Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 823: Ánh Trăng Sáng (50)
Ngận Thị Kiểu Tình
26/09/2024
Edit: Kim
Thời điểm Nam Chi về đến nhà, phòng khách đã chật kín người cãi cọ, ầm ĩ như chợ rau.
Mẹ Thiện Thành chỉ trích Trịnh Quyên là đồ không biết xấu hổ, thông đồng với đàn ông bên ngoài, còn làm Thiện Thành mất việc, quả thực là đồ đáng chết.
Con trai thật vất vả mới có tiền đồ, kiếm được nhiều tiền, còn là lãnh đạo trong công ty lớn, đây là chuyện nở mày nở mặt tới cỡ nào.
Bây giờ, con trai biến thành như vậy, đều là do cái đứa con dâu Trịnh Quyên này phá hoại.
Mà cha mẹ Trịnh Quyên lại đang nói con gái mình vất vả tới cỡ nào, dưỡng dục hai đứa nhỏ, đã hầu hạ Thiện Thành và hai đứa nhỏ nhiều năm như vậy.
Hơn nữa còn kiên định nói con gái mình không có đàn ông bên ngoài.
Thiện Thành nghe tiếng cãi vã mà da đầu tê dại, hơn hết là cảm giác mất mặt, hắn hỏi: “Làm sao mà các người lại biết được chuyện này?”
Chuyện vẫn chưa giải quyết xong, người nhà còn xảy ra cãi vã, cảm giác trong chuyện này có gì đó không bình thường.
Trịnh gia: “Là cháu ngoại gọi điện thoại.”
Thiện gia: “Là cháu gái nói cho chúng ta biết.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Nam Chi, Nam Chi ấp úng, vẻ mặt sợ hãi, “Con, con không muốn cha mẹ cãi nhau, không muốn bọn họ ly hôn.”
Ta chính là muốn bọn họ khuyên hai người một câu nha.
Vẻ mặt của Trịnh Quyên tức khắc trở nên dữ tợn, chửi rủa Nam Chi, cảm thấy Nam Chi không có ý tốt.
Bà nội Thiện không vui, lập tức mắng Trịnh Quyên, “Nếu không phải Tĩnh Tĩnh nói cho chúng tôi biết, tôi còn không biết chuyện tốt mà cô làm đâu, cô nhìn cô xem, được Thiện Thành nuôi, còn cầm tiền của Thiện Thành đi nuôi đàn ông bên ngoài, cô còn có lương tâm hay không?”
Sắc mặt Trịnh Quyên chứa đủ loại màu sắc, bị trưởng bối chèn ép, muốn phản bác, nhưng lại không thể thốt nên lời, tức giận đến mức khuôn mặt sưng phồng lên, phẫn hận trừng mắt nhìn Nam Chi.
Nam Chi co rúm lại, trông rất sợ hãi.
Bà nội Thiện lập tức trừng mắt nhìn lại.
Ở trong lòng bà nội, Trịnh Quyên chính là một người ngoài, cho dù Thiện Tĩnh có là con gái, nhưng vẫn là người Thiện gia.
Trịnh Quyên luôn miệng nói chăm sóc con cái vất vả, nhưng chính là đối xử với đứa trẻ như vậy.
Bà nội Thiện cảm thấy, bởi vì không có bà ở trong cái nhà này nhìn, mọi việc mới biến thành như vậy.
Hai vợ chồng già Thiện gia sống ở nông thôn, cả gia đình con trai sống ở thành phố, không có người nhìn, cho nên Trịnh Quyên mới dám vụng trộm bên ngoài.
Cần phải sống cùng nhau, cần phải nhìn chằm chằm vào Trịnh Quyên.
Khi bà nội Thiện đề nghị sống chung, khuôn mặt Trịnh Quyên nhăn lại, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Người lớn tuổi luôn mắc chứng nghiện cất giữ, trong nhà luôn nhét đầy các loại đồ đạc, thậm chí đến cả một cái túi nhựa cũng luyến tiếc không nỡ vứt đi, khiến nhà cửa trở nên bừa bộn.
Vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn, Trịnh Quyên không thích về quê, ngay cả một chỗ đặt chân xuống cũng không có, ghê tởm muốn chết.
Bây giờ còn phải sống chung với mẹ chồng, còn thống khổ hơn là chết.
Chắc chắn là vừa bẩn vừa thối.
