Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 215: Mẹ Ta Là Kiều Thê (27)
Ngận Thị Kiểu Tình
07/02/2023
Edit: Kim
“Quan Hinh, em nói Thân Huân là kẻ thứ ba ở trên mạng sao, nếu đúng, về sau nói ít lại đi.” Lục Tấn nói với Quan Hinh, người vẫn luôn tức giận từ lúc ở nhà mẹ về đến giờ.
Quan Hinh kinh ngạc nhìn chồng, hai mắt mở to tràn đầy khiếp sợ, “Anh nói cái gì?”
“Anh nói, chuyện chưa chắc chắn thì đừng nói linh tinh trên mạng, đây có thể xem như là bịa đặt rồi.” Lục Tấn nói.
Quan Hinh rất tức giận, “Em bịa đặt, chẳng lẽ trong lòng Thân Huân không nghĩ đến, hai người chưa từng đi ăn cơm cùng nhau sao, bây giờ anh lại che chở cho Thân Huân?”
“Không phải, chuyện này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Thân Huân, anh đã kết hôn rồi, sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với Thân Huân, em đừng vô cớ đắc tội với người khác.” Lục Tấn nhẹ nhàng giải thích.
“Cô ta đang muốn cạnh tranh với em, ở trước mặt anh thể hiện ra là rất hiểu anh, hai người lớn lên cùng nhau, mọi người đều cảm thấy hai người sẽ ở bên nhau, cô ta có thể không nghĩ tới được sao?”
Quan Hinh cũng không cảm thấy mình đã sai, đặc biệt là nhìn thấy Lục Tấn bênh vực Thân Huân, cô càng tức giận, càng đau lòng.
Lục Tấn:……
Hắn xoa xoa giữa mày, không kiên nhẫn mà nói: “Mặc kệ cô ấy có suy nghĩ gì hay không, thì cô ấy cũng chưa làm cái gì cả, em quản trời quản đất, bây giờ còn muốn quản xem trong lòng người ta nghĩ cái gì sao?”
“Em bị hoang tưởng à?”
“Em hoang tưởng, được lắm, Lục Tấn, bây giờ anh đã chán em rồi chứ gì, anh muốn ở bên thanh mai của anh, đúng không…”
Lục Tấn nhìn Quan Hinh, Quan Hinh nói tiếp: “Anh cố ý đối xử ngày càng tệ với em, chính là muốn em tự chủ động ra đi, khi đó anh có thể ở bên Thân Huân.”
Lục Tấn:……
Kết luận này ở đâu ra vậy.
Lục Tấn không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ trong lòng em không phân biệt được đúng sai sao, không cần biết mọi chuyện như thế nào, đừng nghe những gì người khác nói, hãy nhìn thực tế đi.”
Nhìn vào việc làm không nhìn người!
Tốt xấu gì Lục Tấn cũng được hưởng nền giáo dục tinh anh, cho dù có lú lẫn tới đâu, thì giáo dục cũng đã ăn sâu vào xương tủy, trở thành ý thức, tác phong làm việc của hắn.
Đặc biệt là chuyện này mẹ đã giao cho hắn xử lý, bà không có trực tiếp đi tranh cãi với Quan Hinh, điều này chứng tỏ bà tin tưởng Lục Tấn sẽ xử lý tốt.
Nhưng lúc cần bàn luận với Quan Hinh, thì lại nói không thông.
Giờ phút này, Lục Tấn đã hơi chút hiểu lời mẹ mình nói, Quan Hinh nghe không hiểu lời người khác nói!
“Nói đi nói lại thì anh cũng muốn biện hộ thay Thân Huân, Thân Huân chưa làm cái gì thì anh đi mà bảo vệ cô ta, ly hôn đi, chúng ta cãi vã như vậy tình cảm cũng sớm phai nhạt rồi, chờ ngày thật sự tan vỡ làm gì nữa, lông gà vương vãi khắp nơi, không bằng chia tay sớm, ít nhất còn có thể lưu giữ ký ức tốt đẹp về nhau.”
Quan Hinh nói ra mấy lời này, cảm thấy thật sự thoải mái, vừa ngầu vừa sảng khoái, lại khiến Lục Tấn vô cùng đau đầu.
