chấm thêm chút tương, ăn cùng với bánh tráng nữa, thơm khỏi nói.
Lục An Tuần vừa ăn xong, người hầu đã tới bẩm rằng có Đỗ công tử tới.
Đỗ công tử chính là Đỗ Văn Khanh, hôm nay hai người dự định cùng tới thăm hỏi Quý đại nhân là Trực học sĩ của Xu Mật viện.
Trước mắt, kỳ thi mùa xuân đã kết thúc, dù chưa yết bảng nhưng sĩ tử ai ai cũng đều vội vàng thăm hỏi sư môn, tiện cho ngày sau vào triều nhậm chức. Lục An Tuần không muốn làm vậy nhưng Đỗ Văn Khanh khuyên hắn: “Tất cả mọi người đều làm chuyện này, nếu ngươi không làm người ta sẽ cho rằng ngươi cậy tài làm kiêu, sau này vào triều gặp khó chẳng lẽ lại hối hận?”
Hảo hán không phục thua thiệt trước mắt nhưng trước chuyện trọng đại, Lục An Tuần vẫn nghiêm túc, đành “nhập gia tùy tục”.
Hắn dùng bữa sáng xong, đang định ra ngoài thì chợt nhìn thấy túi thơm đặt trên bàn.
Nghĩ một chốc, hắn dặn người hầu: “Bảo hắn chờ chút, ta thay y phục rồi qua.”
Lục An Tuần vào gian trong, thay một bộ áo bào mới tinh, đeo túi thơm bên hông rồi ra ngoài.
Áo dài xanh ngọc điểm hình thêu, ngọc quan búi tóc đen, bên hông treo chiếc túi thơm đỏ nhạt nổi bật. Bộ trang phục đẹp vô ngần khiến Đỗ Văn Khanh thiếu điều muốn mù mắt.
“Lục huynh.” Hắn ta nhìn Lục An Tuần từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở túi thơm: “Huynh thế này là…”
“Túi thơm vị cô nương nào tặng đây?” Hắn ta nháy mắt mập mờ ra hiệu: “Lục huynh cũng lắm đào hoa đấy.”
“Nói gì đó, đây là Tô Oản tặng.”
“Tô tứ cô nương?”
“Sao huynh phải kinh ngạc thế làm gì?” Lục An Tuần khó hiểu, mỗi lần nhắc tới chuyện của Tô Oản là Đỗ Văn Khanh lại tỏ vẻ như khó tin lắm.
“Sao lại không kinh ngạc?” Đỗ Văn Khanh nói: “Tô tứ cô nương cũng bất công thật đấy, rõ ràng ta cũng là hảo hữu của nàng mà nàng lại chỉ làm bánh tráng tương, chỉ tặng túi thơm cho huynh, cớ gì chứ?”
Cớ gì?
Lục An Tuần cũng không biết nhưng vì câu nói này của Đỗ Văn Khanh mà trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh chút lạ kỳ.
Nhìn túi thơm bên hông mà hắn lại cảm thấy mất tự nhiên.
.
Ngày hôm sau, Tô Oản lấy cớ mua sách để ra ngoài.
Lúc này, nàng đã thay sang nam trang. Xe ngựa đi gần nửa canh giờ mới tới khu ăn chơi ở phía nam thành, trên trong khu này có Tụ Hiền lâu trứ danh, là nơi hội tụ thi họa xuất sắc.
Ở nơi này, người ta có thể uống rượu dùng bữa, cũng có thể nghe hát xem múa, còn có thể gọi bằng hữu tới làm thơ chung vui. Nếu chơi mệt rồi thì có thể tới hậu viện, ở đây có cung cấp phòng nghỉ cho khách, phòng nghỉ ở đây lung linh xa hoa, là chốn kẻ có tiền thường hay lui tới nhất thành Đông Kinh.
Tô Oản đi vào, tiểu nhị tới đón khách, hỏi: “Vị công tử đây tới dùng bữa hay nghe hát?”
“Ta có hẹn.” Tô Oản hỏi: “Vương công tử Vương Thiệu Nguyên có ở đây không?”
“À, ngài tìm Vương công tử ạ. Có có có, cơ mà Vương công tử vừa uống chút rượu nên ra phía sau nghỉ ngơi rồi ạ.”
