Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 715: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (75)
Ngận Thị Kiểu Tình
16/07/2024
Edit: Kim
Phong gia là một ví dụ sờ sờ, một tấm gương đẫm máu.
Mặc kệ là kẻ địch hay bạn bè của Lăng gia, đều phải chú ý một chút.
Phong Vân Đình muốn cô lập Lăng gia thành một hòn đảo.
Làm ăn buôn bán, không có quan hệ, không có tin tưởng, làm gì cũng không thành.
Nhóm nhà cung cấp hàng hóa cho Lăng gia nói thầm, nếu Lăng gia muốn mua hàng, phải thêm vào mấy điều khoản.
Mọi người chỉ là kiếm bữa cơm rau, việc làm giống như của Lăng gia, thật sự quá dọa người.
Lăng Kiều ở trong nhà gần như là lấy nước mắt rửa mặt, cô thật sự nghĩ không ra, mình đã xuyên qua một hồi, tại sao kết quả lại là cái dạng này?
Phong gia và Lăng gia vẫn đi lên cục diện đối đầu.
Hơn nữa còn là không chết không ngừng.
Người Lăng gia nhìn bụng Lăng Kiều, trong ánh mắt là oán hận, đây là hạt giống của Phong Vân Đình.
Mẹ Lăng không nhịn được mà nói với Lăng Kiều: “Kiều Kiều, ly hôn với Phong Vân Đình đi, con bây giờ hai mặt đều là người thân, thật sự là làm khó cho con.”
“Cũng bỏ đứa nhỏ này đi.”
Cho nên, cô mới kết hôn với Phong Vân Đình chưa được bao lâu, bây giờ lại phải ly hôn, hơn nữa còn không thể giữ đứa trẻ?
Lăng Kiều luôn miệng nói cha của đứa trẻ không quan trọng, đứa nhỏ này là của cô, nhưng bây giờ, lời này lại giống như boomerang, đánh ngược về phía Lăng Kiều.
Chờ tới khi Lăng Kiều quay lại, người ta sẽ hỏi, đứa trẻ đâu.
Đứa trẻ, đứa trẻ đã không còn.
Nhưng mà, giữ đứa trẻ này lại, người Lăng gia sẽ không vui.
Ở thời điểm Phong gia gặp khó khăn, cô ly hôn với Phong Vân Đình, người ngoài sẽ cảm thấy cô thế nào.
Nhưng mà, nếu không ly hôn với Phong Vân Đình, chính là phải trầm luân với Phong Vân Đình, một người thanh tỉnh làm sao có thể nhìn bản thân mình càng ngày càng trầm luân với người khác được, không làm được.
Lăng Kiều cảm thấy mình có làm thế nào cũng là sai.
Ai ngờ sau khi gả cho Phong Vân Đình lại xảy ra chuyện như thế này, trực tiếp giẫm lên bảy tấc của Phong gia.
Tài chính đứt gãy là một chuyện vô cùng khủng bố, tài khoản không có đủ tài chính, sẽ không thể chống đỡ được bất kỳ mối nguy hiểm nào.
Trước khi kết hôn, nếu biết tài khoản của Phong gia sẽ có kết quả này, cô căn bản sẽ không kết hôn với Phong Vân Đình.
Hơn nữa, Phong Vân Đình đã tiêu rất nhiều tiền cho đám cưới, ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Nếu Phong gia không xảy ra chuyện gì, là Phong gia trước đây, là không có vấn đề gì.
Cho dù có trả tiền cho nhà cung cấp muộn một chút, nhà cung cấp cũng không cảm thấy mình sẽ không lấy được tiền, nhiều nhất cũng chỉ muộn một chút.
Trong lòng lẩm bẩm, doanh nghiệp lớn có nhiều quy trình.
Đối mặt với tập đoàn lớn như vậy, các nhà cung cấp đều cảm thấy thật hèn mọn.
Nhưng tin tức tiêu cực của Phong gia quá nhiều, từng bó từng bó rơm đắp lên lưng lạc đà, tất cả đều là cọng rơm cuối cùng.
Lăng Kiều cảm thấy mình sắp phát điên rồi, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Vì cái gì, vì cái gì……
Khổng Chân và Phong Vân Đình kết hôn, có thể rất hạnh phúc, Phong Vân Đình có thể rất quan tâm, cưng chiều Khổng Chân.
Mà cô và Phong Vân Đình kết hôn, chỉ có lông gà rơi đầy đất, thậm chí bây giờ Phong gia còn sắp phá sản, ngày nào mẹ Phong Vân Đình cũng nói cô đen đủi, khắc chồng, khắc Phong gia.
Sao đầu óc bà ta còn kẹt lại ở thời cổ đại như vậy.
WTF!
Lăng Kiều bây giờ là rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bị mắc kẹt trong dòng xoáy dư luận.
Có giữ đứa nhỏ này lại không cũng là vấn đề lớn, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, mọi chuyện đã làm trước kia, hình như đều sai rồi.
Con mẹ nó làm sao lại xuyên sách, từ lúc bắt đầu xuyên tới đã là sai rồi.
Phong Vân Đình bán đi không ít tài sản, mới có thể trấn an các nhà cung cấp, nhưng cũng chỉ là một nửa số tiền, còn một nửa đang chờ thanh toán.
Nhưng tập đoàn Phong gia đã bị thu hẹp đi rất nhiều, thực lực cũng suy yếu đi rất nhiều, chỉ còn bằng một nửa so với trước kia.
Một nửa!
Muốn mở mang bờ cõi, nhưng bây giờ nghiệp lớn này lại chết trong tay Phong Vân Đình.
Đả kích này khiến Phong Vân Đình suýt chút nữa đã nghĩ quẩn, nghĩ cũng đúng, nếu bây giờ bắt mọi người quay lại thời kỳ trước khi giải phóng, phải cố gắng một lần nữa, ai mà không có tâm trạng như vậy.
Công sức mười năm bị hủy trong một sớm.
Phong Vân Đình là thiên chi kiêu tử, nhân sinh thông thuận, nhưng mà, bị té ngã một cái, cái té ngã này trực tiếp khiến Phong Vân Đình gần như không thể đứng dậy được.
Từ nhỏ đến lớn Phong Vân Đình đã được hưởng thụ rất nhiều đặc quyền và tiện nghi, hắn biết rõ hơn ai hết, những tiện ích đó đến từ đâu.
Nếu bắt hắn sống cuộc sống của một người bình thường, căn bản là không thể chịu nổi, nhưng bây giờ, Phong gia suy bại, suy bại trong tay hắn.
Tại sao Lăng gia lại có nhiều thông tin như vậy, sắp xếp lại các thông tin rời rạc để giáng một đòn chí mạng vào Phong gia.
Nhưng bây giờ, Lăng gia và Phong gia còn kết thân.
Lăng Kiều sẽ ly hôn với hắn, thật đúng là trò hề.
Lúc này, Phong Vân Đình cũng không cảm thấy Lăng Kiều là một người thuần khiết không tì vết.
Có lý do để thoái thác, là dùng để thoát khỏi một số chuyện, một số người.
Phong Vân Đình có thể nói Khổng Chân là một người ham hư vinh, dã tâm bừng bừng.
Như vậy, bây giờ Phong Vân Đình cũng có thể nói Lăng Kiều ham hư vinh, không thể chia sẻ khó khăn hoạn nạn.
Mọi người đều hiểu, có thể sử dụng đạo đức để giải quyết sự việc là tốt nhất.
Bất luận làm việc gì, đều phải danh chính ngôn thuận.
Đến nỗi cuộc hôn nhân với Lăng Kiều, Phong Vân Đình cũng không mấy quan tâm, chỉ có tiếc nuối, tổ chức một hôn lễ long trọng như vậy, lại không thể làm thanh danh của Phong gia tốt lên.
Bất luận hắn có cứu thế nào đi chăng nữa, thì ở trong mắt người khác, Phong gia cũng sắp suy tàn.
Điểm này, có thể nhìn thấy ở nhiều chỗ.
Trước kia, Phong Vân Đình đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người, trên người tỏa ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ, nhưng mà, bây giờ hắn rõ ràng cảm nhận được bầu không khí không đúng.
