Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 862: Võ Lâm Chí Tôn (3)
Ngận Thị Kiểu Tình
12/11/2024
Edit: Kim
“Đào, Đào Hoa, ngươi chớ có trách ta.” Cậu bé số 15 lắp bắp nói, đôi tay nắm chặt chủy thủ, mũi đao hướng về phía Nam Chi, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở.
“Ai là Đào Hoa?” Người đàn ông áo đen lại lên tiếng hỏi, cậu bé số 15 lập tức rùng mình một cái, “Số 9, số 9, ta muốn giết ngươi, ngươi chớ có trách ta, ta cũng chỉ muốn được tồn tại.”
Nam Chi dùng đôi mắt sâu thẳm trong trẻo nhìn cậu bé trước mặt, “Ngươi thật sự muốn giết ta sao?”
“Đúng vậy, không giết ngươi, ta sẽ chết.” Số 15 suy sụp hô lên, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa đã không nắm nổi chủy thủ.
Nam Chi còn nói thêm: “Nhưng mà ta không có chủy thủ nha, ngươi có chủy thủ, ta không có.”
Lúc này, trên khuôn mặt dơ bẩn của số 15 hiện lên một tia mê mang, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía người mặc áo đen.
Người áo đen vươn tay, một thanh chủy thủ trong tay một đứa trẻ mất khống chế, trực tiếp bay đến trước mặt Nam Chi, thanh chủy thủ bén nhọn chĩa về phía Nam Chi một lúc, sau đó mới rơi xuống mặt đất.
Toàn bộ đám trẻ con đều sợ ngây người, bọn họ biết người áo đen có võ công, rất lợi hại, nhưng không ngờ còn có thể lấy được đồ từ khoảng cách như vậy, đây là chuyện mà thần tiên mới có thể làm được đi.
Nam Chi nhìn thanh chủy thủ rơi xuống mặt đất, lại nhìn người đàn ông áo đen có võ công cao cường, thế giới này có võ công sao?
Thứ người áo đen sử dụng là nội lực sao?
Là linh khí hay là nội lực?
Nam Chi có chút khẩn trương, cảm nhận được trong không khí có linh khí, chẳng lẽ đây là một thế giới có thể thành thần tiên sao?
Áo đen nhắc nhở Nam Chi còn đang ngây ngốc, “Nhặt lên quyết đấu đi, người thắng được sống, kẻ thua phải chết.”
Bánh rán, có phải là bánh rán hay không?
Nam Chi liếc mắt đánh giá áo đen một chút, tại sao lại phải giết người?
Nam Chi nhặt chủy thủ lên, đối diện với số 15, nói: “Ta tới tới tới đó nha.” Sắc mặt của số 15 lập tức trở nên căng chặt, càng thêm siết chặt lấy chủy thủ.
“A A A, ta đến đây……” Nam Chi giơ chủy thủ lên, trông như là muốn giương nanh múa vuốt xông tới.
Ngay ở lúc mọi người cảm thấy sẽ diễn ra một cuộc chiến ngươi sống ta chết, hai người, phải có một kẻ phải chết.
Nhưng mà, ở thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Nam Chi đã xoay người bỏ chạy, lại chạy,.....
Cô nhanh như chớp, rẽ vào một góc rồi biến mất.
Số 15 lại một lần nữa rơi vào mờ mịt, đối thủ của hắn, lại, lại một lần nữa biến mất.
Trong lòng hắn rơi vào một loại cảm giác bực bội, rốt cuộc vẫn là dây dưa không đứt, dứt khoát chiến đấu đi, mà không phải lại là dùng dao cùn cứa vào thịt, khó chịu muốn chết.
Thậm chí số 15 còn không dám quay đầu lại nhìn người mặc áo đen.
“Khặc khặc, thật là thú vị………” Áo đen phát ra tiếng cười làm người ta sợ hãi, làm bọn nhỏ ở đây thiếu chút nữa đã bị dọa bật khóc, nhưng vẫn cố nén.
Số 15 lập tức nói: “Ta, ta sẽ lập tức tìm số 9 trở về.”
“Nếu ngươi còn không có bản lĩnh giữ đối thủ của mình lại, càng là vô dụng, vô dụng!” Áo đen vừa dứt lời, số 15 đã thình thịch quỳ xuống, trên người hắn giống như có một cỗ lực nặng nề đè xuống, sau đó là nằm xuống mặt đất.