Mốt chốt là người vừa mới dọn đằng trước, đằng sau bà đã làm bẩn, lại nhét đầy đủ thứ đồ đạc.
Nói cũng không nghe, thật sự phiền muốn chết.
Trịnh Quyên lập tức nhìn về phía Thiện Thành, hy vọng Thiện Thành đừng choáng váng đầu óc mà đồng ý.
Bà nội Thiện nói với con trai: “Con tin Trịnh Quyên, nhưng mẹ không tin, con nhìn con xem, vất vả đi làm, kết quả người ta còn có người bên ngoài, đều là bởi vì không có ai trông chừng cô ta.”
Không có người giám sát, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Lời này…….
Thiện Thành có chút tán thành, hắn cố gắng làm việc, dồn hết tâm sức vào công việc, trong lúc hắn đang chiến đấu ở nơi làm việc, Trịnh Quyên tại hậu phương lại làm chuyện xấu.
Mấu chốt là, người nhà đều đã biết hắn bị đội nón xanh, những người khác đều sẽ biết.
Bởi vì mẹ hắn rất lắm mồm, kể lể khắp nơi, nói Trịnh Quyên làm người ta chán ghét tới cỡ nào, có tình nhân bên ngoài.
Chết tiệt, ngày lễ ngày tết Thiện Thành đều không muốn trở về quê nữa.
Những người ở công ty cũ đều biết hắn bị đội nón xanh, bây giờ người nhà cũng đã biết.
Thiện Thành gật đầu, “Được, mẹ sống cùng chúng con đi.”
Thiện Thành biết bây giờ mẹ mình không thích Trịnh Quyên, nhất định sẽ dày vò Trịnh Quyên, nhưng như vậy thì sao, ai bảo Trịnh Quyên đã làm sai.
Nếu thật sự không thể chịu nổi, vậy thì ly hôn.
Phiền muốn chết.
Bà nội Thiện lập tức trở nên kiêu ngạo, hừng hực ý chí chiến đấu, mà Trịnh Quyên lại nhìn chồng với vẻ khó tin, thất thanh nói: “Anh điên rồi, anh có còn muốn sống trong cái nhà này nữa hay không?”
Cái bà lão này thật sự có thể biến căn nhà này thành đống rác, cái nhà này còn có thể bán được nữa hay không?
Căn bản không thể bán được.
Thiện Thành không vui nói: “Bà ấy là mẹ tôi, mẹ tôi sống cùng tôi thì có vấn đề gì, mẹ tôi cũng nên được hưởng phúc, nếu cô không muốn ở lại thì cứ việc dọn ra ngoài.”
Có con trai chống lưng, bà nội Thiện càng thêm đắc ý, “Nhưng mà, loại người nuôi đàn ông bên ngoài như cô, hẳn là nên ngâm lồng heo.”
Sắc mặt Trịnh Quyên trắng bệch, mạnh miệng nói: “Tôi căn bản không có ngoại tình, tôi cũng không nuôi đàn ông bên ngoài, bà dựa vào cái gì mà nói tôi nuôi đàn ông bên ngoài, các người chính là cố tình nói bậy.”
Bà nội Thiện xùy một tiếng, lộ rõ vẻ khinh thường, thậm chí còn có loại cảm giác tôi lười để ý tới cô, chỉ muốn nhìn xem cô còn ngụy biện như thế nào.
Người Trịnh gia bên này quả thực là khó có thể mở miệng, có nói cái gì cũng là không đúng, con dâu nhà ai mà không phải sống chung với mẹ chồng, hơn nữa trước kia Trịnh Quyên vẫn luôn không phải sống chung với mẹ chồng, như vậy đã là rất tốt rồi.
Bây giờ sống chung, chẳng lẽ bọn họ có quyền yêu cầu bà Thiện không được sống cùng con trai mình sao, chuyện này làm sao có thể nói ra được?
Mẹ Trịnh Quyên kéo Trịnh Quyên sang một bên, hỏi Trịnh Quyên, có thật là đã làm ra chuyện có lỗi với Thiện Thành hay không, Trịnh Quyên lập tức phản bác, kiên định nói mình không có làm, cái gì cũng không làm.
Là bị oan!
