Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 520: Gương Vỡ Lại Lành (21)
Ngận Thị Kiểu Tình
10/04/2024
Edit: Kim
Hầu phu nhân nghe thấy yêu cầu của Phó Văn Âm, trực tiếp đập bàn, “Nàng ta thì tính là thứ gì, lại dám đưa ra yêu cầu như vậy với hầu phủ?”
Phó Văn Phán muốn rụt cổ lại, nhưng hầu phu nhân luôn khinh thường nàng ta, nói nàng ta không phóng khoáng, cũng chỉ có thể căng da đầu nói: “Nàng ta nói nếu không cho nàng ta thời gian nửa năm, nàng sẽ tìm tới cái chết.”
“Vậy thì đi chết đi.” Hầu phu nhân cười lạnh một tiếng, căn bản không cảm thấy có chút uy hiếp nào, Phó Văn Âm chết đi, bà ta còn phải vỗ tay khen ngợi, có chết cũng không có nửa điểm thương tâm.
Tai họa như vậy nên chết sớm, siêu sinh sớm.
Phó Văn Phán còn nói thêm: “Nàng ta nói sẽ chết ở cửa hầu phủ, nói là hầu phủ ép người.”
“Bang……”
Hầu phu nhân lại tức giận vỗ bàn, hầu phu nhân đau tới mức sắc mặt cũng thay đổi, lòng bàn tay vô cùng đau.
Cái thứ gì, lại dám uy hiếp hầu phủ như vậy?
Phó Văn Phán nói: “Nàng ta đã nói như vậy.”
Cao Chiêm buông chén trà, nhàn nhạt nói: “Mẹ, nửa năm thì nửa năm đi.”
Hầu phủ đang ở đầu sóng ngọn gió, sau nửa năm, mọi người đã không thèm để ý tới chuyện này, hoàng đế cũng đã quên, lúc này xử lý Phó Văn Âm mới là tốt nhất.
Nếu thật sự ép quá, nói không chừng sẽ thật sự ép chết Phó Văn Âm.
Phó Văn Âm ngoài mềm trong cứng, nàng đã khăng khăng làm chuyện gì, có khả năng sẽ thật sự xảy ra.
Cao Chiêm không dám đánh cược.
Trong lòng Cao Chiêm rất mâu thuẫn, hắn cảm thấy rất áy náy với Phó Văn Âm, lại cũng cáu giận, rốt cuộc cũng vì Phó Văn Âm mà hắn mất đi binh quyền.
Thậm chí còn hận vì Phó Văn Âm quyết liệt như vậy, quyết liệt đến mức còn không cho hắn một chút cơ hội nào, lại dây dưa cùng một tên nam nhân khác.
Nhìn hình ảnh bọn họ vui vẻ trò chuyện với nhau, ý muốn giết người Cao Chiêm cũng có.
Thậm chí vì Bạch gia, nàng còn đưa ra yêu cầu với hắn, vì Bạch gia mà hồi phủ, trong lòng Cao Chiêm cực kỳ đố kỵ, trước kia, trong lòng Phó Văn Âm chỉ có hắn, ánh mắt nàng chờ mong sáng lấp lánh nhìn hắn.
Bây giờ nàng lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn một nam nhân khác, bảo vệ nam nhân khác.
Hắn đồng ý với Phó Văn Âm không đối phó với Bạch gia thì sao, nhưng việc Bạch gia sống thế nào không liên quan tới hắn.
Nhìn thấy Cao Chiêm đồng ý đợi nửa năm, Phó Văn Phán cảm thấy chua xót, vô cùng ghen ghét, cho dù Phó Văn Âm hại Cao Chiêm mất đi binh quyền, nhưng Cao Chiêm vẫn rất khoan dung với Phó Văn Âm, vẫn đối tốt với nàng như vậy.
Phó Văn Âm vào hầu phủ, còn không phải sẽ được độc sủng sao, cho dù bản thân mình là phu nhân thế tử, nhưng bọn hạ nhân rất biết cách giẫm trên đạp dưới, nàng ta không được coi trọng, những người khác cũng sẽ xem nhẹ nàng ta.
Trong lúc nhất thời, Phó Văn Phán lại không muốn muội muội quay trở lại, nhưng lý trí nói cho nàng ta biết, nếu Phó Văn Âm không quay lại, nàng ta vẫn chỉ có thể sống những ngày tháng khổ cực.
Được rồi, đi tới đâu tính tới đấy.
Không ai có thể ngăn cản nàng ta sống cuộc sống tốt đẹp, không ai cả.
