Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 826: Ánh Trăng Sáng (53)
Ngận Thị Kiểu Tình
28/09/2024
Edit: Kim
Bà nội Thiện nằm viện mấy ngày rồi về nhà, chuyện dưỡng xương cốt này, vẫn cần có thời gian.
Trịnh Quyên không biết là vì áy náy hay là sợ Thiện Thành ly hôn với bà, vậy mà lại bận trước bận sau chăm sóc bà nội Thiện.
Nhưng bà nội Thiện lại sợ hãi, căn bản không cho con dâu chăm sóc, luôn cảm thấy con dâu đang muốn làm chuyện xấu gì đó, nói không chừng trong thời gian bà dưỡng bệnh, còn làm vết thương của bà trầm trọng hơn.
Phải nói là trí tưởng tượng của bà nội Thiện thật sự rất phong phú.
Cũng chứng minh được, Trịnh Quyên ở trong lòng bà nội Thiện hoàn toàn không có chút điểm tốt nào, luôn hướng tới trường hợp xấu nhất khi nghĩ đến con dâu.
Trịnh Quyên muốn chăm sóc người bệnh, kết quả lại bị nói như vậy, vô cùng tức giận.
Ngày nào cũng đem từ ly hôn treo trên miệng, người không biết còn tưởng bà thật sự muốn ly hôn.
Thời điểm thật sự phải ly hôn, Trịnh Quyên lại níu giữ.
Nhưng Thiện Thành đã thật sự không thể chịu đựng Trịnh Quyên thêm được nữa, thời điểm Trịnh Quyên hủy diệt sự nghiệp của Thiện Thành, Trịnh Quyên trong lòng Thiện Thành đã chết.
Bây giờ Trịnh Quyên còn làm ra hành vi xấu xa với mẹ hắn, càng làm cho Thiện Thành thêm kiên định, cho dù mỗi ngày Trịnh Quyên có lấy lòng hắn, hận không thể ngày ba bữa nấu canh cho Thiện Thành, Thiện Thành cũng không thỏa hiệp.
Những khi Thiện Thành nhắc tới ly hôn, Trịnh Quyên sẽ bắt đầu khóc sướt mướt nói mình vất vả tới cỡ nào, đáng thương tới cỡ nào, vì cái nhà này mà trả giá rất nhiều, không thể ly hôn như vậy.
Dù sao thì bây giờ Thiện Thành đã không còn việc làm, Trịnh Quyên có muốn tìm đến công ty Thiện Thành làm loạn cũng không có nơi mà làm loạn.
Hơn nữa trước khi ly hôn xong với Trịnh Quyên, Thiện Thành sẽ không đi tìm công việc mới, hắn thật sự rất sợ Trịnh Quyên lại tới đơn vị hắn gây chuyện, làm người ta cười nhạo.
Trịnh Quyên thấy Thiện Thành kiên định như vậy, lại yêu cầu Thiện Thành đưa ra một số tiền, nói là tiền cấp dưỡng, bà đã ở trong cái nhà này nhiều năm như vậy, vì cái nhà này mà trả giá nhiều như vậy.
Còn muốn một đứa con.
Bây giờ Trịnh Quyên đã ngoài 40 tuổi, muốn tái giá gả cho một người trong sạch là không thể, cần phải đòi một đứa con, về già còn có người dưỡng lão cho mình.
Thiện Thành cười lạnh, “Sau khi gả cho tôi, cô chưa từng đi làm một ngày nào, được tôi chu cấp, bây giờ còn muốn tiền cấp dưỡng, dựa vào cái gì?”
“Cô còn muốn đưa con đi, tiền nuôi con đều là tôi bỏ ra, cô có bỏ ra một đồng nào không?”
Trịnh Quyên tức muốn chết rồi, “Anh cho rằng mình có tiền, cứ ném tiền xuống trước mặt con, bọn chúng có thể tự lớn lên sao?”
“Cho dù có mời bảo mẫu, cũng cần không ít tiền đâu, những chuyện tôi làm đều bị phớt lờ, dựa vào cái gì, anh nói xem dựa vào cái gì, con cái đều do tôi chăm sóc, con bị bệnh, đều là tôi đưa con tới bệnh viện, anh nói anh bận công việc, con có chuyện gì anh cũng mặc kệ.”
“Nếu không có tôi, con đã chết từ lâu rồi.”
Thiện Thành tỏ ra thờ ơ, nói rất nhiều, nhưng lại không có giá trị để cân nhắc, chính là không đáng một đồng, bởi vì không bỏ tiền ra, bây giờ cũng đừng mong kiếm được một đồng.
Ngược lại lúc nào cũng tiêu tiền, còn nói sức lao động của mình rất có giá trị, cút!
Thiện Thành hỏi: “Cô muốn đứa con nào?”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Tôi muốn Thiện Dương, không, tôi muốn Thiện Tĩnh.”
Thiện Dương là con trai, mẹ chồng sẽ không đồng ý, hơn nữa còn phải mua nhà, cưới vợ cho Thiện Dương, Trịnh Quyên không có nhiều tiền như vậy.
Thiện Tĩnh là con gái, hơn nữa đã lớn như vậy rồi, vài năm nữa sẽ kết hôn, còn có thể thu vào một khoản tiền sính lễ.
Nếu con rể tương lai có thể đưa ra một khoản tiền sính lễ cao, cũng đủ cho Trịnh Quyên dưỡng lão.
Hơn nữa nếu bà có chuyện gì, đều có thể làm phiền Thiện Tĩnh, Thiện Tĩnh là con gái bà, có trách nhiệm dưỡng lão bà, tới lúc đó lại đòi Thiện Dương tiền dưỡng lão hàng tháng, cuộc sống có thể tiếp tục.
Nhưng bây giờ vẫn phải đòi Thiện Thành một khoản tiền, đủ để chi tiêu cho đến khi Thiện Tĩnh đủ tuổi kết hôn.
“Thiện Tĩnh, Thiện Dương đều là người Thiện gia, một đứa cô cũng không thể mang đi.” Bà nội Thiện chống gậy, bước ra khỏi phòng nói với Trịnh Quyên.
Trên khuôn mặt già nua đầy vẻ khinh thường, “Đừng tưởng là tôi không biết cô nghĩ cái gì, cô chính là tham tiền sính lễ, Thiện Tĩnh đã sắp đến tuổi gả chồng.”
“Thiện gia nuôi Thiện Tĩnh lớn đến như vậy, cô liền chiếm hời, cô nghĩ cũng thật đẹp, một đứa cũng không được mang đi, cô dựa vào cái gì?”
Trịnh Quyên hận bà già này muốn chết, tức giận nói: “Đứa trẻ lớn đến như vậy, đều là do tôi nuôi, con trai bà chỉ chi tiền, còn lại đều mặc kệ, ngày nào cũng chỉ biết bận rộn công việc, con là một tay tôi nuôi lớn.”
Cái gì mà người Thiện gia các người, nói như hai đứa trẻ hoàn toàn không có chút quan hệ nào với bà vậy, con là bà vất vả sinh ra, dựa vào cái gì mà không có quan hệ gì với bà.
Bà nội Thiện đương nhiên nói: “Phụ nữ đương nhiên phải chăm sóc con cái, nếu Thiện Thành không nỗ lực làm việc, không thể kiếm tiền, người nhà ăn bằng cái gì, uống gió Tây Bắc mà sống sao?”
“Cô đương nhiên phải chăm sóc con cái, Thiện Thành kiếm tiền nuôi gia đình.”
Trịnh Quyên bị những lời nói kỳ quặc như vậy làm cho tức giận muốn chết, quan trọng nhất chính là, công lao của mình đều bị lau sạch.
Ngay cả con gái còn không cho bà mang đi, dựa vào cái gì?
Thiện Thành nói thẳng: “Không thể mang hai đứa nhỏ đi, cũng không đưa tiền cấp dưỡng cho cô.”
Trịnh Quyên nói thẳng: “Vậy tôi không ly hôn nữa.”
Ngay cả tiền cũng không có, dựa vào cái gì?
Ly hôn rồi, bà phải sống thế nào, sau khi kết hôn với Thiện Thành, Trịnh Quyên luôn sống trong cảnh sung túc, dù sao cũng là giao cấp trung sản, có đôi khi còn thoải mái hơn cả quý phu nhân nhà giàu.
Dùng chính là hàng hiệu, loại đồ vật thể hiện thân phận.
Giai cấp trung sản, cần phải chứng minh thân phận của mình, phân biệt mình với tầng lớp thấp hơn, thiết lập quan hệ với tầng lớp thượng lưu.
Cuộc sống không có tiền, Trịnh Quyên không biết phải sống thế nào.
Hơn nữa, Trịnh Quyên cũng biết nhất định Thiện Thành có tiền, trừ sinh hoạt phí trong nhà, Thiện Thành không cho bà bất kỳ khoản tiền nào khác.
