Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 768: Thanh Vân Chí (45)
Ngận Thị Kiểu Tình
21/08/2024
Edit: Kim
Nam Chi mở lễ vật công chúa đưa ra, là đồ trang sức bằng vàng đẹp đẽ quý giá, tay nghề tinh xảo, đôi cánh của con bướm bên trên khẽ đung đưa, như sắp bay lên.
Muốn đeo lên trang sức quý giá như vậy, cũng phải mặc quần áo đẹp đẽ quý giá đi, không thể mặc áo vải thô được.
Nam Chi nhìn thấy lễ vật này, phản ứng đầu tiên chính là, thứ này có giá trị bao nhiêu, có thể mua được bao nhiêu dược liệu!
Đáng tiếc lễ vật của người khác tặng không thể bán, đặc biệt là lễ vật của công chúa, nếu bán, nói không chừng sẽ bị chụp xuống tội danh đại bất kính.
Còn không bằng trực tiếp đưa tiền đâu, Nam Chi hoàn toàn không chê tục.
Nhưng công chúa người ta tại sao phải đưa tiền, nhận được lễ vật Nam Chi vẫn rất vui mừng, là được nhận không lễ vật.
Lễ vật của Trương Oánh Oánh là một cây trâm làm bằng bạch ngọc, trắng ngần không tì vết, ngọc thạch như vậy rất khó kiếm, đặc biệt là do công chúa tặng.
Hiển nhiên, công chúa cảm thấy ngọc thạch hợp với cháu gái đại nho sĩ hơn.
Hai người về đến nhà, thời điểm nhìn thấy Thẩm Gia Văn, trong lòng dâng lên một ý nghĩ, thật là tạo nghiệt nha!
Tại sao công chúa lại gả cho Thẩm Gia Văn.
Trương Oánh Oánh cảm thấy nhân phẩm của Thẩm Gia Văn không tốt, con gái của hoàng đế, chính là thiên kiều bách sủng, lại gả cho một người như Thẩm Gia Văn.
Nam Chi nghĩ, Thẩm Gia Văn thật sự quá tham lam, có một công chúa còn chưa thỏa mãn, còn ném nhiều nữ nhân vào trong hậu viện như vậy.
Chỉ sợ công chúa tức chết rồi, đúng là thứ khốn nạn.
Hai nữ tử nhìn nhau, phớt lờ Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn còn đang muốn hỏi tình hình hai người đến phủ công chúa như thế nào, kết quả hai người cũng không nhìn hắn cái nào, đã đi rồi.
Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ Thẩm Gia Văn vẫn rất để ý tới vị hôn thê là công chúa.
Rốt cuộc bây giờ Thẩm Gia Văn vẫn chưa có chút tư bản nào, mà công chúa lại là một người có giá trị tư bản cao.
Cũng không biết lời hoàng đế nói là thật hay giả, bởi vì thoạt nhìn quá qua loa.
Hơn nữa, Thẩm Gia Văn vẫn chưa biết công chúa trông như thế nào, muốn hỏi về tướng mạo của công chúa một câu, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì đây sẽ là người ở bên cạnh hắn cả đời.
Thẩm Gia Văn da mặt dày đi tìm Nam Chi hỏi: “Công chúa tìm các ngươi là có chuyện gì?”
Nam Chi chỉ nói: “Chuyện của nữ tử huynh bớt quản đi.”
Thẩm Gia Văn chỉ có thể hỏi: “Vậy công chúa trông như thế nào?”
Qua loa như vậy, chẳng lẽ là công chúa trông rất xấu xí, nhưng người hoàng gia làm sao có thể xấu được, chẳng lẽ trong hậu viện của hoàng đế lại có người xấu.
Hoàng đế là người rất thích cái đẹp, ngay cả quan viên cũng phải tuyển người có dung mạo tốt, càng đừng nói tới là nữ nhân của mình.
Nam Chi kỳ quái mà nhìn hắn một cái, “Công chúa trông rất xinh đẹp, đẹp hơn huynh nhiều.”
Thứ đào hoa như ngươi, căn bản không xứng với nhiều nữ tử như vậy.
Những nữ tử đó đều có thân phận cao quý, kết quả lại phải làm tiểu thiếp của Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn ồ một tiếng, “Vậy công chúa làm khó các ngươi sao?”
