Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 861: Võ Lâm Chí Tôn (2)
Ngận Thị Kiểu Tình
12/11/2024
Edit: Kim
Nghe thấy tiếng khóc, một vài đứa trẻ đang vui vẻ dường như ý thức được điều gì, biểu cảm trên mặt dần đông cứng lại, đọng thành một cái biểu cảm không thể hình dung.
Nhìn những thi thể không còn sự sống trên mặt đất, mùi máu tanh tràn ngập khoang mũi, trong lòng dần dần có thứ gì đó sụp đổ.
Trống rỗng, trong phút chốc trở nên vô cùng trống rỗng.
“Được rồi, dừng lại.” Bóng người trong bóng tối phát ra tiếng nói, “Người sống sót có thể tới kia lấy bánh bao.”
Bọn nhỏ không nói hai lời vồ lấy đồ ăn của mình bắt đầu ngấu nghiến, vừa ăn vừa khóc thút thít, có lẽ là khóc thút thít cho chính vận mệnh của mình, có lẽ là khóc thút thít cho bạn bè đã chết đi.
Trước kia, mọi người có thể xem như là giúp đỡ lẫn nhau, dưới cuộc huấn luyện sinh tồn tàn khốc nơi rừng núi, tạo thành một đội sưởi ấm cho nhau.
Nhưng mà bây giờ thì sao?
Bọn họ giết chết bạn của mình, người bạn tốt nhất, những đứa trẻ bọn họ cùng nhau huấn luyện, hỗ trợ lẫn nhau, cổ vũ nhau cùng sống sót.
Nhưng mà hôm nay, lại chết trong tay mình, thanh chủy thủ này là vũ khí duy nhất trong tay bọn họ, ngay cả ngủ cũng nắm chặt không dám buông tay.
Có người bởi vì không tìm thấy vũ khí của mình, tỉnh lại không ngừng khóc thút thít, sau đó tay không tấc sắt mà chết dưới móng vuốt của thú dữ.
Từ đó về sau, tất cả những đứa trẻ, cho dù là những đứa trẻ còn chưa lớn, cũng biết, chủy thủ là món đồ có thể giúp mình sống sót, chỉ có chủy thủ mới là thứ quan trọng nhất.
Trước kia chủy thủ có rất nhiều tác dụng, nhưng bây giờ phải nhuốm máu tươi người bạn của mình, đột nhiên, đột nhiên, trở nên vô cùng nặng nề, nặng đến mức không thể đứng thẳng được.
Bánh bao nghẹn đến mức làm người ta không thể thở nổi, chỉ có một người, không dám đụng vào bánh bao, đó chính là đối thủ của Nam Chi.
Cậu bé sợ hãi tìm kiếm đối thủ, nhưng chính là tìm không thấy, Đào Hoa đã đi đâu rồi.
Bóng đen nói: “Số 15, ngươi cũng ăn đi.”
Số 15 bị gọi đúng là cậu bé, hắn sợ hãi, lắp bắp bất an nói: “Nhưng mà, không tìm thấy Đào Hoa.”
“Đào Hoa là ai?” Trong giọng nói của bóng đen mang theo nghi hoặc cùng tàn nhẫn, như rất tò mò Đào Hoa là ai.
Cậu bé số 15 im lặng như ve sầu mùa đông, “Số 9, số 9 mất tích rồi.”
Bóng người nói: “Ta sẽ xử lý số 9.”
Lúc này cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại là bất đắc dĩ và thống khổ, có lẽ lúc này đây, Đào Hoa không chết trong tay hắn, nhưng tiếp theo cũng không biết được.
Hơn nữa, nếu lão Xà bắt được nàng, sẽ giết nàng.
Ít nhất, Đào Hoa không phải chết trong tay hắn.
Đào Hoa là bằng hữu tốt nhất của hắn, bọn họ cỗ vũ nhau, buổi tối còn tựa lưng vào nhau mà ngủ, bọn họ là người đối phương tín nhiệm nhất.
Nhưng mà, hôm nay, lão Xà lại đột nhiên phân bố như vậy, khiến bọn họ phải giết chết đối phương.
Giết chết bằng hữu mà mình tin cậy nhất, nếu không ra tay, người chết sẽ là chính mình.
Số 15 hung ác cắn xé bánh bao, âm thanh khụt khịt bên tai nhỏ dần, cuối cùng trở nên yên tĩnh, cũng chỉ còn âm thanh tanh tách của những ngọn đuốc cắm trên tường.
Mỗi đứa trẻ đều cách xa khỏi những đứa trẻ khác, không còn tụm năm tụm ba giống như trước kia, bọn họ cách nhau một khoảng cách, nhìn vào nhau, thử thách nhau, ánh mắt hoảng loạn lại mang theo một cổ âm ngoan cảnh giác mà chính bản thân cũng không biết.