Hắn muốn đi làm, rất muốn đi làm!
“Sao lại nói đến chuyện ly hôn, đừng có hở một chút lại nói ly hôn, nếu em cứ nói mãi về chuyện ly hôn như thế này, anh thật sự cho rằng em căn bản là không thèm để ý đến cuộc hôn nhân này.” Lục Tấn lạnh mặt nói.
“Lục Tấn, tên đàn ông thối nhà anh, sao anh có thể nói ra mấy lời như vậy.” Quan Hinh giống như bị thương, khuôn mặt lộ ra vẻ bi thương.
Lục Tấn khịt mũi, “Nói như em thì việc em phải gả cho anh phải trả cái giá rất lớn vậy, cho nên mới khiến em luôn không cam lòng, vậy anh thực xin lỗi em, em thậm chí còn không thèm quan tâm đến anh.”
“Anh, anh,...” Sắc mặt Quan Hinh trắng bệch, “Đúng vậy, anh có rất nhiều tiền, nhưng như vậy thì sao, em ngoại trừ không có tiền thì cái gì cũng có, còn anh, ngoài tiền ra anh còn có cái gì?”
Lục Tấn: “Nhiều tiền mới hạnh phúc được.”
Cô được ăn ngon, ở chỗ sang trọng, có người hầu hạ, được tặng những món quà khiến cư dân mạng ngưỡng mộ.
Đây đều là những thứ tiền mang lại.
Quan Hinh nói những điều vô nghĩa trên mạng, vậy mà vẫn được săn đón, đó là bởi vì có Lục gia.
Nếu đổi lại là một người phụ nữ bình thường đăng lên mạng nói chồng mình ngoại tình, cũng chỉ giống như đá chìm đáy biển, căn bản không có ai thèm để ý.
Dựa vào Lục gia mà nổi tiếng, lại đâm sau lưng Lục gia, Lục Tấn thực sự khó chịu.
Mấu chốt là, nói không thông!
Cùng cô lý luận đúng sai, cô lại chỉ nói về cảm xúc của mình mà không chịu nhìn thẳng vào vấn đề.
Quan Hinh hoàn toàn không giống người trong giới thượng lưu làm gì cũng cân nhắc lợi và hại, lúc này Lục Tấn mới phát hiện ra, là bởi vì cô hoàn toàn sẽ không.
Cho dù bây giờ Lục Tấn có hối hận cũng không được, hắn đã phải vượt qua rất nhiều trở ngại, bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ để kiên trì kết hôn với Quan Hinh.
Nhưng nếu chia tay, chẳng phải sẽ chứng minh hắn là người có mắt như mù sao, tất cả mọi người đều biết, đều hiểu rõ, hắn lại không biết.
“Anh nói đi, anh im lặng làm gì, có phải em đã nói đúng tim đen của anh rồi không, anh không còn yêu em nữa.”
Sự im lặng của chồng khiến Quan Hinh phát hoảng, không thể không khiến chồng nói gì đó để giảm bớt nỗi sợ trong lòng.
Muốn Lục Tấn đảm bảo với cô.
Lục Tấn: “Anh đúng là yêu em.”
Nhưng biểu cảm của hắn lại lạnh lùng thờ ơ, hoàn toàn không phải bộ dáng thâm tình, điều này khiến Quan Hinh càng thêm bất an.
“Có người bạn hẹn anh ra ngoài bàn chuyện, tối anh sẽ về.” Lục Tấn nói với Quan Hinh.
Trong lòng Quan Hinh nhảy dựng, không nhịn được mà hỏi: “Anh lại muốn đi ra ngoài, với ai?”
Lục Tấn nhìn cô, giải thích: “Yên tâm, không phải gặp phụ nữ đâu, có mấy người trong giới muốn hợp tác kinh doanh, anh cũng phải đi tìm nhà đầu tư.”
“Mẹ bất mãn với anh, cũng không biết khi nào anh mới có thể quay lại làm việc, nếu anh có sự nghiệp của riêng mình, không bị mẹ quản thúc nữa, thì em cũng bớt phải chịu khổ với mẹ.”