Thiện Thành nói thu nhập hàng năm của hắn là 1 triệu tệ, nhưng thật sự có đúng là 1 triệu tệ hay là 2 triệu tệ thì ai mà biết được.
Dù sao thì Trịnh Quyên cũng chưa từng được nhìn thấy thẻ lương của Thiện Thành.
Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng đều đủ dùng, còn dư ra một chút cho Trịnh Quyên tiêu, Trịnh Quyên cũng có một khoản tiền riêng, nhưng dễ dàng buông tha cho Thiện Thành như vậy, Trịnh Quyên không cam lòng.
Hai người đều có tâm tư của chính mình.
Đều giấu đi một tay.
Có thế nào thì Trịnh Quyên cũng phải chèn ép Thiện Thành một chút, phải ép ra một chút tiền.
Cuộc sống ở Thiện gia bây giờ thật sự rất khổ sở, Trịnh Quyên vốn đã quen với cuộc sống thoải mái, bây giờ bị mẹ chồng đề phòng như đề phòng giặc, ai mà chịu nổi cuộc sống như vậy.
Ly hôn thì ly hôn, nhưng không thể ly hôn nhẹ nhàng như vậy được.
Thiện Thành không thỏa hiệp, Trịnh Quyên cũng không thỏa hiệp, chuyện này cứ như vậy mà giằng co.
Thiện Thành không bỏ vào trong nhà thêm một xu, Trịnh Quyên còn phải tự bỏ ra chi phí ăn mặc, Trịnh Quyên cũng không ở yên trong nhà, đã bỏ ra ngoài.
Về phần đi đâu, Thiện Thành hoàn toàn không quan tâm.
Nam Chi và Thiện Dương được nghỉ trở về nhà, thấy Trịnh Quyên vẫn không về nhà, Thiện Dương hỏi cha, mẹ đã đi đâu rồi?
Thiện Thành nói thẳng là bọn họ đang ly hôn, vẫn chưa thỏa thuận xong, chờ tới khi thống nhất lại ly hôn.
Thiện Thành nhìn về phía con gái, “Mẹ mày muốn đưa mày đi, mày nghĩ thế nào?”
Nam Chi lập tức nói: “Con đi theo cha, con thích cha, cha ơi, cho con đi theo cha đi.”
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được lông mày Thiện Thành giãn ra, gật đầu nói: “Vậy mày theo tao, chị em chúng mày sống cùng nhau.”
Bà nội Thiện nằm viện mấy ngày rồi về nhà, chuyện dưỡng xương cốt này, vẫn cần có thời gian.
Trịnh Quyên không biết là vì áy náy hay là sợ Thiện Thành ly hôn với bà, vậy mà lại bận trước bận sau chăm sóc bà nội Thiện.
Nhưng bà nội Thiện lại sợ hãi, căn bản không cho con dâu chăm sóc, luôn cảm thấy con dâu đang muốn làm chuyện xấu gì đó, nói không chừng trong thời gian bà dưỡng bệnh, còn làm vết thương của bà trầm trọng hơn.
Phải nói là trí tưởng tượng của bà nội Thiện thật sự rất phong phú.
Cũng chứng minh được, Trịnh Quyên ở trong lòng bà nội Thiện hoàn toàn không có chút điểm tốt nào, luôn hướng tới trường hợp xấu nhất khi nghĩ đến con dâu.
Trịnh Quyên muốn chăm sóc người bệnh, kết quả lại bị nói như vậy, vô cùng tức giận.
Ngày nào cũng đem từ ly hôn treo trên miệng, người không biết còn tưởng bà thật sự muốn ly hôn.
Thời điểm thật sự phải ly hôn, Trịnh Quyên lại níu giữ.
Nhưng Thiện Thành đã thật sự không thể chịu đựng Trịnh Quyên thêm được nữa, thời điểm Trịnh Quyên hủy diệt sự nghiệp của Thiện Thành, Trịnh Quyên trong lòng Thiện Thành đã chết.
Bây giờ Trịnh Quyên còn làm ra hành vi xấu xa với mẹ hắn, càng làm cho Thiện Thành thêm kiên định, cho dù mỗi ngày Trịnh Quyên có lấy lòng hắn, hận không thể ngày ba bữa nấu canh cho Thiện Thành, Thiện Thành cũng không thỏa hiệp.
Những khi Thiện Thành nhắc tới ly hôn, Trịnh Quyên sẽ bắt đầu khóc sướt mướt nói mình vất vả tới cỡ nào, đáng thương tới cỡ nào, vì cái nhà này mà trả giá rất nhiều, không thể ly hôn như vậy.