Mặc kệ Trịnh Quyên có nói thế nào, bà nội Thiện vẫn ở lại, bất luận Trịnh Quyên làm cái gì, cũng đều bị bà nội Thiện chỉ trích một phen, Trịnh Quyên không chịu nổi phản bác hai câu, bà nội Thiện lập tức dùng đạo đức đả kích Trịnh Quyên, nói Trịnh Quyên không biết xấu hổ, nuôi đàn ông bên ngoài, phải bị ngâm lồng heo.
Làm Trịnh Quyên tức muốn chết.
Càng khiến Trịnh Quyên đau lòng hơn nữa là, bà nội Thiện bắt đầu thu gom đồ đạc về nhà, quần áo người ta không cần, đồ hư hỏng, chỉ cần bà cảm thấy còn hữu dụng, đều sẽ mang về nhà, cảm thấy sẽ có lúc cần đến.
Mấy loại rau củ dập nát không biết còn có thể ăn được nữa hay không, bà nội Thiện lại cảm thấy mình đã được hời, nói người bán hàng đã định bỏ đi, là bà nhặt về ngâm nước, vẫn còn có thể ăn được.
Trịnh Quyên sụp đổ rồi!
Vừa mở tủ bát ra, bên trong đã nhét đầy các loại bao nilon, bên trong còn đựng những món đồ không rõ nguồn gốc.
Trịnh Quyên muốn dọn sạch, nhưng bà nội Thiện lại cảnh giác nhìn Trịnh Quyên, không cho Trịnh Quyên dọn những món đồ mình đã cất đi, nói Trịnh Quyên không biết quản lý gia đình, đồ còn tốt như vậy lại muốn ném đi.
Thiện Thành kiếm tiền dễ dàng lắm sao, bản thân đã không kiếm được một xu, lại tiêu tiền một cách phung phí, không phải mình đi kiếm liền không biết vất vả, đó là tiền mồ hôi nước mắt của con trai nha!
Bà dựa vào tiết kiệm mà nuôi con trai vào đại học, giúp con trai có tiền đồ, bà nội Thiện kiên định cho rằng phương pháp của mình là hoàn toàn chính xác, là hữu dụng.
Ngược lại, mọi hành vi của Trịnh Quyên đều là lãng phí, làm bà nội Thiện rất thống hận, bất luận Trịnh Quyên có làm cái gì, đều phải chỉ trích Trịnh Quyên một phen.
Mà Thiện Thành đối với mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đều im lặng không nói một lời, Thiện Thành vốn dĩ đã mất hết kiên nhẫn với Trịnh Quyên, cũng không sợ ầm ĩ dẫn tới ly hôn.
Ly hôn, ước còn không được đấy.
Trịnh Quyên:.........
Hoàn toàn phát điên rồi!
Con mẹ nó đây là cái cuộc sống gì?
Trịnh Quyên tức giận hét lên: “Ly hôn, ly hôn, tôi không thể chịu đựng được cái cuộc sống này thêm được nữa.”
Bà nội Thiện lập tức nói: “Ly hôn đi, lập tức ly hôn đi, ly hôn rồi, Thiện Thành nhà chúng tôi vẫn có thể cưới vợ, loại phụ nữ nuôi đàn ông bên ngoài như cô, còn đàn ông nào muốn, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”
Thiện Thành hỏi: “Cô muốn ly hôn sao, vậy thì ly hôn?”
Trịnh Quyên vô cùng tức giận, nhưng cũng không nhắc tới chuyện ly hôn nữa.
Đối với Trịnh Quyên mà nói, cuộc hôn nhân này chính là đã ăn sâu vào trong máu thịt, vào trong xương cốt, bây giờ bảo từ bỏ, làm sao có thể cam lòng mà từ bỏ.
Sau gần 20 năm chung sống, không thể từ bỏ như vậy được.
Tự nhận là đã hầu hạ người đàn ông nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà phải từ bỏ.
Nam Chi im lặng mà nhìn, trong lòng đã muốn cười thành tiếng, quy tắc quân quân thần thần phụ phụ tử tử, quả thực là hữu dụng.
Trịnh Quyên tức giận oán trách Nam Chi, nhục mạ Nam Chi, bà nội Thiện đều giúp Nam Chi mắng lại.
Cũng không phải bà nội Thiện yêu thương Nam Chi tới cỡ nào, mà là vì Thiện Tĩnh họ Thiện, là người Thiện gia, cần được che chở nhiều hơn.
