Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 852: Thiên Tài Huyền Học (18)
Ngận Thị Kiểu Tình
30/10/2024
Edit: Kim
Công ty quản lý cũng không ngờ Tống Hà có thể làm ra loại chuyện này.
Còn liên quan tới chuyện giết người.
Không thể giữ, nghệ sĩ như thế này ai muốn lấy thì lấy đi.
Còn liên lụy tới những nghệ sĩ khác của công ty, bị hoài nghi nuôi tiểu quỷ, quá oan uổng.
Tống Hà quả thực là vừa ngu vừa độc.
Sự nghiệp của Tống Hà đã không còn.
“Tiểu bảo, tiểu bảo, rốt cuộc là con đang ở đâu, con đến gặp mommy đi.”
“Tiểu bảo, tiểu bảo……” Tống Hà cắn ngón tay, trong miệng lẩm bẩm.
Cảnh sát nhìn thấy Tống Hà như vậy, cảm thấy cần đưa Tống Hà tới khoa thần kinh kiểm tra một chút, trạng thái tinh thần này nhìn có vẻ không được bình thường nha.
Giết chết chính con của mình làm tiểu quỷ, thật sự cảm thấy đứa trẻ biến thành bảo bối đi theo bên cạnh mình sao, đây là chuyện càn dở gì?
Ánh mắt cảnh sát nhìn Tống Hà đã không đúng rồi.
Nhưng Tống Hà căn bản không thèm để ý tới ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của cảnh sát, cũng không chú ý đến, vẫn không ngừng gọi Nam Chi.
Nam Chi chạy đi đâu sao, chạy đi tìm các hồn ma khác cùng nhau chơi đùa.
Những hồn ma này đều bị âm bài làm thành tiểu quỷ.
Tư duy của những đứa trẻ này không ổn định, người nào cũng nóng nảy thích sử dụng bạo lực, cũng vô cùng ỷ lại vào chủ nhân, nếu chủ nhân không làm bản thân hài lòng, còn sẽ làm tổn thương chủ nhân.
Bọn họ vốn là trẻ con chết non, oán khí vô cùng lớn, lại bị chủ nhân coi thành công cụ, chủ nhân có được may mắn, nhóm tiểu quỷ sẽ phải gánh chịu lệ khí, chịu đựng thống khổ của nhân quả.
Rất cần được chủ nhân trấn an, hơn nữa nhóm tiểu quỷ này còn vô cùng nhạy bén, chỉ cần cảm nhận được chủ nhân sợ hãi hay mất kiên nhẫn, sẽ lập tức làm ầm ĩ, tổn thương chủ nhân.
Có thể nói, nuôi loại đồ này, còn khó chịu hơn nuôi trẻ con nhiều.
Đặc biệt là một số đứa trẻ có nhu cầu cao lại càng khó, chủ nhân càng sốt ruột, nhưng so sánh với lợi ích, chút khuyết điểm này có thể chịu đựng được.
Nam Chi biết Lý đại sư đã làm ra rất nhiều tiểu quỷ, Nam Chi đã học không ít kiến thức của pháp sư, cũng xem như là một tiểu thuật sư mới nhập môn.
Nam Chi không hiểu, bản thân mình đã thoát khỏi khống chế, nhưng vẫn chưa thể rời khỏi thế giới này.
Nam Chi không hiểu liền lập tức hỏi hệ thống, hệ thống chỉ nói, nếu không thể rời khỏi thế giới, vậy nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.
Nam Chi hỏi: “Nhiệm vụ gì nữa, còn không phải đã đi đầu thai rồi sao, thoát khỏi khống chế còn chưa được sao?”
Hệ thống: “Vậy ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, ngươi muốn làm cái gì?”
Nam Chi lập tức nói, muốn những tiểu quỷ khác được giải thoát, đi đầu thai.
Hệ thống trầm mặc một chút, chí hướng tốt, vậy thì làm đi.