Dù sao thì bây giờ Thiện Thành đã không còn việc làm, Trịnh Quyên có muốn tìm đến công ty Thiện Thành làm loạn cũng không có nơi mà làm loạn.
Hơn nữa trước khi ly hôn xong với Trịnh Quyên, Thiện Thành sẽ không đi tìm công việc mới, hắn thật sự rất sợ Trịnh Quyên lại tới đơn vị hắn gây chuyện, làm người ta cười nhạo.
Trịnh Quyên thấy Thiện Thành kiên định như vậy, lại yêu cầu Thiện Thành đưa ra một số tiền, nói là tiền cấp dưỡng, bà đã ở trong cái nhà này nhiều năm như vậy, vì cái nhà này mà trả giá nhiều như vậy.
Còn muốn một đứa con.
Bây giờ Trịnh Quyên đã ngoài 40 tuổi, muốn tái giá gả cho một người trong sạch là không thể, cần phải đòi một đứa con, về già còn có người dưỡng lão cho mình.
Thiện Thành cười lạnh, “Sau khi gả cho tôi, cô chưa từng đi làm một ngày nào, được tôi chu cấp, bây giờ còn muốn tiền cấp dưỡng, dựa vào cái gì?”
“Cô còn muốn đưa con đi, tiền nuôi con đều là tôi bỏ ra, cô có bỏ ra một đồng nào không?”
Trịnh Quyên tức muốn chết rồi, “Anh cho rằng mình có tiền, cứ ném tiền xuống trước mặt con, bọn chúng có thể tự lớn lên sao?”
“Cho dù có mời bảo mẫu, cũng cần không ít tiền đâu, những chuyện tôi làm đều bị phớt lờ, dựa vào cái gì, anh nói xem dựa vào cái gì, con cái đều do tôi chăm sóc, con bị bệnh, đều là tôi đưa con tới bệnh viện, anh nói anh bận công việc, con có chuyện gì anh cũng mặc kệ.”
“Nếu không có tôi, con đã chết từ lâu rồi.”
Thiện Thành tỏ ra thờ ơ, nói rất nhiều, nhưng lại không có giá trị để cân nhắc, chính là không đáng một đồng, bởi vì không bỏ tiền ra, bây giờ cũng đừng mong kiếm được một đồng.
Ngược lại lúc nào cũng tiêu tiền, còn nói sức lao động của mình rất có giá trị, cút!
Thiện Thành hỏi: “Cô muốn đứa con nào?”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Tôi muốn Thiện Dương, không, tôi muốn Thiện Tĩnh.”
Thiện Dương là con trai, mẹ chồng sẽ không đồng ý, hơn nữa còn phải mua nhà, cưới vợ cho Thiện Dương, Trịnh Quyên không có nhiều tiền như vậy.
Thiện Tĩnh là con gái, hơn nữa đã lớn như vậy rồi, vài năm nữa sẽ kết hôn, còn có thể thu vào một khoản tiền sính lễ.
Nếu con rể tương lai có thể đưa ra một khoản tiền sính lễ cao, cũng đủ cho Trịnh Quyên dưỡng lão.
Hơn nữa nếu bà có chuyện gì, đều có thể làm phiền Thiện Tĩnh, Thiện Tĩnh là con gái bà, có trách nhiệm dưỡng lão bà, tới lúc đó lại đòi Thiện Dương tiền dưỡng lão hàng tháng, cuộc sống có thể tiếp tục.
Nhưng bây giờ vẫn phải đòi Thiện Thành một khoản tiền, đủ để chi tiêu cho đến khi Thiện Tĩnh đủ tuổi kết hôn.
“Thiện Tĩnh, Thiện Dương đều là người Thiện gia, một đứa cô cũng không thể mang đi.” Bà nội Thiện chống gậy, bước ra khỏi phòng nói với Trịnh Quyên.
Trên khuôn mặt già nua đầy vẻ khinh thường, “Đừng tưởng là tôi không biết cô nghĩ cái gì, cô chính là tham tiền sính lễ, Thiện Tĩnh đã sắp đến tuổi gả chồng.”
“Thiện gia nuôi Thiện Tĩnh lớn đến như vậy, cô liền chiếm hời, cô nghĩ cũng thật đẹp, một đứa cũng không được mang đi, cô dựa vào cái gì?”
Trịnh Quyên hận bà già này muốn chết, tức giận nói: “Đứa trẻ lớn đến như vậy, đều là do tôi nuôi, con trai bà chỉ chi tiền, còn lại đều mặc kệ, ngày nào cũng chỉ biết bận rộn công việc, con là một tay tôi nuôi lớn.”