Bà nội Thiện càng thêm yêu thích cháu trai Thiện Dương, mỗi lần Thiện Dương nghỉ học về nhà, bà nội Thiện ngoài việc cho hắn tiền tiêu vặt, còn mua thịt cho cháu trai ăn, Nam Chi vì vậy mà cũng được ăn ngon.
Nam Chi trốn ra đằng sau bà nội, nhìn bà nội mắng đến mức mặt mày Trịnh Quyên đã xám tro, trong lòng thầm cười tủm tỉm.
Tuy rằng trong nhà luôn ầm ĩ gà bay chó sủa, nhưng Nam Chi lại sống thoải mái hơn trước kia rất nhiều.
Trước kia, Trịnh Quyên có quyền lực tuyệt đối trong nhà, hai đứa nhỏ phải nghe lời bà vô điều kiện, bà muốn làm cái gì cũng được.
Nhưng bây giờ, bà nội Thiện tới, quyền lực tuyệt đối của Trịnh Quyên bị phá vỡ, Nam Chi, thậm chí đến cả Thiện Dương cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trịnh Quyên để ý đến cái gì mà rác rưởi, bẩn thỉu, ở trong lòng Nam Chi và Thiện Dương, đều chẳng đáng là gì.
Bất kể Trịnh Quyên có làm cái gì, đều có bà nội Thiện ở đó, không tới phiên bọn họ lên tiếng.
Trịnh Quyên rất để ý tới chuyện này, bởi vì bà cảm nhận được lãnh địa của mình đã bị xâm phạm.
Làm nữ chủ nhân của gia đình, bây giờ có một người phụ nữ khác đến, cướp đoạt quyền lực trong tay bà, Trịnh Quyên tất nhiên là muốn phản kháng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng đến mức bắn ra tia lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy.
Thiện Thành im bặt, không bao giờ tham gia vào cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu, bà nội Thiện vô cùng đắc ý, bà biết con trai đứng về phía mình.
Đã không còn kiên nhẫn với Trịnh Quyên, muốn ly hôn với Trịnh Quyên.
Nhưng Trịnh Quyên chính là không biết xấu hổ, đã vụng trộm, còn không chịu ly hôn với Thiện Thành.
Thiện Thành ly hôn, còn có thể kết hôn, nhưng Trịnh Quyên đã là cọng rau già, muốn tái hôn là chuyện rất khó.
Thời điểm Nam Chi về đến nhà, phòng khách đã chật kín người cãi cọ, ầm ĩ như chợ rau.
Mẹ Thiện Thành chỉ trích Trịnh Quyên là đồ không biết xấu hổ, thông đồng với đàn ông bên ngoài, còn làm Thiện Thành mất việc, quả thực là đồ đáng chết.
Con trai thật vất vả mới có tiền đồ, kiếm được nhiều tiền, còn là lãnh đạo trong công ty lớn, đây là chuyện nở mày nở mặt tới cỡ nào.
Bây giờ, con trai biến thành như vậy, đều là do cái đứa con dâu Trịnh Quyên này phá hoại.
Mà cha mẹ Trịnh Quyên lại đang nói con gái mình vất vả tới cỡ nào, dưỡng dục hai đứa nhỏ, đã hầu hạ Thiện Thành và hai đứa nhỏ nhiều năm như vậy.
Hơn nữa còn kiên định nói con gái mình không có đàn ông bên ngoài.
Thiện Thành nghe tiếng cãi vã mà da đầu tê dại, hơn hết là cảm giác mất mặt, hắn hỏi: “Làm sao mà các người lại biết được chuyện này?”
Chuyện vẫn chưa giải quyết xong, người nhà còn xảy ra cãi vã, cảm giác trong chuyện này có gì đó không bình thường.
Trịnh gia: “Là cháu ngoại gọi điện thoại.”
Thiện gia: “Là cháu gái nói cho chúng ta biết.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Nam Chi, Nam Chi ấp úng, vẻ mặt sợ hãi, “Con, con không muốn cha mẹ cãi nhau, không muốn bọn họ ly hôn.”
Ta chính là muốn bọn họ khuyên hai người một câu nha.
Vẻ mặt của Trịnh Quyên tức khắc trở nên dữ tợn, chửi rủa Nam Chi, cảm thấy Nam Chi không có ý tốt.
