Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 825: Ánh Trăng Sáng (52)
Ngận Thị Kiểu Tình
27/09/2024
Edit: Kim
Tình hình trong nhà Thiện Thành đều biết hết, cũng biết mẹ mình có sở thích thu thập đồ đạc, loại đam mê này không thể thay đổi được, đều là vì trước đây quá nghèo, cho dù bây giờ đã có tiền, vẫn không thể đổi được.
Nhà cửa bẩn thỉu, Thiện Thành đều biết, cũng có chút không chịu nổi, nhưng giữ mẹ ở lại là hắn nói, hắn đã đứng về phía mẹ.
Thiện Thành không vui nhìn Trịnh Quyên, “Cô ném đồ của mẹ đi làm gì?”
Tuy rằng đã biết Thiện Thành không đáng mặt đàn ông, nhưng nghe hắn nói như vậy, Trịnh Quyên vẫn tức muốn chết rồi.
Bà biết Thiện Thành đang cố ý, chính là muốn ly hôn với bà, một người đàn ông nếu trở nên tàn nhẫn, sẽ không còn là con người.
Trịnh Quyên có chút suy sụp nói: “Anh mù sao, anh không nhìn thấy bà ta phá cái nhà này thành bộ dạng gì rồi sao, căn nhà đắt đỏ như vậy, để mặc cho bà ta ném rác sao?”
Thiện Thành dùng giọng điệu vô cùng ngu hiếu nói: “Bà ấy là mẹ tôi, muốn làm gì cái nhà này cũng được.”
Trịnh Quyên hít sâu:........
Con mẹ nó, con mẹ nó, anh không nghe hiểu sao?
Cuộc sống như thế này thật sự không thể tiếp tục, thật sự không thể vượt qua được.
Ly hôn, cần phải ly hôn.
Trịnh Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiện Thành, con rùa đen khốn kiếp, tôi muốn ly hôn với anh.”
Nam Chi và Thiện Dương liếc nhìn nhau một cái, vậy mà trong mắt lại sinh ra tia vui sướng, chờ mong.
So với một cái gia đình hoàn chỉnh, nếu gia đình hoàn chỉnh là phải thống khổ như thế này, còn không bằng chia tay đâu.
Cho dù Thiện Thành có không để ý tới con cái thế nào, nhưng bây giờ Thiện Tĩnh và Thiện Dương đều có thể tự chăm sóc chính mình, cứ đưa tiền là được.
Bọn nhỏ không sợ cha mẹ chia tay, cho dù có bị rất nhiều người chê cười, người ta sẽ nói, mày không có cha, mày không có mẹ, mày là con hoang.
Mày không nghe lời, cha mày, mẹ mày đã bỏ mày!
Nói như vậy, là làm tổn thương sâu sắc đến trái tim đứa trẻ, nhưng cho dù đau đớn, cũng không bằng lúc cha mẹ ở bên nhau.
Bà nội Thiện lập tức vui vẻ nói: “Nên ly hôn, ly hôn sớm một chút mới tốt.”
Dù sao thì ở trong lòng bà nội Thiện, con trai bà ưu tú như vậy, có thể kiếm tiền, muốn cưới dạng phụ nữ nào mà không được, còn Trịnh Quyên có thể gả tốt lần nữa mới là lạ.
Cho nên, bà nội Thiện muốn nhanh chóng ly hôn, chưa từng thấy con dâu nhà ai bất hiếu như vậy.
Trịnh Quyên nhìn Thiện Thành, hỏi: “Chúng ta đã kết hôn gần 20 năm, anh thật sự muốn ly hôn với tôi?”
Nếu Thiện Thành níu kéo, Trịnh Quyên vẫn không muốn ly hôn, nhưng Thiện Thành hoàn toàn không đứng về phía bà dù chỉ một chút, làm sao có thể không thất vọng cho được?
Thiện Thành nói thẳng: “Chúng ta đã kết hôn nhiều năm, không phải cô còn đội nón xanh cho tôi sao?”
Trịnh Quyên suy nghĩ một chút, thở dài, lại kiên định nói: “Đó là chuyện từ rất lâu về trước, lúc ấy Thiện Tĩnh mới được vài tuổi, anh ngày nào cũng đi làm, tôi phải chăm sóc đứa trẻ, trong lòng bị đè nén mới làm ra chuyện như vậy.”