Cái gì mà người Thiện gia các người, nói như hai đứa trẻ hoàn toàn không có chút quan hệ nào với bà vậy, con là bà vất vả sinh ra, dựa vào cái gì mà không có quan hệ gì với bà.
Bà nội Thiện đương nhiên nói: “Phụ nữ đương nhiên phải chăm sóc con cái, nếu Thiện Thành không nỗ lực làm việc, không thể kiếm tiền, người nhà ăn bằng cái gì, uống gió Tây Bắc mà sống sao?”
“Cô đương nhiên phải chăm sóc con cái, Thiện Thành kiếm tiền nuôi gia đình.”
Trịnh Quyên bị những lời nói kỳ quặc như vậy làm cho tức giận muốn chết, quan trọng nhất chính là, công lao của mình đều bị lau sạch.
Ngay cả con gái còn không cho bà mang đi, dựa vào cái gì?
Thiện Thành nói thẳng: “Không thể mang hai đứa nhỏ đi, cũng không đưa tiền cấp dưỡng cho cô.”
Trịnh Quyên nói thẳng: “Vậy tôi không ly hôn nữa.”
Ngay cả tiền cũng không có, dựa vào cái gì?
Ly hôn rồi, bà phải sống thế nào, sau khi kết hôn với Thiện Thành, Trịnh Quyên luôn sống trong cảnh sung túc, dù sao cũng là giao cấp trung sản, có đôi khi còn thoải mái hơn cả quý phu nhân nhà giàu.
Dùng chính là hàng hiệu, loại đồ vật thể hiện thân phận.
Giai cấp trung sản, cần phải chứng minh thân phận của mình, phân biệt mình với tầng lớp thấp hơn, thiết lập quan hệ với tầng lớp thượng lưu.
Cuộc sống không có tiền, Trịnh Quyên không biết phải sống thế nào.
Hơn nữa, Trịnh Quyên cũng biết nhất định Thiện Thành có tiền, trừ sinh hoạt phí trong nhà, Thiện Thành không cho bà bất kỳ khoản tiền nào khác.
Thiện Thành nói thu nhập hàng năm của hắn là 1 triệu tệ, nhưng thật sự có đúng là 1 triệu tệ hay là 2 triệu tệ thì ai mà biết được.
Dù sao thì Trịnh Quyên cũng chưa từng được nhìn thấy thẻ lương của Thiện Thành.
Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng đều đủ dùng, còn dư ra một chút cho Trịnh Quyên tiêu, Trịnh Quyên cũng có một khoản tiền riêng, nhưng dễ dàng buông tha cho Thiện Thành như vậy, Trịnh Quyên không cam lòng.
Hai người đều có tâm tư của chính mình.
Đều giấu đi một tay.
Có thế nào thì Trịnh Quyên cũng phải chèn ép Thiện Thành một chút, phải ép ra một chút tiền.
Cuộc sống ở Thiện gia bây giờ thật sự rất khổ sở, Trịnh Quyên vốn đã quen với cuộc sống thoải mái, bây giờ bị mẹ chồng đề phòng như đề phòng giặc, ai mà chịu nổi cuộc sống như vậy.
Ly hôn thì ly hôn, nhưng không thể ly hôn nhẹ nhàng như vậy được.
Thiện Thành không thỏa hiệp, Trịnh Quyên cũng không thỏa hiệp, chuyện này cứ như vậy mà giằng co.
Thiện Thành không bỏ vào trong nhà thêm một xu, Trịnh Quyên còn phải tự bỏ ra chi phí ăn mặc, Trịnh Quyên cũng không ở yên trong nhà, đã bỏ ra ngoài.
Về phần đi đâu, Thiện Thành hoàn toàn không quan tâm.
Nam Chi và Thiện Dương được nghỉ trở về nhà, thấy Trịnh Quyên vẫn không về nhà, Thiện Dương hỏi cha, mẹ đã đi đâu rồi?
Thiện Thành nói thẳng là bọn họ đang ly hôn, vẫn chưa thỏa thuận xong, chờ tới khi thống nhất lại ly hôn.
Thiện Thành nhìn về phía con gái, “Mẹ mày muốn đưa mày đi, mày nghĩ thế nào?”
Nam Chi lập tức nói: “Con đi theo cha, con thích cha, cha ơi, cho con đi theo cha đi.”
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được lông mày Thiện Thành giãn ra, gật đầu nói: “Vậy mày theo tao, chị em chúng mày sống cùng nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.