Sắc mặt của các ngươi không được tốt.
Sắc mặt của Nam Chi càng thêm kỳ quái, “Tại sao công chúa lại phải làm khó chúng ta?”
Công chúa chính là muốn tìm hiểu một chút chuyện, còn tặng lễ vật.
Thẩm Gia Văn cảm thấy mình có nói cái gì cũng đều là sai, hiển nhiên, bây giờ Hương Châu không thích hắn, cho nên hắn chỉ có thể im lặng.
Không biết Hương Châu là không thích Thẩm Gia Văn trước kia, hay là không thích hắn.
Rốt cuộc là Hương Châu có biết, hắn không phải là Thẩm Gia Văn trước kia.
Trong lòng Thẩm Gia Văn có chút cảm giác mơ hồ.
Nam Chi suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Văn ca, có chuyện này ta muốn nói với huynh.”
Nhìn thấy Nam Chi nghiêm túc như vậy, Thẩm Gia Văn không tự chủ được mà đứng thẳng người, “Ngươi nói đi, ta đang nghe đây.”
Nam Chi nói: “Văn ca, thân thể huynh yếu ớt, không nên vận động kịch liệt, đặc biệt là chuyện nam nữ, ta là đại phu, ta sẽ không lừa huynh.”
“Công chúa xinh đẹp như vậy, gả cho huynh, huynh nên sống yên ổn với công chúa, không nên tìm về thật nhiều nữ nhân, biến rất nhiều nữ nhân trở thành tiểu thiếp của huynh.”
Trong cốt truyện có nhiều nữ tử như vậy, có vài nữ tử là bị trưởng bối trong nhà đưa cho Thẩm Gia Văn, muốn mượn sức Thẩm Gia Văn.
Mặc dù Thẩm Gia Văn có vẻ đối xử với bọn họ rất tốt.
Nhưng trở thành tiểu thiếp của người khác, có thể tốt được sao.
Nam Chi nghiêm túc nói: “Văn ca, thân thể của huynh nếu không chăm sóc tốt, hành động xằng bậy sẽ rất dễ tuổi xuân mất sớm, ta thật sự không lừa huynh, ta sẽ không nói dối.”
Thẩm Gia Văn:……
Ta không còn lời nào để nói!
Mỗi một câu nói đều nói ta không được, nhưng ta còn không thể phản bác.
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Ta là phò mã, nào có chuyện phò mã nạp thiếp.”
Làm con gái của hoàng đế không vui, nếu tâm trạng của lão hoàng đế không tốt, cuộc sống của hắn sẽ không thể dễ chịu.
Nam Chi cười ha hả, ngươi sao, ngươi nạp rất nhiều thiếp.
Nam Chi rất không vui nói: “Huynh là sợ hoàng đế, chứ không phải thật sự chỉ muốn sống cuộc sống hai người với công chúa, không có người khác.”
Thẩm Gia Văn: “……Ta biết, ta sợ hoàng đế, sợ phải trả giá, chẳng lẽ còn chưa đủ sức răn đe sao?”
Thẩm Gia Văn từ xã hội hiện đại xuyên đến, nhưng tới thế giới này rồi, hắn lại vô cùng thích ứng với cuộc sống một chồng nhiều vợ.
Đại khái là có rất nhiều nam nhân cảm thấy, nếu mình tới một nơi có thể cưới nhiều vợ, thì sẽ cưới nhiều vợ.
Nhưng ở nơi chỉ có thể một chồng một vợ, không thể cưới nhiều vợ, làm sao có thể một chồng nhiều vợ được?
Một chồng một vợ là bảo đảm bình thường, thậm chí đến cả nam tử bần cùng còn có thể cưới được vợ.
Nhưng tới nơi một chồng có thể cưới nhiều vợ, nữ tử tự nguyện trở thành thiếp của nam tử có tiền, làm sao có thể muốn chỉ có một người vợ duy nhất.
Trong lòng nam tử đều có khát vọng một chồng nhiều vợ hợp pháp, không cần lén lút ăn vụng, quang minh chính đại, là một thế giới tốt đẹp cỡ nào nha!
