Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 850: Thiên Tài Huyền Học (16)
Ngận Thị Kiểu Tình
29/10/2024
Edit: Kim
Cái thứ đồ kia được linh hồn bao bọc, hình thành một bóng ma, ngay cả nhãn lực của Diêu Thiên cũng không thể nhìn ra.
Nhìn không ra cái bóng ma kia là cái quỷ gì, chính là một cục u mơ mơ hồ hồ, Diêu Thiên thật sự muốn làm cái gì đó, muốn kéo cái bóng ma kia ra xem.
Nhưng trên người tiểu quỷ này có công đức, làm Diêu Thiên có chút băn khoăn, rốt cuộc làm hại người có công đức, là có nhân quả.
Diêu Thiên còn hoài nghi có phải là bào thai song sinh hay không, Tống Hà đem hai đứa trẻ biến thành tiểu quỷ, nhưng cái bóng ma kia vẫn không nhúc nhích, nhìn không giống sinh vật sống.
Diêu Thiên có thể giúp đỡ, nhưng vẫn cần phải có thù lao không phải sao?
Nam Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Ta cho chị công đức, chị sẽ lập tức đưa ta đi đầu thai sao?”
Diêu Thiên gật đầu, “Đương nhiên, ngươi chính là khách hàng của ta, ta nhận tiền, cầm thù lao, phải làm được.”
Cậu bé bên cạnh Diêu Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, hóa ra cái tiểu quỷ này muốn đi đầu thai nha, không phải là muốn đoạt vị trí với ta đâu.
Nam Chi gật đầu, “Được nha, bây giờ chị giúp ta đi.”
“Chờ một chút, ta thu thù lao trước.” Diêu Thiên vừa nói, vừa bóp quyết rút ra một sợi công đức nhỏ bằng sợi tóc, chỗ công đức này nhìn cũng không nhiều, nhưng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tích lũy được số công đức này.
Diêu Thiên thu công đức vào, lấy lá bùa ra, cắn đứt ngón tay viết phù văn, Nam Chi tò mò mà nhìn, cảm thấy Diêu Thiên vẽ bùa thật sự rất lợi hại.
Cô đại khái không thể vẽ bùa được, bởi vì cô là vật âm.
Máu Diêu Thiên đỏ tươi, hơn nữa còn tràn đầy linh khí và sức mạnh, làm lá bùa run lên nhè nhẹ, như là không chịu nổi uy lực như vậy.
“Bang……”
Một lá bùa dán lên trán Nam Chi, sức mạnh của lá bùa rất nhanh truyền khắp cơ thể, Nam Chi cảm thấy vô cùng đau đớn, đau quá nha, đau quá nha, giống như bị nướng trên ngọn lửa vậy.
Giọng nói của Diêu Thiên rất nghiêm túc, “Chịu đựng, bằng không sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ.”
Cô vậy mà lại nhìn thấy bóng ma trong thân thể tiểu quỷ động đậy, nhích tới nhích lui.
Một vật sống, một vật còn sống sao?
Trong thân thể tiểu quỷ có một vật còn sống, chẳng lẽ cũng là một linh hồn?
Nam Chi vất vả chịu đựng đau đớn, đột nhiên cảm thấy linh hồn mình nhẹ bẫng, trói buộc vô hình đã biến mất.
Diêu Thiên hỏi: “Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi đầu thai, chuẩn bị xong chưa?”
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, ta sắp đi đầu thai sao?”
Hệ thống nói: “Không phải ngươi đi đầu thai, là tiểu quỷ đi đầu thai.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Chờ cô ấy đi rồi là được sao?”
Diêu Thiên tiêu tốn rất nhiều sức lực, từ đầu ngón tay triệu hồi ra một lỗ đen chuyển động chậm rãi, lỗ đen này mang theo một lực hút, làm trái tim người ta chấn động, có một loại cảm giác khủng bố không nói nên lời.