Sau đó, trước ánh mắt kinh hoàng của tất cả bọn trẻ, số 15 như bị bánh xe cán qua, toàn thân phun ra máu tươi văng tung tóe, mới đó mà đã không còn hơi thở, có vài đứa trẻ không thể chịu được cảnh tượng này, hoảng loạn thét lên chói tai, nhưng lại theo bản năng bịt chặt miệng lại, nhìn về phía áo đen.
Nhưng áo đen không có để ý.
“Lão Xà, ta bắt được một đứa trẻ chạy trốn.” Lại là một người mặc áo đen bắt được Nam Chi, xách tới, ném xuống mặt đất, vẻ mặt Nam Chi là sống không còn gì luyến tiếc, toàn thân lười cả nhúc nhích.
Nơi này thật sự không dễ chạy trốn, được rồi, chờ một chút đi.
Nhưng mà, lại chờ một chút, cô sẽ không thể vượt qua thử thách trước mặt, nhất định phải giết người, Nam Chi không muốn giết người mình không quen biết, vô duyên vô cớ mà giết người.
Điều này là sai, ca ca nói, hoàn thành nhiệm vụ rất quan trọng, nhưng mà không thể vì thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, mà thay đổi vận mệnh của người khác, đặc biệt là khiến cho vận mệnh của người khác trở nên tồi tệ.
‘Tạch, tạch, tạch……’ Tiếng đế giày cọ xát xuống mặt đất vang lên có tiết tấu, Nam Chi cảnh giác nhìn người áo đen trước mặt mình, xem xét từ hình thể, người này tương đối già, giọng nói cũng già nua.
Nam Chi không nói lời nào, áo đen cũng không nói lời nào, hai người đối diện, áo đen từ trên cao nhìn xuống Nam Chi, giống như đang nhìn một con kiến thú vị, “Ngươi không muốn giết đối thủ sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, ta không muốn giết.”
Áo đen cười, “Ngươi không muốn giết, ta giết thay ngươi.”
Nam Chi lập tức phản bác, “Cái gì mà giết thay ta, hắn chết rồi?”
“Là ngươi giết hắn, sao có thể nói là giết thay ta, ta không có bảo ngươi giết hắn, là ngươi giết hắn, không phải ta giết.”
Nam Chi lập tức nghe ra lỗ hổng trong đó, lão già này thật sự quá xấu xa, tự mình giết người, còn nói là giết thay người khác.
Áo đen nói tiếp: “Nếu ngươi không chạy trốn, hắn sẽ không phải chết, vì người mà hắn chết, ngươi sợ hãi chạy trốn, tạo thành cái chết của hắn.”
Nam Chi lập tức lộ ra biểu cảm ông già, tàu điện ngầm, di động, không nghe, không nghe, không nghe, những người này đều là người xấu, không thể nghe lời người xấu nói.
Đừng nghĩ có thể ảnh hưởng được ta!
Việc các ngươi làm không phải việc tốt, còn muốn đổ lỗi cho người khác.
Nhìn thấy Nam Chi thờ ơ, một lúc lâu sau áo đen mới sâu kín nói: “Quả nhiên là một cái xấu xa trời sinh nha!”
Vững chắc, không bị ảnh hưởng bởi cảm giác tội lỗi, hoàn toàn mặc kệ những người khác.
Áo đen còn muốn khơi dậy đủ loại cảm xúc tiêu cực trong lòng đứa trẻ, “Nhưng mà, các ngươi là bạn tốt nha, không phải các ngươi luôn an ủi lẫn nhau sao, các ngươi là bạn tốt như vậy, còn thề ở bên nhau cả đời, cùng nhau sống sót….”
Bàn tay đeo găng tay đen của áo đen chỉ vào người giống như quả hồ lô máu ở bên kia, “Hắn, bây giờ đã chết, các ngươi cầm tay nhau vượt qua đêm đen giá rét, người nâng đỡ ngươi, đã chết.”
Nam Chi nhìn hồ lô máu, thu hồi tầm mắt, cúi đầu, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, một chút ký ức hiện lên trong đầu cô, là hình ảnh hai đứa nhỏ dựa sát vào nhau.
Nhưng ngay sau đó, chính là hình ảnh quyết đấu, trong hình ảnh, cô bé nghiêng đầu nói với cậu bé, “Ca ca, ta sẽ không giết ngươi.”
Cậu bé gật đầu, “Ta cũng sẽ không giết ngươi.” Hai người tới gần, cậu bé nâng chủy thủ lên, đâm vào trái tim cô bé, cô bé né tránh, nhưng vẫn bị thương.
Cậu bé khóc lóc xin lỗi, hắn muốn sống, bụng còn rất đói, hắn muốn ăn.
Nhưng mà cô bé vẫn còn sống, niềm tin giữa hai người đã sụp đổ, tình bạn của bọn họ tan vỡ trong nháy mắt.
