Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 518: Gương Vỡ Lại Lành (19)
Ngận Thị Kiểu Tình
09/04/2024
Edit: Kim
Nghe con gái ngây thơ đơn thuần nói như vậy, Phó Văn Âm không nhịn được cười, ôm con gái nói: “Con còn nhỏ như vậy, có thể đánh thắng được ai?”
“Tập võ cũng không thể ngày một ngày hai mà thành, con còn nhỏ, cơ thể vẫn còn non nớt, luyện võ sẽ không tốt cho thân thể.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Nhưng con vẫn muốn luyện võ, bằng không bọn họ bắt nạt mẹ, con không thể giúp được mẹ.”
Phó Văn Âm nhìn bộ dạng nghiêm túc của con gái, vô cùng bất đắc dĩ, “Con thật sự muốn luyện võ sao, nữ tử luyện võ…..”
Sau này sẽ không dễ tìm nhà chồng!
Nhưng nghĩ đến việc con gái vì mình mà chịu liên lụy, thanh danh không tốt, cũng khó tìm được nhà chồng, ít nhất trong số các gia đình quyền quý ở kinh thành, là không tìm được nhà chồng thích hợp.
Quên đi, dù sao cũng là chuyện của mười mấy năm nữa.
Bây giờ vẫn quan trọng hơn, chuyện hồi phủ, nếu quay lại, sẽ là tự chui đầu vào lưới.
Không thể tưởng tượng được, hai mẹ con bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì ở hầu phủ, tất cả mọi người đều oán hận các nàng, thậm chí có thể mất mạng mà không hề hay biết.
Gả vào hầu phủ đã nhiều năm, Phó Văn Âm cũng biết sân sau của gia tộc danh giá có rất nhiều thứ bẩn thỉu.
Cho dù cuối cùng có không thể tránh thoát mà trở về, cũng phải cố gắng kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt, nàng cần phải vì đứa trẻ mà tính toán, vì con gái mà tính kế.
Cao Chiêm đã khiến cuộc đời nàng trở nên đen tối vô cùng, không thể để hắn lại hủy hoại con gái được.
Điều duy nhất có thể giúp Phó Văn Âm sống sót chính là đứa con gái này, gia tộc, người thân, Phó Văn Âm đã không còn mong đợi.
Cái tỷ tỷ kia, trước kia nàng ta hận nàng tới tận xương tủy, bây giờ lại làm như không có chuyện gì muốn nàng trở về.
Tỷ tỷ dựa vào cái gì mà hận nàng, tỷ tỷ giả mạo thân phận của nàng, trở thành ân nhân cứu mạng của Cao Chiêm, tính kế nàng, khiến Cao Chiêm chán ghét nàng.
Tới hầu phủ rồi, càng thổi gió bên tai Cao Chiêm, khiến Cao Chiêm càng thêm chán ghét nàng, hận không thể giết chết nàng.
Phải trở về cái hầu phủ vặn vẹo này, chỉ nghĩ một chút Phó Văn Âm đã cảm thấy không thể thở được.
Nam Chi không ngừng xoắn lên xoắn xuống trong lòng Phó Văn Âm, liên thanh gọi mẹ, muốn tìm võ sư, muốn tập võ, nếu mẹ chịu ủy khuất, cô sẽ sử dụng khinh công đưa mẹ đi.
Nếu có người muốn bắt nạt mẹ, cũng có thể đánh trả.
Nam Chi không ngờ tới, bản thân làm rất nhiều việc, mông lại bị đánh sưng lên, cuối cùng Phó Văn Âm vẫn phải trở về hầu phủ.
Hơn nữa bởi vì chuyện cáo ngự trạng, còn khiến quan hệ giữa bọn họ và hầu càng xấu đi.
Đầu nhỏ của Nam Chi đầy dấu chấm hỏi, tìm hệ thống ca ca khóc lóc.
(╥╯^╰╥).
Hệ thống không còn cách nào chỉ có thể giải thích cho đứa trẻ.
So với phụ nữ và trẻ em, hầu phủ sẽ càng có mặt mũi, quyền lực trước mặt hoàng đế hơn.
Nam Chi cái hiểu cái không, nghĩ đến cuộc trao đổi trên triều, Nam Chi nói: “Là bởi vì ta không có đồ gì có thể trao đổi với hoàng đế sao?”