Cậu bé sợ hãi tránh ra phía sau Diêu Thiên, cái lỗ đen kia nhìn như muốn ăn thịt người, thật là đáng sợ.
Trên trán Diêu Thiên đổ ra một tầng mồ hôi mịn, hét to với Nam Chi: “Còn không đi mau.”
Muốn triệu hồi cái này cũng phải hao tổn rất nhiều sức lực, chút công đức nhỏ bé kia là không đủ.
Nam Chi ừm ừm hai tiếng, bay tới trước mặt lỗ đen, lỗ đen nhỏ như vậy, cô phải đi vào thế nào.
Bóng ma trong thân thể Nam Chi bay ra, ở lúc mọi người không chú ý, bay vào trong lỗ đen, lỗ đen nhỏ từ từ đóng lại, nhưng Nam Chi vẫn còn ở đó.
Nam Chi cùng Diêu Thiên mắt to trừng mắt nhỏ, hai người nhìn nhau, bầu không khí ngượng ngùng trì trệ.
Nam Chi gãi đầu, ngây ngô cười ha hả, “Ta, ta vẫn còn ở đây.”
Diêu Thiên lạnh lùng có chút suy sụp, “Ngươi, tại sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Nam Chi vẫn gãi đầu, “Ta, ta không biết!”
Diêu Thiên:.......
Mẹ kiếp, ta không muốn lấy chút công đức này nữa, ta tốn nhiều sức lực như vậy mà còn chưa thành công, ta có thể làm sao bây giờ, ta cũng rất tuyệt vọng!
Làm lại một lần nữa, Diêu Thiên không muốn, đây là muốn mạng của cô nha, không làm được, không làm được.
Diêu Thiên nhìn kỹ, nhìn thấy bóng ma trong thân thể tiểu quỷ đã không còn nữa, lúc trước vẫn còn, nhưng bây giờ đã biến mất.
Đây là có ý gì?
Diêu Thiên nhìn Nam Chi đầy ẩn ý, “Vật nhỏ, ngươi không thành thật.”
Nam Chi gãi đầu, bộ dạng trung thực, “Chị gái, sao chị có thể nói như vậy được, ta rất thành thật.”
Diêu Thiên hỏi thẳng: “Trong thân thể ngươi là ai, trước đó là ai?”
Nam Chi kinh hãi, cúi đầu sờ cơ thể mình, có chút hoảng sợ nói: “Ta, trong cơ thể ta thật sự có người sao?”
Diêu Thiên:.........
Diêu Thiên không nhịn được mà đỡ trán, có chút thống khổ nói: “Ta sẽ trả công đức lại cho ngươi.”
Nam Chi wow một tiếng, “Chị gái, chị trả lại công đức cho ta sao, chị đúng là người tốt.”
Sắc mặt của Diêu Thiên rất khó coi, có là ai làm không công cũng sẽ không thoải mái, bị lợi dụng, con mẹ nó!
Người lợi dụng Nam Chi vô cùng vui vẻ, công đức lại trở về rồi.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt Diêu Thiên rất khó coi, Nam Chi cũng kiềm chế lại, “Chị gái, chị không vui sao?”
Diêu Thiên tức giận nói: “Ngươi cảm thấy ta có thể vui được sao?”
Diêu Thiên thở dài, “Cũng là ta quá sơ suất, để ngươi chui vào kẽ hở.”
Bây giờ Diêu Thiên đã hiểu rõ, có người đi đầu thai, nhưng không phải cái linh hồn này, mà là một cái khác.
Là làm không công.
Nhưng mà Diêu Thiên cũng không thèm để ý, mặc kệ cái người đi đầu thai kia là ai, cũng đã có nhân quả với cô.
Xem như có ơn cứu mạng.
Nam Chi nhìn vẻ mặt Diêu Thiên có chút tái nhợt, nói với Diêu Thiên: “Chị gái, ta cứ cho chị công đức đi, chị đừng tức giận.”
Tuy rằng không biết tại sao cô không có đi đầu thai, nhưng đã không còn ràng buộc với Tống Hà, mục đích của Nam Chi đã đạt được.