“Đào, Đào Hoa, ngươi chớ có trách ta.” Cậu bé số 15 lắp bắp nói, đôi tay nắm chặt chủy thủ, mũi đao hướng về phía Nam Chi, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở.
“Ai là Đào Hoa?” Người đàn ông áo đen lại lên tiếng hỏi, cậu bé số 15 lập tức rùng mình một cái, “Số 9, số 9, ta muốn giết ngươi, ngươi chớ có trách ta, ta cũng chỉ muốn được tồn tại.”
Nam Chi dùng đôi mắt sâu thẳm trong trẻo nhìn cậu bé trước mặt, “Ngươi thật sự muốn giết ta sao?”
“Đúng vậy, không giết ngươi, ta sẽ chết.” Số 15 suy sụp hô lên, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa đã không nắm nổi chủy thủ.
Nam Chi còn nói thêm: “Nhưng mà ta không có chủy thủ nha, ngươi có chủy thủ, ta không có.”
Lúc này, trên khuôn mặt dơ bẩn của số 15 hiện lên một tia mê mang, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía người mặc áo đen.
Người áo đen vươn tay, một thanh chủy thủ trong tay một đứa trẻ mất khống chế, trực tiếp bay đến trước mặt Nam Chi, thanh chủy thủ bén nhọn chĩa về phía Nam Chi một lúc, sau đó mới rơi xuống mặt đất.
Toàn bộ đám trẻ con đều sợ ngây người, bọn họ biết người áo đen có võ công, rất lợi hại, nhưng không ngờ còn có thể lấy được đồ từ khoảng cách như vậy, đây là chuyện mà thần tiên mới có thể làm được đi.
Nam Chi nhìn thanh chủy thủ rơi xuống mặt đất, lại nhìn người đàn ông áo đen có võ công cao cường, thế giới này có võ công sao?
Thứ người áo đen sử dụng là nội lực sao?
Là linh khí hay là nội lực?
Nam Chi có chút khẩn trương, cảm nhận được trong không khí có linh khí, chẳng lẽ đây là một thế giới có thể thành thần tiên sao?
Áo đen nhắc nhở Nam Chi còn đang ngây ngốc, “Nhặt lên quyết đấu đi, người thắng được sống, kẻ thua phải chết.”
Bánh rán, có phải là bánh rán hay không?
Nam Chi liếc mắt đánh giá áo đen một chút, tại sao lại phải giết người?
Nam Chi nhặt chủy thủ lên, đối diện với số 15, nói: “Ta tới tới tới đó nha.” Sắc mặt của số 15 lập tức trở nên căng chặt, càng thêm siết chặt lấy chủy thủ.
“A A A, ta đến đây……” Nam Chi giơ chủy thủ lên, trông như là muốn giương nanh múa vuốt xông tới.
Ngay ở lúc mọi người cảm thấy sẽ diễn ra một cuộc chiến ngươi sống ta chết, hai người, phải có một kẻ phải chết.
Nhưng mà, ở thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Nam Chi đã xoay người bỏ chạy, lại chạy,.....
Cô nhanh như chớp, rẽ vào một góc rồi biến mất.
Số 15 lại một lần nữa rơi vào mờ mịt, đối thủ của hắn, lại, lại một lần nữa biến mất.
Trong lòng hắn rơi vào một loại cảm giác bực bội, rốt cuộc vẫn là dây dưa không đứt, dứt khoát chiến đấu đi, mà không phải lại là dùng dao cùn cứa vào thịt, khó chịu muốn chết.
Thậm chí số 15 còn không dám quay đầu lại nhìn người mặc áo đen.
“Khặc khặc, thật là thú vị………” Áo đen phát ra tiếng cười làm người ta sợ hãi, làm bọn nhỏ ở đây thiếu chút nữa đã bị dọa bật khóc, nhưng vẫn cố nén.
Số 15 lập tức nói: “Ta, ta sẽ lập tức tìm số 9 trở về.”
“Nếu ngươi còn không có bản lĩnh giữ đối thủ của mình lại, càng là vô dụng, vô dụng!” Áo đen vừa dứt lời, số 15 đã thình thịch quỳ xuống, trên người hắn giống như có một cỗ lực nặng nề đè xuống, sau đó là nằm xuống mặt đất.
Sau đó, trước ánh mắt kinh hoàng của tất cả bọn trẻ, số 15 như bị bánh xe cán qua, toàn thân phun ra máu tươi văng tung tóe, mới đó mà đã không còn hơi thở, có vài đứa trẻ không thể chịu được cảnh tượng này, hoảng loạn thét lên chói tai, nhưng lại theo bản năng bịt chặt miệng lại, nhìn về phía áo đen.
Nhưng áo đen không có để ý.
“Lão Xà, ta bắt được một đứa trẻ chạy trốn.” Lại là một người mặc áo đen bắt được Nam Chi, xách tới, ném xuống mặt đất, vẻ mặt Nam Chi là sống không còn gì luyến tiếc, toàn thân lười cả nhúc nhích.
Nơi này thật sự không dễ chạy trốn, được rồi, chờ một chút đi.
Nhưng mà, lại chờ một chút, cô sẽ không thể vượt qua thử thách trước mặt, nhất định phải giết người, Nam Chi không muốn giết người mình không quen biết, vô duyên vô cớ mà giết người.
Điều này là sai, ca ca nói, hoàn thành nhiệm vụ rất quan trọng, nhưng mà không thể vì thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, mà thay đổi vận mệnh của người khác, đặc biệt là khiến cho vận mệnh của người khác trở nên tồi tệ.
‘Tạch, tạch, tạch……’ Tiếng đế giày cọ xát xuống mặt đất vang lên có tiết tấu, Nam Chi cảnh giác nhìn người áo đen trước mặt mình, xem xét từ hình thể, người này tương đối già, giọng nói cũng già nua.
Nam Chi không nói lời nào, áo đen cũng không nói lời nào, hai người đối diện, áo đen từ trên cao nhìn xuống Nam Chi, giống như đang nhìn một con kiến thú vị, “Ngươi không muốn giết đối thủ sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, ta không muốn giết.”
Áo đen cười, “Ngươi không muốn giết, ta giết thay ngươi.”
Nam Chi lập tức phản bác, “Cái gì mà giết thay ta, hắn chết rồi?”
“Là ngươi giết hắn, sao có thể nói là giết thay ta, ta không có bảo ngươi giết hắn, là ngươi giết hắn, không phải ta giết.”
Nam Chi lập tức nghe ra lỗ hổng trong đó, lão già này thật sự quá xấu xa, tự mình giết người, còn nói là giết thay người khác.
Áo đen nói tiếp: “Nếu ngươi không chạy trốn, hắn sẽ không phải chết, vì người mà hắn chết, ngươi sợ hãi chạy trốn, tạo thành cái chết của hắn.”
Nam Chi lập tức lộ ra biểu cảm ông già, tàu điện ngầm, di động, không nghe, không nghe, không nghe, những người này đều là người xấu, không thể nghe lời người xấu nói.
Đừng nghĩ có thể ảnh hưởng được ta!
Việc các ngươi làm không phải việc tốt, còn muốn đổ lỗi cho người khác.
Nhìn thấy Nam Chi thờ ơ, một lúc lâu sau áo đen mới sâu kín nói: “Quả nhiên là một cái xấu xa trời sinh nha!”
Vững chắc, không bị ảnh hưởng bởi cảm giác tội lỗi, hoàn toàn mặc kệ những người khác.
Áo đen còn muốn khơi dậy đủ loại cảm xúc tiêu cực trong lòng đứa trẻ, “Nhưng mà, các ngươi là bạn tốt nha, không phải các ngươi luôn an ủi lẫn nhau sao, các ngươi là bạn tốt như vậy, còn thề ở bên nhau cả đời, cùng nhau sống sót….”
Bàn tay đeo găng tay đen của áo đen chỉ vào người giống như quả hồ lô máu ở bên kia, “Hắn, bây giờ đã chết, các ngươi cầm tay nhau vượt qua đêm đen giá rét, người nâng đỡ ngươi, đã chết.”
Nam Chi nhìn hồ lô máu, thu hồi tầm mắt, cúi đầu, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, một chút ký ức hiện lên trong đầu cô, là hình ảnh hai đứa nhỏ dựa sát vào nhau.
Nhưng ngay sau đó, chính là hình ảnh quyết đấu, trong hình ảnh, cô bé nghiêng đầu nói với cậu bé, “Ca ca, ta sẽ không giết ngươi.”
Cậu bé gật đầu, “Ta cũng sẽ không giết ngươi.” Hai người tới gần, cậu bé nâng chủy thủ lên, đâm vào trái tim cô bé, cô bé né tránh, nhưng vẫn bị thương.
Cậu bé khóc lóc xin lỗi, hắn muốn sống, bụng còn rất đói, hắn muốn ăn.
Nhưng mà cô bé vẫn còn sống, niềm tin giữa hai người đã sụp đổ, tình bạn của bọn họ tan vỡ trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.