“Nhưng cũng chỉ có một lần.”
Thiện Thành cười lạnh: “Tôi phải nỗ lực làm việc, nỗ lực cạnh tranh như vậy là vì cái gì, kết quả cô lại nói tôi nhàm chán, tôi đã mệt muốn chết, cô còn có tâm trạng lêu lổng với người đàn ông khác, cô cảm thấy tôi nghe được lời này có thể vui vẻ được sao?”
“Trịnh Quyên, cô đội nón xanh cho tôi, còn cản trở công việc của tôi, nhiều chuyện như vậy, tôi còn chưa động thủ đánh người là tôi đã nỗ lực kiềm chế, đừng ép tôi phải đánh cô.”
Bà nội Thiện nghe con trai nói, tức khắc đau lòng rơi nước mắt, bà nhặt thứ gì đó lên bắt đầu đánh Trịnh Quyên, Trịnh Quyên mất kiên nhẫn, đẩy bà nội Thiện một cái, làm bà nội Thiện ngã ngồi trên mặt đất.
Tức khắc kêu to ai da ai da, nhất thời không thể đứng dậy được, té ngã đối với người già chính là một đòn trí mạng, xương cốt vốn đã giòn, không dễ lành lại, có một số người già sau khi té ngã, thoi thóp được một khoảng thời gian rồi chết.
Thiện Dương và Nam Chi không thể đứng nhìn được nữa, vội vàng chạy tới đỡ bà nội Thiện.
“Bang……”
Một cái tát vang dội giáng xuống mặt Trịnh Quyên, Trịnh Quyên ôm mặt, toàn thân ngây ngốc.
“Cô đẩy bà ấy, cô có biết người già ngã xuống sẽ không thể đứng dậy được nữa hay không?” Vẻ mặt Thiện Thành hung ác như dã thú ăn thịt người, căm tức nhìn Trịnh Quyên.
Trịnh Quyên giống như vẫn còn choáng váng, lẩm bẩm nói: “Tôi không dùng sức, là bà ta tự ngã.”
Với sự giúp đỡ của hai đứa cháu, cuối cùng bà nội Thiện cũng khó khăn đứng dậy được, bà gian nan ngồi xuống ghế sô pha, cảm thấy toàn thân đều khó chịu, eo có chút đau.
Thiện Thành đã biết Trịnh Quyên là loại người gì, cho dù bà có sai, cũng vẫn phải tìm cái cớ.
Thiện Thành nói với mẹ: “Mẹ, có cần phải tới bệnh viện kiểm tra không?”
Bà nội Thiện tiếc tiền, nói thẳng: “Không cần, mẹ cảm thấy không có vấn đề gì.”
Nhưng mà khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lại có chút co rút.
Trịnh Quyên lập tức nói: “Anh xem, bà ta cũng đã nói là không có vấn đề gì, tôi không hề dùng chút sức nào cả.”
“Trịnh Quyên, trái tim cô làm bằng cục đá sao, vấn đề không phải là cô có dùng sức hay không, mà là cô đã đẩy người.” Thiện Thành đã bị Trịnh Quyên chọc tức chết rồi.
Nam Chi nói: “Con cảm thấy bà nội cần đến bệnh viện kiểm tra một chút, bà rất đau.”
Bà nội nắm lấy tay cô đều dùng sức nha, nắm rất chặt.
Thiện Thành lập tức gọi xe cấp cứu, trước khi lên xe còn nói với Trịnh Quyên: “Chờ mẹ khỏe lại, tôi sẽ ly hôn với cô.”
Nam Chi nhìn thoáng qua sắc mặt của Trịnh Quyên một cái rồi cũng lập tức theo lên xe, ở lại sẽ chỉ làm cái thùng phát tiết cảm xúc của Trịnh Quyên, còn không bằng đi theo đâu.
Thiện Dương do dự một chút, cũng lên xe, trong căn nhà, trong phòng khách, chỉ còn lại Trịnh Quyên lẻ loi một mình.
