Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 519: Gương Vỡ Lại Lành (20)
Ngận Thị Kiểu Tình
10/04/2024
Edit: Kim
Đứa trẻ có quyết tâm như vậy, nàng hẳn là nên vui mừng mới đúng, đứa trẻ là vì muốn bảo vệ nàng, tuy rằng có thể không có tác dụng, nhưng phần tâm ý này lại khiến nàng muốn rơi lệ.
Phó Văn Âm không ngăn cản đứa trẻ, thời điểm đứa trẻ đứng tấn đóng cọc, nàng ở bên cạnh vừa xem vừa thêu hoa, tiền thêu hoa dùng để mua dược liệu cho đứa trẻ.
Võ sư nói, đứa trẻ còn nhỏ luyện võ sẽ tổn thương tới thân thể, cần phải kết hợp với dược liệu.
Chỉ là thời điểm Phó Văn Âm đi bán khăn thêu, tiệm thêu lại không nhận, nói bọn họ đã có thợ thêu riêng, không cần thu mua của người khác.
Phó Văn Âm mấp máy môi, không nói gì thêm, nàng không bán được đồ, đương nhiên là vì hầu phủ đã tới nói chuyện.
Khóe môi nàng không nhịn được mà cong lên một nụ cười mỉa mai.
Đúng vậy, hầu phủ a, gia nghiệp lớn như vậy, sao nàng có thể chống cự lại được đây.
Phó Văn Âm mang đồ thêu trở về nhà, nhìn thấy Bạch Quân Nghĩa đang đi đi lại lại ngoài cửa, nhưng vẫn không gõ cửa.
“Bạch đại ca.” Phó Văn Âm hô, Bạch Quân Nghĩa nhìn thấy Phó Văn Âm, theo bản năng nở nụ cười, “Ta đi ngang qua đây, tiện thể ghé thăm nàng.”
Phó Văn Âm không vạch trần Bạch Quân Nghĩa, chỉ nói: “Sau này chàng đừng tới đây nữa, chung quanh đây đều bị người của hầu phủ giám sát, sẽ liên lụy tới chàng.”
Nụ cười trên mặt Bạch Quân Nghĩa dần dần biến mất, hắn cay đắng nói: “Là ta vô dụng.”
Bạch Quân Nghĩa đưa rổ cho Phó Văn Âm, “Ở đây có một chút trứng gà với thịt.”
Phó Văn Âm lắc đầu cự tuyệt, “Ta không cần, chàng lấy về cho cha mẹ chàng tẩm bổ đi, bọn họ chịu kinh hách, việc làm ăn trong nhà cũng không tốt.”
Bạch Quân Nghĩa khăng khăng nhét rổ vào trong tay Phó Văn Âm, “Chút tiền mua mấy thứ này vẫn phải có.”
Thời điểm Phó Văn Âm từ chối, nhìn thấy một người nam nhân đang đứng ở đầu hẻm, tuấn tú lịch sự, dáng vẻ thoát tục, nhưng sắc mặt lại giống như bị Tu La bao phủ, vô cùng âm trầm, đang nhìn chằm chằm về phía này.
Trong lòng Phó Văn Âm hoảng sợ, tay buông lỏng, rổ rơi xuống mặt đất, trứng gà vỡ vụn, chảy đầy đất.
Bạch Quân Nghĩa nhìn theo ánh mắt Phó Văn Âm, nhìn thấy Cao Chiêm, lập tức chắn trước mặt Phó Văn Âm.
Cao Chiêm vẫn đứng bất động, lạnh lùng nhìn bọn họ, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo vẻ tàn ác nham hiểm, một lát sau, hắn xoay người đi rồi.
Cả người Phó Văn Âm mất đi sức lực, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nói với Bạch Quân Nghĩa: “Đi đi, về sau chàng đừng tới đây nữa.”
“Văn Âm, ta……” Bạch Quân Nghĩa lo lắng nhìn Phó Văn Âm, nhìn thấy nàng căn bản không thể đứng thẳng được, muốn đỡ người, nhưng lại bị Phó Văn Âm tránh đi, “Đi đi, về sau chúng ta đừng gặp lại nữa.”
“Cũng đừng tới nơi này nữa.”
Bạch Quân Nghĩa có chút bi thương nhìn Phó Văn Âm, trông hắn rất đáng thương, nhưng trong lòng Phó Văn Âm có quá nhiều áp lực, nàng không nhịn được mà quát lên: “Bạch Quân Nghĩa, chàng không nghe hiểu lời ta nói sao, đừng tới đây nữa.”
“Sao chàng có thể đối phó được với hầu phủ, chàng có thể mặc kệ cha mẹ, làm lơ người trong gia tộc phải sống trong sợ hãi sao, nếu không thể, thì đừng tới tìm ta nữa, chàng còn mềm yếu quyến luyến như vậy, chàng sẽ hại ta, hại chính chàng.”
“Ta và chàng kết thúc.”
Một thân áo thư sinh màu xanh của Bạch Quân Nghĩa bị gió thổi tung, hắn nhìn Phó Văn Âm rơi lệ, trấn an nói: “Được, được, sau này ta sẽ không tới nữa, nàng đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”
Nam Chi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mở cửa ra nhìn thấy mẹ đang khóc, đầu tiên là chào một tiếng Bạch thúc, sau đó là hỏi tại sao mẹ lại khóc.
Nam Chi không hề nghĩ rằng là Bạch thúc thúc chọc mẹ khóc, cô nhìn trái nhìn phải một chút, “Mẹ, có phải cha ruột của con tới không?”
Giờ khắc này, Phó Văn Âm và Bạch Quân Nghĩa đều kinh ngạc nhìn Nam Chi, Phó Văn Âm miễn cưỡng nói: “Sao con lại nghĩ là cha ruột con tới.”
Nam Chi tự tin nói: “Hắn luôn làm mẹ khóc, làm mẹ đau lòng.”
Phó Văn Âm:……
Là nàng khóc trước mặt đứa trẻ quá nhiều, cho nên mới khiến con bé có ấn tượng như thế này về cha ruột sao?
Bạch Quân Nghĩa nghe xong, càng thêm lo lắng hỏi Phó Văn Âm: “Nàng sẽ về hầu phủ sao?”
Dáng vẻ vừa nãy của Cao Chiêm, như là hận không thể giết chết đôi gian phu dâm phụ bọn họ.
Tất cả sự thù hận này sẽ tính trên người Phó Văn Âm.
Bạch Quân Nghĩa biết Phó Văn Âm không có sức phản kháng, cho dù có quay về hầu phủ cũng là bất đắc dĩ.
Giống như bản thân hắn cũng có rất nhiều áp lực.
Hắn là không đủ mạnh, không quyền không thế.
Hắn chỉ là một thư sinh nghèo kiết xác hủ lậu, cho dù muốn đi đường tắt cũng là không có cách nào.
Bạch Quân Nghĩa đi rồi, hắn sẽ không đến tìm Phó Văn Âm nữa, trừ việc khiến tình cảnh của bọn họ càng thêm gian nan ra, cũng không có tác dụng gì.
Nam Chi an ủi mẹ đang sợ hãi, “Con nhất định sẽ giúp mẹ đánh lui hắn, mẹ, võ sư nói võ công của con rất tuyệt.”
Phó Văn Âm miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại không hề thả lỏng.
Không bao lâu, Phó Văn Phán lại tới, nàng ta nhìn thấy muội muội, câu đầu tiên là quở trách: “Đầu óc ngươi có vấn đề sao, sao còn lui tới với tên Bạch Quân Nghĩa nghèo kiết xác hủ lậu kia, còn bị Cao Chiêm bắt gặp.”
Phó Văn Âm nhàn nhạt nhìn Phó Văn Phán đang nôn nóng, không nói một lời, Phó Văn Phán vẫn không ngừng lải nhải oán giận.
“Tỷ tỷ, tỷ có thật sự coi ta là muội muội của tỷ không, chúng ta thật sự là người thân sao?” Phó Văn Âm dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn nàng ta, trong đôi mắt như đang có hai ngọn lửa nhỏ bùng cháy.
Phó Văn Phán tránh ánh mắt của muội muội, “Là người thân, trước kia ta nghĩ không thông, nhưng bây giờ ta đã hiểu ra rồi, chỉ cần tỷ muội chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể cải sinh, trở thành quý tộc, hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Muội muội, ta thật sự sai rồi, trước kia ta quá ghen tỵ, bây giờ ta mới hiểu được, chúng ta là người thân, hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Phó Văn Âm gục đầu xuống, ánh mắt thất vọng, nàng biết tỷ tỷ không biết sai rồi, chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi.
Phó Văn Phán đương nhiên biết nàng trở về phủ sẽ phải đối mặt với cái gì, nhưng vẫn kiên định muốn nàng về phủ.
Phó Văn Âm ngẩng đầu, “Tỷ tỷ, ta sẽ về hầu phủ.”
“Thật sao, thật tốt quá.” Phó Văn Phán mừng như điên.
Phó Văn Âm còn nói thêm: “Nhưng ta có điều kiện, trước kia ta bị trượng hình, cơ thể vẫn chưa khỏe, ta muốn tĩnh dưỡng nửa năm, hai nữa là, hầu phủ không được nhắm vào Bạch gia nữa, ba là, ta muốn Cao Chiêm đích thân tới đón ta.”
Vẻ mặt nàng có chút mỉa mai, “Mặc kệ thế nào, ta vẫn là ân nhân cứu mạng Cao Chiêm, không phải sao?”
Phó Văn Phán lộ ra vẻ khó xử, “Nửa năm cũng quá lâu.”
Còn muốn nàng ta chịu khổ thêm nửa năm, nàng ta không thể chịu thêm lấy một ngày.
Hơn nữa hầu phủ cũng sẽ không dung túng nàng tới nửa năm.
Ngươi cho rằng ngươi là ai, còn dám ra điều kiện với hầu phủ.
Phó Văn Phán kinh hãi khi nghĩ tới cảm giác bàn tay thô ráp của Cao Chiêm xoa cổ mình, nàng ta có thể cảm nhận được, Cao Chiêm thật sự sẽ giết mình.
Phó Văn Âm mỉm cười: “Vậy không còn cách nào khác, ta cũng chỉ có thể đưa theo đứa trẻ cùng chết, dù sao thì vào hầu phủ cũng là chết, so với chịu tra tấn rồi chết, còn không bằng dứt khoát mà chết đi.”
Phó Văn Phán:……
Nam Chi:……
A, ta không muốn chết nha!
Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối không để mẹ phải chịu tra tấn.
Đứa trẻ có quyết tâm như vậy, nàng hẳn là nên vui mừng mới đúng, đứa trẻ là vì muốn bảo vệ nàng, tuy rằng có thể không có tác dụng, nhưng phần tâm ý này lại khiến nàng muốn rơi lệ.
Phó Văn Âm không ngăn cản đứa trẻ, thời điểm đứa trẻ đứng tấn đóng cọc, nàng ở bên cạnh vừa xem vừa thêu hoa, tiền thêu hoa dùng để mua dược liệu cho đứa trẻ.
Võ sư nói, đứa trẻ còn nhỏ luyện võ sẽ tổn thương tới thân thể, cần phải kết hợp với dược liệu.
Chỉ là thời điểm Phó Văn Âm đi bán khăn thêu, tiệm thêu lại không nhận, nói bọn họ đã có thợ thêu riêng, không cần thu mua của người khác.
Phó Văn Âm mấp máy môi, không nói gì thêm, nàng không bán được đồ, đương nhiên là vì hầu phủ đã tới nói chuyện.
Khóe môi nàng không nhịn được mà cong lên một nụ cười mỉa mai.
Đúng vậy, hầu phủ a, gia nghiệp lớn như vậy, sao nàng có thể chống cự lại được đây.
Phó Văn Âm mang đồ thêu trở về nhà, nhìn thấy Bạch Quân Nghĩa đang đi đi lại lại ngoài cửa, nhưng vẫn không gõ cửa.
“Bạch đại ca.” Phó Văn Âm hô, Bạch Quân Nghĩa nhìn thấy Phó Văn Âm, theo bản năng nở nụ cười, “Ta đi ngang qua đây, tiện thể ghé thăm nàng.”
Phó Văn Âm không vạch trần Bạch Quân Nghĩa, chỉ nói: “Sau này chàng đừng tới đây nữa, chung quanh đây đều bị người của hầu phủ giám sát, sẽ liên lụy tới chàng.”
Nụ cười trên mặt Bạch Quân Nghĩa dần dần biến mất, hắn cay đắng nói: “Là ta vô dụng.”
Bạch Quân Nghĩa đưa rổ cho Phó Văn Âm, “Ở đây có một chút trứng gà với thịt.”
Phó Văn Âm lắc đầu cự tuyệt, “Ta không cần, chàng lấy về cho cha mẹ chàng tẩm bổ đi, bọn họ chịu kinh hách, việc làm ăn trong nhà cũng không tốt.”
Bạch Quân Nghĩa khăng khăng nhét rổ vào trong tay Phó Văn Âm, “Chút tiền mua mấy thứ này vẫn phải có.”
Thời điểm Phó Văn Âm từ chối, nhìn thấy một người nam nhân đang đứng ở đầu hẻm, tuấn tú lịch sự, dáng vẻ thoát tục, nhưng sắc mặt lại giống như bị Tu La bao phủ, vô cùng âm trầm, đang nhìn chằm chằm về phía này.
Trong lòng Phó Văn Âm hoảng sợ, tay buông lỏng, rổ rơi xuống mặt đất, trứng gà vỡ vụn, chảy đầy đất.
Bạch Quân Nghĩa nhìn theo ánh mắt Phó Văn Âm, nhìn thấy Cao Chiêm, lập tức chắn trước mặt Phó Văn Âm.
Cao Chiêm vẫn đứng bất động, lạnh lùng nhìn bọn họ, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo vẻ tàn ác nham hiểm, một lát sau, hắn xoay người đi rồi.
Cả người Phó Văn Âm mất đi sức lực, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nói với Bạch Quân Nghĩa: “Đi đi, về sau chàng đừng tới đây nữa.”
“Văn Âm, ta……” Bạch Quân Nghĩa lo lắng nhìn Phó Văn Âm, nhìn thấy nàng căn bản không thể đứng thẳng được, muốn đỡ người, nhưng lại bị Phó Văn Âm tránh đi, “Đi đi, về sau chúng ta đừng gặp lại nữa.”
“Cũng đừng tới nơi này nữa.”
Bạch Quân Nghĩa có chút bi thương nhìn Phó Văn Âm, trông hắn rất đáng thương, nhưng trong lòng Phó Văn Âm có quá nhiều áp lực, nàng không nhịn được mà quát lên: “Bạch Quân Nghĩa, chàng không nghe hiểu lời ta nói sao, đừng tới đây nữa.”
“Sao chàng có thể đối phó được với hầu phủ, chàng có thể mặc kệ cha mẹ, làm lơ người trong gia tộc phải sống trong sợ hãi sao, nếu không thể, thì đừng tới tìm ta nữa, chàng còn mềm yếu quyến luyến như vậy, chàng sẽ hại ta, hại chính chàng.”
“Ta và chàng kết thúc.”
Một thân áo thư sinh màu xanh của Bạch Quân Nghĩa bị gió thổi tung, hắn nhìn Phó Văn Âm rơi lệ, trấn an nói: “Được, được, sau này ta sẽ không tới nữa, nàng đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”
Nam Chi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mở cửa ra nhìn thấy mẹ đang khóc, đầu tiên là chào một tiếng Bạch thúc, sau đó là hỏi tại sao mẹ lại khóc.
Nam Chi không hề nghĩ rằng là Bạch thúc thúc chọc mẹ khóc, cô nhìn trái nhìn phải một chút, “Mẹ, có phải cha ruột của con tới không?”
Giờ khắc này, Phó Văn Âm và Bạch Quân Nghĩa đều kinh ngạc nhìn Nam Chi, Phó Văn Âm miễn cưỡng nói: “Sao con lại nghĩ là cha ruột con tới.”
Nam Chi tự tin nói: “Hắn luôn làm mẹ khóc, làm mẹ đau lòng.”
Phó Văn Âm:……
Là nàng khóc trước mặt đứa trẻ quá nhiều, cho nên mới khiến con bé có ấn tượng như thế này về cha ruột sao?
Bạch Quân Nghĩa nghe xong, càng thêm lo lắng hỏi Phó Văn Âm: “Nàng sẽ về hầu phủ sao?”
Dáng vẻ vừa nãy của Cao Chiêm, như là hận không thể giết chết đôi gian phu dâm phụ bọn họ.
Tất cả sự thù hận này sẽ tính trên người Phó Văn Âm.
Bạch Quân Nghĩa biết Phó Văn Âm không có sức phản kháng, cho dù có quay về hầu phủ cũng là bất đắc dĩ.
Giống như bản thân hắn cũng có rất nhiều áp lực.
Hắn là không đủ mạnh, không quyền không thế.
Hắn chỉ là một thư sinh nghèo kiết xác hủ lậu, cho dù muốn đi đường tắt cũng là không có cách nào.
Bạch Quân Nghĩa đi rồi, hắn sẽ không đến tìm Phó Văn Âm nữa, trừ việc khiến tình cảnh của bọn họ càng thêm gian nan ra, cũng không có tác dụng gì.
Nam Chi an ủi mẹ đang sợ hãi, “Con nhất định sẽ giúp mẹ đánh lui hắn, mẹ, võ sư nói võ công của con rất tuyệt.”
Phó Văn Âm miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại không hề thả lỏng.
Không bao lâu, Phó Văn Phán lại tới, nàng ta nhìn thấy muội muội, câu đầu tiên là quở trách: “Đầu óc ngươi có vấn đề sao, sao còn lui tới với tên Bạch Quân Nghĩa nghèo kiết xác hủ lậu kia, còn bị Cao Chiêm bắt gặp.”
Phó Văn Âm nhàn nhạt nhìn Phó Văn Phán đang nôn nóng, không nói một lời, Phó Văn Phán vẫn không ngừng lải nhải oán giận.
“Tỷ tỷ, tỷ có thật sự coi ta là muội muội của tỷ không, chúng ta thật sự là người thân sao?” Phó Văn Âm dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn nàng ta, trong đôi mắt như đang có hai ngọn lửa nhỏ bùng cháy.
Phó Văn Phán tránh ánh mắt của muội muội, “Là người thân, trước kia ta nghĩ không thông, nhưng bây giờ ta đã hiểu ra rồi, chỉ cần tỷ muội chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể cải sinh, trở thành quý tộc, hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Muội muội, ta thật sự sai rồi, trước kia ta quá ghen tỵ, bây giờ ta mới hiểu được, chúng ta là người thân, hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Phó Văn Âm gục đầu xuống, ánh mắt thất vọng, nàng biết tỷ tỷ không biết sai rồi, chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi.
Phó Văn Phán đương nhiên biết nàng trở về phủ sẽ phải đối mặt với cái gì, nhưng vẫn kiên định muốn nàng về phủ.
Phó Văn Âm ngẩng đầu, “Tỷ tỷ, ta sẽ về hầu phủ.”
“Thật sao, thật tốt quá.” Phó Văn Phán mừng như điên.
Phó Văn Âm còn nói thêm: “Nhưng ta có điều kiện, trước kia ta bị trượng hình, cơ thể vẫn chưa khỏe, ta muốn tĩnh dưỡng nửa năm, hai nữa là, hầu phủ không được nhắm vào Bạch gia nữa, ba là, ta muốn Cao Chiêm đích thân tới đón ta.”
Vẻ mặt nàng có chút mỉa mai, “Mặc kệ thế nào, ta vẫn là ân nhân cứu mạng Cao Chiêm, không phải sao?”
Phó Văn Phán lộ ra vẻ khó xử, “Nửa năm cũng quá lâu.”
Còn muốn nàng ta chịu khổ thêm nửa năm, nàng ta không thể chịu thêm lấy một ngày.
Hơn nữa hầu phủ cũng sẽ không dung túng nàng tới nửa năm.
Ngươi cho rằng ngươi là ai, còn dám ra điều kiện với hầu phủ.
Phó Văn Phán kinh hãi khi nghĩ tới cảm giác bàn tay thô ráp của Cao Chiêm xoa cổ mình, nàng ta có thể cảm nhận được, Cao Chiêm thật sự sẽ giết mình.
Phó Văn Âm mỉm cười: “Vậy không còn cách nào khác, ta cũng chỉ có thể đưa theo đứa trẻ cùng chết, dù sao thì vào hầu phủ cũng là chết, so với chịu tra tấn rồi chết, còn không bằng dứt khoát mà chết đi.”
Phó Văn Phán:……
Nam Chi:……
A, ta không muốn chết nha!
Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối không để mẹ phải chịu tra tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.