Hệ thống: “Nói đúng ra, là ngươi vô dụng với hoàng đế, không có lợi ích chung, tất nhiên sẽ không bảo vệ ngươi, có thể đuổi các ngươi ra khỏi cung, cũng xem như vì sự xuất hiện của các ngươi giúp hoàng đế có lý do thu hồi binh quyền.”
“Về hầu phủ, các ngươi phải dựa vào chính mình.”
“Thế tử phu nhân, thế tử đang chờ người.” Phó Văn Phán trở lại hầu phủ, đã bị nha hoàn kêu đi gặp Cao Chiêm.
Trong lòng Phó Văn Phán vô cùng thấp thỏm, lại thấy nha hoàn dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, cái loại coi khinh này khiến Phó Văn Phán ôm hận trong lòng, chờ xem, chờ đến khi Phó Văn Âm hồi phủ, nàng ta sẽ quay về làm phu nhân thế tử hầu phủ.
Phó Văn Phán vào phòng nhìn thấy Cao Chiêm đang ngồi trên ghế mân mê thanh kiếm, ánh sáng trong phòng hơi mờ, khiến khuôn mặt của Cao Chiêm mờ mịt không thể nhìn rõ, có loại cảm giác giơ nanh múa vuốt, dường như đang ẩn chứa cơn giận dữ của dã thú ở đằng sau, trái tim Phó Văn Phán nhảy lên, vô cùng sợ hãi.
“Lại đây.” Cao Chiêm mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng âm u, Phó Văn Phán cúi đầu đi về phía Cao Chiêm.
Cao Chiêm nhìn chằm chằm vào Phó Văn Phán, “Người đâu, ta bảo ngươi đưa người về.”
Phó Văn Phán lập tức nói: “Tướng quân, xin hãy cho ta thêm chút thời gian, nhất định ta sẽ đưa được muội muội về hầu phủ, thật sự.”
Sắc mặt Cao Chiêm cực kỳ lạnh lùng, hắn nhếch khóe miệng, lười biếng nói: “Ồ, vậy ta phải cho ngươi bao nhiêu thời gian đây?”
Giọng điệu như vậy khiến thân thể Phó Văn Phán run lên, cảm giác nguy hiểm đang cận kề, “Ta có thể, ta thể đưa muội muội tới trước mặt chàng.”
Phó Văn Phán hứa hẹn, Cao Chiêm nhìn Phó Văn Phán đang quỳ gối trước mặt mình, nàng ta cúi đầu, chiếc cổ trắng nõn yếu ớt lộ ra trước mắt hắn.
Cao Chiêm hơi cúi người, vươn tay nắm lấy cổ Phó Văn Phán, Phó Văn Phán giống như bị đông cứng, theo bản năng rụt cổ lại, vẻ mặt kinh hãi, vặn vẹo vì sợ hãi.
Cao Chiêm bóp lấy cổ Phó Văn Phán, vừa nói, vừa siết cổ, “Phó Văn Phán, chuyện ngươi lừa ta, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nếu ngươi không thể đem Phó Văn Âm về đây, cái mạng này của ngươi, ta sẽ lấy đi bất cứ lúc nào.”
Phó Văn Phán bị ngón tay đang vuốt ve của hắn làm cho kinh hãi, trên cổ như có một con rắn độc quấn lấy, phun đầu lưỡi chứa nọc độc ra, có thể cắn chết nàng ta bất cứ lúc nào.
Phó Văn Phán run run rẩy rẩy mà nói: “Đã biết, đã biết.”
Người nam nhân này……
Phó Văn Phán cảm thấy trước đây bản thân có thể dỗ dành hắn, là vì hắn yêu cái ân nhân cứu mạng kia.
Bây giờ, hắn lại lộ ra bộ mặt thô bạo cường thế, hắn là tướng quân, ở trên chiến trường đã giết rất nhiều người!
Giờ khắc này, Phó Văn Phán thực sự sợ hãi.
Phó Văn Phán không đưa được người về, cũng khiến phu nhân hầu gia rất bất mãn, sao, muốn cả nhà bọn họ tới mời người trở về sao?
Các nàng cũng xứng?