Vẻ mặt Trịnh Quyên mờ mịt, như một con dã thú đơn độc bị đồng đội bỏ rơi, để bà một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Bà rùng mình một cái, như thể đang đứng trong hầm băng, cái lạnh từ bốn phương tám hướng cuốn theo bất lực và cô độc xâm nhập vào trong cơ thể của bà.
Chưa bao giờ bà nảy sinh ra cảm giác cô độc tới như vậy, đó là một loại cô độc khó lòng giải thích, giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình bà.
Không có ai để dựa vào, không có ai để nói chuyện, thậm chí còn không biết bản thân mình có thể sống sót hay không, là thống khổ như vậy.
Trong đầu bà là một mảng chết lặng!
Đã có kết quả kiểm tra của bà nội Thiện, xương hông có một vết nứt, tuy rằng không quá nghiêm trọng, loại tổn thương này đối với người trẻ mà nói, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là khỏi, nhưng đối với người già mà nói, lại có chút khó chịu.
Bà nội Thiện đau đến mức thở hổn hển, bà nắm lấy tay con trai, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, nói: “Con trai, Trịnh Quyên kia không phải người tốt, bây giờ cô ta đã như vậy, chờ sau này các người già rồi, cô ta sẽ còn hầu hạ con sao, sẽ không, cô ta sẽ ném con nằm trên giường bệnh, mặc kệ không thèm hỏi han.”
Dù sao thì trong mắt bàn nội Thiện, phụ nữ nên hầu hạ đàn ông, nhưng nhìn bộ dạng kia của Trịnh Quyên, căn bản sẽ không hầu hạ đàn ông.
Còn là thứ đàn bà phá của, làm con trai bà mất đi công việc.
Còn ghét bỏ Thiện Thành không kiếm được tiền, ngày nào cũng chỉ biết nói trong nhà không có tiền, ngay cả tiền cơm của đứa trẻ cũng giảm trừ, trong nhà không có tiền, cũng không thấy cô ta đi ra ngoài kiếm một xu.
Bây giờ đã ghét bỏ Thiện Thành, chờ đến khi Thiện Thành già rồi, còn không biết sẽ ghét bỏ đến mức nào, mỗi ngày đều đi tìm đàn ông bên ngoài.
Tình hình trong nhà Thiện Thành đều biết hết, cũng biết mẹ mình có sở thích thu thập đồ đạc, loại đam mê này không thể thay đổi được, đều là vì trước đây quá nghèo, cho dù bây giờ đã có tiền, vẫn không thể đổi được.
Nhà cửa bẩn thỉu, Thiện Thành đều biết, cũng có chút không chịu nổi, nhưng giữ mẹ ở lại là hắn nói, hắn đã đứng về phía mẹ.
Thiện Thành không vui nhìn Trịnh Quyên, “Cô ném đồ của mẹ đi làm gì?”
Tuy rằng đã biết Thiện Thành không đáng mặt đàn ông, nhưng nghe hắn nói như vậy, Trịnh Quyên vẫn tức muốn chết rồi.
Bà biết Thiện Thành đang cố ý, chính là muốn ly hôn với bà, một người đàn ông nếu trở nên tàn nhẫn, sẽ không còn là con người.
Trịnh Quyên có chút suy sụp nói: “Anh mù sao, anh không nhìn thấy bà ta phá cái nhà này thành bộ dạng gì rồi sao, căn nhà đắt đỏ như vậy, để mặc cho bà ta ném rác sao?”
Thiện Thành dùng giọng điệu vô cùng ngu hiếu nói: “Bà ấy là mẹ tôi, muốn làm gì cái nhà này cũng được.”
Trịnh Quyên hít sâu:........
Con mẹ nó, con mẹ nó, anh không nghe hiểu sao?
Cuộc sống như thế này thật sự không thể tiếp tục, thật sự không thể vượt qua được.
Ly hôn, cần phải ly hôn.
Trịnh Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiện Thành, con rùa đen khốn kiếp, tôi muốn ly hôn với anh.”
Nam Chi và Thiện Dương liếc nhìn nhau một cái, vậy mà trong mắt lại sinh ra tia vui sướng, chờ mong.
So với một cái gia đình hoàn chỉnh, nếu gia đình hoàn chỉnh là phải thống khổ như thế này, còn không bằng chia tay đâu.
Cho dù Thiện Thành có không để ý tới con cái thế nào, nhưng bây giờ Thiện Tĩnh và Thiện Dương đều có thể tự chăm sóc chính mình, cứ đưa tiền là được.
Bọn nhỏ không sợ cha mẹ chia tay, cho dù có bị rất nhiều người chê cười, người ta sẽ nói, mày không có cha, mày không có mẹ, mày là con hoang.
Mày không nghe lời, cha mày, mẹ mày đã bỏ mày!
Nói như vậy, là làm tổn thương sâu sắc đến trái tim đứa trẻ, nhưng cho dù đau đớn, cũng không bằng lúc cha mẹ ở bên nhau.
Bà nội Thiện lập tức vui vẻ nói: “Nên ly hôn, ly hôn sớm một chút mới tốt.”
Dù sao thì ở trong lòng bà nội Thiện, con trai bà ưu tú như vậy, có thể kiếm tiền, muốn cưới dạng phụ nữ nào mà không được, còn Trịnh Quyên có thể gả tốt lần nữa mới là lạ.
Cho nên, bà nội Thiện muốn nhanh chóng ly hôn, chưa từng thấy con dâu nhà ai bất hiếu như vậy.
Trịnh Quyên nhìn Thiện Thành, hỏi: “Chúng ta đã kết hôn gần 20 năm, anh thật sự muốn ly hôn với tôi?”
Nếu Thiện Thành níu kéo, Trịnh Quyên vẫn không muốn ly hôn, nhưng Thiện Thành hoàn toàn không đứng về phía bà dù chỉ một chút, làm sao có thể không thất vọng cho được?
Thiện Thành nói thẳng: “Chúng ta đã kết hôn nhiều năm, không phải cô còn đội nón xanh cho tôi sao?”
Trịnh Quyên suy nghĩ một chút, thở dài, lại kiên định nói: “Đó là chuyện từ rất lâu về trước, lúc ấy Thiện Tĩnh mới được vài tuổi, anh ngày nào cũng đi làm, tôi phải chăm sóc đứa trẻ, trong lòng bị đè nén mới làm ra chuyện như vậy.”
“Nhưng cũng chỉ có một lần.”
Thiện Thành cười lạnh: “Tôi phải nỗ lực làm việc, nỗ lực cạnh tranh như vậy là vì cái gì, kết quả cô lại nói tôi nhàm chán, tôi đã mệt muốn chết, cô còn có tâm trạng lêu lổng với người đàn ông khác, cô cảm thấy tôi nghe được lời này có thể vui vẻ được sao?”
“Trịnh Quyên, cô đội nón xanh cho tôi, còn cản trở công việc của tôi, nhiều chuyện như vậy, tôi còn chưa động thủ đánh người là tôi đã nỗ lực kiềm chế, đừng ép tôi phải đánh cô.”
Bà nội Thiện nghe con trai nói, tức khắc đau lòng rơi nước mắt, bà nhặt thứ gì đó lên bắt đầu đánh Trịnh Quyên, Trịnh Quyên mất kiên nhẫn, đẩy bà nội Thiện một cái, làm bà nội Thiện ngã ngồi trên mặt đất.
Tức khắc kêu to ai da ai da, nhất thời không thể đứng dậy được, té ngã đối với người già chính là một đòn trí mạng, xương cốt vốn đã giòn, không dễ lành lại, có một số người già sau khi té ngã, thoi thóp được một khoảng thời gian rồi chết.
Thiện Dương và Nam Chi không thể đứng nhìn được nữa, vội vàng chạy tới đỡ bà nội Thiện.
“Bang……”
Một cái tát vang dội giáng xuống mặt Trịnh Quyên, Trịnh Quyên ôm mặt, toàn thân ngây ngốc.
“Cô đẩy bà ấy, cô có biết người già ngã xuống sẽ không thể đứng dậy được nữa hay không?” Vẻ mặt Thiện Thành hung ác như dã thú ăn thịt người, căm tức nhìn Trịnh Quyên.
Trịnh Quyên giống như vẫn còn choáng váng, lẩm bẩm nói: “Tôi không dùng sức, là bà ta tự ngã.”
Với sự giúp đỡ của hai đứa cháu, cuối cùng bà nội Thiện cũng khó khăn đứng dậy được, bà gian nan ngồi xuống ghế sô pha, cảm thấy toàn thân đều khó chịu, eo có chút đau.
Thiện Thành đã biết Trịnh Quyên là loại người gì, cho dù bà có sai, cũng vẫn phải tìm cái cớ.
Thiện Thành nói với mẹ: “Mẹ, có cần phải tới bệnh viện kiểm tra không?”
Bà nội Thiện tiếc tiền, nói thẳng: “Không cần, mẹ cảm thấy không có vấn đề gì.”
Nhưng mà khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lại có chút co rút.
Trịnh Quyên lập tức nói: “Anh xem, bà ta cũng đã nói là không có vấn đề gì, tôi không hề dùng chút sức nào cả.”
“Trịnh Quyên, trái tim cô làm bằng cục đá sao, vấn đề không phải là cô có dùng sức hay không, mà là cô đã đẩy người.” Thiện Thành đã bị Trịnh Quyên chọc tức chết rồi.
Nam Chi nói: “Con cảm thấy bà nội cần đến bệnh viện kiểm tra một chút, bà rất đau.”
Bà nội nắm lấy tay cô đều dùng sức nha, nắm rất chặt.
Thiện Thành lập tức gọi xe cấp cứu, trước khi lên xe còn nói với Trịnh Quyên: “Chờ mẹ khỏe lại, tôi sẽ ly hôn với cô.”
Nam Chi nhìn thoáng qua sắc mặt của Trịnh Quyên một cái rồi cũng lập tức theo lên xe, ở lại sẽ chỉ làm cái thùng phát tiết cảm xúc của Trịnh Quyên, còn không bằng đi theo đâu.
Thiện Dương do dự một chút, cũng lên xe, trong căn nhà, trong phòng khách, chỉ còn lại Trịnh Quyên lẻ loi một mình.
Vẻ mặt Trịnh Quyên mờ mịt, như một con dã thú đơn độc bị đồng đội bỏ rơi, để bà một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Bà rùng mình một cái, như thể đang đứng trong hầm băng, cái lạnh từ bốn phương tám hướng cuốn theo bất lực và cô độc xâm nhập vào trong cơ thể của bà.
Chưa bao giờ bà nảy sinh ra cảm giác cô độc tới như vậy, đó là một loại cô độc khó lòng giải thích, giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình bà.
Không có ai để dựa vào, không có ai để nói chuyện, thậm chí còn không biết bản thân mình có thể sống sót hay không, là thống khổ như vậy.
Trong đầu bà là một mảng chết lặng!
Đã có kết quả kiểm tra của bà nội Thiện, xương hông có một vết nứt, tuy rằng không quá nghiêm trọng, loại tổn thương này đối với người trẻ mà nói, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là khỏi, nhưng đối với người già mà nói, lại có chút khó chịu.
Bà nội Thiện đau đến mức thở hổn hển, bà nắm lấy tay con trai, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, nói: “Con trai, Trịnh Quyên kia không phải người tốt, bây giờ cô ta đã như vậy, chờ sau này các người già rồi, cô ta sẽ còn hầu hạ con sao, sẽ không, cô ta sẽ ném con nằm trên giường bệnh, mặc kệ không thèm hỏi han.”
Dù sao thì trong mắt bàn nội Thiện, phụ nữ nên hầu hạ đàn ông, nhưng nhìn bộ dạng kia của Trịnh Quyên, căn bản sẽ không hầu hạ đàn ông.
Còn là thứ đàn bà phá của, làm con trai bà mất đi công việc.
Còn ghét bỏ Thiện Thành không kiếm được tiền, ngày nào cũng chỉ biết nói trong nhà không có tiền, ngay cả tiền cơm của đứa trẻ cũng giảm trừ, trong nhà không có tiền, cũng không thấy cô ta đi ra ngoài kiếm một xu.
Bây giờ đã ghét bỏ Thiện Thành, chờ đến khi Thiện Thành già rồi, còn không biết sẽ ghét bỏ đến mức nào, mỗi ngày đều đi tìm đàn ông bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.