Có thể cưới được con gái của hoàng đế, là Thẩm Gia Văn đã đạt được tư bản chính trị lớn nhất.
Nam Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy Thẩm Gia Văn nói đúng, không có gì hữu dụng bằng sợ hãi.
Nhưng sau này Thẩm Gia Văn ngày càng lợi hại, uy hiếp này không còn tác dụng.
Ngay cả hoàng đế càng thêm để ý tới ích lợi quốc gia, mà không phải là hạnh phúc của con gái.
Những việc này chỉ mới suy nghĩ một chút, ngực Nam Chi đã cảm thấy buồn rầu, cô cũng chỉ có thể làm được những việc mình có thể làm.
Nam Chi không nhọc lòng chuyện của Thẩm Gia Văn và công chúa nữa, bây giờ bọn họ đã không còn liên quan đến cô.
Nam Chi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, cô nói với Thẩm Gia Văn: “Ta phải trở về, hôn lễ của huynh ta không tham gia.”
Thẩm Gia Văn hỏi: “Tại sao phải vội vàng như vậy?”
Thẩm Gia Văn nhìn chằm chằm vào Nam Chi, “Ngươi tức giận?”
“Vì cái gì?”
Nam Chi lắc đầu nói: “Ta không tức giận, chỉ là muốn trở về, ở kinh thành ta cảm thấy không thoải mái.”
Thẩm Gia Văn làm quan lớn của hắn, mà cô phải trở về làm đại phu, xem bệnh cho người.
Trương Oánh Oánh đã sớm muốn chạy, nghe thấy Nam Chi nói phải đi, lập tức thu dọn đồ đạc, bận rộn một hồi, hai người liền đi rồi, toàn bộ căn nhà chỉ còn lại hai người là Thẩm Gia Văn và thư đồng.
Thẩm Gia Văn:……
Đi cũng thật là dứt khoát!
Thẩm Gia Văn hỏi thư đồng, “Lão gia của ngươi làm người ta cảm thấy phiền phức tới vậy sao?”
Trương Oánh Oánh nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng, Hương Châu lại luôn cảm thấy hắn không phải là nam tử đàng hoàng.
Cảm thấy hắn sẽ có rất nhiều nữ nhân.
Nam Chi mở lễ vật công chúa đưa ra, là đồ trang sức bằng vàng đẹp đẽ quý giá, tay nghề tinh xảo, đôi cánh của con bướm bên trên khẽ đung đưa, như sắp bay lên.
Muốn đeo lên trang sức quý giá như vậy, cũng phải mặc quần áo đẹp đẽ quý giá đi, không thể mặc áo vải thô được.
Nam Chi nhìn thấy lễ vật này, phản ứng đầu tiên chính là, thứ này có giá trị bao nhiêu, có thể mua được bao nhiêu dược liệu!
Đáng tiếc lễ vật của người khác tặng không thể bán, đặc biệt là lễ vật của công chúa, nếu bán, nói không chừng sẽ bị chụp xuống tội danh đại bất kính.
Còn không bằng trực tiếp đưa tiền đâu, Nam Chi hoàn toàn không chê tục.
Nhưng công chúa người ta tại sao phải đưa tiền, nhận được lễ vật Nam Chi vẫn rất vui mừng, là được nhận không lễ vật.
Lễ vật của Trương Oánh Oánh là một cây trâm làm bằng bạch ngọc, trắng ngần không tì vết, ngọc thạch như vậy rất khó kiếm, đặc biệt là do công chúa tặng.
Hiển nhiên, công chúa cảm thấy ngọc thạch hợp với cháu gái đại nho sĩ hơn.
Hai người về đến nhà, thời điểm nhìn thấy Thẩm Gia Văn, trong lòng dâng lên một ý nghĩ, thật là tạo nghiệt nha!
Tại sao công chúa lại gả cho Thẩm Gia Văn.
Trương Oánh Oánh cảm thấy nhân phẩm của Thẩm Gia Văn không tốt, con gái của hoàng đế, chính là thiên kiều bách sủng, lại gả cho một người như Thẩm Gia Văn.
Nam Chi nghĩ, Thẩm Gia Văn thật sự quá tham lam, có một công chúa còn chưa thỏa mãn, còn ném nhiều nữ nhân vào trong hậu viện như vậy.
Chỉ sợ công chúa tức chết rồi, đúng là thứ khốn nạn.
Hai nữ tử nhìn nhau, phớt lờ Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn còn đang muốn hỏi tình hình hai người đến phủ công chúa như thế nào, kết quả hai người cũng không nhìn hắn cái nào, đã đi rồi.
Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ Thẩm Gia Văn vẫn rất để ý tới vị hôn thê là công chúa.
Rốt cuộc bây giờ Thẩm Gia Văn vẫn chưa có chút tư bản nào, mà công chúa lại là một người có giá trị tư bản cao.
Cũng không biết lời hoàng đế nói là thật hay giả, bởi vì thoạt nhìn quá qua loa.
Hơn nữa, Thẩm Gia Văn vẫn chưa biết công chúa trông như thế nào, muốn hỏi về tướng mạo của công chúa một câu, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì đây sẽ là người ở bên cạnh hắn cả đời.
Thẩm Gia Văn da mặt dày đi tìm Nam Chi hỏi: “Công chúa tìm các ngươi là có chuyện gì?”
Nam Chi chỉ nói: “Chuyện của nữ tử huynh bớt quản đi.”
Thẩm Gia Văn chỉ có thể hỏi: “Vậy công chúa trông như thế nào?”
Qua loa như vậy, chẳng lẽ là công chúa trông rất xấu xí, nhưng người hoàng gia làm sao có thể xấu được, chẳng lẽ trong hậu viện của hoàng đế lại có người xấu.
Hoàng đế là người rất thích cái đẹp, ngay cả quan viên cũng phải tuyển người có dung mạo tốt, càng đừng nói tới là nữ nhân của mình.
Nam Chi kỳ quái mà nhìn hắn một cái, “Công chúa trông rất xinh đẹp, đẹp hơn huynh nhiều.”
Thứ đào hoa như ngươi, căn bản không xứng với nhiều nữ tử như vậy.
Những nữ tử đó đều có thân phận cao quý, kết quả lại phải làm tiểu thiếp của Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn ồ một tiếng, “Vậy công chúa làm khó các ngươi sao?”
Sắc mặt của các ngươi không được tốt.
Sắc mặt của Nam Chi càng thêm kỳ quái, “Tại sao công chúa lại phải làm khó chúng ta?”
Công chúa chính là muốn tìm hiểu một chút chuyện, còn tặng lễ vật.
Thẩm Gia Văn cảm thấy mình có nói cái gì cũng đều là sai, hiển nhiên, bây giờ Hương Châu không thích hắn, cho nên hắn chỉ có thể im lặng.
Không biết Hương Châu là không thích Thẩm Gia Văn trước kia, hay là không thích hắn.
Rốt cuộc là Hương Châu có biết, hắn không phải là Thẩm Gia Văn trước kia.
Trong lòng Thẩm Gia Văn có chút cảm giác mơ hồ.
Nam Chi suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Văn ca, có chuyện này ta muốn nói với huynh.”
Nhìn thấy Nam Chi nghiêm túc như vậy, Thẩm Gia Văn không tự chủ được mà đứng thẳng người, “Ngươi nói đi, ta đang nghe đây.”
Nam Chi nói: “Văn ca, thân thể huynh yếu ớt, không nên vận động kịch liệt, đặc biệt là chuyện nam nữ, ta là đại phu, ta sẽ không lừa huynh.”
“Công chúa xinh đẹp như vậy, gả cho huynh, huynh nên sống yên ổn với công chúa, không nên tìm về thật nhiều nữ nhân, biến rất nhiều nữ nhân trở thành tiểu thiếp của huynh.”
Trong cốt truyện có nhiều nữ tử như vậy, có vài nữ tử là bị trưởng bối trong nhà đưa cho Thẩm Gia Văn, muốn mượn sức Thẩm Gia Văn.
Mặc dù Thẩm Gia Văn có vẻ đối xử với bọn họ rất tốt.
Nhưng trở thành tiểu thiếp của người khác, có thể tốt được sao.
Nam Chi nghiêm túc nói: “Văn ca, thân thể của huynh nếu không chăm sóc tốt, hành động xằng bậy sẽ rất dễ tuổi xuân mất sớm, ta thật sự không lừa huynh, ta sẽ không nói dối.”
Thẩm Gia Văn:……
Ta không còn lời nào để nói!
Mỗi một câu nói đều nói ta không được, nhưng ta còn không thể phản bác.
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Ta là phò mã, nào có chuyện phò mã nạp thiếp.”
Làm con gái của hoàng đế không vui, nếu tâm trạng của lão hoàng đế không tốt, cuộc sống của hắn sẽ không thể dễ chịu.
Nam Chi cười ha hả, ngươi sao, ngươi nạp rất nhiều thiếp.
Nam Chi rất không vui nói: “Huynh là sợ hoàng đế, chứ không phải thật sự chỉ muốn sống cuộc sống hai người với công chúa, không có người khác.”
Thẩm Gia Văn: “……Ta biết, ta sợ hoàng đế, sợ phải trả giá, chẳng lẽ còn chưa đủ sức răn đe sao?”
Thẩm Gia Văn từ xã hội hiện đại xuyên đến, nhưng tới thế giới này rồi, hắn lại vô cùng thích ứng với cuộc sống một chồng nhiều vợ.
Đại khái là có rất nhiều nam nhân cảm thấy, nếu mình tới một nơi có thể cưới nhiều vợ, thì sẽ cưới nhiều vợ.
Nhưng ở nơi chỉ có thể một chồng một vợ, không thể cưới nhiều vợ, làm sao có thể một chồng nhiều vợ được?
Một chồng một vợ là bảo đảm bình thường, thậm chí đến cả nam tử bần cùng còn có thể cưới được vợ.
Nhưng tới nơi một chồng có thể cưới nhiều vợ, nữ tử tự nguyện trở thành thiếp của nam tử có tiền, làm sao có thể muốn chỉ có một người vợ duy nhất.
Trong lòng nam tử đều có khát vọng một chồng nhiều vợ hợp pháp, không cần lén lút ăn vụng, quang minh chính đại, là một thế giới tốt đẹp cỡ nào nha!
Có thể cưới được con gái của hoàng đế, là Thẩm Gia Văn đã đạt được tư bản chính trị lớn nhất.
Nam Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy Thẩm Gia Văn nói đúng, không có gì hữu dụng bằng sợ hãi.
Nhưng sau này Thẩm Gia Văn ngày càng lợi hại, uy hiếp này không còn tác dụng.
Ngay cả hoàng đế càng thêm để ý tới ích lợi quốc gia, mà không phải là hạnh phúc của con gái.
Những việc này chỉ mới suy nghĩ một chút, ngực Nam Chi đã cảm thấy buồn rầu, cô cũng chỉ có thể làm được những việc mình có thể làm.
Nam Chi không nhọc lòng chuyện của Thẩm Gia Văn và công chúa nữa, bây giờ bọn họ đã không còn liên quan đến cô.
Nam Chi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, cô nói với Thẩm Gia Văn: “Ta phải trở về, hôn lễ của huynh ta không tham gia.”
Thẩm Gia Văn hỏi: “Tại sao phải vội vàng như vậy?”
Thẩm Gia Văn nhìn chằm chằm vào Nam Chi, “Ngươi tức giận?”
“Vì cái gì?”
Nam Chi lắc đầu nói: “Ta không tức giận, chỉ là muốn trở về, ở kinh thành ta cảm thấy không thoải mái.”
Thẩm Gia Văn làm quan lớn của hắn, mà cô phải trở về làm đại phu, xem bệnh cho người.
Trương Oánh Oánh đã sớm muốn chạy, nghe thấy Nam Chi nói phải đi, lập tức thu dọn đồ đạc, bận rộn một hồi, hai người liền đi rồi, toàn bộ căn nhà chỉ còn lại hai người là Thẩm Gia Văn và thư đồng.
Thẩm Gia Văn:……
Đi cũng thật là dứt khoát!
Thẩm Gia Văn hỏi thư đồng, “Lão gia của ngươi làm người ta cảm thấy phiền phức tới vậy sao?”
Trương Oánh Oánh nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng, Hương Châu lại luôn cảm thấy hắn không phải là nam tử đàng hoàng.
Cảm thấy hắn sẽ có rất nhiều nữ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.