Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 214: Mẹ Ta Là Kiều Thê (26)

Ngận Thị Kiểu Tình

06/02/2023

Edit: Kim

Hệ thống nói với Nam Chi: “Bà nội của nguyên chủ là một người phụ nữ rất ưu tú, ngươi có thể quan sát học hỏi nhiều hơn, cho dù có là giới tính nào thì bà ấy cũng là một người rất ưu tú.”

“Học hỏi cách làm việc có tiến có lùi của bà ấy, người ta mắng người nhưng quay đầu lại đưa băng keo cá nhân, tiến hành mát xa tâm lý, để cho người khác có không yêu nhưng cũng không thể hận được.”

Mà không phải giống như Nam Chi chỉ biết tát vào mặt người khác, chỉ làm người ta chán ghét.

Nam Chi ừm một tiếng, “Ta sẽ cố gắng học hỏi, tuy rằng hệ thống ca ca bắt trẻ em làm việc, nhưng là người tốt.”

Hệ thống:……

Cảm ơn ngươi!

Sau khi Lục phu nhân cúp điện thoại, nói với Thân Huân sắc mặt đang rất khó coi: “Sau này đừng qua lại với Lục Tấn nữa, đặc biệt là những nơi riêng tư, dễ bị người ta chụp lén.”

“Cho dù hai đứa có trong sạch, nhưng những dấu vết đó vẫn không thể giải thích rõ được, nghe dì đi, tránh đụng mặt với bọn họ, bây giờ bọn họ chính là cơn gió lốc mạnh mẽ, đứng đấu cứng không phải là hành vi sáng suốt.”

“Chờ đến lúc tình cảm nồng đậm của bọn họ phai nhạt, lại nói sau.”

“Dì Trúc…” Vành mắt Thân Huân đỏ hoe, không biết là vì tức giận hay là vì cảm động, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, chỉ là không hiểu: “Rốt cuộc anh Tấn thích cô ta ở điểm gì?”

Lục phu nhân trầm mặc một hồi: “Có lẽ là muốn làm cha đi, lại gặp được một người không muốn trưởng thành, không nỗ lực, không phải trả giá, làm một em bé to xác lười biếng, muốn đàn ông toàn tâm toàn ý tốt với cô ta, bao dung cô ta, cho nên mới ăn nhịp với nhau.”

“Kẻ muốn cho người muốn nhận, chỉ có những người bên cạnh là chịu khổ.” Tình yêu của bọn họ mà không có gợn sóng, không có người chứng kiến, thì không phải là tình yêu.

Điều Lục phu nhân không hài lòng ở Lục Tấn nhất chính là, hắn lại có thể lơ là trong công việc như vậy, tất cả mọi người đều đang tăng ca, mà hắn chỉ dán cái nhãn tổng giám đốc ở trên người.

Lục phu nhân phải làm công việc của hai người, mệt muốn trọc đầu.

“Tổng giám đốc, vợ ngài đánh nhau với người ta.”

“Chắc là đau tay rồi, tìm mười vệ sĩ bảo vệ cô ấy.”

“Tổng giám đốc, vợ ngài gặp gỡ người đàn ông khác.”

“Còn chờ cái gì, mau đi tìm người.”

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, vợ ngài không đủ tiền mua đồ bị những người phụ nữ khác cười nhạo.”

“Đưa thẻ đen cho cô ấy.”

“Cưng chiều, ra sức cưng chiều…”



Hắn tiêu tiền như nước, thường xuyên tạo bất ngờ, ngọt ngào đẹp đẽ.

Làm một nhà tư bản đủ tư cách bị quần chúng qua đường thiếu điều lập tượng, Lục phu nhân nhìn số tiền ào ào chảy ra như nước, lòng đau như cắt.

Phải bỏ ra số tiền lớn như vậy lại không thể có được một đồng tiền lời, thật khó chịu, bà chỉ có thể an ủi chính mình, đây cũng là một cách thúc đẩy tiêu dùng, tạo việc làm, người thường có tiền cũng có thể mua sắm một số sản phẩm của công ty.

Lục phu nhân cảm thấy mình và con trai không cùng một thế giới, hắn tiêu tiền như nước, tiền căn bản không phải là vấn đề, chỉ đơn giản là những con số.

Mà Lục phu nhân còn có rất nhiều chuyện phải lo, lợi nhuận của công ty, vay vốn ngân hàng, mở rộng nhà máy sản xuất, rầu thúi ruột, vò đầu bứt tai.

Lục phu nhân luôn cảm thấy con trai mình vẫn được xem là một người ưu tú trong giới thượng lưu, ít nhất cũng không phải một tên hư hỏng phá phách.

Nhưng bà vẫn là vui mừng quá sớm, còn chưa tới lúc phá sản, thì đã bị chơi cho một vố lớn.

“Chuyện này là nhà chúng ta có lỗi với cháu, lát nữa cháu chọn thêm mấy bộ trang sức đi, phụ nữ phải luôn xinh đẹp, ăn mặc xinh đẹp đi xem mắt.” Lục phu nhân xin lỗi Thân Huân.

Thân Huân gật đầu, toàn thân rã rời, có lẽ là bởi vì quá tức giận, cho nên thân thể mềm nhũn ra.

Lục phu nhân còn nói thêm: “Quan Hinh là một người liều lĩnh, cô ta rất để ý đến cảm xúc của mình, cũng rất hiếu thắng, nghe qua thì có vẻ như dũng cảm, nhưng trên thực tế lại là liều lĩnh không biết suy xét hậu quả, nếu cháu muốn đấu với cô ta sẽ chỉ thiệt thân.”

