Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 767: Thanh Vân Chí (44)
Ngận Thị Kiểu Tình
20/08/2024
Edit: Kim
Nam Chi và Trương Oánh Oánh nằm trong ổ chăn ấm áp, nghe tiếng thư đồng bên ngoài vẫn đang cầu xin, lão gia à, ngài mau vào nhà nghỉ ngơi đi.
Nhưng Thẩm Gia Văn không đi, còn muốn ngâm thơ, muốn buông thả chính mình, lăn lộn hồi lâu mới đi ngủ, ngày hôm sau, đổ bệnh.
Trương Oánh Oánh trợn trắng mắt bắt mạch cho Thẩm Gia Văn, chính là xem Thẩm Gia Văn là chuột bạch, thậm chí còn kê đơn thuốc, toàn bộ quá trình Nam Chi đều không tham gia vào.
Thẩm Gia Văn rất lo lắng về y thuật của Trương Oánh Oánh, rốt cuộc thì bây giờ Trương Oánh Oánh mới chỉ được coi là người học việc, ngay cả tính chất của thảo dược vẫn còn chưa rõ ràng lắm, vậy mà còn kê đơn thuốc.
Thẩm Gia Văn khàn giọng nói: “Ta cảm thấy ta không cần uống thuốc.”
Trương Oánh Oánh nói thẳng: “Huynh cần.”
Thẩm Gia Văn cũng nói thẳng: “Hoàng đế đã tứ hôn cho ta, ta là phò mã.” Ta không thể vì uống thuốc mà chết được.
Trương Oánh Oánh sửng sốt một chút, “Huynh sắp cưới công chúa, là thật sao?”
Nói xong, nàng theo bản năng nhìn về phía Nam Chi, Nam Chi chớp chớp mắt, lập tức nói: “Văn ca, ta phải nhanh chóng chạy về thông báo cho người nhà, huynh sắp thành thân với công chúa, người nhà phải tới đây.”
Rốt cuộc có thể về nhà rồi.
Vẫn là giống với trong cốt truyện, Thẩm Gia Văn trở thành phò mã.
Quả nhiên có một số chuyện sẽ không thay đổi, cốt truyện không thể thay đổi được, cũng chỉ có thể thay đổi một chút chuyện.
Trương Oánh Oánh không thể hiểu được, nghi ngờ nói: “Không phải, sao huynh có thể cưới công chúa, Hoàng Thượng lại thật sự đem công chúa hứa hôn cho huynh, dựa vào cái gì?”
Còn chưa hạ thánh chỉ, nào có thể cưới được công chúa, Trương Oánh Oánh nói: “Nói không chừng là Hoàng Thượng nói đùa?”
Thẩm Gia Văn nói: “Là nói trước mặt rất nhiều triều thần.”
Hoàng đế sẽ không đến mức làm ra chuyện hủy hoại thanh danh của con gái mình đi.
Trương Oánh Oánh tỉ mỉ đánh giá Thẩm Gia Văn, trong lòng rất nghi hoặc, hoàng đế nhìn trúng chỗ nào của Thẩm Gia Văn, cũng không tới mức tìm một người con rể như vậy đi.
Dù sao thì Trương Oánh Oánh cũng không tin.
Nam Chi nói với Trương Oánh Oánh: “Tỷ tỷ, Văn ca nhìn cũng không nghiêm trọng lắm, chúng ta nhanh thu dọn đồ đạc trở về thôi.”
Có thể đi rồi.
Trương Oánh Oánh:……
Bây giờ người suýt chút nữa đã là trượng phu của ngươi, sắp cưới công chúa, ngươi lại sốt ruột về nhà.
Trong lòng ngươi không có chút không cam lòng nào sao?
Trương Oánh Oánh hỏi: “Ngươi không ở lại tham gia hôn lễ sao?”
Hương Châu cũng coi như là người Thẩm gia, là muội muội trên danh nghĩa của Thẩm Gia Văn, trên hộ tịch là như vậy, nếu Thẩm Gia Văn thật sự cưới công chúa, vậy Hương Châu chính là em chồng của công chúa.
Nam Chi chớp chớp mắt, “Ta cần phải tham gia hôn lễ sao?”
Còn phải ở lại kinh thành sao?
Cũng quá gian nan đi!
Hương Châu không thích kinh thành, ở đây nàng cảm thấy không thoải mái, là tràn ngập sợ hãi đối với nơi này.