Bà nội Thiện không vui, lập tức mắng Trịnh Quyên, “Nếu không phải Tĩnh Tĩnh nói cho chúng tôi biết, tôi còn không biết chuyện tốt mà cô làm đâu, cô nhìn cô xem, được Thiện Thành nuôi, còn cầm tiền của Thiện Thành đi nuôi đàn ông bên ngoài, cô còn có lương tâm hay không?”
Sắc mặt Trịnh Quyên chứa đủ loại màu sắc, bị trưởng bối chèn ép, muốn phản bác, nhưng lại không thể thốt nên lời, tức giận đến mức khuôn mặt sưng phồng lên, phẫn hận trừng mắt nhìn Nam Chi.
Nam Chi co rúm lại, trông rất sợ hãi.
Bà nội Thiện lập tức trừng mắt nhìn lại.
Ở trong lòng bà nội, Trịnh Quyên chính là một người ngoài, cho dù Thiện Tĩnh có là con gái, nhưng vẫn là người Thiện gia.
Trịnh Quyên luôn miệng nói chăm sóc con cái vất vả, nhưng chính là đối xử với đứa trẻ như vậy.
Bà nội Thiện cảm thấy, bởi vì không có bà ở trong cái nhà này nhìn, mọi việc mới biến thành như vậy.
Hai vợ chồng già Thiện gia sống ở nông thôn, cả gia đình con trai sống ở thành phố, không có người nhìn, cho nên Trịnh Quyên mới dám vụng trộm bên ngoài.
Cần phải sống cùng nhau, cần phải nhìn chằm chằm vào Trịnh Quyên.
Khi bà nội Thiện đề nghị sống chung, khuôn mặt Trịnh Quyên nhăn lại, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Người lớn tuổi luôn mắc chứng nghiện cất giữ, trong nhà luôn nhét đầy các loại đồ đạc, thậm chí đến cả một cái túi nhựa cũng luyến tiếc không nỡ vứt đi, khiến nhà cửa trở nên bừa bộn.
Vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn, Trịnh Quyên không thích về quê, ngay cả một chỗ đặt chân xuống cũng không có, ghê tởm muốn chết.
Bây giờ còn phải sống chung với mẹ chồng, còn thống khổ hơn là chết.
Chắc chắn là vừa bẩn vừa thối.
Mốt chốt là người vừa mới dọn đằng trước, đằng sau bà đã làm bẩn, lại nhét đầy đủ thứ đồ đạc.
Nói cũng không nghe, thật sự phiền muốn chết.
Trịnh Quyên lập tức nhìn về phía Thiện Thành, hy vọng Thiện Thành đừng choáng váng đầu óc mà đồng ý.
Bà nội Thiện nói với con trai: “Con tin Trịnh Quyên, nhưng mẹ không tin, con nhìn con xem, vất vả đi làm, kết quả người ta còn có người bên ngoài, đều là bởi vì không có ai trông chừng cô ta.”
Không có người giám sát, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Lời này…….
Thiện Thành có chút tán thành, hắn cố gắng làm việc, dồn hết tâm sức vào công việc, trong lúc hắn đang chiến đấu ở nơi làm việc, Trịnh Quyên tại hậu phương lại làm chuyện xấu.
Mấu chốt là, người nhà đều đã biết hắn bị đội nón xanh, những người khác đều sẽ biết.
Bởi vì mẹ hắn rất lắm mồm, kể lể khắp nơi, nói Trịnh Quyên làm người ta chán ghét tới cỡ nào, có tình nhân bên ngoài.
Chết tiệt, ngày lễ ngày tết Thiện Thành đều không muốn trở về quê nữa.
Những người ở công ty cũ đều biết hắn bị đội nón xanh, bây giờ người nhà cũng đã biết.
Thiện Thành gật đầu, “Được, mẹ sống cùng chúng con đi.”
Thiện Thành biết bây giờ mẹ mình không thích Trịnh Quyên, nhất định sẽ dày vò Trịnh Quyên, nhưng như vậy thì sao, ai bảo Trịnh Quyên đã làm sai.
Nếu thật sự không thể chịu nổi, vậy thì ly hôn.
Phiền muốn chết.
Bà nội Thiện lập tức trở nên kiêu ngạo, hừng hực ý chí chiến đấu, mà Trịnh Quyên lại nhìn chồng với vẻ khó tin, thất thanh nói: “Anh điên rồi, anh có còn muốn sống trong cái nhà này nữa hay không?”
Cái bà lão này thật sự có thể biến căn nhà này thành đống rác, cái nhà này còn có thể bán được nữa hay không?
Căn bản không thể bán được.
Thiện Thành không vui nói: “Bà ấy là mẹ tôi, mẹ tôi sống cùng tôi thì có vấn đề gì, mẹ tôi cũng nên được hưởng phúc, nếu cô không muốn ở lại thì cứ việc dọn ra ngoài.”
Có con trai chống lưng, bà nội Thiện càng thêm đắc ý, “Nhưng mà, loại người nuôi đàn ông bên ngoài như cô, hẳn là nên ngâm lồng heo.”
Sắc mặt Trịnh Quyên trắng bệch, mạnh miệng nói: “Tôi căn bản không có ngoại tình, tôi cũng không nuôi đàn ông bên ngoài, bà dựa vào cái gì mà nói tôi nuôi đàn ông bên ngoài, các người chính là cố tình nói bậy.”
Bà nội Thiện xùy một tiếng, lộ rõ vẻ khinh thường, thậm chí còn có loại cảm giác tôi lười để ý tới cô, chỉ muốn nhìn xem cô còn ngụy biện như thế nào.
Người Trịnh gia bên này quả thực là khó có thể mở miệng, có nói cái gì cũng là không đúng, con dâu nhà ai mà không phải sống chung với mẹ chồng, hơn nữa trước kia Trịnh Quyên vẫn luôn không phải sống chung với mẹ chồng, như vậy đã là rất tốt rồi.
Bây giờ sống chung, chẳng lẽ bọn họ có quyền yêu cầu bà Thiện không được sống cùng con trai mình sao, chuyện này làm sao có thể nói ra được?
Mẹ Trịnh Quyên kéo Trịnh Quyên sang một bên, hỏi Trịnh Quyên, có thật là đã làm ra chuyện có lỗi với Thiện Thành hay không, Trịnh Quyên lập tức phản bác, kiên định nói mình không có làm, cái gì cũng không làm.
Là bị oan!
Mặc kệ Trịnh Quyên có nói thế nào, bà nội Thiện vẫn ở lại, bất luận Trịnh Quyên làm cái gì, cũng đều bị bà nội Thiện chỉ trích một phen, Trịnh Quyên không chịu nổi phản bác hai câu, bà nội Thiện lập tức dùng đạo đức đả kích Trịnh Quyên, nói Trịnh Quyên không biết xấu hổ, nuôi đàn ông bên ngoài, phải bị ngâm lồng heo.
Làm Trịnh Quyên tức muốn chết.
Càng khiến Trịnh Quyên đau lòng hơn nữa là, bà nội Thiện bắt đầu thu gom đồ đạc về nhà, quần áo người ta không cần, đồ hư hỏng, chỉ cần bà cảm thấy còn hữu dụng, đều sẽ mang về nhà, cảm thấy sẽ có lúc cần đến.
Mấy loại rau củ dập nát không biết còn có thể ăn được nữa hay không, bà nội Thiện lại cảm thấy mình đã được hời, nói người bán hàng đã định bỏ đi, là bà nhặt về ngâm nước, vẫn còn có thể ăn được.
Trịnh Quyên sụp đổ rồi!
Vừa mở tủ bát ra, bên trong đã nhét đầy các loại bao nilon, bên trong còn đựng những món đồ không rõ nguồn gốc.
Trịnh Quyên muốn dọn sạch, nhưng bà nội Thiện lại cảnh giác nhìn Trịnh Quyên, không cho Trịnh Quyên dọn những món đồ mình đã cất đi, nói Trịnh Quyên không biết quản lý gia đình, đồ còn tốt như vậy lại muốn ném đi.
Thiện Thành kiếm tiền dễ dàng lắm sao, bản thân đã không kiếm được một xu, lại tiêu tiền một cách phung phí, không phải mình đi kiếm liền không biết vất vả, đó là tiền mồ hôi nước mắt của con trai nha!
Bà dựa vào tiết kiệm mà nuôi con trai vào đại học, giúp con trai có tiền đồ, bà nội Thiện kiên định cho rằng phương pháp của mình là hoàn toàn chính xác, là hữu dụng.
Ngược lại, mọi hành vi của Trịnh Quyên đều là lãng phí, làm bà nội Thiện rất thống hận, bất luận Trịnh Quyên có làm cái gì, đều phải chỉ trích Trịnh Quyên một phen.