“Uống say?”
“Trông cũng không giống say lắm, có lẽ là nghỉ ngơi thôi ạ.”
“Ồ… hắn ở phòng nào vậy? Ta tự đi tìm hắn, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Nghe thấy nàng nói có chuyện quan trọng, tiểu nhị vội vàng chỉ đường: “Công tử đi bên này, đi qua cầu chín khúc ở hướng đông, ngài ấy ở gian phòng phía nam có trồng một gốc hoa quế trước cửa.”
“Được, đa tạ.” Tô Oản theo hướng tiểu nhị chỉ đi qua.
Đi qua cầu chín khúc ở hướng đông, phía đông là một tiểu viện lịch sự, nhã nhặn. Trong viện có ba gian phòng, Tô Oản nhìn qua hai gian phía nam.
Trong đó có một gian trồng hoa quế trước cửa, hẳn là phòng này rồi.
Tô Oản thầm nghĩ.
Có điều khi đứng trước cửa phòng, nàng lại lưỡng lự.
Nàng chưa gặp Vương công tử bao giờ, lúc này đang giữa ban ngày nàng giả nam tới đây, cũng không biết chuyện có thuận lợi không nữa.
Nhưng tới cũng đã tới rồi, đâu thể bỏ cuộc giữa chừng được.
Tô Oản quyết tâm, sửa sang quần áo, bước lên gõ cửa.
“Xin hỏi bên trong có phải Vương công tử không?” Nàng cố gắng đè giọng xuống sao cho giống giọng nam tử nhưng đồng thời vẫn giữ sự thân thiện, hữu hảo.
Đợi một lúc, bên trong vẫn không có ai đáp.
Tô Oản khó hiểu, chẳng lẽ hắn ta ngủ rồi?
Nàng lại gõ cửa: “Vương công tử? Ta là…”
Một khắc sau, cửa gian giữa mở ra, trước cửa là bóng người quen thuộc.
“Lục An Tuần? Sao lại là ngươi?” Tô Oản kinh ngạc.
Lục An Tuần xị mặt nhìn nàng, trông sầm sầm sì sì cứ như đòi nợ vậy.
Tô Oản không rõ mình chột dạ chỗ nào nhưng đúng là nàng đang chột dạ lắm.
Không đợi hắn hỏi, nàng đã cười ngượng: “Ta tới đây tìm người, không ngờ lại đi nhầm. Không quấy rầy ngươi chứ? Xin lỗi, xin lỗi! Ngươi mau nghỉ ngơi đi, giờ ta đi đây… ai!”
Nàng còn chưa nói dứt lời đã bị Lục An Tuần giơ tay kéo vào phòng.
Giờ khắc cửa phòng đóng lại, Tô Oản đã chột dạ tới cực điểm rồi.
“Làm gì thế?” Ngoài mặt nàng mạnh miệng nhưng trong lòng đang giật thót rồi.
Làm gì thế? Thế mà nàng còn dám trơ mặt hỏi như vậy được!
Lục An Tuần thoáng chút giận nhưng chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại giận. Liếc mắt thấy thắt lưng vẫn còn đang treo túi thơm nàng tặng, hắn lại càng giận hơn mà giận còn không có chỗ chút.
Hắn âm thầm giật túi thơm xuống giấu vào tay áo.
“Ngươi tới đây làm gì?” Hắn hỏi.
Tô Oản vốn đã chột dạ giờ còn bị hắn chất vấn hung dữ như thế, cứ như thể nàng đang làm chuyện tội lỗi ngập trời gì đó vậy.
Nàng khó chịu, lập tức hùng hồn đáp: “Ta đã nói với ngươi là ta tới tìm người rồi mà.”
“Tìm ai? Tìm Vương Thiệu Nguyên?”
“Sao ngươi biết?”
Lục An Tuần cười lạnh, giận nàng cứng đầu: “Ta đã nói với ngươi hắn đồng tính, sao ngươi vẫn chưa hết hi vọng? Lại còn chạy tới chỗ này tìm hắn?”
“Lục An Tuần, ngươi nói quái nói gở gì đây?”