Quan Hinh vô thức hỏi: “Anh muốn tách khỏi Lục gia sao?”
“Không phải tách ra, mà là đầu tư.” Lục Tấn bổ sung nói.
Quan Hinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật đầu, “Chuyện làm ăn em cũng không hiểu rõ, anh quyết định là được.”
Lục Tấn: “Nếu em không yên tâm có thể đi cùng anh, cũng là làm quen với những người trong giới.”
Quan Hinh lắc đầu, “Em không đi, bọn họ đều khinh thường em.”
Cô không thích những ánh mắt đánh giá của bọn họ khi nhìn mình, mỗi lần bị người khác nhìn, Quan Hinh đều cảm thấy trong lòng những người này có rất nhiều suy nghĩ.
Đều là những từ ngữ không tốt, khoe mẽ, thực tế như vậy.
Cho dù đã gả cho Lục Tấn cũng không nghĩ sẽ hòa nhập vào trong cái giới này, không muốn tiếp xúc với những người xem thường mình.
Lục Tấn trầm mặc một hồi: “Vậy em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, ngoan đi, nghe lời xóa những lời trên mạng đi, anh và em đã kết hôn rồi.”
Quan Hinh thấy thái độ của Lục Tấn mềm xuống, vành mắt đỏ lên, chút uất ức trong lòng khiến cô rơi nước mắt lã chã, “Em đừng hung dữ với em, anh vừa hung dữ một chút em đã rất sợ hãi, em sợ anh không cần em nữa.”
“Chúng ta đã kết hôn rồi, sao anh có thể không cần em được, em nghe lời một chút.” Lục Tấn chỉ có thể dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ.
Quan Hinh gật đầu, “Em biết rồi, bây giờ em sẽ xóa trạng thái.”
“Ngoan lắm.” Lục Tấn gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng, bộ dạng có chút suy sụp, muốn hắn dạy Quan Hinh sao?
Nhưng mà dạy Quan Hinh còn mệt mỏi hơn dạy một đứa trẻ, trẻ con là một trang giấy trắng, mà người lớn là người có thể vẽ trên trang giấy trắng thành một bức tranh mình mong muốn.
“Quan Hinh, em nói Thân Huân là kẻ thứ ba ở trên mạng sao, nếu đúng, về sau nói ít lại đi.” Lục Tấn nói với Quan Hinh, người vẫn luôn tức giận từ lúc ở nhà mẹ về đến giờ.
Quan Hinh kinh ngạc nhìn chồng, hai mắt mở to tràn đầy khiếp sợ, “Anh nói cái gì?”
“Anh nói, chuyện chưa chắc chắn thì đừng nói linh tinh trên mạng, đây có thể xem như là bịa đặt rồi.” Lục Tấn nói.
Quan Hinh rất tức giận, “Em bịa đặt, chẳng lẽ trong lòng Thân Huân không nghĩ đến, hai người chưa từng đi ăn cơm cùng nhau sao, bây giờ anh lại che chở cho Thân Huân?”
“Không phải, chuyện này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Thân Huân, anh đã kết hôn rồi, sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với Thân Huân, em đừng vô cớ đắc tội với người khác.” Lục Tấn nhẹ nhàng giải thích.
“Cô ta đang muốn cạnh tranh với em, ở trước mặt anh thể hiện ra là rất hiểu anh, hai người lớn lên cùng nhau, mọi người đều cảm thấy hai người sẽ ở bên nhau, cô ta có thể không nghĩ tới được sao?”
Quan Hinh cũng không cảm thấy mình đã sai, đặc biệt là nhìn thấy Lục Tấn bênh vực Thân Huân, cô càng tức giận, càng đau lòng.
Lục Tấn:……
Hắn xoa xoa giữa mày, không kiên nhẫn mà nói: “Mặc kệ cô ấy có suy nghĩ gì hay không, thì cô ấy cũng chưa làm cái gì cả, em quản trời quản đất, bây giờ còn muốn quản xem trong lòng người ta nghĩ cái gì sao?”
“Em bị hoang tưởng à?”