Một số người trước đây luôn khom lưng uốn gối với Phong Vân Đình, bây giờ đều có thể cậy già để lên mặt, giọng điệu giáo huấn người, thật đúng là làm người ta khó chịu.
Phong Vân Đình căn bản không nghĩ tới, mình sẽ sống thế nào khi không còn nhận được đặc quyền cùng sự ngưỡng mộ. Cũng không thể tưởng tượng được việc bị người ta phớt lờ hay cư xử thô lỗ sẽ như thế nào.
Chỉ suy nghĩ một chút, Phong Vân Đình đã không còn sức để đứng lên.
Mẹ Phong nhìn thấy bộ dạng suy sụp của con trai, không nhịn được nói: “Con là con trai của mẹ, là người lợi hại nhất, ưu tú nhất, trong cái giới này, không có ai không nói con là người giỏi nhất.”
Ở trong cái giới này, không có ai không ngưỡng mộ bà có một đứa con trai giỏi giang.
Nhưng đứa con trai giỏi giang này, lại bị hai người phụ nữ hủy hoại, một người là con hát, một người là tiện nhân Lăng gia.
Dù sao, cũng không phải là Phong Vân Đình sai, có sai cũng đều là người khác.
Phong Vân Đình tập trung sức lực xử lý đủ thứ chuyện, ngày nào cũng rất mệt mỏi, thân thể mệtt là một chuyện, nhưng càng quan trọng hơn là tinh thần bị tàn phá.
Phong Vân Đình cảm thấy khó khăn cả một đời đều tập trung lại vào lúc này, trước kia làm gì cũng thuận lợi, bây giờ thì có quá nhiều trở ngại.
Trong lòng Phong Vân Đình hiểu rõ, không phải trở ngại nhiều lên, mà là do hắn yếu đi, những chuyện trước kia có thể xử lý nhẹ nhàng, bây giờ không thể xử lý.
Cho nên, thật ra hắn rất yếu ớt, nếu lột bỏ những thứ này, hắn sẽ không còn khả năng xử lý.
Cảm giác thất bại khiến Phong Vân Đình bối rối, không biết phải làm gì.
Phong gia là một ví dụ sờ sờ, một tấm gương đẫm máu.
Mặc kệ là kẻ địch hay bạn bè của Lăng gia, đều phải chú ý một chút.
Phong Vân Đình muốn cô lập Lăng gia thành một hòn đảo.
Làm ăn buôn bán, không có quan hệ, không có tin tưởng, làm gì cũng không thành.
Nhóm nhà cung cấp hàng hóa cho Lăng gia nói thầm, nếu Lăng gia muốn mua hàng, phải thêm vào mấy điều khoản.
Mọi người chỉ là kiếm bữa cơm rau, việc làm giống như của Lăng gia, thật sự quá dọa người.
Lăng Kiều ở trong nhà gần như là lấy nước mắt rửa mặt, cô thật sự nghĩ không ra, mình đã xuyên qua một hồi, tại sao kết quả lại là cái dạng này?
Phong gia và Lăng gia vẫn đi lên cục diện đối đầu.
Hơn nữa còn là không chết không ngừng.
Người Lăng gia nhìn bụng Lăng Kiều, trong ánh mắt là oán hận, đây là hạt giống của Phong Vân Đình.
Mẹ Lăng không nhịn được mà nói với Lăng Kiều: “Kiều Kiều, ly hôn với Phong Vân Đình đi, con bây giờ hai mặt đều là người thân, thật sự là làm khó cho con.”
“Cũng bỏ đứa nhỏ này đi.”
Cho nên, cô mới kết hôn với Phong Vân Đình chưa được bao lâu, bây giờ lại phải ly hôn, hơn nữa còn không thể giữ đứa trẻ?
Lăng Kiều luôn miệng nói cha của đứa trẻ không quan trọng, đứa nhỏ này là của cô, nhưng bây giờ, lời này lại giống như boomerang, đánh ngược về phía Lăng Kiều.
Chờ tới khi Lăng Kiều quay lại, người ta sẽ hỏi, đứa trẻ đâu.
Đứa trẻ, đứa trẻ đã không còn.