Nàng ta không bao giờ muốn quay lại cuộc sống khổ cực trước kia, muốn cái gì cũng không được, chỉ có thể sống một cách chật hẹp.
Cho dù có phải lấy lòng Phó Văn Âm.
Phó Văn Phán báo tin tốt cho Phó Văn Âm, hầu phủ đồng ý đợi nàng nửa năm sau trở về hầu phủ.
Phó Văn Phán sâu kín nói với muội muội: “Nhìn xem, trong lòng Cao Chiêm có ngươi, ngươi nói nửa năm chính là nửa năm.”
Phó Văn Âm không có một chút vui mừng nào, bây giờ hầu phủ đồng ý nhẫn nại chờ, chờ tới hầu phủ rồi, còn nhẫn cái gì, sự tức giận cô đọng lại sẽ xé nát nàng và Mạn Nhi ra.
Tất cả mọi người trong hầu phủ đều muốn trả thù nàng và đứa trẻ, bao gồm cả Phó Văn Phán.
Nam Chi nghe thấy nửa năm sau mới phải hồi phủ, vô cùng vui vẻ, cô có thể đi theo võ sư học thêm nửa năm.
Đến lúc đó cô càng thêm lợi hại.
Nhìn thấy con gái vui vẻ rung đùi đắc ý, lúc này trong lòng Phó Văn Âm mới vui vẻ một chút, cho dù nửa năm sau có phải chết, nàng cũng muốn sống vui vẻ với con gái hết đoạn thời gian này.
Thời điểm Phó Văn Âm lại đi bán đồ thêu, phường thêu lại thu mua đồ của nàng, nói bây giờ đang thiếu thợ thêu, đang cần những thứ này.
Phó Văn Âm mỉm cười nói lời cảm ơn, nếu là thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, có lẽ còn vui vẻ nói mình may mắn, nhưng bây giờ nàng không tin.
Phó Văn Âm không thanh cao đến mức không tới bán đồ thêu nữa, nàng còn phải nuôi con gái, con gái cần rất nhiều tiền để mua dược liệu, hơn nữa cũng không thể ăn uống quá kém, ngày nào cũng phải ăn thịt.
Phó Văn Âm cảm thấy rất có lỗi với con gái, con gái có yêu cầu gì cũng cố hết sức thỏa mãn.
Chờ đến khi trở về hầu phủ rồi, nàng không thể chịu đựng được, bỏ lại đứa trẻ một mình……
Phó Văn Âm về đến nhà, mở cửa, nhìn thấy Cao Chiêm đang đứng trong viện, hắn đứng thẳng dưới mái hiên, nhìn đứa trẻ đang luyện võ với võ sư, Phó Văn Âm biến sắc.
“Ngươi tới đây làm gì?” Phó Văn Âm hỏi, “Ta đã nói rồi, nửa năm sau ta mới có thể trở về hầu phủ, ngươi không tin sao.”
Cao Chiêm liếc nhìn đồ vật trong rổ của Phó Văn Âm, nhàn nhạt nói: “Ta tới thăm Mạn Nhi.”
Nhìn bộ dạng này của hắn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khiến Phó Văn Âm rất phản cảm.
“Mời ngươi đi cho, Cao Chiêm, ngươi như vậy, ta chỉ có thể chuyển nhà, rời khỏi kinh thành.” Phó Văn Âm không muốn trong khoảng thời gian nửa năm, ngày nào cũng phải nhìn thấy Cao Chiêm.
Đôi mắt đen như mực của Cao Chiêm khiến người ta sợ hãi, nhưng dường như hắn nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt lại trở nên ôn hòa.
Cao Chiêm nói: “Mạn Nhi thích hợp luyện võ, trình độ của võ sư kia không bằng ta, ta sẽ tự dạy dỗ con bé.”
“Không cần.” Phó Văn Âm lập tức cự tuyệt, “Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Cao Chiêm nghe vậy, khuôn mặt và toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng muốn sống chớ tới gần, hắn hít vào một hơi thật sâu, phất tay áo rời đi.
Hắn tới là để xoa dịu bầu không khí với Phó Văn Âm, nhưng Phó Văn Âm lại tỏ ra thật sự chán ghét, lạnh lùng.
Nam nhân thể hiện sự yếu đuối một cách kiêu ngạo nhất, nếu đối phương không chấp nhận sẽ thẹn quá hóa giận.
Nhưng người có thân phận cao quý đích thân tới gặp ngươi, trong mắt người khác, nếu Phó Văn Âm không tiếp nhận, chính là không biết tốt xấu, làm bộ làm tịch, chỉ giỏi ra vẻ.
Nam Chi nhìn thấy Cao Chiêm đi rồi, lập tức nói với mẹ: “Mẹ, chúng ta nuôi con chó to đi, nó sẽ bắt những kẻ trèo tường ăn trộm.”
Cao Chiêm là trèo tường đi vào, còn tùy tiện nhìn cô, Nam Chi cảm thấy rất không thoải mái.
Bây giờ ta không đánh lại ngươi, chờ thêm một thời gian nữa, ta hấp thụ càng nhiều linh khí trong thiên địa, ta sẽ trở nên lợi hại hơn, ngươi trèo tường ta sẽ đá ngươi xuống.
Nuôi chó cũng vô dụng, đến lúc đó Cao Chiêm nổi giận, trực tiếp giết chết chó, máu chảy khắp nơi.
Trước kia, hình ảnh Cao Chiêm trong lòng Phó Văn Âm luôn vĩ đại tỏa sáng, mờ ảo đẹp đẽ như ngắm hoa trong sương mù, nhưng bây giờ, Phó Văn Âm luôn suy đoán Cao Chiêm bằng ác ý lớn nhất.
Cao Chiêm bị Phó Văn Âm đuổi đi rồi, nhưng ngày hôm sau hắn lại tới ngồi trên ghế như cũ, người khác không để ý đến hắn, hắn cũng không nói lời nào, ngồi một lúc thì đi rồi.
Ngày nào hắn cũng tới đây đều đều như đi làm, Phó Văn Âm không để ý đến hắn, Nam Chi cũng mặc kệ hắn, hắn cũng giống như là không thèm để ý, thi thoảng Cao Chiêm sẽ lên tiếng chỉ Nam Chi luyện võ.
Nam Chi trợn mắt, cũng không có từ chối, có vấn đề gì còn sẽ hỏi Cao Chiêm.
Điều này đã khiến Cao Chiêm phấn chấn lên, tuy rằng lúc đứa nhỏ này ở trên triều khiến cho người ta rất muốn dùng một quyền đánh chết nàng.
Mà khi đứa trẻ thân cận với hắn, Cao Chiêm hoàn toàn quên đi tức giận, hận không thể nói hết những gì mình biết cho đứa trẻ.
Đây là con của hắn và Phó Văn Âm!
Hầu phu nhân nghe thấy yêu cầu của Phó Văn Âm, trực tiếp đập bàn, “Nàng ta thì tính là thứ gì, lại dám đưa ra yêu cầu như vậy với hầu phủ?”
Phó Văn Phán muốn rụt cổ lại, nhưng hầu phu nhân luôn khinh thường nàng ta, nói nàng ta không phóng khoáng, cũng chỉ có thể căng da đầu nói: “Nàng ta nói nếu không cho nàng ta thời gian nửa năm, nàng sẽ tìm tới cái chết.”
“Vậy thì đi chết đi.” Hầu phu nhân cười lạnh một tiếng, căn bản không cảm thấy có chút uy hiếp nào, Phó Văn Âm chết đi, bà ta còn phải vỗ tay khen ngợi, có chết cũng không có nửa điểm thương tâm.
Tai họa như vậy nên chết sớm, siêu sinh sớm.
Phó Văn Phán còn nói thêm: “Nàng ta nói sẽ chết ở cửa hầu phủ, nói là hầu phủ ép người.”
“Bang……”
Hầu phu nhân lại tức giận vỗ bàn, hầu phu nhân đau tới mức sắc mặt cũng thay đổi, lòng bàn tay vô cùng đau.
Cái thứ gì, lại dám uy hiếp hầu phủ như vậy?
Phó Văn Phán nói: “Nàng ta đã nói như vậy.”
Cao Chiêm buông chén trà, nhàn nhạt nói: “Mẹ, nửa năm thì nửa năm đi.”
Hầu phủ đang ở đầu sóng ngọn gió, sau nửa năm, mọi người đã không thèm để ý tới chuyện này, hoàng đế cũng đã quên, lúc này xử lý Phó Văn Âm mới là tốt nhất.
Nếu thật sự ép quá, nói không chừng sẽ thật sự ép chết Phó Văn Âm.
Phó Văn Âm ngoài mềm trong cứng, nàng đã khăng khăng làm chuyện gì, có khả năng sẽ thật sự xảy ra.
Cao Chiêm không dám đánh cược.
Trong lòng Cao Chiêm rất mâu thuẫn, hắn cảm thấy rất áy náy với Phó Văn Âm, lại cũng cáu giận, rốt cuộc cũng vì Phó Văn Âm mà hắn mất đi binh quyền.
Thậm chí còn hận vì Phó Văn Âm quyết liệt như vậy, quyết liệt đến mức còn không cho hắn một chút cơ hội nào, lại dây dưa cùng một tên nam nhân khác.
Nhìn hình ảnh bọn họ vui vẻ trò chuyện với nhau, ý muốn giết người Cao Chiêm cũng có.
Thậm chí vì Bạch gia, nàng còn đưa ra yêu cầu với hắn, vì Bạch gia mà hồi phủ, trong lòng Cao Chiêm cực kỳ đố kỵ, trước kia, trong lòng Phó Văn Âm chỉ có hắn, ánh mắt nàng chờ mong sáng lấp lánh nhìn hắn.
Bây giờ nàng lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn một nam nhân khác, bảo vệ nam nhân khác.
Hắn đồng ý với Phó Văn Âm không đối phó với Bạch gia thì sao, nhưng việc Bạch gia sống thế nào không liên quan tới hắn.
Nhìn thấy Cao Chiêm đồng ý đợi nửa năm, Phó Văn Phán cảm thấy chua xót, vô cùng ghen ghét, cho dù Phó Văn Âm hại Cao Chiêm mất đi binh quyền, nhưng Cao Chiêm vẫn rất khoan dung với Phó Văn Âm, vẫn đối tốt với nàng như vậy.
Phó Văn Âm vào hầu phủ, còn không phải sẽ được độc sủng sao, cho dù bản thân mình là phu nhân thế tử, nhưng bọn hạ nhân rất biết cách giẫm trên đạp dưới, nàng ta không được coi trọng, những người khác cũng sẽ xem nhẹ nàng ta.
Trong lúc nhất thời, Phó Văn Phán lại không muốn muội muội quay trở lại, nhưng lý trí nói cho nàng ta biết, nếu Phó Văn Âm không quay lại, nàng ta vẫn chỉ có thể sống những ngày tháng khổ cực.
Được rồi, đi tới đâu tính tới đấy.
Không ai có thể ngăn cản nàng ta sống cuộc sống tốt đẹp, không ai cả.
Nàng ta không bao giờ muốn quay lại cuộc sống khổ cực trước kia, muốn cái gì cũng không được, chỉ có thể sống một cách chật hẹp.
Cho dù có phải lấy lòng Phó Văn Âm.
Phó Văn Phán báo tin tốt cho Phó Văn Âm, hầu phủ đồng ý đợi nàng nửa năm sau trở về hầu phủ.
Phó Văn Phán sâu kín nói với muội muội: “Nhìn xem, trong lòng Cao Chiêm có ngươi, ngươi nói nửa năm chính là nửa năm.”
Phó Văn Âm không có một chút vui mừng nào, bây giờ hầu phủ đồng ý nhẫn nại chờ, chờ tới hầu phủ rồi, còn nhẫn cái gì, sự tức giận cô đọng lại sẽ xé nát nàng và Mạn Nhi ra.
Tất cả mọi người trong hầu phủ đều muốn trả thù nàng và đứa trẻ, bao gồm cả Phó Văn Phán.
Nam Chi nghe thấy nửa năm sau mới phải hồi phủ, vô cùng vui vẻ, cô có thể đi theo võ sư học thêm nửa năm.
Đến lúc đó cô càng thêm lợi hại.
Nhìn thấy con gái vui vẻ rung đùi đắc ý, lúc này trong lòng Phó Văn Âm mới vui vẻ một chút, cho dù nửa năm sau có phải chết, nàng cũng muốn sống vui vẻ với con gái hết đoạn thời gian này.
Thời điểm Phó Văn Âm lại đi bán đồ thêu, phường thêu lại thu mua đồ của nàng, nói bây giờ đang thiếu thợ thêu, đang cần những thứ này.
Phó Văn Âm mỉm cười nói lời cảm ơn, nếu là thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, có lẽ còn vui vẻ nói mình may mắn, nhưng bây giờ nàng không tin.
Phó Văn Âm không thanh cao đến mức không tới bán đồ thêu nữa, nàng còn phải nuôi con gái, con gái cần rất nhiều tiền để mua dược liệu, hơn nữa cũng không thể ăn uống quá kém, ngày nào cũng phải ăn thịt.
Phó Văn Âm cảm thấy rất có lỗi với con gái, con gái có yêu cầu gì cũng cố hết sức thỏa mãn.