“Em hoang tưởng, được lắm, Lục Tấn, bây giờ anh đã chán em rồi chứ gì, anh muốn ở bên thanh mai của anh, đúng không…”
Lục Tấn nhìn Quan Hinh, Quan Hinh nói tiếp: “Anh cố ý đối xử ngày càng tệ với em, chính là muốn em tự chủ động ra đi, khi đó anh có thể ở bên Thân Huân.”
Lục Tấn:……
Kết luận này ở đâu ra vậy.
Lục Tấn không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ trong lòng em không phân biệt được đúng sai sao, không cần biết mọi chuyện như thế nào, đừng nghe những gì người khác nói, hãy nhìn thực tế đi.”
Nhìn vào việc làm không nhìn người!
Tốt xấu gì Lục Tấn cũng được hưởng nền giáo dục tinh anh, cho dù có lú lẫn tới đâu, thì giáo dục cũng đã ăn sâu vào xương tủy, trở thành ý thức, tác phong làm việc của hắn.
Đặc biệt là chuyện này mẹ đã giao cho hắn xử lý, bà không có trực tiếp đi tranh cãi với Quan Hinh, điều này chứng tỏ bà tin tưởng Lục Tấn sẽ xử lý tốt.
Nhưng lúc cần bàn luận với Quan Hinh, thì lại nói không thông.
Giờ phút này, Lục Tấn đã hơi chút hiểu lời mẹ mình nói, Quan Hinh nghe không hiểu lời người khác nói!
“Nói đi nói lại thì anh cũng muốn biện hộ thay Thân Huân, Thân Huân chưa làm cái gì thì anh đi mà bảo vệ cô ta, ly hôn đi, chúng ta cãi vã như vậy tình cảm cũng sớm phai nhạt rồi, chờ ngày thật sự tan vỡ làm gì nữa, lông gà vương vãi khắp nơi, không bằng chia tay sớm, ít nhất còn có thể lưu giữ ký ức tốt đẹp về nhau.”
Quan Hinh nói ra mấy lời này, cảm thấy thật sự thoải mái, vừa ngầu vừa sảng khoái, lại khiến Lục Tấn vô cùng đau đầu.
Hắn muốn đi làm, rất muốn đi làm!
“Sao lại nói đến chuyện ly hôn, đừng có hở một chút lại nói ly hôn, nếu em cứ nói mãi về chuyện ly hôn như thế này, anh thật sự cho rằng em căn bản là không thèm để ý đến cuộc hôn nhân này.” Lục Tấn lạnh mặt nói.
“Lục Tấn, tên đàn ông thối nhà anh, sao anh có thể nói ra mấy lời như vậy.” Quan Hinh giống như bị thương, khuôn mặt lộ ra vẻ bi thương.
Lục Tấn khịt mũi, “Nói như em thì việc em phải gả cho anh phải trả cái giá rất lớn vậy, cho nên mới khiến em luôn không cam lòng, vậy anh thực xin lỗi em, em thậm chí còn không thèm quan tâm đến anh.”
“Anh, anh,...” Sắc mặt Quan Hinh trắng bệch, “Đúng vậy, anh có rất nhiều tiền, nhưng như vậy thì sao, em ngoại trừ không có tiền thì cái gì cũng có, còn anh, ngoài tiền ra anh còn có cái gì?”
Lục Tấn: “Nhiều tiền mới hạnh phúc được.”
Cô được ăn ngon, ở chỗ sang trọng, có người hầu hạ, được tặng những món quà khiến cư dân mạng ngưỡng mộ.
Đây đều là những thứ tiền mang lại.
Quan Hinh nói những điều vô nghĩa trên mạng, vậy mà vẫn được săn đón, đó là bởi vì có Lục gia.
Nếu đổi lại là một người phụ nữ bình thường đăng lên mạng nói chồng mình ngoại tình, cũng chỉ giống như đá chìm đáy biển, căn bản không có ai thèm để ý.
Dựa vào Lục gia mà nổi tiếng, lại đâm sau lưng Lục gia, Lục Tấn thực sự khó chịu.
Mấu chốt là, nói không thông!
Cùng cô lý luận đúng sai, cô lại chỉ nói về cảm xúc của mình mà không chịu nhìn thẳng vào vấn đề.
Quan Hinh hoàn toàn không giống người trong giới thượng lưu làm gì cũng cân nhắc lợi và hại, lúc này Lục Tấn mới phát hiện ra, là bởi vì cô hoàn toàn sẽ không.
Cho dù bây giờ Lục Tấn có hối hận cũng không được, hắn đã phải vượt qua rất nhiều trở ngại, bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ để kiên trì kết hôn với Quan Hinh.
Nhưng nếu chia tay, chẳng phải sẽ chứng minh hắn là người có mắt như mù sao, tất cả mọi người đều biết, đều hiểu rõ, hắn lại không biết.
“Anh nói đi, anh im lặng làm gì, có phải em đã nói đúng tim đen của anh rồi không, anh không còn yêu em nữa.”
Sự im lặng của chồng khiến Quan Hinh phát hoảng, không thể không khiến chồng nói gì đó để giảm bớt nỗi sợ trong lòng.
Muốn Lục Tấn đảm bảo với cô.
Lục Tấn: “Anh đúng là yêu em.”
Nhưng biểu cảm của hắn lại lạnh lùng thờ ơ, hoàn toàn không phải bộ dáng thâm tình, điều này khiến Quan Hinh càng thêm bất an.
“Có người bạn hẹn anh ra ngoài bàn chuyện, tối anh sẽ về.” Lục Tấn nói với Quan Hinh.
Trong lòng Quan Hinh nhảy dựng, không nhịn được mà hỏi: “Anh lại muốn đi ra ngoài, với ai?”
Lục Tấn nhìn cô, giải thích: “Yên tâm, không phải gặp phụ nữ đâu, có mấy người trong giới muốn hợp tác kinh doanh, anh cũng phải đi tìm nhà đầu tư.”
“Mẹ bất mãn với anh, cũng không biết khi nào anh mới có thể quay lại làm việc, nếu anh có sự nghiệp của riêng mình, không bị mẹ quản thúc nữa, thì em cũng bớt phải chịu khổ với mẹ.”
Quan Hinh vô thức hỏi: “Anh muốn tách khỏi Lục gia sao?”
“Không phải tách ra, mà là đầu tư.” Lục Tấn bổ sung nói.
Quan Hinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật đầu, “Chuyện làm ăn em cũng không hiểu rõ, anh quyết định là được.”
Lục Tấn: “Nếu em không yên tâm có thể đi cùng anh, cũng là làm quen với những người trong giới.”
Quan Hinh lắc đầu, “Em không đi, bọn họ đều khinh thường em.”
Cô không thích những ánh mắt đánh giá của bọn họ khi nhìn mình, mỗi lần bị người khác nhìn, Quan Hinh đều cảm thấy trong lòng những người này có rất nhiều suy nghĩ.
Đều là những từ ngữ không tốt, khoe mẽ, thực tế như vậy.
Cho dù đã gả cho Lục Tấn cũng không nghĩ sẽ hòa nhập vào trong cái giới này, không muốn tiếp xúc với những người xem thường mình.
Lục Tấn trầm mặc một hồi: “Vậy em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, ngoan đi, nghe lời xóa những lời trên mạng đi, anh và em đã kết hôn rồi.”
Quan Hinh thấy thái độ của Lục Tấn mềm xuống, vành mắt đỏ lên, chút uất ức trong lòng khiến cô rơi nước mắt lã chã, “Em đừng hung dữ với em, anh vừa hung dữ một chút em đã rất sợ hãi, em sợ anh không cần em nữa.”
“Chúng ta đã kết hôn rồi, sao anh có thể không cần em được, em nghe lời một chút.” Lục Tấn chỉ có thể dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ.
Quan Hinh gật đầu, “Em biết rồi, bây giờ em sẽ xóa trạng thái.”
“Ngoan lắm.” Lục Tấn gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng, bộ dạng có chút suy sụp, muốn hắn dạy Quan Hinh sao?
Nhưng mà dạy Quan Hinh còn mệt mỏi hơn dạy một đứa trẻ, trẻ con là một trang giấy trắng, mà người lớn là người có thể vẽ trên trang giấy trắng thành một bức tranh mình mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.