Cho nên Nam Chi tới tìm nhóm tiểu quỷ chơi, nhưng tình trạng của nhóm tiểu quỷ làm Nam Chi không ngờ tới, người nào cũng vô cùng hung ác, căn bản không nghe lời người khác nói.
Nhìn thấy mấy tiểu quỷ như vậy, Nam Chi không nói hai lời, nắm chặt tay đấm đám tiểu quỷ một trận, cho bọn họ biết mạnh yếu, mới có thể ngoan ngoãn nghe người khác nói.
Nam Chi đột nhiên hiểu ra, hóa ra, ta nỗ lực như thế, là vì có thể dễ dàng giảng đạo lý với người khác nha!
Vậy ta nhất định phải nỗ lực tu luyện, ngày nào cũng phải đi tiếp xúc với hạt giống hoa lan u minh, như vậy là có thể dễ dàng giảng đạo lý với người khác rồi.
Trong lòng nhóm tiểu quỷ kêu khổ, lúc trước gặp phải một nữ pháp sư, nữ pháp sư kia cũng vô cùng tàn bạo, không nói hai lời đã đánh người, đánh rất đau nha!
Nam Chi hỏi nhóm tiểu quỷ: “Các ngươi có muốn rời khỏi chủ nhân, đi đầu thai không?”
Có mấy tiểu quỷ tỏ vẻ hờ hững, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, giống như không nghe thấy lời Nam Chi nói.
Có rất nhiều tiểu quỷ hoài nghi, cảm thấy Nam Chi căn bản không thể làm được.
Còn có tiểu quỷ căn bản không muốn rời khỏi chủ nhân của mình, đối với tiểu quỷ mà nói, chủ nhân là tất cả đối với mình, chính là cả thế giới, vì chủ nhân mà làm việc, chính là mục tiêu của cuộc đời.
Nam Chi:???
Ta thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của các ngươi?
Nam Chi: “Chẳng lẽ các ngươi muốn làm chuyện xấu cả đời sao?”
Một đứa trẻ có vẻ lớn hơn một chút nói thẳng: “Cái gì gọi là chuyện xấu, ta không có làm chuyện xấu.”
Tâm hồn của trẻ con chính là ngây thơ trong sáng, không phân biệt được thiện ác, cũng không hiểu rõ việc mình làm, lại còn vì làm được việc cho chủ nhân, làm chủ nhân vui vẻ mà cảm thấy bản thân có giá trị.
Đây là lý do vì sao người được âm bài chọn đều là trẻ con.
Nhưng làm trẻ con, cũng cần được chủ nhân hay cha mẹ dành đủ sự quan tâm, đủ tình yêu cũng như đủ sự chú ý.
Nam Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là mình nên giải thích cho mấy đứa trẻ này một chút, cái gì là nghiệp lực, cái gì là nhân quả.
Các ngươi làm chuyện xấu, đi đường tắt, lấy việc tổn thương người khác làm mục tiêu, đều sẽ bị ghi lại, những ghi chép đó chính là nghiệp chướng.
Làm càng nhiều chuyện xấu, nghiệp lực trên người lại càng nhiều.
Nhưng mấy thứ này đối với tiểu quỷ mà nói, có vẻ thâm sâu khó hiểu, không thể lý giải được, chỉ muốn trở về bên cạnh chủ nhân.
Nhưng không dám đi.
Bắt nạt kẻ yếu đã khắc sâu vào trong bản năng của con người, cho dù những đứa trẻ này còn rất nhỏ đã bị biến thành tiểu quỷ, nhưng cũng biết, nếu đánh không lại, đối phương có thể sẽ giết chết chính mình.
Cho nên, chỉ có thể lắng nghe một cái tiểu quỷ không ngừng lải nhải mấy lời khó hiểu.
Nam Chi nói xong, nhưng nhìn lại những người này, không phải ngây ngốc thì cũng là chơi đồ chơi, còn có người bay lơ lửng chung quanh.
Nam Chi:........
Cô đơn như tuyết!
Nam Chi có chút hận sắt không thành thép, các ngươi sao có thể không đọc sách, sao có thể không học tập như vậy.
Là trẻ em, chúng ta nên học tập chăm chỉ.
Nam Chi đột nhiên hiểu ra, ở thế giới học cao trung, các giáo viên nhìn cô có cảm giác gì.
Một cái tiểu quỷ hỏi: “Chúng ta có thể trở về không?”
Tiểu quỷ dường như đã không thể kìm nén nội tâm bạo động và cáu kỉnh của mình, nếu không phải bản thân không thể đánh lại cái tiểu quỷ nói bô bô này, bọn họ đã xé nát cô rồi.
Nam Chi có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, các ngươi trở về đi, ngày mai ta lại đến tìm các ngươi.”
Nhóm tiểu quỷ:........
Ta đi, ngươi còn muốn tới nữa.
Ngươi có thể buông tha cho chúng ta được không?
Chúng ta chỉ muốn ở bên chủ nhân, không muốn nghe ngươi bô bô, ngươi muốn làm cái gì?
Muốn tách chúng ta ra khỏi chủ nhân sao?
Đôi mắt của một vài tiểu quỷ đã đỏ ngầu.
Muốn tách hắn ra khỏi chủ nhân, đều là người xấu, phải tiêu diệt.
Thích chủ nhân nhất, chủ nhân là tốt nhất, cho bọn họ quần áo, cho bọn họ ăn.
Nhưng mà, không đánh lại người này.
Hơn nữa, trên người cái tiểu quỷ lảm nhảm này có một vầng ánh sáng vàng, chỉ cần tới gần, đều sẽ bị công kích, làm tiểu quỷ bọn họ cảm thấy khó chịu.
Nam Chi nói với bọn họ: “Đi thôi, ở đúng chỗ này, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Suy nghĩ một chút lại bổ sung nói: “Ai cũng phải tới nha, bằng không ta sẽ đi tìm các ngươi.”
Mọi người:..........
Rốt cuộc là có cái thù oán gì, ngươi mới không chịu buông tha cho chúng ta như vậy.
Công ty quản lý cũng không ngờ Tống Hà có thể làm ra loại chuyện này.
Còn liên quan tới chuyện giết người.
Không thể giữ, nghệ sĩ như thế này ai muốn lấy thì lấy đi.
Còn liên lụy tới những nghệ sĩ khác của công ty, bị hoài nghi nuôi tiểu quỷ, quá oan uổng.
Tống Hà quả thực là vừa ngu vừa độc.
Sự nghiệp của Tống Hà đã không còn.
“Tiểu bảo, tiểu bảo, rốt cuộc là con đang ở đâu, con đến gặp mommy đi.”
“Tiểu bảo, tiểu bảo……” Tống Hà cắn ngón tay, trong miệng lẩm bẩm.
Cảnh sát nhìn thấy Tống Hà như vậy, cảm thấy cần đưa Tống Hà tới khoa thần kinh kiểm tra một chút, trạng thái tinh thần này nhìn có vẻ không được bình thường nha.
Giết chết chính con của mình làm tiểu quỷ, thật sự cảm thấy đứa trẻ biến thành bảo bối đi theo bên cạnh mình sao, đây là chuyện càn dở gì?
Ánh mắt cảnh sát nhìn Tống Hà đã không đúng rồi.
Nhưng Tống Hà căn bản không thèm để ý tới ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của cảnh sát, cũng không chú ý đến, vẫn không ngừng gọi Nam Chi.
Nam Chi chạy đi đâu sao, chạy đi tìm các hồn ma khác cùng nhau chơi đùa.
Những hồn ma này đều bị âm bài làm thành tiểu quỷ.
Tư duy của những đứa trẻ này không ổn định, người nào cũng nóng nảy thích sử dụng bạo lực, cũng vô cùng ỷ lại vào chủ nhân, nếu chủ nhân không làm bản thân hài lòng, còn sẽ làm tổn thương chủ nhân.
Bọn họ vốn là trẻ con chết non, oán khí vô cùng lớn, lại bị chủ nhân coi thành công cụ, chủ nhân có được may mắn, nhóm tiểu quỷ sẽ phải gánh chịu lệ khí, chịu đựng thống khổ của nhân quả.
Rất cần được chủ nhân trấn an, hơn nữa nhóm tiểu quỷ này còn vô cùng nhạy bén, chỉ cần cảm nhận được chủ nhân sợ hãi hay mất kiên nhẫn, sẽ lập tức làm ầm ĩ, tổn thương chủ nhân.
Có thể nói, nuôi loại đồ này, còn khó chịu hơn nuôi trẻ con nhiều.
Đặc biệt là một số đứa trẻ có nhu cầu cao lại càng khó, chủ nhân càng sốt ruột, nhưng so sánh với lợi ích, chút khuyết điểm này có thể chịu đựng được.
Nam Chi biết Lý đại sư đã làm ra rất nhiều tiểu quỷ, Nam Chi đã học không ít kiến thức của pháp sư, cũng xem như là một tiểu thuật sư mới nhập môn.
Nam Chi không hiểu, bản thân mình đã thoát khỏi khống chế, nhưng vẫn chưa thể rời khỏi thế giới này.
Nam Chi không hiểu liền lập tức hỏi hệ thống, hệ thống chỉ nói, nếu không thể rời khỏi thế giới, vậy nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.
Nam Chi hỏi: “Nhiệm vụ gì nữa, còn không phải đã đi đầu thai rồi sao, thoát khỏi khống chế còn chưa được sao?”
Hệ thống: “Vậy ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, ngươi muốn làm cái gì?”
Nam Chi lập tức nói, muốn những tiểu quỷ khác được giải thoát, đi đầu thai.
Hệ thống trầm mặc một chút, chí hướng tốt, vậy thì làm đi.
Cho nên Nam Chi tới tìm nhóm tiểu quỷ chơi, nhưng tình trạng của nhóm tiểu quỷ làm Nam Chi không ngờ tới, người nào cũng vô cùng hung ác, căn bản không nghe lời người khác nói.
Nhìn thấy mấy tiểu quỷ như vậy, Nam Chi không nói hai lời, nắm chặt tay đấm đám tiểu quỷ một trận, cho bọn họ biết mạnh yếu, mới có thể ngoan ngoãn nghe người khác nói.
Nam Chi đột nhiên hiểu ra, hóa ra, ta nỗ lực như thế, là vì có thể dễ dàng giảng đạo lý với người khác nha!
Vậy ta nhất định phải nỗ lực tu luyện, ngày nào cũng phải đi tiếp xúc với hạt giống hoa lan u minh, như vậy là có thể dễ dàng giảng đạo lý với người khác rồi.
Trong lòng nhóm tiểu quỷ kêu khổ, lúc trước gặp phải một nữ pháp sư, nữ pháp sư kia cũng vô cùng tàn bạo, không nói hai lời đã đánh người, đánh rất đau nha!
Nam Chi hỏi nhóm tiểu quỷ: “Các ngươi có muốn rời khỏi chủ nhân, đi đầu thai không?”
Có mấy tiểu quỷ tỏ vẻ hờ hững, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, giống như không nghe thấy lời Nam Chi nói.
Có rất nhiều tiểu quỷ hoài nghi, cảm thấy Nam Chi căn bản không thể làm được.
Còn có tiểu quỷ căn bản không muốn rời khỏi chủ nhân của mình, đối với tiểu quỷ mà nói, chủ nhân là tất cả đối với mình, chính là cả thế giới, vì chủ nhân mà làm việc, chính là mục tiêu của cuộc đời.
Nam Chi:???
Ta thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của các ngươi?
Nam Chi: “Chẳng lẽ các ngươi muốn làm chuyện xấu cả đời sao?”
Một đứa trẻ có vẻ lớn hơn một chút nói thẳng: “Cái gì gọi là chuyện xấu, ta không có làm chuyện xấu.”
Tâm hồn của trẻ con chính là ngây thơ trong sáng, không phân biệt được thiện ác, cũng không hiểu rõ việc mình làm, lại còn vì làm được việc cho chủ nhân, làm chủ nhân vui vẻ mà cảm thấy bản thân có giá trị.
Đây là lý do vì sao người được âm bài chọn đều là trẻ con.
Nhưng làm trẻ con, cũng cần được chủ nhân hay cha mẹ dành đủ sự quan tâm, đủ tình yêu cũng như đủ sự chú ý.
Nam Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là mình nên giải thích cho mấy đứa trẻ này một chút, cái gì là nghiệp lực, cái gì là nhân quả.
Các ngươi làm chuyện xấu, đi đường tắt, lấy việc tổn thương người khác làm mục tiêu, đều sẽ bị ghi lại, những ghi chép đó chính là nghiệp chướng.
Làm càng nhiều chuyện xấu, nghiệp lực trên người lại càng nhiều.
Nhưng mấy thứ này đối với tiểu quỷ mà nói, có vẻ thâm sâu khó hiểu, không thể lý giải được, chỉ muốn trở về bên cạnh chủ nhân.
Nhưng không dám đi.
Bắt nạt kẻ yếu đã khắc sâu vào trong bản năng của con người, cho dù những đứa trẻ này còn rất nhỏ đã bị biến thành tiểu quỷ, nhưng cũng biết, nếu đánh không lại, đối phương có thể sẽ giết chết chính mình.
Cho nên, chỉ có thể lắng nghe một cái tiểu quỷ không ngừng lải nhải mấy lời khó hiểu.
Nam Chi nói xong, nhưng nhìn lại những người này, không phải ngây ngốc thì cũng là chơi đồ chơi, còn có người bay lơ lửng chung quanh.
Nam Chi:........
Cô đơn như tuyết!
Nam Chi có chút hận sắt không thành thép, các ngươi sao có thể không đọc sách, sao có thể không học tập như vậy.
Là trẻ em, chúng ta nên học tập chăm chỉ.
Nam Chi đột nhiên hiểu ra, ở thế giới học cao trung, các giáo viên nhìn cô có cảm giác gì.
Một cái tiểu quỷ hỏi: “Chúng ta có thể trở về không?”
Tiểu quỷ dường như đã không thể kìm nén nội tâm bạo động và cáu kỉnh của mình, nếu không phải bản thân không thể đánh lại cái tiểu quỷ nói bô bô này, bọn họ đã xé nát cô rồi.
Nam Chi có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, các ngươi trở về đi, ngày mai ta lại đến tìm các ngươi.”
Nhóm tiểu quỷ:........
Ta đi, ngươi còn muốn tới nữa.
Ngươi có thể buông tha cho chúng ta được không?
Chúng ta chỉ muốn ở bên chủ nhân, không muốn nghe ngươi bô bô, ngươi muốn làm cái gì?
Muốn tách chúng ta ra khỏi chủ nhân sao?
Đôi mắt của một vài tiểu quỷ đã đỏ ngầu.
Muốn tách hắn ra khỏi chủ nhân, đều là người xấu, phải tiêu diệt.
Thích chủ nhân nhất, chủ nhân là tốt nhất, cho bọn họ quần áo, cho bọn họ ăn.
Nhưng mà, không đánh lại người này.
Hơn nữa, trên người cái tiểu quỷ lảm nhảm này có một vầng ánh sáng vàng, chỉ cần tới gần, đều sẽ bị công kích, làm tiểu quỷ bọn họ cảm thấy khó chịu.
Nam Chi nói với bọn họ: “Đi thôi, ở đúng chỗ này, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Suy nghĩ một chút lại bổ sung nói: “Ai cũng phải tới nha, bằng không ta sẽ đi tìm các ngươi.”
Mọi người:..........
Rốt cuộc là có cái thù oán gì, ngươi mới không chịu buông tha cho chúng ta như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.