Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 839: Thiên Tài Huyền Học (5)

Ngận Thị Kiểu Tình

11/10/2024

Edit: Kim

“Chị Trinh, người vừa rồi nuôi dưỡng vật âm, cô ta sẽ dùng thứ này tới hại chị.” Diêu Thiên quay đầu lại, nói với Lý Trinh.

Ánh mắt Lý Trinh mơ hồ, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể thốt nên lời!

Cô không nhịn được mà sờ lên trán Diêu Thiên, “Thiên Thiên, em không bị sốt nha, sao lại nói lời mê sảng như vậy, em nói cái gì?”

“Bây giờ đã là thời đại nào rồi, ai còn sử dụng thứ này.”

Tuy rằng đã được nghe từ những người trong giới nói có người làm như vậy, nhưng đối với Lý Trinh mà nói, là từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy.

Diêu Thiên có chút bất đắc dĩ nói: “Chờ xem, em thấy buổi tối hôm nay cô ta sẽ lại tới, chị tin em đi.”

“Được, được, chị tin em.” Lý Trinh có lệ nói, trở về phòng, nhìn thấy Diêu Thiên phát sóng trực tiếp, hỏi: “Em phát sóng trực tiếp cái gì vậy?”

“Đoán mệnh.” Diêu Thiên nói.

Lý Trinh:.........

Cô không nói nên lời, “Thiên Thiên, chúng ta đừng làm mấy chuyện mê tín phong kiến này.”

Diêu Thiên chỉ nói: “Cái gì mà mê tín phong kiến, đây là thứ tổ tiên truyền lại cho chúng ta, bát tự dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, là một loại mật mã, chị là loại người gì, có tính cách như thế nào, đều viết hết trong bát tự.”

“Chị là cái hạt giống gì, là dạng mệnh cách gì, khoai tây sẽ không thể mọc ra cao lương.”

Lý Trinh cười, “Chẳng lẽ không ai có thể thay đổi được sao, vận mệnh gì đó, chẳng lẽ không thể thay đổi?”

Diêu Thiên chỉ nói: “Đương nhiên có thể, mặc kệ là đi bao nhiêu con đường, đều là trăm sông đổ về một biển, kết quả đều giống nhau.”

Lý Trinh:........

Lý Trinh không nhịn được nói: “Chẳng lẽ có dạng vận mệnh đại phú đại quý gì đó, nằm yên không làm gì, là có thể thật sự đại phú đại quý?”

Diêu Thiên cười nói: “Một người có mệnh lớn, bản thân sao có thể lười biếng nằm yên bất động, vận khí tới có muốn ngăn cũng không được.”

Lý Trinh:........

Không thể nói lại.

Nhìn Diêu Thiên tiếp tục phát sóng trực tiếp, cô ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Em nói xem sao em lại làm loại công việc này, phòng phát sóng trực tiếp có khả năng đều bị điên hết rồi.

Tống Hà nổi giận đùng đùng về đến nhà, rút ra một con dao nhỏ, vẻ mặt dữ tợn kia, Nam Chi còn hoài nghi Tống Hà muốn đâm chết cô.

Trước mặt Nam Chi, vậy mà Tống Hà lại cắt qua ngón tay mình, hạt máu tức khắc nhỏ ra, Tống Hà phải dùng máu của mình để nuôi dưỡng Nam Chi, nhìn thấy Nam Chi còn đứng yên bất động, cô lập tức nói: “Còn không mau qua đây.”

Nam Chi do dự một chút, vẫn bay tới.

Tống Hà nhỏ máu lên người Nam Chi, Nam Chi tức khắc cảm nhận được sức mạnh trong người mình bành trướng, ngược lại, sắc mặt của Tống Hà càng lúc càng tái nhợt.

Ngón tay ngừng chảy máu, Tống Hà còn nhéo miệng vết thương, máu tươi lại tức khắc chảy ra, Nam Chi nhìn còn cảm thấy đau, thật là đáng sợ.



Đau đớn mà Nam Chi bị bùa phép tấn công trước đó, bây giờ đã hoàn toàn biến mất.

Tống Hà ngừng nuôi nấng, dùng sắc mặt nhợt nhạt nhìn thẳng vào Nam Chi nói: “Bây giờ hẳn là con đã rất mạnh rồi đi.”

Nam Chi:.......

Liền biết mọi món quà trên đời đều có cái giá của nó mà.

Hơn nữa ca ca đã nói, trên người dính càng nhiều máu, hung tính sẽ càng lớn.

Nam Chi gào lên một tiếng, ta rất hung dữ nha.

Nhưng mà, cô bảo ta đi đánh Diêu Thiên, ta đánh không lại, đừng có mơ.

Khuôn mặt tái nhợt của Tống Hà đỏ lên vì kích động, “Con có thể giết chết người bên cạnh Lý Trinh không?”

Nam Chi:..........

Lúc nào cô cũng chỉ nghĩ tới việc hại người như vậy là không đúng nha!

Nam Chi lắc đầu, ta không giết được.

Ánh mắt Tống Hà rất không cam lòng, “Mẹ đút cho con nhiều máu như vậy, con còn không giết được cô ta sao, mẹ thật sự quá thất vọng về con.”

Nam Chi rất muốn nói, mẹ, mẹ làm như vậy là sai, con cũng rất thất vọng về mẹ nha, mẹ có biết hay không!

Tống Hà như bị đẩy đến bờ vực thẳm, trở nên cố chấp, sợ người ta biết được chuyện cô nuôi dưỡng tiểu quỷ.

Sợ người khác biết, liền phải giết người.

Nam Chi cảm thấy người ta là muốn khuyên cô, tại sao cô không thể thả ta ra?

Hệ thống giải thích một câu: “Bảo Tống Hà từ bỏ ngươi, tất cả những gì cô ta có được đều phải trả lại, vốn dĩ là dựa vào nuôi quỷ mà có được đồ, còn phải trả về, đồ ăn đã tới trong miệng, bao nhiêu người có thể nhổ ra, trừ phi là đồ ăn quá khó ăn, quá ghê tởm.”

Nam Chi ồ một tiếng, đằng sau lại phức tạp như vậy, Tống Hà đã có được rất nhiều, cũng trả giá rất nhiều, căn bản không buông tay được.

Nam Chi cũng không khuyên Tống Hà, tùy Tống Hà muốn làm cái gì thì làm, ta chơi đồ chơi của ta.

Nam Chi không nhịn được mà hỏi hệ thống: “Vậy em bé ban đầu đã đi đâu?”

Bị đánh đến hồn phi phách tán, làm sao có thể tìm tới cô?

Hệ thống: “Còn một chút linh hồn, cũng không nhiều lắm.”

Nam Chi đột nhiên ý thức được một chuyện, “Ca ca, Tống Hà như vậy có được tính là giết người không?”

Hệ thống: “Tính.”

Hệ thống suy nghĩ một chút, nói: “Đứa nhỏ này bị phá khi thai đã được 8 tháng, lúc này đứa trẻ đã có linh hồn.”

“Có thể tính cũng có thể không, đứa trẻ chưa được sinh ra không được coi là một người.”

Đứa trẻ này cũng chưa cất tiếng khóc chào đời, thời điểm còn là bào thai, là có liên hệ với mẹ sâu nhất.



Đứa trẻ vô cùng ỷ lại vào cơ thể mẹ, cũng ỷ lại vào mẹ.

Nam Chi thở dài một tiếng, nhìn sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu của mẹ, không nói gì thêm.

Tùy cô muốn làm gì thì làm, dù sao thì ta cũng sẽ không nghe, không nghe, không nghe.

Tống Hà nghiến răng nghiến lợi nói với Nam Chi: “Bất luận con làm cái gì, mẹ cũng không muốn nhìn thấy người kia, con đi giết cô ta đi, bằng không đừng quay về đây nữa.”

Nam Chi lập tức nói: “Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?”

Còn có loại chuyện tốt này sao?

Ta cũng không cần cô.

Tống Hà vì chứng tỏ quyết tâm của mình, muốn đứa trẻ biết tính quan trọng của vấn đề, giọng nói vô cùng trịnh trọng: “Đúng vậy, chuyện này đối với mẹ vô cùng quan trọng, mẹ phải làm đại minh tinh, đại minh tinh nhà nhà đều biết, tiểu bảo, con có thể giúp mẹ không?”

Nam Chi:..........

Vậy cô nên nỗ lực nha, cô giết người là có thể làm đại minh tinh nhà nhà đều biết được sao?

Nếu để người khác biết cô giết người, cô liền thật sự là nhà nhà đều biết.

Nam Chi còn nhỏ, có đôi khi không thể hiểu được người lớn đang nghĩ cái gì?

Tại sao chuyện đơn giản như vậy mà cũng không biết?

Hơn nữa mùi hương trên người mẹ cũng thật thối nha.

Mẹ, mẹ đã bị dục vọng làm ô nhiễm rồi.

Nhưng ta sẽ không giúp kẻ làm điều ác, tiếp tay cho giặc.

(^-^)V Ta lại biết thêm hai thành ngữ, ta giỏi quá.

Ta đúng là một đứa trẻ thông minh.

Nam Chi không nghe Tống Hà lải nhải, Tống Hà nói sự nghiệp của mình khó khăn đến thế nào, nếu mẹ con chúng ta không có cuộc sống tốt đẹp, sau này sẽ không thể mua đồ chơi và đồ ăn vặt con.

Nhiều lý do như vậy cộng lại, cô gái kia phải chết.

Nam Chi nghe xong, hỏi một câu rất thực tế: “Nhưng ngay đến cửa con còn không thể vào được nha.”

Cô nói nhiều như vậy có ích lợi gì?!

Tống Hà nghẹn họng, trầm tư một lúc nói: “Vậy con chờ đi, cô ta không thể vĩnh viễn không ra khỏi cửa, chờ đến khi cô ta ra ngoài con liền ra tay.”

Nam Chi:......

Mẹ, ta muốn làm người lương thiện nha!

Hệ thống đột nhiên hỏi: “Chi Chi, ngươi có đau lòng không, nhìn thấy cảnh này, ngươi có buồn hay tức giận không?”

Ngươi có nhớ tới cha mẹ của mình không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook