Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Lang Quân Như Ý

Chương 4:

Tiểu An Tử

20/11/2024

Hắn ngồi ở đầu tường, gió đêm lay động, thổi bay hoa hạnh như tuyết.

Tô Oản vừa tắm gội xong, mái tóc đang hong khô bị gió thổi tung.

Nàng đứng dưới mái hiên hỏi: "Ngươi làm bài thi thế nào?"

Lục An Tuần: "Ít nhiều nhờ có bánh tráng xốt tương thơm ngươi làm, ta ở trường thi ăn ngon ngủ tốt, tất nhiên làm tốt bài thi."

Thấy hắn tràn đầy tự tin, trong lòng Tô Oản liền có nắm chắc. Nhưng không thể để hắn đắc ý như vậy được, thế nên nàng vẫn nói dỗi: “Thật hay giả đấy? Ngươi đừng có khoác lác.”

"Bản lĩnh của ta ngươi còn không biết sao?"

"Được rồi, chờ ngươi thi đậu ta cũng được thơm lây."

Lục An Tuần: "...”

Hắn thản nhiên hái một đóa hoa hạnh: "Người truyền tin nói muốn gặp ta, có chuyện gì vậy?"

"À, hỏi chút chuyện riêng."

"Chuyện gì?"

"Lục An Tuần, ngươi có cô nương mình thích không?" Tô Oản không định vòng vo với hắn.

Lục An Tuần sững sờ một lát, nhìn có chút mất tự nhiên, thậm chí còn không dám nhìn nàng.

"Ngươi hỏi cái này làm gì?"

"Tò mò thôi."

"Sao lại tò mò?"

Nói ra thì rất dài, Tô Oản chỉ đơn giản kéo một chiếc ghế dựa ở trong góc tường ra, ngồi xuống.

"Đỗ Văn Khanh nói cho ta biết, ngươi ở Giang Nguyệt hiên đã dõng dạc nói muốn cưới đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Thành."

Vừa nói đến chuyện này, tai Lục An Tuần đã dần dần đỏ lên, nhưng may mắn bấy giờ là ban đêm, Tô Oản không nhìn thấy được.

Hắn giả vờ bình tĩnh: “Phải, thì sao?”

Ánh trăng bồng bềnh rủ xuống, đổ một bóng đen xuống góc tường, vừa vặn chỉ che phủ một nửa thân thể Tô Oản, soi sáng khuôn mặt xinh đẹp của nàng dưới ánh sáng trắng.

Cảm xúc trong nàng lẫn lộn: "Tống Thi Âm có gì tốt?"

Lục An Tuần chán ghét hỏi lại: "Ngươi nói xem?"

“...”

Tô Oản nghẹn ngào, lại nghĩ đến thanh danh như bao cỏ của mình, quả thực nàng không có tư cách nói ra những lời thế này.

"Ý ta là…" Tô Oản nói: "Kiểu cô nương nhõng nhẽo như Tống Thi Âm, ngươi có chịu nổi không?"

Lục An Tuần mất kiên nhẫn: "Ngươi tìm ta còn có việc gì khác không?"

“Không có việc gì… Ngươi thực sự thích Tống Thi Âm sao?”

“Chuyện đó còn giả được à? Nàng ấy xinh đẹp, tài tình, ai ai cũng muốn cưới, tất nhiên Lục An Tuần ta cũng muốn cưới người tốt nhất.”

Tô Oản im lặng một lát, vẫy tay với hắn.

Lục An Tuần phòng bị: "Làm gì?"

"Ngươi đi xuống."

Sau khi do dự một lát, Lục An Tuần nhảy xuống.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Oản thở phì phì, tức giận đá hắn: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi cứ nằm mơ đi!"

“...”

Lục An Tuần không quan tâm lắm, liếc nhìn bóng lưng Tô Oản với ánh mắt khó hiểu.

Hắn xoay người định nhảy lên tường, nhưng lại bị Tô Oản gọi lại.