Mà Thiện Thành đối với mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đều im lặng không nói một lời, Thiện Thành vốn dĩ đã mất hết kiên nhẫn với Trịnh Quyên, cũng không sợ ầm ĩ dẫn tới ly hôn.
Ly hôn, ước còn không được đấy.
Trịnh Quyên:.........
Hoàn toàn phát điên rồi!
Con mẹ nó đây là cái cuộc sống gì?
Trịnh Quyên tức giận hét lên: “Ly hôn, ly hôn, tôi không thể chịu đựng được cái cuộc sống này thêm được nữa.”
Bà nội Thiện lập tức nói: “Ly hôn đi, lập tức ly hôn đi, ly hôn rồi, Thiện Thành nhà chúng tôi vẫn có thể cưới vợ, loại phụ nữ nuôi đàn ông bên ngoài như cô, còn đàn ông nào muốn, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”
Thiện Thành hỏi: “Cô muốn ly hôn sao, vậy thì ly hôn?”
Trịnh Quyên vô cùng tức giận, nhưng cũng không nhắc tới chuyện ly hôn nữa.
Đối với Trịnh Quyên mà nói, cuộc hôn nhân này chính là đã ăn sâu vào trong máu thịt, vào trong xương cốt, bây giờ bảo từ bỏ, làm sao có thể cam lòng mà từ bỏ.
Sau gần 20 năm chung sống, không thể từ bỏ như vậy được.
Tự nhận là đã hầu hạ người đàn ông nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà phải từ bỏ.
Nam Chi im lặng mà nhìn, trong lòng đã muốn cười thành tiếng, quy tắc quân quân thần thần phụ phụ tử tử, quả thực là hữu dụng.
Trịnh Quyên tức giận oán trách Nam Chi, nhục mạ Nam Chi, bà nội Thiện đều giúp Nam Chi mắng lại.
Cũng không phải bà nội Thiện yêu thương Nam Chi tới cỡ nào, mà là vì Thiện Tĩnh họ Thiện, là người Thiện gia, cần được che chở nhiều hơn.
Bà nội Thiện càng thêm yêu thích cháu trai Thiện Dương, mỗi lần Thiện Dương nghỉ học về nhà, bà nội Thiện ngoài việc cho hắn tiền tiêu vặt, còn mua thịt cho cháu trai ăn, Nam Chi vì vậy mà cũng được ăn ngon.
Nam Chi trốn ra đằng sau bà nội, nhìn bà nội mắng đến mức mặt mày Trịnh Quyên đã xám tro, trong lòng thầm cười tủm tỉm.
Tuy rằng trong nhà luôn ầm ĩ gà bay chó sủa, nhưng Nam Chi lại sống thoải mái hơn trước kia rất nhiều.
Trước kia, Trịnh Quyên có quyền lực tuyệt đối trong nhà, hai đứa nhỏ phải nghe lời bà vô điều kiện, bà muốn làm cái gì cũng được.
Nhưng bây giờ, bà nội Thiện tới, quyền lực tuyệt đối của Trịnh Quyên bị phá vỡ, Nam Chi, thậm chí đến cả Thiện Dương cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trịnh Quyên để ý đến cái gì mà rác rưởi, bẩn thỉu, ở trong lòng Nam Chi và Thiện Dương, đều chẳng đáng là gì.
Bất kể Trịnh Quyên có làm cái gì, đều có bà nội Thiện ở đó, không tới phiên bọn họ lên tiếng.
Trịnh Quyên rất để ý tới chuyện này, bởi vì bà cảm nhận được lãnh địa của mình đã bị xâm phạm.
Làm nữ chủ nhân của gia đình, bây giờ có một người phụ nữ khác đến, cướp đoạt quyền lực trong tay bà, Trịnh Quyên tất nhiên là muốn phản kháng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng đến mức bắn ra tia lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy.
Thiện Thành im bặt, không bao giờ tham gia vào cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu, bà nội Thiện vô cùng đắc ý, bà biết con trai đứng về phía mình.
Đã không còn kiên nhẫn với Trịnh Quyên, muốn ly hôn với Trịnh Quyên.
Nhưng Trịnh Quyên chính là không biết xấu hổ, đã vụng trộm, còn không chịu ly hôn với Thiện Thành.
Thiện Thành ly hôn, còn có thể kết hôn, nhưng Trịnh Quyên đã là cọng rau già, muốn tái hôn là chuyện rất khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.