Chờ đến khi trở về hầu phủ rồi, nàng không thể chịu đựng được, bỏ lại đứa trẻ một mình……
Phó Văn Âm về đến nhà, mở cửa, nhìn thấy Cao Chiêm đang đứng trong viện, hắn đứng thẳng dưới mái hiên, nhìn đứa trẻ đang luyện võ với võ sư, Phó Văn Âm biến sắc.
“Ngươi tới đây làm gì?” Phó Văn Âm hỏi, “Ta đã nói rồi, nửa năm sau ta mới có thể trở về hầu phủ, ngươi không tin sao.”
Cao Chiêm liếc nhìn đồ vật trong rổ của Phó Văn Âm, nhàn nhạt nói: “Ta tới thăm Mạn Nhi.”
Nhìn bộ dạng này của hắn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khiến Phó Văn Âm rất phản cảm.
“Mời ngươi đi cho, Cao Chiêm, ngươi như vậy, ta chỉ có thể chuyển nhà, rời khỏi kinh thành.” Phó Văn Âm không muốn trong khoảng thời gian nửa năm, ngày nào cũng phải nhìn thấy Cao Chiêm.
Đôi mắt đen như mực của Cao Chiêm khiến người ta sợ hãi, nhưng dường như hắn nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt lại trở nên ôn hòa.
Cao Chiêm nói: “Mạn Nhi thích hợp luyện võ, trình độ của võ sư kia không bằng ta, ta sẽ tự dạy dỗ con bé.”
“Không cần.” Phó Văn Âm lập tức cự tuyệt, “Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Cao Chiêm nghe vậy, khuôn mặt và toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng muốn sống chớ tới gần, hắn hít vào một hơi thật sâu, phất tay áo rời đi.
Hắn tới là để xoa dịu bầu không khí với Phó Văn Âm, nhưng Phó Văn Âm lại tỏ ra thật sự chán ghét, lạnh lùng.
Nam nhân thể hiện sự yếu đuối một cách kiêu ngạo nhất, nếu đối phương không chấp nhận sẽ thẹn quá hóa giận.
Nhưng người có thân phận cao quý đích thân tới gặp ngươi, trong mắt người khác, nếu Phó Văn Âm không tiếp nhận, chính là không biết tốt xấu, làm bộ làm tịch, chỉ giỏi ra vẻ.
Nam Chi nhìn thấy Cao Chiêm đi rồi, lập tức nói với mẹ: “Mẹ, chúng ta nuôi con chó to đi, nó sẽ bắt những kẻ trèo tường ăn trộm.”
Cao Chiêm là trèo tường đi vào, còn tùy tiện nhìn cô, Nam Chi cảm thấy rất không thoải mái.
Bây giờ ta không đánh lại ngươi, chờ thêm một thời gian nữa, ta hấp thụ càng nhiều linh khí trong thiên địa, ta sẽ trở nên lợi hại hơn, ngươi trèo tường ta sẽ đá ngươi xuống.
Nuôi chó cũng vô dụng, đến lúc đó Cao Chiêm nổi giận, trực tiếp giết chết chó, máu chảy khắp nơi.
Trước kia, hình ảnh Cao Chiêm trong lòng Phó Văn Âm luôn vĩ đại tỏa sáng, mờ ảo đẹp đẽ như ngắm hoa trong sương mù, nhưng bây giờ, Phó Văn Âm luôn suy đoán Cao Chiêm bằng ác ý lớn nhất.
Cao Chiêm bị Phó Văn Âm đuổi đi rồi, nhưng ngày hôm sau hắn lại tới ngồi trên ghế như cũ, người khác không để ý đến hắn, hắn cũng không nói lời nào, ngồi một lúc thì đi rồi.
Ngày nào hắn cũng tới đây đều đều như đi làm, Phó Văn Âm không để ý đến hắn, Nam Chi cũng mặc kệ hắn, hắn cũng giống như là không thèm để ý, thi thoảng Cao Chiêm sẽ lên tiếng chỉ Nam Chi luyện võ.
Nam Chi trợn mắt, cũng không có từ chối, có vấn đề gì còn sẽ hỏi Cao Chiêm.
Điều này đã khiến Cao Chiêm phấn chấn lên, tuy rằng lúc đứa nhỏ này ở trên triều khiến cho người ta rất muốn dùng một quyền đánh chết nàng.
Mà khi đứa trẻ thân cận với hắn, Cao Chiêm hoàn toàn quên đi tức giận, hận không thể nói hết những gì mình biết cho đứa trẻ.
Đây là con của hắn và Phó Văn Âm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.