"Lục An Tuần."

"Còn gì nữa không?"

Tô Oản đi lại, thấp giọng hỏi: "Lần trước ở Giang Nguyệt hiên, ngươi nói sẽ cho ta biết một bí mật, ngươi còn nhớ chứ?"

Lục An Tuần vỗ trán: "Suýt nữa quên mất."

"Có chút phiền phức…" Hắn nhìn trái nhìn phải, kéo Tô Oản vào trong góc rồi ngồi xổm xuống.

"Ban đầu ta không chắc lắm, nhưng sau đó ta nhờ người tìm hiểu, chuyện này liên quan đến đại tỷ phu Tiêu Nghị của ngươi."



"Tiêu Nghị?"

"Ngươi nói nhỏ một chút." Hắn hơi nghiêng người ghé sát vào Tô Oản: “Lần trước ta làm thơ dùng trà ở Bách Hương lâu, tình cờ nghe thấy Tiêu Nghị nói chuyện với ai đó trong sương phòng, thật ra cũng không phải là nói chuyện, mà là Tiêu Nghị đang làm một số việc khó coi…”

“Lục An Tuần, từ khi nào mà ngươi thành ra giống bà bà ma ma như vậy hả? Ngươi nói một lần cho rõ ràng ra đi có được không?”

"Đại tỷ phu Tiêu Nghị của ngươi nhìn trúng nữ nhân đã có chồng, còn làm cho bụng người ta to ra, trượng phu của nữ nhân kia tìm tới cửa hắn ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ đối phương hòa ly." Lục An Tuần duỗi tay ra: “Đủ rõ chưa?”

“...” Rõ thì rõ, nhưng Tô Oản nghe xong rất kinh ngạc.

Hóa ra người mà nàng nhìn thấy ở đầu ngõ lần trước thật sự là đại tỷ phu Tiêu Nghị.

Nàng im lặng một lúc, hỏi: "Nữ nhân kia là tự nguyện hay bị ép buộc?"

Lục An Tuần chế nhạo: "Nếu ép buộc, làm sao có thể hoài thai con của hắn ta? Hai người kia lén tằng tịu với nhau lâu rồi, ta còn biết Tiêu Nghị muốn nạp nàng ta vào phủ làm thiếp, để hài tử trong bụng nàng ta danh chính ngôn thuận ở lại Tiêu gia."

Tô Oản liếc nhìn hắn: "Sao ngươi lại tìm hiểu rõ ràng như vậy?"

“Còn không phải vì… Đại tỷ tỷ của ngươi sao?” Lục An Tuần không mấy dễ chịu nói: "Ngươi và ta ngày thường xưng huynh gọi đệ, đại tỷ của ngươi tất nhiên cũng coi như là đại tỷ của ta, thuận tiện hỏi thăm thôi."

Tô Oản ngơ ngác gật đầu, nàng đang cân nhắc, xem ra Tiêu Nghị đã thông dâm với người khác từ lâu rồi, liệu đại tỷ có biết chuyện này không?

"Này, ta nói xong rồi, đi đây." Lục An Tuần ngáp một cái rồi đứng dậy: "Lão tử còn phải trở về ngủ bù."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhảy lên tường, lặng lẽ không tiếng động trở về phòng.

.

Sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, không đến hai ngày đã vào tháng ba. Có lẽ là vì kỳ thi lớn đã kết thúc, cuối cùng các cử tử cũng được giải thoát khỏi mười năm học tập gian khổ, trong Kinh Thành tràn ngập tiếng cười nói từ các yến tiệc.

Sự hối hả và nhộn nhịp bị chặn đứng bên ngoài một bức tường hoa hạnh, sau tường cảnh xuân rực rỡ, mùi thơm nức mũi.

Con lợn rừng bắt được lần trước cuối cùng đã được Tô Oản chọn ngày lành nướng lên.

Tang Thậm ở bên cạnh đang vừa thở hổn hển vừa thêm củi vào lửa, một con heo sữa được phanh ra trong lò nướng nóng đỏ. Một cây sào sắt dài thò ra khỏi lò nướng, Tô Oản mặc tạp dề đứng bên cạnh lò sắt, quay cây sào.

Nướng một con heo sữa là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, heo phải được quay liên tục. Trước nướng ngực, bụng, rồi lần lượt đến khuỷu chân và da thịt, sau đó còn phải lấy châm chọc xuống để làm thoát hơi nước. Thịt heo không thể nướng già, cũng không thể nướng tái, tốt nhất là đến khi da nó vàng giòn.

Thật sự khiến Tô Oản rất mệt.

Tô Anh ngửi thấy mùi thơm liền đi tới, đứng một bên nhìn nàng bận bịu, khó hiểu hỏi: "Muội bận rộn cả ngày chỉ vì muốn ăn một miếng thịt, có đáng không?"

"Tỷ không hiểu." Tô Oản lấy bàn chải quét sạch dầu chảy ra trên bề mặt da heo sữa, động tác rất thuần thục: "Cái vui chính là ở chỗ này, tận mắt nhìn nó được nướng chín, cháy, thơm, cũng giống như khi tam tỷ vẽ tranh. Trong mắt chúng ta, chúng đều là kiệt tác."

Tô Anh: “...”

"Lại nói, hai ngày nữa sẽ là Tết hàn thực." Tô Oản chớp chớp mắt với nàng ấy: "Mấy ngày không thể nhóm lửa, mọi người không muốn ăn thịt sao?"

Muốn! Sao lại không muốn chứ!

Trong Tết hàn thực, nhà nhà đều đóng bếp, không được nhóm lửa để nấu cơm, mỗi ngày chỉ có thể ăn thức ăn lạnh, đủ để tra tấn người đến chết. Lúc trước, Tô Anh từng ngây ngốc tuân theo quy củ của Sài thị, nhưng sau đó lại phát hiện tứ muội này của mình bí mật mở một bếp lò nhỏ nên cũng mở lò theo nàng.

Tóm lại, trên phương diện ẩm thực tứ muội của nàng ấy rất có tài, mặc dù Tết hàn thực trong nhà cấm thổi lửa, tứ muội của nàng ấy vẫn có thể cơm ngon rượu say.

"Nướng xong muội cũng sẽ gửi một ít cho đại tỷ nữa." Tô Oản đặt bàn chải xuống, tiếp tục xoay cây sào.

"Đúng rồi, muội có một chuyện muốn thương lượng với nhị tỷ."

"Chuyện gì?"

Tô Oản dừng lại, dặn dò Tang Thậm: "Ngươi đừng làm nữa, đi đến cửa viện canh, đừng cho ai vào."

Tang Thậm buông kẹp gắp than xuống, ngay lập tức đứng dậy.

Tô Oản ngẫm nghĩ một lát, nói với Tô Anh: “Đại tỷ… Có lẽ sống không được vui vẻ.”

Nàng nói rõ một năm một mười với Tô Anh về chuyện Lục An Tuần tra ra, Tô Anh nghe xong chỉ im lặng.

“Xưa nay tính cách đại tỷ luôn mạnh mẽ, ngoan cường biết nhẫn nhịn. Có thể tỷ ấy đã sớm biết đức hạnh của Tiêu Nghị, nhưng vì thể diện của hai bên nên đã nín nhịn hết.”

Tô Oản gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.

Tô Nhàn nổi danh là hiền thục đoan trang, thậm chí cả nụ cười cũng khuôn phép. Nhưng nàng luôn cảm thấy trên khuôn mặt tươi sáng của nàng ấy còn thiếu chút gì đó, chính là niềm hạnh phúc từ trong nội tâm.

Có lẽ, nàng ấy cũng đã biết rõ từ lâu rồi.

"Muội đừng nghĩ nhiều," Tô Anh nói: "Đến sinh thần của mẫu thân đại tỷ sẽ trở về thôi, lúc đó chúng ta lén hỏi thăm tình hình rồi lại tính tiếp."

Tô Oản gật đầu: "Cũng chỉ có thể như thế."

.

Heo sữa nướng của Tô Oản ở hậu viện không giấu được mọi người, nghĩ rằng sắp đến Tết hàn thực, Sài thị cũng nhắm mắt làm ngơ.

Tô Oản đơn giản phân phát thịt heo quay cho mọi người, ngay cả Lục An Tuần ở cách vách cũng được chia một bát.

Lần đó sau khi hỏi Lục An Tuần, Tô Oản đã cẩn thận suy nghĩ lại. Lục An Tuần không tính là ái mộ đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Thành, mà là rượu vào thì mạnh miệng mà thôi, thứ người khác cho là tốt nhất, Lục An Tuần hắn cũng muốn, chỉ như thế.



Nếu đã thế, nàng còn khách khí cái gì? Tiếp tục làm theo kế hoạch vạch ra trước đó đi… Đưa Lục An Tuần vào bát của nàng.

Chỉ là, làm điều đó như thế nào lại là một vấn đề nan giải.

Kiếp trước, Tô Oản từng chủ động theo đuổi một nam sinh khi còn học đại học, không biết nam sinh kia cũng yêu thầm nàng hay là thế nào, tóm lại nàng theo đuổi rất nhẹ nhàng, nửa tháng sau hai người đã ở bên nhau.

Nhưng sau khi yêu nhau được nửa năm, nàng đã không biết cố gắng mà đứt gánh. Mối tình đầu đó là như thế nào thì từ lâu nàng đã không còn nhớ rõ nữa rồi, thậm chí không thể nhớ ra tên của đối phương, chỉ nhớ rằng hương vị của mối tình đầu rất tươi đẹp.

Nhưng Lục An Tuần khác với những người khác, hai người lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã, ngẫu nhiên còn bắt nhau đội nồi, từ lâu đã coi nhau như huynh đệ vào sinh ra tử.

Bây giờ, hắn vẫn coi nàng như huynh đệ, mà nàng lại muốn ngủ… Khụ khụ, lại muốn làm hắn, thế nào cũng không thể nói chuyện này ra.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Tô Oản quyết định thử một chút trước.

Làm thế nào để thử?

Tặng quà.

.

Sau lễ hội mùa xuân, thanh danh Lục An Tuần vang dội, không chỉ vì đồ ăn hắn chuẩn bị trong kỳ thi khác với người thường, mà còn vì hắn là người đầu tiên đi ra khỏi trường thi giữa hàng vạn cử tử.

Có người hỏi hắn vì sao lại rời trường thi sớm như vậy, dù sao người đầu tiên đi ra ngoài cũng sẽ luôn phải nhận chỉ trích, hoặc là nói hắn cuồng vọng, hoặc là khinh thường khoa cử.

Nhưng Lục An Tuần không quan tâm đến chuyện này, nói thẳng: "Ta thi xong rồi còn không thể đi về ngủ sao?"

Khiến tất cả mọi người đều á khẩu không nói được lời nào, nhưng cũng cảm thấy đây có vẻ là chuyện Lục An Tuần làm ra được, dù sao người này cũng thường xuyên có hành động đi chệch khỏi chuẩn mực.

Chính vì thanh danh quá thịnh của Lục An Tuần mà “giá thị trường” của hắn ở Kinh Thành càng ngày càng ổn. Hắn không chỉ suốt ngày được mời uống rượu mà còn được một số quan lớn mời đến phủ dự tiệc. Người sáng mắt đều biết đây là có ý muốn chọn Lục An Tuần làm con rể.

Tô Oản đợi Lục An Tuần hai ngày, cuối cùng chạng vạng ngày hôm sau mới bắt được hắn đang say khướt đi về nhà.

