Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 860: Võ Lâm Chí Tôn (1)
Ngận Thị Kiểu Tình
08/11/2024
Edit: Kim
“Giết hắn, ngươi sẽ có một cái bánh bao, hai người các ngươi, chỉ có thể có một người sống sót, chỉ có một người được ăn.”
Bên tai Nam Chi vang lên một giọng nói lạnh lùng, giống như một con rắn độc đang nhè nhẹ thè lưỡi ra, hờ hững vô tình.
Nam Chi mở to mắt, nhìn thấy đối diện mình là một đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi, rách rưới bẩn thỉu, lực chú ý của Nam Chi đặt trên tóc hắn, bởi vì đó là tóc dài.
Lại là một thế giới cổ đại sao?
Nam Chi không thích thế giới cổ đại, hơn nữa gấu bông nhỏ cũng không thể tới đây.
Cậu bé bẩn thỉu cầm một thanh chủy thủ trong tay, toàn thân đang run rẩy, đôi tay càng thêm run rẩy, vành mắt đỏ bừng, vẻ mặt giằng co, sợ hãi.
Mũi đao hướng về phía Nam Chi, Nam Chi lập tức hiểu ra, có thể cậu bé này đang muốn giết mình.
Để một đứa trẻ như vậy đi giết người, đây là chuyện gì nha?
Lại cúi đầu, nhìn thấy trong tay mình vậy mà lại đang cầm một cây đao, mũi đao hướng về phía cậu bé, giữa bọn họ có một cái bát, trong bát có một chiếc bánh bao trắng mềm như đang phát sáng, đặc biệt bắt mắt.
Bụng Nam Chi đột nhiên réo lên, cơn đói khát dâng lên trong lòng, đói quá, đói quá nha, ta muốn ăn bánh bao.
Nam Chi nuốt nước miếng, trong lòng cảm thấy vô cùng khao khát.
Cảm giác đói bụng thật là khó chịu nha!
Hơn nữa chung quanh không chỉ có Nam Chi và cậu bé trước mặt, còn có rất nhiều đứa trẻ khác, đều là những đứa trẻ còn chưa lớn, cũng đối diện với nhau như vậy, chĩa vũ khí vào nhau, nhìn đối phương.
Là trẻ con, nhưng ánh mắt lại sợ hãi và hung ác như vậy.
Khát vọng đối với đồ ăn, lại vì phải giết người mà mê mang và bất lực, có lẽ ở trong lòng những đứa trẻ này, không hiểu tại sao lại phải giết chết đối phương.
Tại sao phải giết chết đối phương rồi mới có thể ăn bánh bao.
Nam Chi nhìn cậu bé đang chật vật sợ hãi đối diện, thử hỏi: “Hay là, chúng ta chia ra đi, mỗi người một nửa.”
Vì một cái bánh bao, mà nhất định phải giết đối phương sao?
Cậu bé ngẩn người, vành mắt lại càng đỏ, hắn biết, đây là chuyện không thể nào.
“Còn thất thần làm cái gì, giết chết đối phương đi.” Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, người đang ẩn nấp trong bóng tối hơi lộ ra, nhưng vẫn là một bóng người màu đen như cũ.
“Không ra tay, đều phải chết.”
Nam Chi:……
Nghe như là có bệnh nặng, chắc chắn là có bệnh nặng!
Người có thể nghĩ ra cái phương pháp này, nhất định là có bệnh.
Giọng nói lạnh lùng vừa thốt ra, bọn nhỏ vốn đang do dự, có người bắt đầu chủ động tấn công đối phương, sợ hãi, tức giận lại bất lực mà tấn công đối phương, lao nhanh như những quả bóng, dùng dao nhỏ lưu lại một vài vết thương trên người đối phương.
Những đứa trẻ bị áp chế cảm nhận được tính mạng bị đe dọa, cũng vừa hét vừa khóc, không chút lưu tình mà phản kích, tạo thành vết thương trên người đối phương, hơn nữa, còn tấn công ở những nơi yếu ớt như cổ và mắt.
Trong lúc nhất thời, trong hang động tràn ngập tiếng kêu rên, mùi máu tươi ngập ngụa, dường như trong lúc chiến đấu đã kích thích ra hung tính và ác tính của những đứa trẻ, trước đó đã được huấn luyện săn thú trong rừng, giết chết, bắt giữ con mồi.
Giống như, người đối diện cũng là những dã thú đó, không có bất luận khác biệt nào.
Nam Chi tránh đòn tấn công của cậu bé, điều khiến Nam Chi kinh ngạc đó là, thân thể này vậy mà lại uyển chuyển nhẹ nhàng đến không ngờ, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, đứa trẻ đối diện lại đang lao lại đây.
Cậu bé kia cắn răng, vành mắt đỏ hồng, giơ dao nhỏ đâm tới, “Đào Hoa, ngươi trốn cái gì, cho dù ngươi có trốn, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết ngươi, giết chết ngươi.”
Vẻ mặt của hắn có chút điên cuồng, như dã thú bị bức tới mức cực hạn mà ra sức giãy giụa, Nam Chi không muốn giết người, ngay cả tình huống còn chưa biết rõ ràng, càng sẽ không đi giết người lần đầu tiên gặp, còn là một đứa trẻ.
Trẻ con nên cùng nhau chơi đùa, cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau ăn ngon.
Sao có thể cùng nhau giết người được, đây là không đúng.
Nam Chi không muốn ra tay với hắn, liền chạy tới chạy lui, lợi dụng tình hình hỗn loạn mà tránh đi đòn tấn công của cậu bé.
Nam Chi vừa chạy, vừa hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, đây là đang làm cái gì nha?”
Hệ thống: “Như ngươi thấy đấy, chính là tàn sát lẫn nhau.”
Nam Chi: “??? Có nghĩa là gì?”
Hệ thống: “Tuyển chọn một sát thủ đủ tư cách, một sát thủ giết người như giết gà vịt, làm bọn họ mất đi tính người, sự sợ hãi đối với cái chết của đồng loại, chỉ cần đột phá ải này, giết người sẽ không phải chuyện khó.”
Nam Chi:???
Ta nghe không hiểu, nhưng đã bị sốc rồi!
Còn có chuyện như vậy!
Nam Chi nhìn thấy bóng dáng của kẻ ẩn mình, đều là vì người này làm cho những đứa trẻ phải tàn sát lẫn nhau, không được, có phải chỉ cần đánh bại người này, mọi người sẽ không cần phải làm như thế nữa.
Bắt giặc phải bắt vua trước, cái này Nam Chi biết!
“Thình thịch….”
Nam Chi chạy tới, sau đó, Nam Chi bay lên, bị đánh ngược lại đập vào vách đá, xương cốt toàn thân đau như bị đánh gãy thành từng mảnh, toàn thân không khỏe, trong miệng xộc lên mùi máu tươi, phun ra một ngụm máu.
Hai mắt Nam Chi nổi đầy sao, thân thể này, còn yếu hơn cả tưởng tượng.
“Có chút thú vị, là ai cho ngươi dũng khí đi tấn công ta, đúng là lớn gan, nhưng thật sự quá yếu.” Hình dáng âm u thở dài, thậm chí còn mang theo một tia tán thưởng, ngay sau đó còn nói thêm, “Đầu óc ngu xuẩn.”
Dưới tình huống bản thân yếu như vậy, còn đi tấn công người mạnh hơn mình, chính là tìm tới cái chết.
Huấn luyện sát thủ là đào tạo con người ta thành chó điên cắn mục tiêu mãi không buông, nhưng mà, sát thủ không có đầu óc sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể trộm, có thể cướp, có thể đánh lén, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà, đối cứng, chỉ biết đối cứng là kẻ vô dụng nhất.
Cậu bé cầm chủy thủ đứng trước mặt Nam Chi, Nam Chi đỡ vào vách đá đứng lên, chịu đựng cơn đau đớn từ phổi truyền đến, lại chạy, trong lúc cậu bé còn đang giãy giụa, người trước mặt đã không còn thấy bóng dáng.
Cậu bé cắn răng, tìm kiếm đối thủ của mình khắp nơi, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt dần trở nên sợ hãi, bởi vì giờ phút này đã có rất nhiều người ngã xuống, không còn hơi thở.
Người chết đi, chính là kẻ thất bại, chỉ có tác dụng duy nhất là trở thành đồ ăn của dã thú.
Dã thú đã dính máu người trở nên vô cùng cuồng bạo, hung ác dị thường.
Bây giờ, ngay đến cả đối thủ hắn còn không thể tìm thấy, hắn không thể tìm thấy đối thủ của mình, không thấy Đào Hoa.
“Ha ha ha, ha ha, ta thắng.” Có một đứa trẻ trên mặt dính đầy máu tươi phát ra tiếng cười ha ha, cũng không biết có phải bởi vì đã chịu kích thích quá lớn hay không.
Hoặc là, thật sự xem đây là một trò chơi, còn chưa kịp tự hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ biết, mình không chết, cũng sẽ không đói bụng.
Nhưng có một số đứa trẻ lại khóc oa oa, chủy thủ trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng leng keng.
“Giết hắn, ngươi sẽ có một cái bánh bao, hai người các ngươi, chỉ có thể có một người sống sót, chỉ có một người được ăn.”
Bên tai Nam Chi vang lên một giọng nói lạnh lùng, giống như một con rắn độc đang nhè nhẹ thè lưỡi ra, hờ hững vô tình.
Nam Chi mở to mắt, nhìn thấy đối diện mình là một đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi, rách rưới bẩn thỉu, lực chú ý của Nam Chi đặt trên tóc hắn, bởi vì đó là tóc dài.
Lại là một thế giới cổ đại sao?
Nam Chi không thích thế giới cổ đại, hơn nữa gấu bông nhỏ cũng không thể tới đây.
Cậu bé bẩn thỉu cầm một thanh chủy thủ trong tay, toàn thân đang run rẩy, đôi tay càng thêm run rẩy, vành mắt đỏ bừng, vẻ mặt giằng co, sợ hãi.
Mũi đao hướng về phía Nam Chi, Nam Chi lập tức hiểu ra, có thể cậu bé này đang muốn giết mình.
Để một đứa trẻ như vậy đi giết người, đây là chuyện gì nha?
Lại cúi đầu, nhìn thấy trong tay mình vậy mà lại đang cầm một cây đao, mũi đao hướng về phía cậu bé, giữa bọn họ có một cái bát, trong bát có một chiếc bánh bao trắng mềm như đang phát sáng, đặc biệt bắt mắt.
Bụng Nam Chi đột nhiên réo lên, cơn đói khát dâng lên trong lòng, đói quá, đói quá nha, ta muốn ăn bánh bao.
Nam Chi nuốt nước miếng, trong lòng cảm thấy vô cùng khao khát.
Cảm giác đói bụng thật là khó chịu nha!
Hơn nữa chung quanh không chỉ có Nam Chi và cậu bé trước mặt, còn có rất nhiều đứa trẻ khác, đều là những đứa trẻ còn chưa lớn, cũng đối diện với nhau như vậy, chĩa vũ khí vào nhau, nhìn đối phương.
Là trẻ con, nhưng ánh mắt lại sợ hãi và hung ác như vậy.
Khát vọng đối với đồ ăn, lại vì phải giết người mà mê mang và bất lực, có lẽ ở trong lòng những đứa trẻ này, không hiểu tại sao lại phải giết chết đối phương.
Tại sao phải giết chết đối phương rồi mới có thể ăn bánh bao.
Nam Chi nhìn cậu bé đang chật vật sợ hãi đối diện, thử hỏi: “Hay là, chúng ta chia ra đi, mỗi người một nửa.”
Vì một cái bánh bao, mà nhất định phải giết đối phương sao?
Cậu bé ngẩn người, vành mắt lại càng đỏ, hắn biết, đây là chuyện không thể nào.
“Còn thất thần làm cái gì, giết chết đối phương đi.” Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, người đang ẩn nấp trong bóng tối hơi lộ ra, nhưng vẫn là một bóng người màu đen như cũ.
“Không ra tay, đều phải chết.”
Nam Chi:……
Nghe như là có bệnh nặng, chắc chắn là có bệnh nặng!
Người có thể nghĩ ra cái phương pháp này, nhất định là có bệnh.
Giọng nói lạnh lùng vừa thốt ra, bọn nhỏ vốn đang do dự, có người bắt đầu chủ động tấn công đối phương, sợ hãi, tức giận lại bất lực mà tấn công đối phương, lao nhanh như những quả bóng, dùng dao nhỏ lưu lại một vài vết thương trên người đối phương.
Những đứa trẻ bị áp chế cảm nhận được tính mạng bị đe dọa, cũng vừa hét vừa khóc, không chút lưu tình mà phản kích, tạo thành vết thương trên người đối phương, hơn nữa, còn tấn công ở những nơi yếu ớt như cổ và mắt.
Trong lúc nhất thời, trong hang động tràn ngập tiếng kêu rên, mùi máu tươi ngập ngụa, dường như trong lúc chiến đấu đã kích thích ra hung tính và ác tính của những đứa trẻ, trước đó đã được huấn luyện săn thú trong rừng, giết chết, bắt giữ con mồi.
Giống như, người đối diện cũng là những dã thú đó, không có bất luận khác biệt nào.
Nam Chi tránh đòn tấn công của cậu bé, điều khiến Nam Chi kinh ngạc đó là, thân thể này vậy mà lại uyển chuyển nhẹ nhàng đến không ngờ, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, đứa trẻ đối diện lại đang lao lại đây.
Cậu bé kia cắn răng, vành mắt đỏ hồng, giơ dao nhỏ đâm tới, “Đào Hoa, ngươi trốn cái gì, cho dù ngươi có trốn, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết ngươi, giết chết ngươi.”
Vẻ mặt của hắn có chút điên cuồng, như dã thú bị bức tới mức cực hạn mà ra sức giãy giụa, Nam Chi không muốn giết người, ngay cả tình huống còn chưa biết rõ ràng, càng sẽ không đi giết người lần đầu tiên gặp, còn là một đứa trẻ.
Trẻ con nên cùng nhau chơi đùa, cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau ăn ngon.
Sao có thể cùng nhau giết người được, đây là không đúng.
Nam Chi không muốn ra tay với hắn, liền chạy tới chạy lui, lợi dụng tình hình hỗn loạn mà tránh đi đòn tấn công của cậu bé.
Nam Chi vừa chạy, vừa hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, đây là đang làm cái gì nha?”
Hệ thống: “Như ngươi thấy đấy, chính là tàn sát lẫn nhau.”
Nam Chi: “??? Có nghĩa là gì?”
Hệ thống: “Tuyển chọn một sát thủ đủ tư cách, một sát thủ giết người như giết gà vịt, làm bọn họ mất đi tính người, sự sợ hãi đối với cái chết của đồng loại, chỉ cần đột phá ải này, giết người sẽ không phải chuyện khó.”
Nam Chi:???
Ta nghe không hiểu, nhưng đã bị sốc rồi!
Còn có chuyện như vậy!
Nam Chi nhìn thấy bóng dáng của kẻ ẩn mình, đều là vì người này làm cho những đứa trẻ phải tàn sát lẫn nhau, không được, có phải chỉ cần đánh bại người này, mọi người sẽ không cần phải làm như thế nữa.
Bắt giặc phải bắt vua trước, cái này Nam Chi biết!
“Thình thịch….”
Nam Chi chạy tới, sau đó, Nam Chi bay lên, bị đánh ngược lại đập vào vách đá, xương cốt toàn thân đau như bị đánh gãy thành từng mảnh, toàn thân không khỏe, trong miệng xộc lên mùi máu tươi, phun ra một ngụm máu.
Hai mắt Nam Chi nổi đầy sao, thân thể này, còn yếu hơn cả tưởng tượng.
“Có chút thú vị, là ai cho ngươi dũng khí đi tấn công ta, đúng là lớn gan, nhưng thật sự quá yếu.” Hình dáng âm u thở dài, thậm chí còn mang theo một tia tán thưởng, ngay sau đó còn nói thêm, “Đầu óc ngu xuẩn.”
Dưới tình huống bản thân yếu như vậy, còn đi tấn công người mạnh hơn mình, chính là tìm tới cái chết.
Huấn luyện sát thủ là đào tạo con người ta thành chó điên cắn mục tiêu mãi không buông, nhưng mà, sát thủ không có đầu óc sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể trộm, có thể cướp, có thể đánh lén, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà, đối cứng, chỉ biết đối cứng là kẻ vô dụng nhất.
Cậu bé cầm chủy thủ đứng trước mặt Nam Chi, Nam Chi đỡ vào vách đá đứng lên, chịu đựng cơn đau đớn từ phổi truyền đến, lại chạy, trong lúc cậu bé còn đang giãy giụa, người trước mặt đã không còn thấy bóng dáng.
Cậu bé cắn răng, tìm kiếm đối thủ của mình khắp nơi, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt dần trở nên sợ hãi, bởi vì giờ phút này đã có rất nhiều người ngã xuống, không còn hơi thở.
Người chết đi, chính là kẻ thất bại, chỉ có tác dụng duy nhất là trở thành đồ ăn của dã thú.
Dã thú đã dính máu người trở nên vô cùng cuồng bạo, hung ác dị thường.
Bây giờ, ngay đến cả đối thủ hắn còn không thể tìm thấy, hắn không thể tìm thấy đối thủ của mình, không thấy Đào Hoa.
“Ha ha ha, ha ha, ta thắng.” Có một đứa trẻ trên mặt dính đầy máu tươi phát ra tiếng cười ha ha, cũng không biết có phải bởi vì đã chịu kích thích quá lớn hay không.
Hoặc là, thật sự xem đây là một trò chơi, còn chưa kịp tự hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ biết, mình không chết, cũng sẽ không đói bụng.
Nhưng có một số đứa trẻ lại khóc oa oa, chủy thủ trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng leng keng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.