Liên lụy tới cả Nam Chi cũng cảm thấy không vui.
Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi nói: “Ngươi trở về đi, đến lúc đó lại cùng tới với mọi người.”
Nam Chi thất vọng mà ồ một tiếng.
Lúc này, thư đồng đứng ở cửa nói: “Lão gia, bên ngoài có người tới, nói là thị nữ của công chúa, tới đây mời hai vị tiểu thư tới phủ công chúa làm khách.”
Nam Chi:!!!
Gặp công chúa!
Thôi bỏ đi, nội tâm ta còn đang thét chói tai đây.
Trương Oánh Oánh nghi hoặc hỏi: “Còn mời ta?”
Thẩm Gia Văn nói với thư đồng: “Mời người vào đây.”
Khí chất của thị nữ phủ công chúa còn tốt hơn con gái nhà quan bình thường, các nàng tiến vào, đầu tiên là hành lễ với Thẩm Gia Văn, sau đó có lễ mà mời Nam Chi và Trương Oánh Oánh.
Có lễ nhưng lại không cho cự tuyệt.
Lúc này, Trương Oánh Oánh lấy khí chất của cháu gái đại nho sĩ ra, lạnh nhạt nói: “Chờ một chút, cho chúng ta rửa mặt chải đầu một chút.”
Hai thị nữ nhìn Trương Oánh Oánh, ánh mắt có chút kinh ngạc, cũng đồng ý, thái độ có vẻ cung kính hơn một chút.
Trương Oánh Oánh và Nam Chi đi thay quần áo, may mắn trước đó đã đi mua vài bộ quần áo tốt.
Trương Oánh Oánh vừa búi cho mình một búi tóc đơn giản, cắm thêm một chút trang sức vào búi tóc, vừa nói với Nam Chi: “Ta cảm thấy người đến không có ý tốt, hoàng đế vừa mới đem công chúa gả cho Thẩm Gia Văn, bây giờ công chúa đã biết về hai chúng ta.”
Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Công chúa rất lợi hại.”
Công chúa Ninh Bình chấp nhận việc Thẩm Gia Văn có nhiều tiểu thiếp như vậy, hơn nữa thân phận của những tiểu thiếp này đều không thấp.
Hậu viện của Thẩm Gia Văn thật là đáng sợ nha!
Quả nhiên rời đi là cách tốt nhất.
Ngồi xe đi đến phủ công chúa, phủ công chúa rất rộng lớn, xa hoa, Trương Oánh Oánh là cháu gái đại nho sĩ, đã từng đi tới rất nhiều nơi, không đến mức bị vinh hoa phú quý như vậy làm choáng ngợp.
Nếu Trương Oánh Oánh thật sự thích vinh hoa phú quý, nàng đã không học y để xem bệnh cho những nữ tử nghèo khổ.
Nam Chi càng không có cảm giác gì, rốt cuộc Nam Chi cũng là người có không gian hệ thống.
Công chúa giàu có thì sao, nàng có không gian hệ thống không?
Thị nữ vừa dẫn đường, vừa đánh giá phản ứng của hai người.
Công chúa Ninh Bình tương đối coi trọng buổi gặp mặt này, lập tức sai hạ nhân phục vụ trà và điểm tâm.
Trương Oánh Oánh hành lễ với công chúa Ninh Bình, Nam Chi cũng học theo.
Nam Chi nhìn công chúa Ninh Bình, trong lòng lập tức cảm thấy xao động bất an, Hương Châu thật sự quá sợ công chúa Ninh Bình.
Nam Chi cảm thấy hẳn là công chúa Ninh Bình đã làm cái gì đó với Hương Châu, bằng không Hương Châu sẽ không sợ tới mức này.
Hạ nhân của công chúa Ninh Bình tương đối thích dạy quy của lễ nghi, Hương Châu lại giống một người rơi nhầm vào chỗ này, có vẻ xa lạ, sợ hãi tất cả mọi thứ.
Một khi làm không tốt, liền bị người ta đe dọa, bất kính với công chúa sẽ bị chém đầu.
Đối phó với một người không có kiến thức, tùy tiện nói chút chuyện nàng không biết, là có thể hoàn toàn phá hủy dũng khí và niềm tin của nàng.
Công chúa Ninh Bình dò hỏi mối quan hệ giữa Nam Chi và Trương Oánh Oánh với Thẩm Gia Văn.