Lục An Tuần đang chuẩn bị bước vào nhà thì nghe thấy tiếng chim "líu lo" ở đầu tường bên kia. Đầu mùa xuân thời tiết vẫn chưa ấm lên, chim yến vẫn chưa về tổ, tất nhiên sẽ không có chim.

Mà là người.

Lục An Tuần quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một cái đầu nhỏ nhô lên trên tường.

Tô Oản leo lên thang ghé vào đầu tường, móc tay về phía hắn: "Lục An Tuần, lại đây."

Lục An Tuần đi tới, cảm thấy không tiện ngẩng đầu lên nói chuyện với nàng, vì vậy hắn nhảy lên đầu tường, rồi vươn một tay đỡ Tô Oản cùng lên.

"Gì vậy?" Hắn hỏi.

"Ta đưa cho ngươi một thứ." Tô Oản lục lọi trong tay áo, cuối cùng móc ra một cái túi thơm to như bánh bao thịt: "Ừm, tặng cho ngươi."

Lục An Tuần không nhận lấy, mà nghi ngờ nhìn chằm chằm vào nàng.

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Bộ mặt dày của Tô Oản cũng không nhịn được, nói: "Đây là do ta tự tay may đấy, hoa trên đó thêu hai ngày mới xong. Ta lớn như vậy còn chưa từng thêu cái gì đâu, lần đầu tiên thêu là thêu cho ngươi đấy, có thấy ta tốt không?"

"Vì, vì sao?" Lục An Tuần nghe vậy cũng bị dọa một chút.

"Cái gì mà vì sao?" Chạng vạng mờ mịt, Tô Oản bị hắn nhìn đến mức hai má nóng bừng: "Chúc mừng ngươi thi đỗ."

"Nhưng…" Lục An Tuần gãi gãi đầu: "Sao lại tặng túi thơm?"

Hắn lớn như vậy mới lần đầu nhận được túi thơm của cô nương nhà người ta, luôn cảm thấy lạ lẫm.

"Túi thơm thì không được à?" Tô Oản trừng mắt nhìn hắn.

"Được thì được, nhưng ngươi có thấy ta đeo túi thơm bao giờ không?" Ngày thường ra ngoài hắn thích nhất là đeo bội kiếm, luôn cảm thấy phiền chán với những thứ đám văn nhân cổ hủ ưa thích.

“Trước đây có thể không đeo, nhưng bây giờ thân phận của ngươi đã khác rồi mà. Ngươi là cử nhân lão gia đấy, hơn nữa không lâu sau sẽ là tiến sĩ lão gia, sau đó còn phải nhập sĩ làm quan. Chẳng phải người đọc sách các ngươi đều chú trọng thân phận sao? Ra ngoài đeo túi thơm ngọc bội gì đó không phải rất có mặt mũi sao?”

"Vậy tại sao ngươi không đưa ngọc bội?"

“... Lễ nghi nhẹ, tình cảm nặng.”

“...”

“Rốt cuộc ngươi có lấy hay không? Nếu ngươi không lấy, ta sẽ đưa cho Đỗ Văn Khanh đấy.” Tô Oản cảm thấy rất mất mặt, cũng hơi hối hận vì đã đưa món đồ này ra.

Nàng thu cái túi thơm về, nhưng chưa kịp bỏ vào trong tay áo đã bị Lục An Tuần cướp đi.

“Lấy, không phải ngươi nói thêu cho ta sao? Sao lại không biết xấu hổ cầm đi đưa cho Đỗ Văn Khanh.” Lục An Tuần liếc nhìn hai đóa hoa không biết tên xấu xí trên mặt túi, ghét bỏ đặt vào trong ngực áo.

Hắn chịu đựng, rồi cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Tô Oản…”

"Hả?"

"Ngươi bị hâm à?"

“...”

Giây tiếp theo, Tô Oản vung chân đá hắn xuống tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Lang Quân Như Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook