Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 824: Ánh Trăng Sáng (51)
Ngận Thị Kiểu Tình
26/09/2024
Edit: Kim
Nam Chi cũng học được cách thông minh, mỗi lần đòi tiền Trịnh Quyên, đều là đòi trước mặt bà nội Thiện.
Trịnh Quyên căn bản không muốn đưa, còn muốn dùng tiền để chèn ép con gái.
Lần trước là con gái quỳ xuống nhận sai, Thiện Tĩnh mới lấy được tiền.
Đặc biệt là sau khi mẹ chồng hung dữ tới, Trịnh Quyên cấp bách muốn dựng lên một chút uy nghiêm ở cái nhà này.
Thời điểm đứa trẻ đòi tiền là thời cơ tốt nhất.
Nam Chi nghẹn ngào nói: “Mẹ, con không có tiền ăn cơm.”
Nghe rất đáng thương, Nam Chi ở trong đầu hỏi hệ thống: “Ta làm hoa leo ngày càng lợi hại rồi.”
Hệ thống:.........
Rốt cuộc ngươi coi hoa leo thành cái gì rồi!
Tại sao ngươi còn tự hào như vậy?
Làm hoa leo có gì đáng tự hào?
Hệ thống vỗ tay, “Wow, ngươi thật tuyệt, ngươi là tuyệt nhất!”
Sau này đừng có nói với người khác ngươi là một cây hoa leo thành công.
Hệ thống giải thích, hoa leo quấn quanh đại thụ, dựa vào đại thụ, sau đó leo lên đại thụ, cướp đi tất cả mọi thứ của đại thụ, ánh mặt trời, chất dinh dưỡng.
Là một tồn tại bị khinh thường.
Mà Nam Chi đã từng làm Hoa yêu lại nói: “Wow, hoa leo thật là lợi hại nha!”
Hệ thống:......
Đầu óc của đứa nhỏ này đã trở thành đầu óc của tộc Hoa yêu.
Chỉ quan tâm tới lợi hại, không quan tâm tới đạo đức.
Trịnh Quyên nhìn bộ dạng sắp khóc của con gái, ngược lại làm ra vẻ tức giận nói: “Đòi tiền, đòi tiền, chỉ biết đòi tiền, mày có biết trong nhà đã không còn tiền hay không, mày vốn dĩ không thể đi học, bây giờ mày còn đi học, tại sao mày không thể suy nghĩ vì người nhà một chút.”
Nam Chi mím môi, “Mẹ……..”
“Cô đúng là cái đồ la sát, cô muốn bỏ đói người ta à……” Bà nội Thiện cầm muỗng từ trong bếp đi ra, vẻ mặt hung ác, “Cô nói không có tiền, vậy tiền đi đâu rồi, Thiện Thành đưa cho cô nhiều tiền như vậy, đều đã bị cô đem đi nuôi đàn ông bên ngoài rồi phải không?”
“Còn không cho đứa trẻ đi học, mẹ kế còn không độc ác bằng cô, cô đem tiền cho ai, đúng là không nên đưa tiền cho cô quản.”
Bà nội Thiện ngu muội, nhưng đối với tri thức vẫn đặc biệt tôn trọng, nói là tôn trọng, còn không bằng nói là một loại lợi ích để theo đuổi, con trai bà chính là một đứa con nhà nghèo, nhưng bởi vì học tập, trở nên có tiền đồ, có thể kiếm tiền.
Để bà được mọi người xung quanh hâm mộ lẫn ghen tỵ một phen, đều là nhờ học hành mang tới, đều là nhờ tri thức mang tới.
Cho nên, đây là một vụ mua bán đáng giá, nghe thấy Trịnh Quyên không cho đứa trẻ đi học, bà nội Thiện lập tức nổi giận.
Còn cảm thấy Trịnh Quyên là một kẻ vô cùng ngu dốt, đúng là một kẻ ngốc.
Trịnh Quyên bị mẹ chồng mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, dưới sự ép buộc của bà nội Thiện, lấy tiền ra, ném cho Nam Chi.
Tiền cũng không nhiều, bà nội Thiện nhìn, cảm thấy đã có tiền là được, đến nỗi có đủ tiêu hay không hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét, không chết đói là được.