“Ta nói quái nói gở? Ta chỉ…” Lục An Tuần dừng một chốc rồi nói tiếp: “Được rồi, ta không muốn cãi nhau với ngươi ở đây, hơn nữa ngươi thích đồng tính thì liên quan gì tới ta? Nhưng mà để ta nói cho ngươi một tin xấu, Vương Thiệu Nguyên không có ở đây.”
“Không ở đây? Vừa rồi tiểu nhị nói hắn có ở đây mà.”
“Ngươi tới gặp riêng Vương Thiệu Nguyên nhưng người ta đã có hẹn ở chỗ khác, đi từ lâu rồi, gian phòng bên cạnh không có ai hết.”
“Sao ngươi biết?”
Hai ngón tay Lục An Tuần trỏ vào mắt: “Ta dùng mắt nhìn đấy, hắn lén lút leo tường, ta còn không rõ nữa à?”
“Ngươi đừng có mở miệng ra là nói gặp riêng này kia, nói cứ như ta…”
“Như cái gì?”
Tô Oản nuốt ngụm nước bọt, định nói: “Ta tới nói thẳng nói thật với Vương công tử, ngươi có tin không?” Nhưng trông cái bộ dạng liếc mắt giễu cợt của Lục An Tuần, nàng ngậm miệng.
Nàng không định nói nữa, có nói chưa chắc hắn đã tin.
“Sao không nói gì nữa?”
Nhớ tới ngày hôm đó tặng túi thơm cho hắn hắn còn chê, Tô Oản tức giận: “Sao ta phải nói cho ngươi nghe, chuyện của ta liên quan gì tới ngươi?”
“Ta đi!” Nếu Vương Thiệu Nguyên đã không ở đây vậy nàng cũng lười ở lại làm gì.
Nhưng vừa đi tới cửa đã nghe bên ngoài có người gõ cửa.
Một giọng nữ nũng nịu vang lên: “Lục công tử? Lục công tử có trong đó không?”
Tô Oản: ?
Lục An Tuần: ?
Tô Oản lập tức nghiêng đầu nhìn Lục An Tuần: Được đó! Luôn mồm chỉ trích ta tới đây gặp riêng người khác, kết quả ngươi cũng gặp riêng nữ tử ở đây.
Lục An Tuần mờ mịt: Chớ nói nhảm! Ta không có!
Tô Oản ra vẻ không tin, tỏ vẻ xem thường hắn.
Lục An Tuần: …
Người bên ngoài tiếp tục gõ cửa: “Lục công tử, ta là nữ nhi của Quý đại nhân, ta có mấy lời muốn nói, chẳng hay Lục công tử có tiện…”
Lúc này, Tô Oản bóp mũi cất giọng: “Lục huynh, thiên kim của Quý đại nhân tới tìm huynh kìa, còn không mau mở cửa đi?”
Dứt lời, người bên ngoài nức nở. Hiển nhiên nàng ấy không ngờ trong phòng còn có người khác, xấu hổ bỏ chạy.
Ngoài cửa yên tĩnh, trong phòng cũng yên tĩnh.
Lúc này đến phiên Tô Oản sầm sì nhìn Lục An Tuần, nhìn thế nào cũng thấy hắn dễ ghét.
Lục An Tuần cũng chột dạ: “Ta vốn không quen biết nàng.”
“Không quen biết, thế sao người ta tới đây tìm ngươi?”
“Ngươi cũng nghe rồi đấy, nàng tới đây tìm ta có việc.”
“À, ra là ngươi đang trách ta cản trở ngươi chứ gì?”
“Tô Oản!” Lục An Tuần trợn mắt với nàng.
“Lục An Tuần!” Tô Oản cũng trợn mắt lại.
Lục An Tuần thấy bức bối vô cùng, đang êm đẹp sao lại thành cãi nhau với Tô Oản.
Im lặng một thoáng, hắn giải thích: “Đúng là ta từng tới dự tiệc ở Quý phủ nhưng ta không quen biết vị Quý tiểu thư này thật.”
Tô Oản quay lưng, đáp: “Ngươi giải thích với ta làm gì? Liên can gì tới ta đâu.”
“...”
Lục An Tuần nghẹn lại, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.