Trương Oánh Oánh nói: “Thẩm Gia Văn là đệ tử của ông nội dân nữ, hắn là sư huynh của ta.”
Nam Chi nói: “Dân nữ là muội muội của Thẩm Gia Văn.”
Công chúa Ninh Bình vốn đang nhăn mày, lúc này mới thả lỏng ra một chút, có người đi thi còn mang theo hai nữ tử bên cạnh, chuyện này làm người ta phải nghĩ thế nào.
Công chúa Ninh Bình biết được gia cảnh của Thẩm Gia Văn, nhưng cũng không để ý nhiều, rốt cuộc thì trên đời này ai có thể sánh được với hoàng gia, tất cả mọi người đều không tôn quý bằng hoàng gia.
Trước khi rời đi, công chúa Ninh Bình còn tặng lễ vật cho hai người.
Nam Chi không thèm để ý tới lễ vật, rời khỏi phủ công chúa rồi, toàn thân mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mới bước chân vào chốn quan trường, Thẩm Gia Văn vẫn chưa có vốn liếng, làm phò mã, tất nhiên sẽ ở tại phủ công chúa.
Hương Châu là thê tử cưới để xung hỉ của Thẩm Gia Văn, sau bị biếm thành tiểu thiếp, cũng ở tại phủ công chúa.
Đổi một góc nhìn khác mà nghĩ, làm công chúa, phò mã của mình ăn của mình, ở của mình, còn ở trong nhà mình nuôi tiểu thiếp, làm sao có thể không sốt ruột.
Cũng không biết làm thế nào mà công chúa có thể chịu đựng được cơn tức giận này.
Rốt cuộc là ai sai?
Là ai sai?
Là lỗi của cái thế giới ăn thịt người này.
Đối với Thẩm Gia Văn mà nói, đây là một thế giới để hắn thể hiện giá trị của mình, nhưng đối với nữ tử mà nói, bọn họ chỉ là tô điểm cho cuộc đời của Thẩm Gia Văn mà thôi.
Nền kinh tế nông nghiệp trong xã hội phong kiến có quy mô quá nhỏ, không đủ để cải cách sản xuất, tăng địa vị của nữ tử.
Nam Chi và Trương Oánh Oánh nằm trong ổ chăn ấm áp, nghe tiếng thư đồng bên ngoài vẫn đang cầu xin, lão gia à, ngài mau vào nhà nghỉ ngơi đi.
Nhưng Thẩm Gia Văn không đi, còn muốn ngâm thơ, muốn buông thả chính mình, lăn lộn hồi lâu mới đi ngủ, ngày hôm sau, đổ bệnh.
Trương Oánh Oánh trợn trắng mắt bắt mạch cho Thẩm Gia Văn, chính là xem Thẩm Gia Văn là chuột bạch, thậm chí còn kê đơn thuốc, toàn bộ quá trình Nam Chi đều không tham gia vào.
Thẩm Gia Văn rất lo lắng về y thuật của Trương Oánh Oánh, rốt cuộc thì bây giờ Trương Oánh Oánh mới chỉ được coi là người học việc, ngay cả tính chất của thảo dược vẫn còn chưa rõ ràng lắm, vậy mà còn kê đơn thuốc.
Thẩm Gia Văn khàn giọng nói: “Ta cảm thấy ta không cần uống thuốc.”
Trương Oánh Oánh nói thẳng: “Huynh cần.”
Thẩm Gia Văn cũng nói thẳng: “Hoàng đế đã tứ hôn cho ta, ta là phò mã.” Ta không thể vì uống thuốc mà chết được.
Trương Oánh Oánh sửng sốt một chút, “Huynh sắp cưới công chúa, là thật sao?”
Nói xong, nàng theo bản năng nhìn về phía Nam Chi, Nam Chi chớp chớp mắt, lập tức nói: “Văn ca, ta phải nhanh chóng chạy về thông báo cho người nhà, huynh sắp thành thân với công chúa, người nhà phải tới đây.”
Rốt cuộc có thể về nhà rồi.
Vẫn là giống với trong cốt truyện, Thẩm Gia Văn trở thành phò mã.
Quả nhiên có một số chuyện sẽ không thay đổi, cốt truyện không thể thay đổi được, cũng chỉ có thể thay đổi một chút chuyện.
Trương Oánh Oánh không thể hiểu được, nghi ngờ nói: “Không phải, sao huynh có thể cưới công chúa, Hoàng Thượng lại thật sự đem công chúa hứa hôn cho huynh, dựa vào cái gì?”
Còn chưa hạ thánh chỉ, nào có thể cưới được công chúa, Trương Oánh Oánh nói: “Nói không chừng là Hoàng Thượng nói đùa?”
Thẩm Gia Văn nói: “Là nói trước mặt rất nhiều triều thần.”
Hoàng đế sẽ không đến mức làm ra chuyện hủy hoại thanh danh của con gái mình đi.
Trương Oánh Oánh tỉ mỉ đánh giá Thẩm Gia Văn, trong lòng rất nghi hoặc, hoàng đế nhìn trúng chỗ nào của Thẩm Gia Văn, cũng không tới mức tìm một người con rể như vậy đi.
Dù sao thì Trương Oánh Oánh cũng không tin.
Nam Chi nói với Trương Oánh Oánh: “Tỷ tỷ, Văn ca nhìn cũng không nghiêm trọng lắm, chúng ta nhanh thu dọn đồ đạc trở về thôi.”
Có thể đi rồi.
Trương Oánh Oánh:……
Bây giờ người suýt chút nữa đã là trượng phu của ngươi, sắp cưới công chúa, ngươi lại sốt ruột về nhà.
Trong lòng ngươi không có chút không cam lòng nào sao?
Trương Oánh Oánh hỏi: “Ngươi không ở lại tham gia hôn lễ sao?”
Hương Châu cũng coi như là người Thẩm gia, là muội muội trên danh nghĩa của Thẩm Gia Văn, trên hộ tịch là như vậy, nếu Thẩm Gia Văn thật sự cưới công chúa, vậy Hương Châu chính là em chồng của công chúa.
Nam Chi chớp chớp mắt, “Ta cần phải tham gia hôn lễ sao?”
Còn phải ở lại kinh thành sao?
Cũng quá gian nan đi!
Hương Châu không thích kinh thành, ở đây nàng cảm thấy không thoải mái, là tràn ngập sợ hãi đối với nơi này.
Liên lụy tới cả Nam Chi cũng cảm thấy không vui.
Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi nói: “Ngươi trở về đi, đến lúc đó lại cùng tới với mọi người.”
Nam Chi thất vọng mà ồ một tiếng.
Lúc này, thư đồng đứng ở cửa nói: “Lão gia, bên ngoài có người tới, nói là thị nữ của công chúa, tới đây mời hai vị tiểu thư tới phủ công chúa làm khách.”
Nam Chi:!!!
Gặp công chúa!
Thôi bỏ đi, nội tâm ta còn đang thét chói tai đây.
Trương Oánh Oánh nghi hoặc hỏi: “Còn mời ta?”
Thẩm Gia Văn nói với thư đồng: “Mời người vào đây.”
Khí chất của thị nữ phủ công chúa còn tốt hơn con gái nhà quan bình thường, các nàng tiến vào, đầu tiên là hành lễ với Thẩm Gia Văn, sau đó có lễ mà mời Nam Chi và Trương Oánh Oánh.
Có lễ nhưng lại không cho cự tuyệt.
Lúc này, Trương Oánh Oánh lấy khí chất của cháu gái đại nho sĩ ra, lạnh nhạt nói: “Chờ một chút, cho chúng ta rửa mặt chải đầu một chút.”
Hai thị nữ nhìn Trương Oánh Oánh, ánh mắt có chút kinh ngạc, cũng đồng ý, thái độ có vẻ cung kính hơn một chút.
Trương Oánh Oánh và Nam Chi đi thay quần áo, may mắn trước đó đã đi mua vài bộ quần áo tốt.
Trương Oánh Oánh vừa búi cho mình một búi tóc đơn giản, cắm thêm một chút trang sức vào búi tóc, vừa nói với Nam Chi: “Ta cảm thấy người đến không có ý tốt, hoàng đế vừa mới đem công chúa gả cho Thẩm Gia Văn, bây giờ công chúa đã biết về hai chúng ta.”
Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Công chúa rất lợi hại.”
Công chúa Ninh Bình chấp nhận việc Thẩm Gia Văn có nhiều tiểu thiếp như vậy, hơn nữa thân phận của những tiểu thiếp này đều không thấp.