Nam Chi nhặt tiền trên mặt đất lên, mỉm cười vui vẻ nhìn bà nội, cô cũng không chê mùi hôi trên người bà, hôn xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi của bà, “Cảm ơn bà nội, bà nội thật tốt với con.”
Bà nội Thiện nào đã từng thân thiết với ai như vậy, còn nói trắng ra như vậy, bà có chút không khỏe, nhưng vẫn tức giận nói: “Bà là bà của mày, bà không tốt với mày thì ai tốt với mày, có mấy người mẹ, lại độc ác như mẹ kế.”
Nam Chi mỉm cười, nhìn gương mặt Trịnh Quyên tức giận đến mức vặn vẹo, cô liên tục cảm ơn, “Cảm ơn bà nội, yêu bà nội nhất.”
Trịnh Quyên:.........
Ha hả!!
Tiền là do tao đưa, kết quả, con mẹ nó bây giờ lại thành người xấu, thành mẹ kế.
Đặc biệt là con gái còn thân mật với mẹ chồng như vậy, trái tim Trịnh Quyên quả thực đau đớn.
Trịnh Quyên đã hao tổn rất nhiều tâm sức, thời gian và tiền bạc trên người đứa con gái này.
Nhưng mà, bây giờ thì sao, con gái vậy mà lại thân mật với mẹ chồng như vậy, biết rõ bà và mẹ chồng đang đối đầu, con gái còn chọn mẹ chồng, làm Trịnh Quyên có cảm giác bị phản bội, bị đâm sau lưng.
Đúng là con sói mắt trắng!
Phẫn nộ, thất vọng, nghẹn khuất dâng lên trong lòng Trịnh Quyên, chèn ép đến mức làm bà rất khó chịu.
Cảm thấy cả thế giới đều phản bội bà, đều ngăn cản bản, làm bà thống khổ, làm bà bất đắc dĩ.
Nam Chi quay đầu lại nhìn mẹ và bà nội còn đang giằng co, trong lòng đột nhiên hiểu ra, quân quân thần thần phụ phụ tử tử, tất cả mọi người đều nằm trong tấm lưới khổng lồ này, đều không thể chạy thoát.
Tấm lưới này không gì phá nổi, cũng vĩnh viễn không thể phá vỡ.
Thiện Tĩnh nằm trong tấm lưới, Trịnh Quyên cũng nằm trong tấm lưới.
Không ai có thể chạy thoát, tấm lưới này bao phủ tất cả mọi người bên trong.
Có người muốn chạy thoát, lại không chạy thoát được, cho nên mới cảm thấy thống khổ bất lực.
Loại thống khổ này biến thành công kích, hoặc là công kích người khác, nếu không thể công kích người khác, sẽ công kích chính mình.
Bà nội Thiện vẫn không kiêng nể gì mà làm khó Trịnh Quyên, ngày nào cũng có thể tìm ra đủ loại lý do mà châm chọc Trịnh Quyên, phụ nữ nông thôn mà mắng chửi người, chính là không thèm nể nang, làm Trịnh Quyên tức giận đến mức cả người đều không khỏe.
Rất nhiều lần Trịnh Quyên tức giận đến mức bỏ về nhà mẹ đẻ, nhưng không được bao lâu đã quay lại.
Vừa về đến nhà lại nhìn thấy nhà cửa càng thêm bẩn thỉu, đồ trên sô pha, trong phòng bếp chất đầy các loại rau củ dập nát, có một số không kịp ăn đã thối rữa.
Trên bệ bếp, bồn nước, còn có gián bò qua, toàn phòng bếp bốc lên một mùi hôi khó tả.
Da đầu Trịnh Quyên muốn nổ tung, lông tơ dựng đứng lên, trong lòng hét lên chói tai.
Căn nhà đang tốt đẹp lại bị phá hỏng tới mức này, Trịnh Quyên vừa đau lòng vừa tức giận, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy không thể tiếp tục sống cuộc sống này thêm nữa.
Tất cả mọi người đều bắt nạt bà, đều ức hiếp bà, chính là không muốn bà sống trong cái nhà này.