Diêu Thiên lắc đầu, “Chưa hoàn thành là chưa hoàn thành, nếu ta nhận công đức của ngươi, ngược lại càng không tốt.”
Lần này bị lỗ, lần sau chắc chắn không để bị lỗ nữa.
Nam Chi hỏi: “Chị gái, chị thật sự không cần sao?”
Diêu Thiên mất kiên nhẫn, “Không cần là không cần, ngươi còn nói nữa, bà đây sẽ tiêu diệt ngươi.”
Nam Chi rụt cổ, “Chị gái, chị thật là hung dữ nha.”
Diêu Thiên:.......
Con mẹ nó!
Nhưng mà Diêu Thiên vẫn rất nghi hoặc, không hiểu tại sao cái linh hồn này không đi đầu thai.
Không đi đầu thai, chỉ có thể ngây ngốc ở thế giới này, không ngừng tiêu hao năng lực linh hồn, sau đó là tiêu tan hoàn toàn.
Lại nói tiếp, cái tiểu quỷ này cũng thật bất hạnh.
Nhìn tiểu quỷ kia nhảy nhót, Diêu Thiên lắc đầu, cậu bé hỏi: “Chị ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diêu Thiên chỉ nói: “Đứa trẻ kia không thể đi đầu thai, thông đạo đầu thai không tiếp nhận con bé.”
Cậu bé căn bản không thèm để ý tới cái con nhóc tiểu quỷ kia, nhưng nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Diêu Thiên, hỏi: “Chị, vậy sẽ như thế nào?”
Diêu Thiên nói: “Nếu con bé không tu luyện, sau này sẽ là hồn phi phách tán.”
Cậu bé không thèm để ý nói: “Chết thì cứ chết đi, chị không cần để ý tới người khác, chị còn không kiếm được công đức đâu.”
Diêu Thiên nhìn cậu bé, “Ngươi cũng là ma, tại sao lại không có chút lòng thương hại nào với đứa trẻ kia như vậy?”
Cái thứ đồ kia được linh hồn bao bọc, hình thành một bóng ma, ngay cả nhãn lực của Diêu Thiên cũng không thể nhìn ra.
Nhìn không ra cái bóng ma kia là cái quỷ gì, chính là một cục u mơ mơ hồ hồ, Diêu Thiên thật sự muốn làm cái gì đó, muốn kéo cái bóng ma kia ra xem.
Nhưng trên người tiểu quỷ này có công đức, làm Diêu Thiên có chút băn khoăn, rốt cuộc làm hại người có công đức, là có nhân quả.
Diêu Thiên còn hoài nghi có phải là bào thai song sinh hay không, Tống Hà đem hai đứa trẻ biến thành tiểu quỷ, nhưng cái bóng ma kia vẫn không nhúc nhích, nhìn không giống sinh vật sống.
Diêu Thiên có thể giúp đỡ, nhưng vẫn cần phải có thù lao không phải sao?
Nam Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Ta cho chị công đức, chị sẽ lập tức đưa ta đi đầu thai sao?”
Diêu Thiên gật đầu, “Đương nhiên, ngươi chính là khách hàng của ta, ta nhận tiền, cầm thù lao, phải làm được.”
Cậu bé bên cạnh Diêu Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, hóa ra cái tiểu quỷ này muốn đi đầu thai nha, không phải là muốn đoạt vị trí với ta đâu.
Nam Chi gật đầu, “Được nha, bây giờ chị giúp ta đi.”
“Chờ một chút, ta thu thù lao trước.” Diêu Thiên vừa nói, vừa bóp quyết rút ra một sợi công đức nhỏ bằng sợi tóc, chỗ công đức này nhìn cũng không nhiều, nhưng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tích lũy được số công đức này.
Diêu Thiên thu công đức vào, lấy lá bùa ra, cắn đứt ngón tay viết phù văn, Nam Chi tò mò mà nhìn, cảm thấy Diêu Thiên vẽ bùa thật sự rất lợi hại.