Giờ khắc này, ở trong cái sơn động này, tất cả mọi người đều là kẻ địch, bọn họ sẽ xông tới giết chết chính mình.
“Ta nhìn thấy ngươi rồi, ra đây đi.” Nghe như tiếng lưỡi rắn rung lên nhè nhẹ.
Ta mới không ra đâu, ngươi là người xấu, một chữ cũng không thể tin được.
Nam Chi ẩn mình tại một đường hầm trong mê cung, bò vào trong giữa đường hầm nhỏ hẹp, cũng may thân hình Nam Chi gầy gò, có thể nhét bản thân vào.
Cô còn không dám thở mạnh, bây giờ nghe thấy giọng nói của người xấu, càng ngừng hô hấp lại, lá cây hoa lan u minh trên đầu trong suốt, nho nhỏ, đang đung đưa.
“Lộc cộc……” Tiếng bước chân quanh quẩn trong sơn động, tiếng vang như vậy gây cho người ta áp lực rất lớn, thậm chí Nam Chi còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, cùng lúc đó, bức tường cách vách dường như có kẻ đang kề sát lắng nghe.
Nam Chi vội vàng nói với trái tim mình, không được đập nhanh như vậy, sẽ bị phát hiện, bị phát hiện chúng ta sẽ bị giết chết.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, dường như dừng lại ở trước mặt Nam Chi, Nam Chi mím chặt môi, da đầu căng chặt.
Cũng may, một lát sau, tiếng bước chân lại cất lên, âm thanh ngày càng xa, biết tiếng bước chân biến mất, Nam Chi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chuyện phải làm bây giờ, là chạy ra khỏi nơi này, đây là sơn động, chỉ có ra khỏi sơn động, bên ngoài chính là núi rừng, tới núi rừng rồi, chính là thiên hạ của cô.
Trong núi rừng sẽ không lo chết đói, bây giờ còn chưa biết câu chuyện này là như thế nào đâu, tại sao tình hình lại như vậy.
“Ha, tìm được ngươi rồi.”
Đột nhiên, một chiếc mặt nạ hung dữ màu đen xuất hiện trước mặt Nam Chi, giọng nói lạnh lùng như bùng nổ nọc độc.
Nam Chi sợ tới mức suýt chút nữa đã hét lên chói tai, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng a, trực tiếp trợn trắng mắt.
Được rồi, tức giận quá, ngươi làm ta sợ muốn chết!
Người đàn ông đeo mặt nạ vươn tay, bắt được Nam Chi, Nam Chi nghiêng mặt, mặt bị mặt đá gồ ghề của vách đá cào xước đau đớn.
Bị túm ra ngoài rồi, Nam Chi còn cố gắng giãy giụa, nhưng nằm trong tay người đàn ông áo đen đeo mặt nạ, cô bị xách lên như gà con, bất lực mà giãy giụa.
“Thình thịch!”
Nam Chi bị ném vào trong một đống thi thể, người đàn ông áo đen vừa tới, tất cả đám trẻ đều đứng bật dậy, giống như có một sợi chỉ xuyên qua thân thể bọn họ, nháy mắt nâng bọn họ lên.
Không biết là loại sức mạnh nào, có lẽ là sợ hãi đi!
Nam Chi từ trong đống thi thể bò dậy, vừa nhìn đã biết không phải nơi tốt đẹp gì, để trẻ con tàn sát lẫn nhau, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt.
Người rất rất xấu, người xấu!
Nam Chi không muốn làm hại người khác, hơn nữa còn là làm hại những đứa trẻ giống như mình.
Mọi người đều là trẻ con, cuộc sống của mọi người mới bắt đầu.
Số 15 nhìn thấy Đào Hoa còn sống, trong lòng nảy lên một cổ bất an mãnh liệt, chủy thủ trong tay run lên nhè nhẹ, có lẽ, có lẽ sẽ có một trận quyết đấu muộn, một trò chơi mà hắn cần phải sống sót.
Cũng để mọi người một lần nữa nhìn thấy cái chết của đồng loại.
“Đây là đối thủ của ai, bước ra, giết chết đối phương.” Giọng nói của người đàn ông áo đen khàn khàn, cẩn thận lắng nghe, thậm chí còn có thể nghe ra một tia hứng thú.
Cậu bé số 15 không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy, sợ động tác của mình chậm, sẽ làm áo đen giết chết hắn.
Lúc này đây, tất cả bọn trẻ đều cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng đến tột cùng với người đàn ông áo đen, hắn là một tên đàn ông vô cùng tuyệt tình, lạnh nhạt.
Một kẻ giết người, còn khiến cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, là một tên ác ma làm người ta sợ hãi.
Nghe thấy tiếng khóc, một vài đứa trẻ đang vui vẻ dường như ý thức được điều gì, biểu cảm trên mặt dần đông cứng lại, đọng thành một cái biểu cảm không thể hình dung.
Nhìn những thi thể không còn sự sống trên mặt đất, mùi máu tanh tràn ngập khoang mũi, trong lòng dần dần có thứ gì đó sụp đổ.
Trống rỗng, trong phút chốc trở nên vô cùng trống rỗng.
“Được rồi, dừng lại.” Bóng người trong bóng tối phát ra tiếng nói, “Người sống sót có thể tới kia lấy bánh bao.”
Bọn nhỏ không nói hai lời vồ lấy đồ ăn của mình bắt đầu ngấu nghiến, vừa ăn vừa khóc thút thít, có lẽ là khóc thút thít cho chính vận mệnh của mình, có lẽ là khóc thút thít cho bạn bè đã chết đi.
Trước kia, mọi người có thể xem như là giúp đỡ lẫn nhau, dưới cuộc huấn luyện sinh tồn tàn khốc nơi rừng núi, tạo thành một đội sưởi ấm cho nhau.
Nhưng mà bây giờ thì sao?
Bọn họ giết chết bạn của mình, người bạn tốt nhất, những đứa trẻ bọn họ cùng nhau huấn luyện, hỗ trợ lẫn nhau, cổ vũ nhau cùng sống sót.
Nhưng mà hôm nay, lại chết trong tay mình, thanh chủy thủ này là vũ khí duy nhất trong tay bọn họ, ngay cả ngủ cũng nắm chặt không dám buông tay.
Có người bởi vì không tìm thấy vũ khí của mình, tỉnh lại không ngừng khóc thút thít, sau đó tay không tấc sắt mà chết dưới móng vuốt của thú dữ.
Từ đó về sau, tất cả những đứa trẻ, cho dù là những đứa trẻ còn chưa lớn, cũng biết, chủy thủ là món đồ có thể giúp mình sống sót, chỉ có chủy thủ mới là thứ quan trọng nhất.
Trước kia chủy thủ có rất nhiều tác dụng, nhưng bây giờ phải nhuốm máu tươi người bạn của mình, đột nhiên, đột nhiên, trở nên vô cùng nặng nề, nặng đến mức không thể đứng thẳng được.
Bánh bao nghẹn đến mức làm người ta không thể thở nổi, chỉ có một người, không dám đụng vào bánh bao, đó chính là đối thủ của Nam Chi.
Cậu bé sợ hãi tìm kiếm đối thủ, nhưng chính là tìm không thấy, Đào Hoa đã đi đâu rồi.
Bóng đen nói: “Số 15, ngươi cũng ăn đi.”
Số 15 bị gọi đúng là cậu bé, hắn sợ hãi, lắp bắp bất an nói: “Nhưng mà, không tìm thấy Đào Hoa.”
“Đào Hoa là ai?” Trong giọng nói của bóng đen mang theo nghi hoặc cùng tàn nhẫn, như rất tò mò Đào Hoa là ai.
Cậu bé số 15 im lặng như ve sầu mùa đông, “Số 9, số 9 mất tích rồi.”
Bóng người nói: “Ta sẽ xử lý số 9.”
Lúc này cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại là bất đắc dĩ và thống khổ, có lẽ lúc này đây, Đào Hoa không chết trong tay hắn, nhưng tiếp theo cũng không biết được.
Hơn nữa, nếu lão Xà bắt được nàng, sẽ giết nàng.
Ít nhất, Đào Hoa không phải chết trong tay hắn.
Đào Hoa là bằng hữu tốt nhất của hắn, bọn họ cỗ vũ nhau, buổi tối còn tựa lưng vào nhau mà ngủ, bọn họ là người đối phương tín nhiệm nhất.
Nhưng mà, hôm nay, lão Xà lại đột nhiên phân bố như vậy, khiến bọn họ phải giết chết đối phương.
Giết chết bằng hữu mà mình tin cậy nhất, nếu không ra tay, người chết sẽ là chính mình.
Số 15 hung ác cắn xé bánh bao, âm thanh khụt khịt bên tai nhỏ dần, cuối cùng trở nên yên tĩnh, cũng chỉ còn âm thanh tanh tách của những ngọn đuốc cắm trên tường.
Mỗi đứa trẻ đều cách xa khỏi những đứa trẻ khác, không còn tụm năm tụm ba giống như trước kia, bọn họ cách nhau một khoảng cách, nhìn vào nhau, thử thách nhau, ánh mắt hoảng loạn lại mang theo một cổ âm ngoan cảnh giác mà chính bản thân cũng không biết.
Giờ khắc này, ở trong cái sơn động này, tất cả mọi người đều là kẻ địch, bọn họ sẽ xông tới giết chết chính mình.
“Ta nhìn thấy ngươi rồi, ra đây đi.” Nghe như tiếng lưỡi rắn rung lên nhè nhẹ.
Ta mới không ra đâu, ngươi là người xấu, một chữ cũng không thể tin được.
Nam Chi ẩn mình tại một đường hầm trong mê cung, bò vào trong giữa đường hầm nhỏ hẹp, cũng may thân hình Nam Chi gầy gò, có thể nhét bản thân vào.
Cô còn không dám thở mạnh, bây giờ nghe thấy giọng nói của người xấu, càng ngừng hô hấp lại, lá cây hoa lan u minh trên đầu trong suốt, nho nhỏ, đang đung đưa.
“Lộc cộc……” Tiếng bước chân quanh quẩn trong sơn động, tiếng vang như vậy gây cho người ta áp lực rất lớn, thậm chí Nam Chi còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, cùng lúc đó, bức tường cách vách dường như có kẻ đang kề sát lắng nghe.
Nam Chi vội vàng nói với trái tim mình, không được đập nhanh như vậy, sẽ bị phát hiện, bị phát hiện chúng ta sẽ bị giết chết.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, dường như dừng lại ở trước mặt Nam Chi, Nam Chi mím chặt môi, da đầu căng chặt.
Cũng may, một lát sau, tiếng bước chân lại cất lên, âm thanh ngày càng xa, biết tiếng bước chân biến mất, Nam Chi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chuyện phải làm bây giờ, là chạy ra khỏi nơi này, đây là sơn động, chỉ có ra khỏi sơn động, bên ngoài chính là núi rừng, tới núi rừng rồi, chính là thiên hạ của cô.
Trong núi rừng sẽ không lo chết đói, bây giờ còn chưa biết câu chuyện này là như thế nào đâu, tại sao tình hình lại như vậy.
“Ha, tìm được ngươi rồi.”
Đột nhiên, một chiếc mặt nạ hung dữ màu đen xuất hiện trước mặt Nam Chi, giọng nói lạnh lùng như bùng nổ nọc độc.
Nam Chi sợ tới mức suýt chút nữa đã hét lên chói tai, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng a, trực tiếp trợn trắng mắt.
Được rồi, tức giận quá, ngươi làm ta sợ muốn chết!
Người đàn ông đeo mặt nạ vươn tay, bắt được Nam Chi, Nam Chi nghiêng mặt, mặt bị mặt đá gồ ghề của vách đá cào xước đau đớn.
Bị túm ra ngoài rồi, Nam Chi còn cố gắng giãy giụa, nhưng nằm trong tay người đàn ông áo đen đeo mặt nạ, cô bị xách lên như gà con, bất lực mà giãy giụa.
“Thình thịch!”
Nam Chi bị ném vào trong một đống thi thể, người đàn ông áo đen vừa tới, tất cả đám trẻ đều đứng bật dậy, giống như có một sợi chỉ xuyên qua thân thể bọn họ, nháy mắt nâng bọn họ lên.
Không biết là loại sức mạnh nào, có lẽ là sợ hãi đi!
Nam Chi từ trong đống thi thể bò dậy, vừa nhìn đã biết không phải nơi tốt đẹp gì, để trẻ con tàn sát lẫn nhau, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt.
Người rất rất xấu, người xấu!
Nam Chi không muốn làm hại người khác, hơn nữa còn là làm hại những đứa trẻ giống như mình.
Mọi người đều là trẻ con, cuộc sống của mọi người mới bắt đầu.
Số 15 nhìn thấy Đào Hoa còn sống, trong lòng nảy lên một cổ bất an mãnh liệt, chủy thủ trong tay run lên nhè nhẹ, có lẽ, có lẽ sẽ có một trận quyết đấu muộn, một trò chơi mà hắn cần phải sống sót.
Cũng để mọi người một lần nữa nhìn thấy cái chết của đồng loại.
“Đây là đối thủ của ai, bước ra, giết chết đối phương.” Giọng nói của người đàn ông áo đen khàn khàn, cẩn thận lắng nghe, thậm chí còn có thể nghe ra một tia hứng thú.
Cậu bé số 15 không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy, sợ động tác của mình chậm, sẽ làm áo đen giết chết hắn.
Lúc này đây, tất cả bọn trẻ đều cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng đến tột cùng với người đàn ông áo đen, hắn là một tên đàn ông vô cùng tuyệt tình, lạnh nhạt.
Một kẻ giết người, còn khiến cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, là một tên ác ma làm người ta sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.