“Nếu cháu tin tưởng dì thì đợi đã, cứ đứng từ xa mà nhìn.”

Cũng không dám bắt ép Thân Huân từ bỏ Lục Tấn, con người chính là càng không cho làm điều gì, lại càng phải làm bằng được.

Thân Huân khịt mũi, giọng nói khàn khàn, “Bọn họ thật sự có thể chia tay sao?”

Lục phu nhân trầm mặc một hồi, khó khăn nói: “Có lẽ không dễ, bây giờ Quan Hinh đang tận hưởng cảm giác được đàn ông cung phụng, cho dù sau này có bị Lục Tấn đòi lại, cũng sẽ bị những sự cống hiến tận tụy đã nhận trước đó ràng buộc, càng không có tự do, Lục Tấn sẽ không buông tha cho cô ta.”

Phụ nữ đều sẽ cảm nhận được cảm giác khống chế mất tự do, thứ Lục Tấn muốn nhận lại là tình yêu của Quan Hinh, muốn vây hãm Quan Hinh ở bên cạnh mình.

Nhưng mà với tính cách của Quan Hinh, cho dù có dằn vặt tới dằn vặt lui, cuối cùng vẫn sẽ trở về bên nhau, sẽ cảm thấy như vậy mới là chân ái, cũng sẽ không rời khỏi Lục Tấn.

Từ góc độ nào đó mà nói, bọn họ chính là trời sinh một cặp.

Là một nửa hoàn hảo đối của đối phương.

Thứ có được càng lớn, thì giá trị phải bỏ ra cũng càng cao.

Thân Huân nhìn Lục phu nhân muốn nói lại thôi, Lục phu nhân nói: “Giữa chúng ta cháu muốn nói cái gì thì cứ nói, không cần e dè nhiều như vậy.”

Thân Huân dừng một chút, nói: “Dì Trúc, có phải dì rất thất vọng về anh Tấn không?”



Lục phu nhân chỉ nói: “Có thể làm gì bây giờ, nó là con trai của dì!” Trước hết cứ để hắn nghỉ ngơi một hai năm đi.

Thân Huân thở dài một tiếng, rũ mắt nghĩ thầm, ngay cả mẹ Lục Tấn còn không thức tỉnh được hắn, điều này khiến Thân Huân không khỏi phải suy nghĩ nhiều, phải quan sát nhiều hơn.

Nhưng mà, Thân Huân vẫn rất không cam lòng: “Cô ta nói bậy như vậy, cháu rất tức giận.”

“Chỉ là một con lừa ngu ngốc không vượt qua được bài kiểm tra tình yêu thôi, cháu muốn so đo với một con lừa sao?” Lục phu nhân thở dài, “Chỉ là một con lừa cứng đầu không thể dạy được.”

Nếu Lục Tấn muốn ở bên Quan Hinh, thì cả đời này hắn sẽ phải cõng trên lưng một con lừa.

Mấu chốt là, Lục Tấn còn không có bản lĩnh nhận ra được người đồng hành là một con lừa, bà thật hoài nghi sâu sắc về năng lực của con trai.

Để người như vậy thừa kế Lục gia, thật không dám tưởng tượng hậu quả trong tương lai.

Nam Chi vỗ tay: “Đồ con lừa, đồ con lừa!”

Thân Huân:……

Cô dở khóc dở cười, cũng cảm nhận được trưởng bối thật lòng đối xử tốt với mình, gật đầu nói: “Cháu biết rồi dì Trúc, cháu sẽ nghĩ cách.”

“Nhưng mà dì Trúc, dì thật sự không định làm gì sao?” Cứ trơ mắt nhìn Lục Tấn như vậy.

Lục phu nhân: “Chỉ có thể chờ thôi, chờ hormone tình yêu dần phai nhạt rồi nói sau.”

Thân Huân:……

Dì Trúc thật đáng thương!

Cô lại nhìn đứa trẻ ngây thơ mờ mịt, cũng thật đáng thương.

Thân Huân đại khái có thể hiểu được tại sao đứa trẻ lại đi theo bà nội, đại khái là vì còn bận buồn khổ cho nên không rảnh quan tâm đến con cái đi.

Trong lòng Thân Huân đột nhiên sinh ra cảm giác thất vọng với Lục Tấn, từ một Lục Tấn ổn trọng từ nhỏ lại biến thành như vậy.

Là Lục Tấn vốn dĩ đã là loại người này, bây giờ hoàn toàn giải phóng bản tính?

Ngay cả công việc còn không có, dựa vào khối tài sản của Lục gia, cho dù Lục Tấn không đi làm thì vẫn là một người giàu có, nếu đổi lại là một người thường, đừng nói đến việc không có việc làm, chỉ riêng kiếm được ít tiền hơn thôi đã bị người khác coi thường rồi.

Đột nhiên cảm thấy rất không thú vị!

Thân Huân quyết định, cô phải có một buổi hẹn hò thật tốt đẹp, thứ nhất là vì muốn đập tan tin đồn, thứ hai cũng là muốn thử gặp gỡ người đàn ông khác, xem xem có phải đàn ông đều như vậy, hay chỉ có mình Lục Tấn như thế này.

Kéo theo một tảng đá nặng trĩu, không cảm thấy mệt sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook