Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 853: Thiên Tài Huyền Học (19)
Ngận Thị Kiểu Tình
31/10/2024
Edit: Kim
Giáo dục mọi người một tiết về nhân quả báo ứng xong, Nam Chi lập tức đi gặp Tống Hà.
Có lẽ ràng buộc được giải trừ còn chưa lâu, Nam Chi vẫn có thể nghe thấy tiếng Tống Hà gọi ở bên tai.
Chờ thời gian trôi qua là ổn rồi.
Nam Chi đến nhà giam gặp Tống Hà, Tống Hà là đối tượng tình nghi, tất nhiên không thể về nhà, cũng không biết sẽ bị giam bao lâu, phải chờ tới khi chứng minh Tống Hà thật sự trong sạch, rũ bỏ hoài nghi mới có thể ra ngoài.
Nhưng ra ngoài rồi, sự nghiệp của Tống Hà cũng đã bị hủy hoại, trên cơ bản là không thể quay lại màn ảnh.
Trước kia còn có thể dựa vào tiểu quỷ mà có được phúc khí và cơ duyên, bây giờ đều phải trả lại, sự nghiệp đã không còn.
Tống Hà lo lắng đến mức gặm ngón tay mình chảy máu đầm đìa, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn, cho người ta cảm giác tinh thần của người này càng trở nên bất thường.
“Tiểu bảo tiểu bảo, con đến rồi, con giúp mommy được không?”
Đột nhiên, Tống Hà nhìn về một hướng, mở miệng nói chuyện với khoảng không, các cảnh sát nhìn nhau, cảm thấy tinh thần của Tống Hà nhất định là có vấn đề.
Nam Chi nói: “Mommy à, con thật sự không thể giúp mẹ nha, con không giúp được mẹ nha.”
Chuyện này không phải là Nam Chi có muốn giúp hay không, mà là Nam Chi căn bản không có cách nào, Lý đại sư đã chết, chết trong nhà Tống Hà.
Có thể làm sao bây giờ đây, loạn quá nha!
Nam Chi nhìn thấy vẻ mặt của Tống Hà rất tối, chính là có mây đen bao phủ trên đầu, thời thời khắc đi theo cô, sắp đổ cơn mưa.
Môn học đầu tiên của một pháp sư nhập môn chính là xem tướng, câu đầu tiên nói ra chính là ấn đường đã biến thành màu đen, ngay cả những người không tin, hoặc là tin, đều đã từng nghe qua câu ấn đường đã biến thành màu đen, có thể thấy được câu nói này phổ biến đến mức nào.
Cũng có thể là bởi vì có quá nhiều kẻ lừa đảo.
Tống Hà lúc này thật sự bị mây đen bao phủ, rất tối.
Vận khí của Tống Hà lúc này rất xui xẻo, Nam Chi còn muốn cách xa cô ra một chút, vận khí xấu như vậy sẽ lây lan.
Tống Hà bật khóc, ô ô ô, vừa khóc vừa cầu xin Nam Chi, nói: “Tiểu bảo, tiểu bảo, bây giờ chỉ có con mới có thể giúp được mẹ, con giúp mẹ một tay nha.”
“Bằng không mẹ thật sự sẽ phải ngồi tù, phải ngồi tù.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Mommy, thật sự ngồi tù cũng không đáng là gì, mẹ được quốc gia cải tạo, vận khí của quốc gia sẽ thay đổi vận xui trên người mẹ.”
Nam Chi thật sự cảm thấy, ngồi tù cũng không phải là lựa chọn tồi, hơn nữa còn có chuyên ngành để lựa chọn.
Có thể dẫm máy may, cũng có thể trồng trọt, nghe nói lúa của nhà tù được chăm sóc rất tốt, lúa trồng ra ăn cũng ngon.
Mommy có thể giữ được một cái mạng, được quốc gia cải tạo là một chuyện tốt.
Tống Hà:.......
Mày đang nói chuyện ma quỷ gì vậy.
Quỷ chính là quỷ, không hề có chút tình người, lời nói ra thật sự làm người ta không thể tiếp thu được.