Nhưng mà, giữ đứa trẻ này lại, người Lăng gia sẽ không vui.
Ở thời điểm Phong gia gặp khó khăn, cô ly hôn với Phong Vân Đình, người ngoài sẽ cảm thấy cô thế nào.
Nhưng mà, nếu không ly hôn với Phong Vân Đình, chính là phải trầm luân với Phong Vân Đình, một người thanh tỉnh làm sao có thể nhìn bản thân mình càng ngày càng trầm luân với người khác được, không làm được.
Lăng Kiều cảm thấy mình có làm thế nào cũng là sai.
Ai ngờ sau khi gả cho Phong Vân Đình lại xảy ra chuyện như thế này, trực tiếp giẫm lên bảy tấc của Phong gia.
Tài chính đứt gãy là một chuyện vô cùng khủng bố, tài khoản không có đủ tài chính, sẽ không thể chống đỡ được bất kỳ mối nguy hiểm nào.
Trước khi kết hôn, nếu biết tài khoản của Phong gia sẽ có kết quả này, cô căn bản sẽ không kết hôn với Phong Vân Đình.
Hơn nữa, Phong Vân Đình đã tiêu rất nhiều tiền cho đám cưới, ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Nếu Phong gia không xảy ra chuyện gì, là Phong gia trước đây, là không có vấn đề gì.
Cho dù có trả tiền cho nhà cung cấp muộn một chút, nhà cung cấp cũng không cảm thấy mình sẽ không lấy được tiền, nhiều nhất cũng chỉ muộn một chút.
Trong lòng lẩm bẩm, doanh nghiệp lớn có nhiều quy trình.
Đối mặt với tập đoàn lớn như vậy, các nhà cung cấp đều cảm thấy thật hèn mọn.
Nhưng tin tức tiêu cực của Phong gia quá nhiều, từng bó từng bó rơm đắp lên lưng lạc đà, tất cả đều là cọng rơm cuối cùng.
Lăng Kiều cảm thấy mình sắp phát điên rồi, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Vì cái gì, vì cái gì……
Khổng Chân và Phong Vân Đình kết hôn, có thể rất hạnh phúc, Phong Vân Đình có thể rất quan tâm, cưng chiều Khổng Chân.
Mà cô và Phong Vân Đình kết hôn, chỉ có lông gà rơi đầy đất, thậm chí bây giờ Phong gia còn sắp phá sản, ngày nào mẹ Phong Vân Đình cũng nói cô đen đủi, khắc chồng, khắc Phong gia.
Sao đầu óc bà ta còn kẹt lại ở thời cổ đại như vậy.
WTF!
Lăng Kiều bây giờ là rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bị mắc kẹt trong dòng xoáy dư luận.
Có giữ đứa nhỏ này lại không cũng là vấn đề lớn, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, mọi chuyện đã làm trước kia, hình như đều sai rồi.
Con mẹ nó làm sao lại xuyên sách, từ lúc bắt đầu xuyên tới đã là sai rồi.
Phong Vân Đình bán đi không ít tài sản, mới có thể trấn an các nhà cung cấp, nhưng cũng chỉ là một nửa số tiền, còn một nửa đang chờ thanh toán.
Nhưng tập đoàn Phong gia đã bị thu hẹp đi rất nhiều, thực lực cũng suy yếu đi rất nhiều, chỉ còn bằng một nửa so với trước kia.
Một nửa!
Muốn mở mang bờ cõi, nhưng bây giờ nghiệp lớn này lại chết trong tay Phong Vân Đình.
Đả kích này khiến Phong Vân Đình suýt chút nữa đã nghĩ quẩn, nghĩ cũng đúng, nếu bây giờ bắt mọi người quay lại thời kỳ trước khi giải phóng, phải cố gắng một lần nữa, ai mà không có tâm trạng như vậy.
Công sức mười năm bị hủy trong một sớm.
Phong Vân Đình là thiên chi kiêu tử, nhân sinh thông thuận, nhưng mà, bị té ngã một cái, cái té ngã này trực tiếp khiến Phong Vân Đình gần như không thể đứng dậy được.
Từ nhỏ đến lớn Phong Vân Đình đã được hưởng thụ rất nhiều đặc quyền và tiện nghi, hắn biết rõ hơn ai hết, những tiện ích đó đến từ đâu.
Nếu bắt hắn sống cuộc sống của một người bình thường, căn bản là không thể chịu nổi, nhưng bây giờ, Phong gia suy bại, suy bại trong tay hắn.
Tại sao Lăng gia lại có nhiều thông tin như vậy, sắp xếp lại các thông tin rời rạc để giáng một đòn chí mạng vào Phong gia.
Nhưng bây giờ, Lăng gia và Phong gia còn kết thân.
Lăng Kiều sẽ ly hôn với hắn, thật đúng là trò hề.
Lúc này, Phong Vân Đình cũng không cảm thấy Lăng Kiều là một người thuần khiết không tì vết.
Có lý do để thoái thác, là dùng để thoát khỏi một số chuyện, một số người.
Phong Vân Đình có thể nói Khổng Chân là một người ham hư vinh, dã tâm bừng bừng.
Như vậy, bây giờ Phong Vân Đình cũng có thể nói Lăng Kiều ham hư vinh, không thể chia sẻ khó khăn hoạn nạn.
Mọi người đều hiểu, có thể sử dụng đạo đức để giải quyết sự việc là tốt nhất.
Bất luận làm việc gì, đều phải danh chính ngôn thuận.
Đến nỗi cuộc hôn nhân với Lăng Kiều, Phong Vân Đình cũng không mấy quan tâm, chỉ có tiếc nuối, tổ chức một hôn lễ long trọng như vậy, lại không thể làm thanh danh của Phong gia tốt lên.
Bất luận hắn có cứu thế nào đi chăng nữa, thì ở trong mắt người khác, Phong gia cũng sắp suy tàn.
Điểm này, có thể nhìn thấy ở nhiều chỗ.
Trước kia, Phong Vân Đình đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người, trên người tỏa ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ, nhưng mà, bây giờ hắn rõ ràng cảm nhận được bầu không khí không đúng.
Một số người trước đây luôn khom lưng uốn gối với Phong Vân Đình, bây giờ đều có thể cậy già để lên mặt, giọng điệu giáo huấn người, thật đúng là làm người ta khó chịu.
Phong Vân Đình căn bản không nghĩ tới, mình sẽ sống thế nào khi không còn nhận được đặc quyền cùng sự ngưỡng mộ. Cũng không thể tưởng tượng được việc bị người ta phớt lờ hay cư xử thô lỗ sẽ như thế nào.
Chỉ suy nghĩ một chút, Phong Vân Đình đã không còn sức để đứng lên.
Mẹ Phong nhìn thấy bộ dạng suy sụp của con trai, không nhịn được nói: “Con là con trai của mẹ, là người lợi hại nhất, ưu tú nhất, trong cái giới này, không có ai không nói con là người giỏi nhất.”
Ở trong cái giới này, không có ai không ngưỡng mộ bà có một đứa con trai giỏi giang.
Nhưng đứa con trai giỏi giang này, lại bị hai người phụ nữ hủy hoại, một người là con hát, một người là tiện nhân Lăng gia.
Dù sao, cũng không phải là Phong Vân Đình sai, có sai cũng đều là người khác.
Phong Vân Đình tập trung sức lực xử lý đủ thứ chuyện, ngày nào cũng rất mệt mỏi, thân thể mệtt là một chuyện, nhưng càng quan trọng hơn là tinh thần bị tàn phá.
Phong Vân Đình cảm thấy khó khăn cả một đời đều tập trung lại vào lúc này, trước kia làm gì cũng thuận lợi, bây giờ thì có quá nhiều trở ngại.
Trong lòng Phong Vân Đình hiểu rõ, không phải trở ngại nhiều lên, mà là do hắn yếu đi, những chuyện trước kia có thể xử lý nhẹ nhàng, bây giờ không thể xử lý.
Cho nên, thật ra hắn rất yếu ớt, nếu lột bỏ những thứ này, hắn sẽ không còn khả năng xử lý.
Cảm giác thất bại khiến Phong Vân Đình bối rối, không biết phải làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.