Hầu phu nhân căn bản không thèm để ý tới Phó Văn Âm, cùng lắm chỉ là một nữ nhân, quay trở về cũng chỉ có thể làm thiếp, thứ bà ta để ý là chuyện quản giáo đứa cháu gái kia, bởi vì trên người đứa cháu gái này có huyết mạch của hầu phủ, lại làm ra chuyện khác người khiến hầu phủ bị chê cười.
Cần phải quản giáo cho thật tốt, cần phải xử phạt.
Đứa trẻ làm ra chuyện như vậy, khiến đương gia chủ mẫu hầu gia cảm thấy bị khiêu khích.
Hầu phu nhân đã nghĩ kỹ rồi, chờ đứa bé kia trở về, có rất nhiều hình phạt và kỷ luật đang chờ nàng.
Mà Nam Chi lúc này đang đứng tấn với võ sư.
Rốt cuộc thì Phó Văn Âm cũng không lay chuyển được đứa trẻ, nên đã tìm tới một cái võ sư, chờ đứa trẻ chịu khổ rồi, sẽ bỏ cuộc.
Hai chân nhỏ ngắn của Nam Chi run rẩy, trên trán lấm tấm mồ hôi, Phó Văn Âm ở bên cạnh cười nói: “Không kiên trì được thì từ bỏ đi.”
Nam Chi cắn chặt răng, “Con có thể.”
Phó Văn Âm thấy vậy, trong lòng thở dài, hốc mắt chua xót, đứa trẻ trở về hầu phủ sẽ phải chịu thống khổ cỡ nào.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ thành công.” Ta dùng công đức để đổi bí tịch, bí tịch tu luyện.
Thế giới trước, ta chính là một con hổ biết bay đấy.
Hầu phủ muốn quản giáo đứa trẻ, mà đứa trẻ lại đang nghĩ cách chống lại sự quản giáo của bọn họ.
Ban ngày Nam Chi theo võ sư học đóng cọc, thời điểm tắm thuốc thì ngủ gật, sau đó còn phải tu luyện bí tịch.
Rất vất vả.
Phó Văn Âm muốn đứa trẻ từ bỏ, nhưng đứa trẻ vẫn luôn kiên trì, Phó Văn Âm cũng không thể thuyết phục được, nàng cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nghe con gái ngây thơ đơn thuần nói như vậy, Phó Văn Âm không nhịn được cười, ôm con gái nói: “Con còn nhỏ như vậy, có thể đánh thắng được ai?”
“Tập võ cũng không thể ngày một ngày hai mà thành, con còn nhỏ, cơ thể vẫn còn non nớt, luyện võ sẽ không tốt cho thân thể.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Nhưng con vẫn muốn luyện võ, bằng không bọn họ bắt nạt mẹ, con không thể giúp được mẹ.”
Phó Văn Âm nhìn bộ dạng nghiêm túc của con gái, vô cùng bất đắc dĩ, “Con thật sự muốn luyện võ sao, nữ tử luyện võ…..”
Sau này sẽ không dễ tìm nhà chồng!
Nhưng nghĩ đến việc con gái vì mình mà chịu liên lụy, thanh danh không tốt, cũng khó tìm được nhà chồng, ít nhất trong số các gia đình quyền quý ở kinh thành, là không tìm được nhà chồng thích hợp.
Quên đi, dù sao cũng là chuyện của mười mấy năm nữa.
Bây giờ vẫn quan trọng hơn, chuyện hồi phủ, nếu quay lại, sẽ là tự chui đầu vào lưới.
Không thể tưởng tượng được, hai mẹ con bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì ở hầu phủ, tất cả mọi người đều oán hận các nàng, thậm chí có thể mất mạng mà không hề hay biết.
Gả vào hầu phủ đã nhiều năm, Phó Văn Âm cũng biết sân sau của gia tộc danh giá có rất nhiều thứ bẩn thỉu.
Cho dù cuối cùng có không thể tránh thoát mà trở về, cũng phải cố gắng kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt, nàng cần phải vì đứa trẻ mà tính toán, vì con gái mà tính kế.
Cao Chiêm đã khiến cuộc đời nàng trở nên đen tối vô cùng, không thể để hắn lại hủy hoại con gái được.
Điều duy nhất có thể giúp Phó Văn Âm sống sót chính là đứa con gái này, gia tộc, người thân, Phó Văn Âm đã không còn mong đợi.
