Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 840: Thiên Tài Huyền Học (6)
Ngận Thị Kiểu Tình
12/10/2024
Edit: Kim
Đau lòng?
Nam Chi không hiểu, nói: “Tại sao phải đau lòng nha?” Có đau lòng cũng là em bé ban đầu đau lòng.
Hệ thống nói: “Cô ta là mẹ của ngươi, lại làm ra chuyện như vậy.”
Nam Chi không thèm để ý nói: “Cha mẹ cũng có thể là người xấu nha, cha mẹ cũng sẽ làm tổn thương ngươi.”
“Ca ca, không phải ta đã nói rồi sao, cha mẹ cũng là người thường, không cần đặt quá nhiều hy vọng vào cha mẹ nha?”
Hệ thống: “....... Ngươi nói đúng.”
Thế nhân đối với người thân, đối với tình thân, đối với cha mẹ, đối với con cái, có quá nhiều hy vọng, chờ đợi một thứ không thực tế, kết quả không chờ được thứ mình mong muốn, liền thất vọng thống khổ.
Đầu tiên cần phải thừa nhận, mình là một người, một người bình thường, một người có thất tình lục dục, cha mẹ cũng là con người giống như vậy.
Có khuyết điểm và ưu điểm!
Mỗi người đều có tính cách của riêng mình.
Hệ thống: “Ngươi không đau lòng là tốt.”
Nam Chi cười hì hì, “Ta không đau lòng, người làm chuyện xấu còn không đau lòng, tại sao ta phải đau lòng nha!”
Tống Hà đuổi Nam Chi ra khỏi nhà, hạ mệnh lệnh cho Nam Chi, trong vòng ba ngày, nhất định phải nhìn thấy người này chết.
Nam Chi: Hu…..
Cô chính là làm khó ta, ba ngày cho dù có tới sườn núi bắt heo còn khó mà làm được, càng đừng nói tới việc giết người.
Hơn nữa người ta còn có rất nhiều thủ đoạn diệt quỷ.
Ta biết, cô muốn ta chết.
Một linh hồn như Nam Chi lang thang khắp nơi, đi tới nhà Lý Trinh, nhưng không thể vào được cửa nhà Lý Trinh, trên cửa sổ đều dán những lá bùa vàng sáng ngời.
Nam Chi nhìn nhiều một chút còn cảm thấy đau mắt.
Nam Chi còn hy vọng chị gái kia có thể giải trừ ràng buộc giữa cô và Tống Hà đấy.
Diêu Thiên kéo rèm cửa ra, nhìn thấy tiểu quỷ trước cửa sổ, sắc mặt không thay đổi.
Nam Chi giống như một quả bóng cao su nhảy tới nhảy lui, hy vọng có thể khiến Diêu Thiên chú ý, nhưng Diêu Thiên không thèm để ý tới Nam Chi, chỉ lo làm việc của mình.
Nam Chi cảm thấy mất mát, rốt cuộc cô có nhìn thấy ta hay không, nhìn ta đi, chị gái!
Nam Chi không dám làm hại Lý Trinh, cũng không vào được trong phòng, cả ngày lẫn đêm đều lang thang bên ngoài, buổi tối còn tốt, ban ngày bị ánh mặt trời thiêu đốt, cả người đều không khỏe, vội vàng tìm bóng râm trốn tránh.
Bên tai còn cố tình nghe thấy tiếng Tống Hà lải nhải, có thể thành công không, có thành công chưa, bảo bối, con như vậy mommy rất thất vọng.
Giọng điệu của Tống Hà ngày càng nôn nóng, đến cuối cùng là nổi giận với Nam Chi, Nam Chi cũng nóng nảy, nói thẳng: “Mommy, mẹ lại thúc giục con, con không làm nữa, mẹ hung dữ với con, mẹ không yêu con, mommy, mẹ không yêu con.”
Tống Hà thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu, cái quỷ gì vậy!
Sao có thể nuôi ra một thứ quỷ quái như vậy được?
Nhưng bây giờ Tống Hà cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dựa vào thứ này đi giết người.
Trừ thứ này ra, Tống Hà còn nói với đại sư ban đầu dạy mình cách nuôi tiểu quỷ, muốn đại sư ra tay giết người.
Đại sư làm bộ tiên đạo ngạo cốt vuốt râu nói, ông ta là người ngoài, cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Có thể làm ra một thứ đồ như vậy từ xác trẻ con, sao có thể là người tốt được, đơn giản là cái giá đưa ra không đủ mà thôi.
Nhìn thấy đối phương đưa ra cái giá một ngàn vạn, Tống Hà đã sợ ngây người, cái quỷ gì vậy?
Ông muốn vơ vét hết nhà cửa của tôi sao, ông dựa vào cái gì nha?
Tôi sống vất vả như vậy, còn phải nuôi dưỡng một cái tiểu quỷ, kết quả ông lại muốn chiếm hết nhà cửa của tôi, dựa vào cái gì?
Đại sư kia chỉ nói: “Cô là muốn giết người, giết người phải gánh nhân quả trên lưng, đối với người ngoài khủng bố tới mức nào cô có biết không?”
Tống Hà không biết, cũng không muốn biết, chỉ biết lão gia hỏa này muốn cướp tiền của mình, tiền của cô nha!
Nhưng mà bị người ta biết được chuyện mình nuôi tiểu quỷ, tiền đồ của cô cũng không còn.
Tống Hà vô cùng rối rắm, hỏi: “Nếu cho ông tiền, ông thật sự có thể làm được sao?”
Đại sư bị nghi ngờ năng lực, hết sức khó chịu, nói thẳng: “Tôi không nhận đơn của cô nữa.”
Tống Hà lại phải khom lưng uốn gối mà xin lỗi một phen, trong lòng thầm mắng, cô hỏi: “Ông định làm thế nào?”
Đại sư nói: “Tôi sẽ khiến tiểu quỷ của cô mạnh hơn nữa, khẳng định có thể đánh bại cái công phu mèo cào kia, nhất định có thể giết chết cô ta.”
Tống Hà há miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới nói: “Đại sư, ông không ra tay sao?”
Con mẹ nó lấy một ngàn vạn, chỉ thế này, chỉ thế này, một ngàn vạn không đáng tiền như vậy sao?
Trong lòng Tống Hà bi phẫn như chó.
Vẻ mặt Tống Hà do dự nói: “Tôi biết đại sư rất mạnh, nhưng cái linh hồn kia thì có tác dụng gì, cho dù nó có mạnh lên cũng vô dụng, tôi cho nó ăn nhiều máu như vậy, nó vẫn vô dụng.”
Đại sư biết suy nghĩ trong lòng Tống Hà, lạnh nhạt nói: “Cô thật sự cho rằng chuyện này dễ dàng sao, tôi phải làm phép, đem thực lực dạy dỗ cái tiểu quỷ kia, tôi phải hao tổn tu vi, tôi chỉ thu của cô một ngàn vạn, còn tôi phải già đi tận mười tuổi.”
Tống Hà có chút sợ hãi mà nói: “Đa tạ đại sư, là tôi ngu muội.”
Trên mặt tỏ vẻ sợ hãi, trong lòng nghĩ thế nào thì không biết.
Tống Hà cũng là người có tâm nhãn, không muốn chuyển toàn bộ số tiền cho đại sư, mà chỉ đưa tiền cọc, người kia chết, cô lại trả, nếu không chết, cho dù tổn thất một ít tiền, cũng không phải quá nhiều.
Đại sư nói thẳng: “Nếu như vậy thì đừng đến tìm tôi, hoặc là đưa hết tiền, hoặc là cút.”
Tống Hà:......
Con mẹ nó!
Ông cũng thật là xảo quyệt!
Mở miệng ra là đòi một số tiền lớn như vậy.
Tống Hà rất rối rắm, thật sự phải trả một số tiền lớn như vậy, chắc chắn là luyến tiếc.
Tống Hà hỏi đi hỏi lại đại sư, thật sự có thể giết chết người kia sao?
Đại sư bị hỏi đến phiền, nói thẳng cút đi.
Tống Hà không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa tiền, cô vô cùng đau lòng, đồng thời trong lòng cũng có chút mờ mịt, dùng nhiều tiền như vậy để đi giết một người thật sự đáng sao?
Nhưng tưởng tượng đến việc đối phương đã biết bí mật của mình, Tống Hà như mắc nghẹn ở cổ họng, lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
Nếu cô gái kia tung tin đồn này ra, cô sẽ rất thảm.
Đại sư không hiểu lắm, “Cho dù có nuôi tiểu quỷ thì có làm sao?”
Người bình thường lại không nhìn thấy linh hồn, hơn nữa cũng không phải không có người nuôi thứ này.
Mọi người chỉ cảm thấy cô muốn nổi tiếng mà thôi.
Ai mà không muốn nổi tiếng chứ.
Tống Hà lắc đầu, có chút hoảng sợ mà nói: “Đại sư, ông không biết đâu, người kia có thể nhìn thấy tiểu bảo.”
Đại sự nhướng mày, “Thật sự có chút thực lực.”
Đại sư đặt người này ở trong lòng, có chút cảnh giác, nhưng không nhiều lắm.
Có thể nhìn thấy linh hồn, có lẽ là có mắt âm dương bẩm sinh mà thôi.
Nhìn thấy và bắt được cũng không giống nhau đâu.
Có vài người bẩm sinh có đôi mắt âm dương còn sợ hãi trước những gì mình nhìn thấy, hoảng loạn đến mức không thể chịu nổi một ngày, thậm chí còn có người trở thành bệnh nhân tâm thần.
Nếu có người giúp phong ấn đôi mắt âm dương còn tốt, nhưng ở thời đại này, mọi người đều không tin thứ này, chỉ trực tiếp đưa đến bệnh viện tâm thần.
Đại sư lại hỏi: “Cô có quen biết cô ta không, biết quê quán cô ta ở đâu không?”
Tống Hà liên tục lắc đầu, nói không biết, đột nhiên có một người nhìn thấy tiểu bảo, cô đã bị dọa sợ muốn chết, sao có thể đi tìm hiểu đối phương được.
Đau lòng?
Nam Chi không hiểu, nói: “Tại sao phải đau lòng nha?” Có đau lòng cũng là em bé ban đầu đau lòng.
Hệ thống nói: “Cô ta là mẹ của ngươi, lại làm ra chuyện như vậy.”
Nam Chi không thèm để ý nói: “Cha mẹ cũng có thể là người xấu nha, cha mẹ cũng sẽ làm tổn thương ngươi.”
“Ca ca, không phải ta đã nói rồi sao, cha mẹ cũng là người thường, không cần đặt quá nhiều hy vọng vào cha mẹ nha?”
Hệ thống: “....... Ngươi nói đúng.”
Thế nhân đối với người thân, đối với tình thân, đối với cha mẹ, đối với con cái, có quá nhiều hy vọng, chờ đợi một thứ không thực tế, kết quả không chờ được thứ mình mong muốn, liền thất vọng thống khổ.
Đầu tiên cần phải thừa nhận, mình là một người, một người bình thường, một người có thất tình lục dục, cha mẹ cũng là con người giống như vậy.
Có khuyết điểm và ưu điểm!
Mỗi người đều có tính cách của riêng mình.
Hệ thống: “Ngươi không đau lòng là tốt.”
Nam Chi cười hì hì, “Ta không đau lòng, người làm chuyện xấu còn không đau lòng, tại sao ta phải đau lòng nha!”
Tống Hà đuổi Nam Chi ra khỏi nhà, hạ mệnh lệnh cho Nam Chi, trong vòng ba ngày, nhất định phải nhìn thấy người này chết.
Nam Chi: Hu…..
Cô chính là làm khó ta, ba ngày cho dù có tới sườn núi bắt heo còn khó mà làm được, càng đừng nói tới việc giết người.
Hơn nữa người ta còn có rất nhiều thủ đoạn diệt quỷ.
Ta biết, cô muốn ta chết.
Một linh hồn như Nam Chi lang thang khắp nơi, đi tới nhà Lý Trinh, nhưng không thể vào được cửa nhà Lý Trinh, trên cửa sổ đều dán những lá bùa vàng sáng ngời.
Nam Chi nhìn nhiều một chút còn cảm thấy đau mắt.
Nam Chi còn hy vọng chị gái kia có thể giải trừ ràng buộc giữa cô và Tống Hà đấy.
Diêu Thiên kéo rèm cửa ra, nhìn thấy tiểu quỷ trước cửa sổ, sắc mặt không thay đổi.
Nam Chi giống như một quả bóng cao su nhảy tới nhảy lui, hy vọng có thể khiến Diêu Thiên chú ý, nhưng Diêu Thiên không thèm để ý tới Nam Chi, chỉ lo làm việc của mình.
Nam Chi cảm thấy mất mát, rốt cuộc cô có nhìn thấy ta hay không, nhìn ta đi, chị gái!
Nam Chi không dám làm hại Lý Trinh, cũng không vào được trong phòng, cả ngày lẫn đêm đều lang thang bên ngoài, buổi tối còn tốt, ban ngày bị ánh mặt trời thiêu đốt, cả người đều không khỏe, vội vàng tìm bóng râm trốn tránh.
Bên tai còn cố tình nghe thấy tiếng Tống Hà lải nhải, có thể thành công không, có thành công chưa, bảo bối, con như vậy mommy rất thất vọng.
Giọng điệu của Tống Hà ngày càng nôn nóng, đến cuối cùng là nổi giận với Nam Chi, Nam Chi cũng nóng nảy, nói thẳng: “Mommy, mẹ lại thúc giục con, con không làm nữa, mẹ hung dữ với con, mẹ không yêu con, mommy, mẹ không yêu con.”
Tống Hà thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu, cái quỷ gì vậy!
Sao có thể nuôi ra một thứ quỷ quái như vậy được?
Nhưng bây giờ Tống Hà cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dựa vào thứ này đi giết người.
Trừ thứ này ra, Tống Hà còn nói với đại sư ban đầu dạy mình cách nuôi tiểu quỷ, muốn đại sư ra tay giết người.
Đại sư làm bộ tiên đạo ngạo cốt vuốt râu nói, ông ta là người ngoài, cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Có thể làm ra một thứ đồ như vậy từ xác trẻ con, sao có thể là người tốt được, đơn giản là cái giá đưa ra không đủ mà thôi.
Nhìn thấy đối phương đưa ra cái giá một ngàn vạn, Tống Hà đã sợ ngây người, cái quỷ gì vậy?
Ông muốn vơ vét hết nhà cửa của tôi sao, ông dựa vào cái gì nha?
Tôi sống vất vả như vậy, còn phải nuôi dưỡng một cái tiểu quỷ, kết quả ông lại muốn chiếm hết nhà cửa của tôi, dựa vào cái gì?
Đại sư kia chỉ nói: “Cô là muốn giết người, giết người phải gánh nhân quả trên lưng, đối với người ngoài khủng bố tới mức nào cô có biết không?”
Tống Hà không biết, cũng không muốn biết, chỉ biết lão gia hỏa này muốn cướp tiền của mình, tiền của cô nha!
Nhưng mà bị người ta biết được chuyện mình nuôi tiểu quỷ, tiền đồ của cô cũng không còn.
Tống Hà vô cùng rối rắm, hỏi: “Nếu cho ông tiền, ông thật sự có thể làm được sao?”
Đại sư bị nghi ngờ năng lực, hết sức khó chịu, nói thẳng: “Tôi không nhận đơn của cô nữa.”
Tống Hà lại phải khom lưng uốn gối mà xin lỗi một phen, trong lòng thầm mắng, cô hỏi: “Ông định làm thế nào?”
Đại sư nói: “Tôi sẽ khiến tiểu quỷ của cô mạnh hơn nữa, khẳng định có thể đánh bại cái công phu mèo cào kia, nhất định có thể giết chết cô ta.”
Tống Hà há miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới nói: “Đại sư, ông không ra tay sao?”
Con mẹ nó lấy một ngàn vạn, chỉ thế này, chỉ thế này, một ngàn vạn không đáng tiền như vậy sao?
Trong lòng Tống Hà bi phẫn như chó.
Vẻ mặt Tống Hà do dự nói: “Tôi biết đại sư rất mạnh, nhưng cái linh hồn kia thì có tác dụng gì, cho dù nó có mạnh lên cũng vô dụng, tôi cho nó ăn nhiều máu như vậy, nó vẫn vô dụng.”
Đại sư biết suy nghĩ trong lòng Tống Hà, lạnh nhạt nói: “Cô thật sự cho rằng chuyện này dễ dàng sao, tôi phải làm phép, đem thực lực dạy dỗ cái tiểu quỷ kia, tôi phải hao tổn tu vi, tôi chỉ thu của cô một ngàn vạn, còn tôi phải già đi tận mười tuổi.”
Tống Hà có chút sợ hãi mà nói: “Đa tạ đại sư, là tôi ngu muội.”
Trên mặt tỏ vẻ sợ hãi, trong lòng nghĩ thế nào thì không biết.
Tống Hà cũng là người có tâm nhãn, không muốn chuyển toàn bộ số tiền cho đại sư, mà chỉ đưa tiền cọc, người kia chết, cô lại trả, nếu không chết, cho dù tổn thất một ít tiền, cũng không phải quá nhiều.
Đại sư nói thẳng: “Nếu như vậy thì đừng đến tìm tôi, hoặc là đưa hết tiền, hoặc là cút.”
Tống Hà:......
Con mẹ nó!
Ông cũng thật là xảo quyệt!
Mở miệng ra là đòi một số tiền lớn như vậy.
Tống Hà rất rối rắm, thật sự phải trả một số tiền lớn như vậy, chắc chắn là luyến tiếc.
Tống Hà hỏi đi hỏi lại đại sư, thật sự có thể giết chết người kia sao?
Đại sư bị hỏi đến phiền, nói thẳng cút đi.
Tống Hà không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa tiền, cô vô cùng đau lòng, đồng thời trong lòng cũng có chút mờ mịt, dùng nhiều tiền như vậy để đi giết một người thật sự đáng sao?
Nhưng tưởng tượng đến việc đối phương đã biết bí mật của mình, Tống Hà như mắc nghẹn ở cổ họng, lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
Nếu cô gái kia tung tin đồn này ra, cô sẽ rất thảm.
Đại sư không hiểu lắm, “Cho dù có nuôi tiểu quỷ thì có làm sao?”
Người bình thường lại không nhìn thấy linh hồn, hơn nữa cũng không phải không có người nuôi thứ này.
Mọi người chỉ cảm thấy cô muốn nổi tiếng mà thôi.
Ai mà không muốn nổi tiếng chứ.
Tống Hà lắc đầu, có chút hoảng sợ mà nói: “Đại sư, ông không biết đâu, người kia có thể nhìn thấy tiểu bảo.”
Đại sự nhướng mày, “Thật sự có chút thực lực.”
Đại sư đặt người này ở trong lòng, có chút cảnh giác, nhưng không nhiều lắm.
Có thể nhìn thấy linh hồn, có lẽ là có mắt âm dương bẩm sinh mà thôi.
Nhìn thấy và bắt được cũng không giống nhau đâu.
Có vài người bẩm sinh có đôi mắt âm dương còn sợ hãi trước những gì mình nhìn thấy, hoảng loạn đến mức không thể chịu nổi một ngày, thậm chí còn có người trở thành bệnh nhân tâm thần.
Nếu có người giúp phong ấn đôi mắt âm dương còn tốt, nhưng ở thời đại này, mọi người đều không tin thứ này, chỉ trực tiếp đưa đến bệnh viện tâm thần.
Đại sư lại hỏi: “Cô có quen biết cô ta không, biết quê quán cô ta ở đâu không?”
Tống Hà liên tục lắc đầu, nói không biết, đột nhiên có một người nhìn thấy tiểu bảo, cô đã bị dọa sợ muốn chết, sao có thể đi tìm hiểu đối phương được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.