Cô đại khái không thể vẽ bùa được, bởi vì cô là vật âm.
Máu Diêu Thiên đỏ tươi, hơn nữa còn tràn đầy linh khí và sức mạnh, làm lá bùa run lên nhè nhẹ, như là không chịu nổi uy lực như vậy.
“Bang……”
Một lá bùa dán lên trán Nam Chi, sức mạnh của lá bùa rất nhanh truyền khắp cơ thể, Nam Chi cảm thấy vô cùng đau đớn, đau quá nha, đau quá nha, giống như bị nướng trên ngọn lửa vậy.
Giọng nói của Diêu Thiên rất nghiêm túc, “Chịu đựng, bằng không sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ.”
Cô vậy mà lại nhìn thấy bóng ma trong thân thể tiểu quỷ động đậy, nhích tới nhích lui.
Một vật sống, một vật còn sống sao?
Trong thân thể tiểu quỷ có một vật còn sống, chẳng lẽ cũng là một linh hồn?
Nam Chi vất vả chịu đựng đau đớn, đột nhiên cảm thấy linh hồn mình nhẹ bẫng, trói buộc vô hình đã biến mất.
Diêu Thiên hỏi: “Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi đầu thai, chuẩn bị xong chưa?”
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, ta sắp đi đầu thai sao?”
Hệ thống nói: “Không phải ngươi đi đầu thai, là tiểu quỷ đi đầu thai.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Chờ cô ấy đi rồi là được sao?”
Diêu Thiên tiêu tốn rất nhiều sức lực, từ đầu ngón tay triệu hồi ra một lỗ đen chuyển động chậm rãi, lỗ đen này mang theo một lực hút, làm trái tim người ta chấn động, có một loại cảm giác khủng bố không nói nên lời.
Cậu bé sợ hãi tránh ra phía sau Diêu Thiên, cái lỗ đen kia nhìn như muốn ăn thịt người, thật là đáng sợ.
Trên trán Diêu Thiên đổ ra một tầng mồ hôi mịn, hét to với Nam Chi: “Còn không đi mau.”
Muốn triệu hồi cái này cũng phải hao tổn rất nhiều sức lực, chút công đức nhỏ bé kia là không đủ.
Nam Chi ừm ừm hai tiếng, bay tới trước mặt lỗ đen, lỗ đen nhỏ như vậy, cô phải đi vào thế nào.
Bóng ma trong thân thể Nam Chi bay ra, ở lúc mọi người không chú ý, bay vào trong lỗ đen, lỗ đen nhỏ từ từ đóng lại, nhưng Nam Chi vẫn còn ở đó.
Nam Chi cùng Diêu Thiên mắt to trừng mắt nhỏ, hai người nhìn nhau, bầu không khí ngượng ngùng trì trệ.
Nam Chi gãi đầu, ngây ngô cười ha hả, “Ta, ta vẫn còn ở đây.”
Diêu Thiên lạnh lùng có chút suy sụp, “Ngươi, tại sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Nam Chi vẫn gãi đầu, “Ta, ta không biết!”
Diêu Thiên:.......
Mẹ kiếp, ta không muốn lấy chút công đức này nữa, ta tốn nhiều sức lực như vậy mà còn chưa thành công, ta có thể làm sao bây giờ, ta cũng rất tuyệt vọng!
Làm lại một lần nữa, Diêu Thiên không muốn, đây là muốn mạng của cô nha, không làm được, không làm được.
Diêu Thiên nhìn kỹ, nhìn thấy bóng ma trong thân thể tiểu quỷ đã không còn nữa, lúc trước vẫn còn, nhưng bây giờ đã biến mất.
Đây là có ý gì?
Diêu Thiên nhìn Nam Chi đầy ẩn ý, “Vật nhỏ, ngươi không thành thật.”
Nam Chi gãi đầu, bộ dạng trung thực, “Chị gái, sao chị có thể nói như vậy được, ta rất thành thật.”
Diêu Thiên hỏi thẳng: “Trong thân thể ngươi là ai, trước đó là ai?”
Nam Chi kinh hãi, cúi đầu sờ cơ thể mình, có chút hoảng sợ nói: “Ta, trong cơ thể ta thật sự có người sao?”
Diêu Thiên:.........
Diêu Thiên không nhịn được mà đỡ trán, có chút thống khổ nói: “Ta sẽ trả công đức lại cho ngươi.”
Nam Chi wow một tiếng, “Chị gái, chị trả lại công đức cho ta sao, chị đúng là người tốt.”
Sắc mặt của Diêu Thiên rất khó coi, có là ai làm không công cũng sẽ không thoải mái, bị lợi dụng, con mẹ nó!
Người lợi dụng Nam Chi vô cùng vui vẻ, công đức lại trở về rồi.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt Diêu Thiên rất khó coi, Nam Chi cũng kiềm chế lại, “Chị gái, chị không vui sao?”
Diêu Thiên tức giận nói: “Ngươi cảm thấy ta có thể vui được sao?”
Diêu Thiên thở dài, “Cũng là ta quá sơ suất, để ngươi chui vào kẽ hở.”
Bây giờ Diêu Thiên đã hiểu rõ, có người đi đầu thai, nhưng không phải cái linh hồn này, mà là một cái khác.
Là làm không công.
Nhưng mà Diêu Thiên cũng không thèm để ý, mặc kệ cái người đi đầu thai kia là ai, cũng đã có nhân quả với cô.
Xem như có ơn cứu mạng.
Nam Chi nhìn vẻ mặt Diêu Thiên có chút tái nhợt, nói với Diêu Thiên: “Chị gái, ta cứ cho chị công đức đi, chị đừng tức giận.”
Tuy rằng không biết tại sao cô không có đi đầu thai, nhưng đã không còn ràng buộc với Tống Hà, mục đích của Nam Chi đã đạt được.
Diêu Thiên lắc đầu, “Chưa hoàn thành là chưa hoàn thành, nếu ta nhận công đức của ngươi, ngược lại càng không tốt.”
Lần này bị lỗ, lần sau chắc chắn không để bị lỗ nữa.
Nam Chi hỏi: “Chị gái, chị thật sự không cần sao?”
Diêu Thiên mất kiên nhẫn, “Không cần là không cần, ngươi còn nói nữa, bà đây sẽ tiêu diệt ngươi.”
Nam Chi rụt cổ, “Chị gái, chị thật là hung dữ nha.”
Diêu Thiên:.......
Con mẹ nó!
Nhưng mà Diêu Thiên vẫn rất nghi hoặc, không hiểu tại sao cái linh hồn này không đi đầu thai.
Không đi đầu thai, chỉ có thể ngây ngốc ở thế giới này, không ngừng tiêu hao năng lực linh hồn, sau đó là tiêu tan hoàn toàn.
Lại nói tiếp, cái tiểu quỷ này cũng thật bất hạnh.
Nhìn tiểu quỷ kia nhảy nhót, Diêu Thiên lắc đầu, cậu bé hỏi: “Chị ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diêu Thiên chỉ nói: “Đứa trẻ kia không thể đi đầu thai, thông đạo đầu thai không tiếp nhận con bé.”
Cậu bé căn bản không thèm để ý tới cái con nhóc tiểu quỷ kia, nhưng nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Diêu Thiên, hỏi: “Chị, vậy sẽ như thế nào?”
Diêu Thiên nói: “Nếu con bé không tu luyện, sau này sẽ là hồn phi phách tán.”
Cậu bé không thèm để ý nói: “Chết thì cứ chết đi, chị không cần để ý tới người khác, chị còn không kiếm được công đức đâu.”
Diêu Thiên nhìn cậu bé, “Ngươi cũng là ma, tại sao lại không có chút lòng thương hại nào với đứa trẻ kia như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.