Cái tỷ tỷ kia, trước kia nàng ta hận nàng tới tận xương tủy, bây giờ lại làm như không có chuyện gì muốn nàng trở về.
Tỷ tỷ dựa vào cái gì mà hận nàng, tỷ tỷ giả mạo thân phận của nàng, trở thành ân nhân cứu mạng của Cao Chiêm, tính kế nàng, khiến Cao Chiêm chán ghét nàng.
Tới hầu phủ rồi, càng thổi gió bên tai Cao Chiêm, khiến Cao Chiêm càng thêm chán ghét nàng, hận không thể giết chết nàng.
Phải trở về cái hầu phủ vặn vẹo này, chỉ nghĩ một chút Phó Văn Âm đã cảm thấy không thể thở được.
Nam Chi không ngừng xoắn lên xoắn xuống trong lòng Phó Văn Âm, liên thanh gọi mẹ, muốn tìm võ sư, muốn tập võ, nếu mẹ chịu ủy khuất, cô sẽ sử dụng khinh công đưa mẹ đi.
Nếu có người muốn bắt nạt mẹ, cũng có thể đánh trả.
Nam Chi không ngờ tới, bản thân làm rất nhiều việc, mông lại bị đánh sưng lên, cuối cùng Phó Văn Âm vẫn phải trở về hầu phủ.
Hơn nữa bởi vì chuyện cáo ngự trạng, còn khiến quan hệ giữa bọn họ và hầu càng xấu đi.
Đầu nhỏ của Nam Chi đầy dấu chấm hỏi, tìm hệ thống ca ca khóc lóc.
(╥╯^╰╥).
Hệ thống không còn cách nào chỉ có thể giải thích cho đứa trẻ.
So với phụ nữ và trẻ em, hầu phủ sẽ càng có mặt mũi, quyền lực trước mặt hoàng đế hơn.
Nam Chi cái hiểu cái không, nghĩ đến cuộc trao đổi trên triều, Nam Chi nói: “Là bởi vì ta không có đồ gì có thể trao đổi với hoàng đế sao?”
Hệ thống: “Nói đúng ra, là ngươi vô dụng với hoàng đế, không có lợi ích chung, tất nhiên sẽ không bảo vệ ngươi, có thể đuổi các ngươi ra khỏi cung, cũng xem như vì sự xuất hiện của các ngươi giúp hoàng đế có lý do thu hồi binh quyền.”
“Về hầu phủ, các ngươi phải dựa vào chính mình.”
“Thế tử phu nhân, thế tử đang chờ người.” Phó Văn Phán trở lại hầu phủ, đã bị nha hoàn kêu đi gặp Cao Chiêm.
Trong lòng Phó Văn Phán vô cùng thấp thỏm, lại thấy nha hoàn dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, cái loại coi khinh này khiến Phó Văn Phán ôm hận trong lòng, chờ xem, chờ đến khi Phó Văn Âm hồi phủ, nàng ta sẽ quay về làm phu nhân thế tử hầu phủ.
Phó Văn Phán vào phòng nhìn thấy Cao Chiêm đang ngồi trên ghế mân mê thanh kiếm, ánh sáng trong phòng hơi mờ, khiến khuôn mặt của Cao Chiêm mờ mịt không thể nhìn rõ, có loại cảm giác giơ nanh múa vuốt, dường như đang ẩn chứa cơn giận dữ của dã thú ở đằng sau, trái tim Phó Văn Phán nhảy lên, vô cùng sợ hãi.
“Lại đây.” Cao Chiêm mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng âm u, Phó Văn Phán cúi đầu đi về phía Cao Chiêm.
Cao Chiêm nhìn chằm chằm vào Phó Văn Phán, “Người đâu, ta bảo ngươi đưa người về.”
Phó Văn Phán lập tức nói: “Tướng quân, xin hãy cho ta thêm chút thời gian, nhất định ta sẽ đưa được muội muội về hầu phủ, thật sự.”
Sắc mặt Cao Chiêm cực kỳ lạnh lùng, hắn nhếch khóe miệng, lười biếng nói: “Ồ, vậy ta phải cho ngươi bao nhiêu thời gian đây?”
Giọng điệu như vậy khiến thân thể Phó Văn Phán run lên, cảm giác nguy hiểm đang cận kề, “Ta có thể, ta thể đưa muội muội tới trước mặt chàng.”
Phó Văn Phán hứa hẹn, Cao Chiêm nhìn Phó Văn Phán đang quỳ gối trước mặt mình, nàng ta cúi đầu, chiếc cổ trắng nõn yếu ớt lộ ra trước mắt hắn.
Cao Chiêm hơi cúi người, vươn tay nắm lấy cổ Phó Văn Phán, Phó Văn Phán giống như bị đông cứng, theo bản năng rụt cổ lại, vẻ mặt kinh hãi, vặn vẹo vì sợ hãi.
Cao Chiêm bóp lấy cổ Phó Văn Phán, vừa nói, vừa siết cổ, “Phó Văn Phán, chuyện ngươi lừa ta, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nếu ngươi không thể đem Phó Văn Âm về đây, cái mạng này của ngươi, ta sẽ lấy đi bất cứ lúc nào.”
Phó Văn Phán bị ngón tay đang vuốt ve của hắn làm cho kinh hãi, trên cổ như có một con rắn độc quấn lấy, phun đầu lưỡi chứa nọc độc ra, có thể cắn chết nàng ta bất cứ lúc nào.
Phó Văn Phán run run rẩy rẩy mà nói: “Đã biết, đã biết.”
Người nam nhân này……
Phó Văn Phán cảm thấy trước đây bản thân có thể dỗ dành hắn, là vì hắn yêu cái ân nhân cứu mạng kia.
Bây giờ, hắn lại lộ ra bộ mặt thô bạo cường thế, hắn là tướng quân, ở trên chiến trường đã giết rất nhiều người!
Giờ khắc này, Phó Văn Phán thực sự sợ hãi.
Phó Văn Phán không đưa được người về, cũng khiến phu nhân hầu gia rất bất mãn, sao, muốn cả nhà bọn họ tới mời người trở về sao?
Các nàng cũng xứng?
Hầu phu nhân căn bản không thèm để ý tới Phó Văn Âm, cùng lắm chỉ là một nữ nhân, quay trở về cũng chỉ có thể làm thiếp, thứ bà ta để ý là chuyện quản giáo đứa cháu gái kia, bởi vì trên người đứa cháu gái này có huyết mạch của hầu phủ, lại làm ra chuyện khác người khiến hầu phủ bị chê cười.
Cần phải quản giáo cho thật tốt, cần phải xử phạt.
Đứa trẻ làm ra chuyện như vậy, khiến đương gia chủ mẫu hầu gia cảm thấy bị khiêu khích.
Hầu phu nhân đã nghĩ kỹ rồi, chờ đứa bé kia trở về, có rất nhiều hình phạt và kỷ luật đang chờ nàng.
Mà Nam Chi lúc này đang đứng tấn với võ sư.
Rốt cuộc thì Phó Văn Âm cũng không lay chuyển được đứa trẻ, nên đã tìm tới một cái võ sư, chờ đứa trẻ chịu khổ rồi, sẽ bỏ cuộc.
Hai chân nhỏ ngắn của Nam Chi run rẩy, trên trán lấm tấm mồ hôi, Phó Văn Âm ở bên cạnh cười nói: “Không kiên trì được thì từ bỏ đi.”
Nam Chi cắn chặt răng, “Con có thể.”
Phó Văn Âm thấy vậy, trong lòng thở dài, hốc mắt chua xót, đứa trẻ trở về hầu phủ sẽ phải chịu thống khổ cỡ nào.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ thành công.” Ta dùng công đức để đổi bí tịch, bí tịch tu luyện.
Thế giới trước, ta chính là một con hổ biết bay đấy.
Hầu phủ muốn quản giáo đứa trẻ, mà đứa trẻ lại đang nghĩ cách chống lại sự quản giáo của bọn họ.
Ban ngày Nam Chi theo võ sư học đóng cọc, thời điểm tắm thuốc thì ngủ gật, sau đó còn phải tu luyện bí tịch.
Rất vất vả.
Phó Văn Âm muốn đứa trẻ từ bỏ, nhưng đứa trẻ vẫn luôn kiên trì, Phó Văn Âm cũng không thể thuyết phục được, nàng cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.