Người đáng ghét nhất nhất nhất là Thiện Tĩnh, cho dù có ly hôn, Trịnh Quyên cũng phải mang Thiện Tĩnh đi.
Nhưng nghĩ lại, không thể mang con gái đi được, con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, hơn nữa Thiện Tĩnh căn bản không nghe lời, mang con trai đi, nhưng mà mẹ chồng sẽ không đồng ý cho bà mang Thiện Dương đi.
Mặc kệ thế nào, hai đứa nhỏ này đều phải mang đi một đứa.
Đây đã là kết quả xấu nhất, nhưng bây giờ, dù thế nào đi nữa bà cũng sẽ không tiếp tục cúi đầu trước mẹ chồng.
Trịnh Quyên trầm mặc không nói một lời đem hết rác rưởi chồng chất trong nhà ném đi, không nói với bà nội Thiện một tiếng, bà nội Thiện trở về, nhìn thấy đồ mà mình vất vả tích cóp đã không còn, tức giận đấm ngực, khóc như trời sập.
Giống như mất vàng.
Trịnh Quyên cảm thấy rất đắc ý, “Đó đều là rác rưởi, đồ người khác không cần bà nhặt về làm cái gì, bà là ăn mày sao, bà không ngại làm xấu mặt cái nhà này, xấu mặt con trai bà sao?”
Đã chán ngấy việc bà ném mọi thứ vào nhà rồi, vừa bẩn vừa thối.
Nơi này chính là địa bàn của Trịnh Quyên, Trịnh Quyên tuyệt đối sẽ không để mẹ chồng phá hỏng địa bàn của mình.
Đã tới địa bàn của bà, sao có thể không kiêng nể gì như vậy được.
Bà nội Thiện nói thẳng đây là nhà của con trai, không phải của Trịnh Quyên, bà có thể làm bất cứ điều gì ở cái nhà này.
Thiện Thành đi tìm việc làm trở về, bà nội Thiện oán giận kể với con trai, vô cùng ủy khuất nói Trịnh Quyên đã ném hết đồ đạc mà bà phải vất vả lắm mới thu thập được đi rồi.
Nam Chi cũng học được cách thông minh, mỗi lần đòi tiền Trịnh Quyên, đều là đòi trước mặt bà nội Thiện.
Trịnh Quyên căn bản không muốn đưa, còn muốn dùng tiền để chèn ép con gái.
Lần trước là con gái quỳ xuống nhận sai, Thiện Tĩnh mới lấy được tiền.
Đặc biệt là sau khi mẹ chồng hung dữ tới, Trịnh Quyên cấp bách muốn dựng lên một chút uy nghiêm ở cái nhà này.
Thời điểm đứa trẻ đòi tiền là thời cơ tốt nhất.
Nam Chi nghẹn ngào nói: “Mẹ, con không có tiền ăn cơm.”
Nghe rất đáng thương, Nam Chi ở trong đầu hỏi hệ thống: “Ta làm hoa leo ngày càng lợi hại rồi.”
Hệ thống:.........
Rốt cuộc ngươi coi hoa leo thành cái gì rồi!
Tại sao ngươi còn tự hào như vậy?
Làm hoa leo có gì đáng tự hào?
Hệ thống vỗ tay, “Wow, ngươi thật tuyệt, ngươi là tuyệt nhất!”
Sau này đừng có nói với người khác ngươi là một cây hoa leo thành công.
Hệ thống giải thích, hoa leo quấn quanh đại thụ, dựa vào đại thụ, sau đó leo lên đại thụ, cướp đi tất cả mọi thứ của đại thụ, ánh mặt trời, chất dinh dưỡng.
Là một tồn tại bị khinh thường.
Mà Nam Chi đã từng làm Hoa yêu lại nói: “Wow, hoa leo thật là lợi hại nha!”
Hệ thống:......
Đầu óc của đứa nhỏ này đã trở thành đầu óc của tộc Hoa yêu.
Chỉ quan tâm tới lợi hại, không quan tâm tới đạo đức.
Trịnh Quyên nhìn bộ dạng sắp khóc của con gái, ngược lại làm ra vẻ tức giận nói: “Đòi tiền, đòi tiền, chỉ biết đòi tiền, mày có biết trong nhà đã không còn tiền hay không, mày vốn dĩ không thể đi học, bây giờ mày còn đi học, tại sao mày không thể suy nghĩ vì người nhà một chút.”
Nam Chi mím môi, “Mẹ……..”
“Cô đúng là cái đồ la sát, cô muốn bỏ đói người ta à……” Bà nội Thiện cầm muỗng từ trong bếp đi ra, vẻ mặt hung ác, “Cô nói không có tiền, vậy tiền đi đâu rồi, Thiện Thành đưa cho cô nhiều tiền như vậy, đều đã bị cô đem đi nuôi đàn ông bên ngoài rồi phải không?”
“Còn không cho đứa trẻ đi học, mẹ kế còn không độc ác bằng cô, cô đem tiền cho ai, đúng là không nên đưa tiền cho cô quản.”
Bà nội Thiện ngu muội, nhưng đối với tri thức vẫn đặc biệt tôn trọng, nói là tôn trọng, còn không bằng nói là một loại lợi ích để theo đuổi, con trai bà chính là một đứa con nhà nghèo, nhưng bởi vì học tập, trở nên có tiền đồ, có thể kiếm tiền.
Để bà được mọi người xung quanh hâm mộ lẫn ghen tỵ một phen, đều là nhờ học hành mang tới, đều là nhờ tri thức mang tới.
Cho nên, đây là một vụ mua bán đáng giá, nghe thấy Trịnh Quyên không cho đứa trẻ đi học, bà nội Thiện lập tức nổi giận.
Còn cảm thấy Trịnh Quyên là một kẻ vô cùng ngu dốt, đúng là một kẻ ngốc.
Trịnh Quyên bị mẹ chồng mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, dưới sự ép buộc của bà nội Thiện, lấy tiền ra, ném cho Nam Chi.
Tiền cũng không nhiều, bà nội Thiện nhìn, cảm thấy đã có tiền là được, đến nỗi có đủ tiêu hay không hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét, không chết đói là được.
Nam Chi nhặt tiền trên mặt đất lên, mỉm cười vui vẻ nhìn bà nội, cô cũng không chê mùi hôi trên người bà, hôn xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi của bà, “Cảm ơn bà nội, bà nội thật tốt với con.”
Bà nội Thiện nào đã từng thân thiết với ai như vậy, còn nói trắng ra như vậy, bà có chút không khỏe, nhưng vẫn tức giận nói: “Bà là bà của mày, bà không tốt với mày thì ai tốt với mày, có mấy người mẹ, lại độc ác như mẹ kế.”
Nam Chi mỉm cười, nhìn gương mặt Trịnh Quyên tức giận đến mức vặn vẹo, cô liên tục cảm ơn, “Cảm ơn bà nội, yêu bà nội nhất.”
Trịnh Quyên:.........
Ha hả!!
Tiền là do tao đưa, kết quả, con mẹ nó bây giờ lại thành người xấu, thành mẹ kế.
Đặc biệt là con gái còn thân mật với mẹ chồng như vậy, trái tim Trịnh Quyên quả thực đau đớn.
Trịnh Quyên đã hao tổn rất nhiều tâm sức, thời gian và tiền bạc trên người đứa con gái này.
Nhưng mà, bây giờ thì sao, con gái vậy mà lại thân mật với mẹ chồng như vậy, biết rõ bà và mẹ chồng đang đối đầu, con gái còn chọn mẹ chồng, làm Trịnh Quyên có cảm giác bị phản bội, bị đâm sau lưng.
Đúng là con sói mắt trắng!
Phẫn nộ, thất vọng, nghẹn khuất dâng lên trong lòng Trịnh Quyên, chèn ép đến mức làm bà rất khó chịu.
Cảm thấy cả thế giới đều phản bội bà, đều ngăn cản bản, làm bà thống khổ, làm bà bất đắc dĩ.
Nam Chi quay đầu lại nhìn mẹ và bà nội còn đang giằng co, trong lòng đột nhiên hiểu ra, quân quân thần thần phụ phụ tử tử, tất cả mọi người đều nằm trong tấm lưới khổng lồ này, đều không thể chạy thoát.