Tống Hà khóc lóc phản bác, “Tiểu bảo, mommy không muốn ngồi tù.”
Nam Chi kinh ngạc, “Mẹ đã làm chuyện sai trái, còn không muốn sửa đổi sao, mommy à, làm sai phải sửa, đây là một cách tốt để sửa chữa sai lầm, chỉ cần mẹ sửa lại, sau này có thể sống tốt.”
Cô còn chưa chết đâu, đúng là may mắn nha!
Nếu cô ra khỏi đồn cảnh sát, có thể cô sẽ chết đấy.
Cô bị mây đen bao phủ như vậy, sẽ bị những linh hồn khác cắn xé, bị coi thành thế thân mà bị giết chết nha!
Nam Chi giảng giải những lời này cho Tống Hà nghe, Tống Hà nghe thấy bên ngoài nguy hiểm như vậy, rụt cổ lại, nhưng vẫn không muốn ở lại nơi này.
Tống Hà nói với Nam Chi: “Tiểu bảo, tiểu bảo, con sẽ bảo vệ mẹ đúng không, chờ mẹ ra ngoài rồi, con sẽ bảo vệ mẹ đúng không?”
Nam Chi:???
Nam Chi do dự nói: “Nhưng mà con đã không còn quan hệ gì với mẹ nha, chị gái pháp sư kia đã giúp con giải trừ ràng buộc với mẹ, cho nên, mommy à, chúng ta đã không còn quan hệ.”
“A, giải trừ……””
Tống Hà ôm đầu, không thể chấp nhận được mà thét lên chói tai, nước mắt nước mũi giàn giụa, “Mẹ không tin, không còn liên quan, mẹ là mẹ của con, mẹ là mẹ của con nha.”
Nam Chi nói: “Đúng vậy, hơn nữa, là mẹ giết con, con vốn nên trả thù mẹ, nhưng mà, con không có làm nha.”
“Tiểu bảo, tiểu bảo, con không thể bỏ rơi mẹ, tiểu bảo…..”
Các cảnh sát nhìn Tống Hà lẩm nhẩm lầm nhầm, giống như thật sự đang nói chuyện với người khác, nhưng mà căn bản không có ai cả, chỉ có một mình cô ở bên trong.
Ánh mắt cô đăm đăm nhìn về một chỗ, nhưng nơi đó có gì đâu, cái gì cũng không có.
Đúng là điên rồi, nhìn thật sự giống một bệnh nhân tâm thần.
Nếu thật sự là một kẻ mất trí, sẽ rất khó tuyên án, nói như vậy, bệnh nhân tâm thần có giết người vẫn là không phạm pháp.
Cũng không loại trừ khả năng có một số phạm nhân giả vờ bị bệnh tâm thần.
Tống Hà bị nghi ngờ giam giữ người khác, hạn chế tự do của người khác, còn ngược đãi, tống tiền người ta.
Bảo mẫu cung cấp lời khai, nói Tống Hà thường xuyên không cho ông già bị liệt ăn cơm, nếu muốn ăn, phải đưa tiền, bằng không sẽ không cho ăn, làm ông già chịu đói.
Còn cố ý không cho bảo mẫu dọn sạch chất thải của ông già, chờ đến khi ông già tình nguyện đưa tiền mới xử lý.
Đối với chuyện này, Tống Hà lấy lý do thoái thác là vì muốn lấy lại tiền của mình, bản thân cũng bị Lý đại sư lừa.
Hỏi Tống Hà tại sao lại muốn làm giao dịch với Lý đại sư, Tống Hà lập tức ấp úng, nhưng bị ánh mắt giống như chim ưng thẩm vấn, chỉ có thể nói ra, bản thân muốn mua hung thủ giết người.
Muốn giết Diêu Thiên.
Hỏi tại sao lại muốn giết Diêu Thiên.
Là bởi vì biết cô nuôi tiểu quỷ.
Lại còn có thể nhìn thấy tiểu quỷ, là một cái pháp sư, sau này sẽ giết mình.
Cảnh sát:.......
Nhìn tình hình hiện tại, nữ minh tinh này ít nhiều có chút bệnh tâm thần, vẫn nên nhanh chóng trình báo, xin đi kiểm tra ở khoa tâm thần đi.
“Tiểu bảo, tiểu bảo, con đừng đi, con đừng rời xa mẹ, mẹ thật sự rất cần con.”
Nhìn thấy Nam Chi đi rồi, Tống Hà lập tức gào lên như quỷ khóc sói gào, bàn tay duỗi ra ngoài song sắt, như muốn nắm lấy thứ gì đó, hoảng loạn khóc lóc, chân tình thật lòng.
Cảnh sát gấp gáp muốn đưa cô tới khoa tâm thần.
Nam Chi nhìn thấy chính khí cao tận trời của đồn cảnh sát, theo lý thuyết hình dạng tiểu quỷ này của cô không thể vào được bên trong, nhưng lại có thể đi vào, đúng là ngoài dự đoán đấy.
Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, có thể thời thời khắc đi xem Tống Hà.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Tống Hà khẳng định sẽ phải ngồi tù.
Cũng nên ngồi tù.
Nhưng Nam Chi trăm triệu lần không ngờ, cảnh sát đưa Tống Hà tới khoa tâm thần, sau đó phát hiện tinh thần của Tống Hà có vấn đề.
Nếu thật sự là bị bệnh tâm thần, tất cả những gì thẩm tra ra trước đó đều không còn giá trị.
Đại sư kia đã chết, trên tay ông ta cũng dính mạng người, có trẻ con chết trong tay ông ta, làm thành thứ đồ quỷ quái mê tín phong kiến, cũng không biết là bán cho ai.
Khách hàng gồm những ai chỉ có một mình Lý đại sư biết được.
Bây giờ chỉ có thể điều tra xem những tài khoản nào thường có giao dịch tiền bạc với Lý đại sư.
Không điều tra còn tốt, vừa điều tra, đã kéo rất nhiều người rơi xuống.
Có bộ phận đặc thù tìm đến cửa, nói tinh thần của Tống Hà không có vấn đề, Tống Hà nên là tội danh nào thì nên định tội danh đó.
Giáo dục mọi người một tiết về nhân quả báo ứng xong, Nam Chi lập tức đi gặp Tống Hà.
Có lẽ ràng buộc được giải trừ còn chưa lâu, Nam Chi vẫn có thể nghe thấy tiếng Tống Hà gọi ở bên tai.
Chờ thời gian trôi qua là ổn rồi.
Nam Chi đến nhà giam gặp Tống Hà, Tống Hà là đối tượng tình nghi, tất nhiên không thể về nhà, cũng không biết sẽ bị giam bao lâu, phải chờ tới khi chứng minh Tống Hà thật sự trong sạch, rũ bỏ hoài nghi mới có thể ra ngoài.
Nhưng ra ngoài rồi, sự nghiệp của Tống Hà cũng đã bị hủy hoại, trên cơ bản là không thể quay lại màn ảnh.
Trước kia còn có thể dựa vào tiểu quỷ mà có được phúc khí và cơ duyên, bây giờ đều phải trả lại, sự nghiệp đã không còn.
Tống Hà lo lắng đến mức gặm ngón tay mình chảy máu đầm đìa, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn, cho người ta cảm giác tinh thần của người này càng trở nên bất thường.
“Tiểu bảo tiểu bảo, con đến rồi, con giúp mommy được không?”
Đột nhiên, Tống Hà nhìn về một hướng, mở miệng nói chuyện với khoảng không, các cảnh sát nhìn nhau, cảm thấy tinh thần của Tống Hà nhất định là có vấn đề.
Nam Chi nói: “Mommy à, con thật sự không thể giúp mẹ nha, con không giúp được mẹ nha.”
Chuyện này không phải là Nam Chi có muốn giúp hay không, mà là Nam Chi căn bản không có cách nào, Lý đại sư đã chết, chết trong nhà Tống Hà.
Có thể làm sao bây giờ đây, loạn quá nha!
Nam Chi nhìn thấy vẻ mặt của Tống Hà rất tối, chính là có mây đen bao phủ trên đầu, thời thời khắc đi theo cô, sắp đổ cơn mưa.
Môn học đầu tiên của một pháp sư nhập môn chính là xem tướng, câu đầu tiên nói ra chính là ấn đường đã biến thành màu đen, ngay cả những người không tin, hoặc là tin, đều đã từng nghe qua câu ấn đường đã biến thành màu đen, có thể thấy được câu nói này phổ biến đến mức nào.
Cũng có thể là bởi vì có quá nhiều kẻ lừa đảo.
Tống Hà lúc này thật sự bị mây đen bao phủ, rất tối.
Vận khí của Tống Hà lúc này rất xui xẻo, Nam Chi còn muốn cách xa cô ra một chút, vận khí xấu như vậy sẽ lây lan.
Tống Hà bật khóc, ô ô ô, vừa khóc vừa cầu xin Nam Chi, nói: “Tiểu bảo, tiểu bảo, bây giờ chỉ có con mới có thể giúp được mẹ, con giúp mẹ một tay nha.”
“Bằng không mẹ thật sự sẽ phải ngồi tù, phải ngồi tù.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Mommy, thật sự ngồi tù cũng không đáng là gì, mẹ được quốc gia cải tạo, vận khí của quốc gia sẽ thay đổi vận xui trên người mẹ.”
Nam Chi thật sự cảm thấy, ngồi tù cũng không phải là lựa chọn tồi, hơn nữa còn có chuyên ngành để lựa chọn.
Có thể dẫm máy may, cũng có thể trồng trọt, nghe nói lúa của nhà tù được chăm sóc rất tốt, lúa trồng ra ăn cũng ngon.
Mommy có thể giữ được một cái mạng, được quốc gia cải tạo là một chuyện tốt.
Tống Hà:.......
Mày đang nói chuyện ma quỷ gì vậy.
Quỷ chính là quỷ, không hề có chút tình người, lời nói ra thật sự làm người ta không thể tiếp thu được.
Tống Hà khóc lóc phản bác, “Tiểu bảo, mommy không muốn ngồi tù.”
Nam Chi kinh ngạc, “Mẹ đã làm chuyện sai trái, còn không muốn sửa đổi sao, mommy à, làm sai phải sửa, đây là một cách tốt để sửa chữa sai lầm, chỉ cần mẹ sửa lại, sau này có thể sống tốt.”
Cô còn chưa chết đâu, đúng là may mắn nha!
Nếu cô ra khỏi đồn cảnh sát, có thể cô sẽ chết đấy.
Cô bị mây đen bao phủ như vậy, sẽ bị những linh hồn khác cắn xé, bị coi thành thế thân mà bị giết chết nha!
Nam Chi giảng giải những lời này cho Tống Hà nghe, Tống Hà nghe thấy bên ngoài nguy hiểm như vậy, rụt cổ lại, nhưng vẫn không muốn ở lại nơi này.
Tống Hà nói với Nam Chi: “Tiểu bảo, tiểu bảo, con sẽ bảo vệ mẹ đúng không, chờ mẹ ra ngoài rồi, con sẽ bảo vệ mẹ đúng không?”
Nam Chi:???
Nam Chi do dự nói: “Nhưng mà con đã không còn quan hệ gì với mẹ nha, chị gái pháp sư kia đã giúp con giải trừ ràng buộc với mẹ, cho nên, mommy à, chúng ta đã không còn quan hệ.”
“A, giải trừ……””
Tống Hà ôm đầu, không thể chấp nhận được mà thét lên chói tai, nước mắt nước mũi giàn giụa, “Mẹ không tin, không còn liên quan, mẹ là mẹ của con, mẹ là mẹ của con nha.”
Nam Chi nói: “Đúng vậy, hơn nữa, là mẹ giết con, con vốn nên trả thù mẹ, nhưng mà, con không có làm nha.”
“Tiểu bảo, tiểu bảo, con không thể bỏ rơi mẹ, tiểu bảo…..”
Các cảnh sát nhìn Tống Hà lẩm nhẩm lầm nhầm, giống như thật sự đang nói chuyện với người khác, nhưng mà căn bản không có ai cả, chỉ có một mình cô ở bên trong.
Ánh mắt cô đăm đăm nhìn về một chỗ, nhưng nơi đó có gì đâu, cái gì cũng không có.
Đúng là điên rồi, nhìn thật sự giống một bệnh nhân tâm thần.
Nếu thật sự là một kẻ mất trí, sẽ rất khó tuyên án, nói như vậy, bệnh nhân tâm thần có giết người vẫn là không phạm pháp.
Cũng không loại trừ khả năng có một số phạm nhân giả vờ bị bệnh tâm thần.
Tống Hà bị nghi ngờ giam giữ người khác, hạn chế tự do của người khác, còn ngược đãi, tống tiền người ta.
Bảo mẫu cung cấp lời khai, nói Tống Hà thường xuyên không cho ông già bị liệt ăn cơm, nếu muốn ăn, phải đưa tiền, bằng không sẽ không cho ăn, làm ông già chịu đói.
Còn cố ý không cho bảo mẫu dọn sạch chất thải của ông già, chờ đến khi ông già tình nguyện đưa tiền mới xử lý.
Đối với chuyện này, Tống Hà lấy lý do thoái thác là vì muốn lấy lại tiền của mình, bản thân cũng bị Lý đại sư lừa.
Hỏi Tống Hà tại sao lại muốn làm giao dịch với Lý đại sư, Tống Hà lập tức ấp úng, nhưng bị ánh mắt giống như chim ưng thẩm vấn, chỉ có thể nói ra, bản thân muốn mua hung thủ giết người.
Muốn giết Diêu Thiên.
Hỏi tại sao lại muốn giết Diêu Thiên.
Là bởi vì biết cô nuôi tiểu quỷ.
Lại còn có thể nhìn thấy tiểu quỷ, là một cái pháp sư, sau này sẽ giết mình.
Cảnh sát:.......
Nhìn tình hình hiện tại, nữ minh tinh này ít nhiều có chút bệnh tâm thần, vẫn nên nhanh chóng trình báo, xin đi kiểm tra ở khoa tâm thần đi.
“Tiểu bảo, tiểu bảo, con đừng đi, con đừng rời xa mẹ, mẹ thật sự rất cần con.”
Nhìn thấy Nam Chi đi rồi, Tống Hà lập tức gào lên như quỷ khóc sói gào, bàn tay duỗi ra ngoài song sắt, như muốn nắm lấy thứ gì đó, hoảng loạn khóc lóc, chân tình thật lòng.
Cảnh sát gấp gáp muốn đưa cô tới khoa tâm thần.
Nam Chi nhìn thấy chính khí cao tận trời của đồn cảnh sát, theo lý thuyết hình dạng tiểu quỷ này của cô không thể vào được bên trong, nhưng lại có thể đi vào, đúng là ngoài dự đoán đấy.
Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, có thể thời thời khắc đi xem Tống Hà.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Tống Hà khẳng định sẽ phải ngồi tù.
Cũng nên ngồi tù.
Nhưng Nam Chi trăm triệu lần không ngờ, cảnh sát đưa Tống Hà tới khoa tâm thần, sau đó phát hiện tinh thần của Tống Hà có vấn đề.
Nếu thật sự là bị bệnh tâm thần, tất cả những gì thẩm tra ra trước đó đều không còn giá trị.
Đại sư kia đã chết, trên tay ông ta cũng dính mạng người, có trẻ con chết trong tay ông ta, làm thành thứ đồ quỷ quái mê tín phong kiến, cũng không biết là bán cho ai.
Khách hàng gồm những ai chỉ có một mình Lý đại sư biết được.
Bây giờ chỉ có thể điều tra xem những tài khoản nào thường có giao dịch tiền bạc với Lý đại sư.
Không điều tra còn tốt, vừa điều tra, đã kéo rất nhiều người rơi xuống.
Có bộ phận đặc thù tìm đến cửa, nói tinh thần của Tống Hà không có vấn đề, Tống Hà nên là tội danh nào thì nên định tội danh đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.