Hậu viện của Thẩm Gia Văn thật là đáng sợ nha!
Quả nhiên rời đi là cách tốt nhất.
Ngồi xe đi đến phủ công chúa, phủ công chúa rất rộng lớn, xa hoa, Trương Oánh Oánh là cháu gái đại nho sĩ, đã từng đi tới rất nhiều nơi, không đến mức bị vinh hoa phú quý như vậy làm choáng ngợp.
Nếu Trương Oánh Oánh thật sự thích vinh hoa phú quý, nàng đã không học y để xem bệnh cho những nữ tử nghèo khổ.
Nam Chi càng không có cảm giác gì, rốt cuộc Nam Chi cũng là người có không gian hệ thống.
Công chúa giàu có thì sao, nàng có không gian hệ thống không?
Thị nữ vừa dẫn đường, vừa đánh giá phản ứng của hai người.
Công chúa Ninh Bình tương đối coi trọng buổi gặp mặt này, lập tức sai hạ nhân phục vụ trà và điểm tâm.
Trương Oánh Oánh hành lễ với công chúa Ninh Bình, Nam Chi cũng học theo.
Nam Chi nhìn công chúa Ninh Bình, trong lòng lập tức cảm thấy xao động bất an, Hương Châu thật sự quá sợ công chúa Ninh Bình.
Nam Chi cảm thấy hẳn là công chúa Ninh Bình đã làm cái gì đó với Hương Châu, bằng không Hương Châu sẽ không sợ tới mức này.
Hạ nhân của công chúa Ninh Bình tương đối thích dạy quy của lễ nghi, Hương Châu lại giống một người rơi nhầm vào chỗ này, có vẻ xa lạ, sợ hãi tất cả mọi thứ.
Một khi làm không tốt, liền bị người ta đe dọa, bất kính với công chúa sẽ bị chém đầu.
Đối phó với một người không có kiến thức, tùy tiện nói chút chuyện nàng không biết, là có thể hoàn toàn phá hủy dũng khí và niềm tin của nàng.
Công chúa Ninh Bình dò hỏi mối quan hệ giữa Nam Chi và Trương Oánh Oánh với Thẩm Gia Văn.
Trương Oánh Oánh nói: “Thẩm Gia Văn là đệ tử của ông nội dân nữ, hắn là sư huynh của ta.”
Nam Chi nói: “Dân nữ là muội muội của Thẩm Gia Văn.”
Công chúa Ninh Bình vốn đang nhăn mày, lúc này mới thả lỏng ra một chút, có người đi thi còn mang theo hai nữ tử bên cạnh, chuyện này làm người ta phải nghĩ thế nào.
Công chúa Ninh Bình biết được gia cảnh của Thẩm Gia Văn, nhưng cũng không để ý nhiều, rốt cuộc thì trên đời này ai có thể sánh được với hoàng gia, tất cả mọi người đều không tôn quý bằng hoàng gia.
Trước khi rời đi, công chúa Ninh Bình còn tặng lễ vật cho hai người.
Nam Chi không thèm để ý tới lễ vật, rời khỏi phủ công chúa rồi, toàn thân mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mới bước chân vào chốn quan trường, Thẩm Gia Văn vẫn chưa có vốn liếng, làm phò mã, tất nhiên sẽ ở tại phủ công chúa.
Hương Châu là thê tử cưới để xung hỉ của Thẩm Gia Văn, sau bị biếm thành tiểu thiếp, cũng ở tại phủ công chúa.
Đổi một góc nhìn khác mà nghĩ, làm công chúa, phò mã của mình ăn của mình, ở của mình, còn ở trong nhà mình nuôi tiểu thiếp, làm sao có thể không sốt ruột.
Cũng không biết làm thế nào mà công chúa có thể chịu đựng được cơn tức giận này.
Rốt cuộc là ai sai?
Là ai sai?
Là lỗi của cái thế giới ăn thịt người này.
Đối với Thẩm Gia Văn mà nói, đây là một thế giới để hắn thể hiện giá trị của mình, nhưng đối với nữ tử mà nói, bọn họ chỉ là tô điểm cho cuộc đời của Thẩm Gia Văn mà thôi.
Nền kinh tế nông nghiệp trong xã hội phong kiến có quy mô quá nhỏ, không đủ để cải cách sản xuất, tăng địa vị của nữ tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.