Tấm lưới này không gì phá nổi, cũng vĩnh viễn không thể phá vỡ.
Thiện Tĩnh nằm trong tấm lưới, Trịnh Quyên cũng nằm trong tấm lưới.
Không ai có thể chạy thoát, tấm lưới này bao phủ tất cả mọi người bên trong.
Có người muốn chạy thoát, lại không chạy thoát được, cho nên mới cảm thấy thống khổ bất lực.
Loại thống khổ này biến thành công kích, hoặc là công kích người khác, nếu không thể công kích người khác, sẽ công kích chính mình.
Bà nội Thiện vẫn không kiêng nể gì mà làm khó Trịnh Quyên, ngày nào cũng có thể tìm ra đủ loại lý do mà châm chọc Trịnh Quyên, phụ nữ nông thôn mà mắng chửi người, chính là không thèm nể nang, làm Trịnh Quyên tức giận đến mức cả người đều không khỏe.
Rất nhiều lần Trịnh Quyên tức giận đến mức bỏ về nhà mẹ đẻ, nhưng không được bao lâu đã quay lại.
Vừa về đến nhà lại nhìn thấy nhà cửa càng thêm bẩn thỉu, đồ trên sô pha, trong phòng bếp chất đầy các loại rau củ dập nát, có một số không kịp ăn đã thối rữa.
Trên bệ bếp, bồn nước, còn có gián bò qua, toàn phòng bếp bốc lên một mùi hôi khó tả.
Da đầu Trịnh Quyên muốn nổ tung, lông tơ dựng đứng lên, trong lòng hét lên chói tai.
Căn nhà đang tốt đẹp lại bị phá hỏng tới mức này, Trịnh Quyên vừa đau lòng vừa tức giận, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy không thể tiếp tục sống cuộc sống này thêm nữa.
Tất cả mọi người đều bắt nạt bà, đều ức hiếp bà, chính là không muốn bà sống trong cái nhà này.
Người đáng ghét nhất nhất nhất là Thiện Tĩnh, cho dù có ly hôn, Trịnh Quyên cũng phải mang Thiện Tĩnh đi.
Nhưng nghĩ lại, không thể mang con gái đi được, con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, hơn nữa Thiện Tĩnh căn bản không nghe lời, mang con trai đi, nhưng mà mẹ chồng sẽ không đồng ý cho bà mang Thiện Dương đi.
Mặc kệ thế nào, hai đứa nhỏ này đều phải mang đi một đứa.
Đây đã là kết quả xấu nhất, nhưng bây giờ, dù thế nào đi nữa bà cũng sẽ không tiếp tục cúi đầu trước mẹ chồng.
Trịnh Quyên trầm mặc không nói một lời đem hết rác rưởi chồng chất trong nhà ném đi, không nói với bà nội Thiện một tiếng, bà nội Thiện trở về, nhìn thấy đồ mà mình vất vả tích cóp đã không còn, tức giận đấm ngực, khóc như trời sập.
Giống như mất vàng.
Trịnh Quyên cảm thấy rất đắc ý, “Đó đều là rác rưởi, đồ người khác không cần bà nhặt về làm cái gì, bà là ăn mày sao, bà không ngại làm xấu mặt cái nhà này, xấu mặt con trai bà sao?”
Đã chán ngấy việc bà ném mọi thứ vào nhà rồi, vừa bẩn vừa thối.
Nơi này chính là địa bàn của Trịnh Quyên, Trịnh Quyên tuyệt đối sẽ không để mẹ chồng phá hỏng địa bàn của mình.
Đã tới địa bàn của bà, sao có thể không kiêng nể gì như vậy được.
Bà nội Thiện nói thẳng đây là nhà của con trai, không phải của Trịnh Quyên, bà có thể làm bất cứ điều gì ở cái nhà này.
Thiện Thành đi tìm việc làm trở về, bà nội Thiện oán giận kể với con trai, vô cùng ủy khuất nói Trịnh Quyên đã ném hết đồ đạc mà bà phải vất vả lắm mới thu thập được đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.