Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 863: Võ Lâm Chí Tôn (4)
Ngận Thị Kiểu Tình
14/11/2024
Edit: Kim
Cuối cùng, cô bé giết chết cậu bé, trước khi chết cậu bé đã nói lời xin lỗi.
Nàng cảm thấy, cậu bé là cố ý, muốn trước khi chết, lại đâm một đao vào trong tim nàng.
Có lẽ, có một số thứ ở lúc chĩa đao vào nhau, đã biến mất.
Áo đen: “Mặc kệ có phải ngươi ra tay hay không, hắn cũng vì ngươi mà chết.”
Nam Chi: 6
Thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt!
Không phải tất cả những chuyện này là do ngươi gây ra sao?
Làm chuyện xấu lại muốn đẩy nguyên nhân và sai lầm lên người khác, hừ!
Nam Chi không chạy, cũng lười cử động, nhưng luôn cảnh giác với mọi hành động của áo đen, sợ hắn động thủ giết người.
Ta là một đứa trẻ, không đánh lại người lớn, hơn nữa, cái người lớn này còn có nội lực ở trong người đấy.
Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, áo đen cũng không quản bọn nhỏ nữa, hai người áo đen rời đi, bọn nhỏ vốn đang kìm nén tiếng khóc bắt đầu khóc.
Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, từ trên mặt đất bò lên, nhìn người bạn giống như một quả hồ lô máu, mỗi một lỗ chân lông của hắn đều giống như một vòi nước, chảy máu ra bên ngoài, máu khô tạo thành những hoa văn đỏ đen.
Nam Chi ngồi xổm xuống, rút chủy thủ trong tay bạn ra, nhưng mà, hắn thật sự nắm rất chặt, Nam Chi phải rút vài lần mới rút ra được.
Rất nhanh, lại có mấy người áo đen tới, ném xác của mấy đứa trẻ lên tấm ván, những cái xác chất đầy trên xe đẩy trông vô cùng rách nát, vô hồn.
Sự sống trong nháy mắt đã biến mất.
Nhìn thấy đám người áo đen, bọn nhỏ đang khóc thút thít lập tức không dám phát ra tiếng, cuộc sống của bọn họ quả thực quá khó khăn, luôn phải trải qua đủ loại huấn luyện, bây giờ là đâm đao về phía đồng đội.
Đây là lần đầu tiên, không biết sẽ là bao nhiêu lần.
Có lẽ đây chỉ là một cái mở đầu, cũng không biết khi nào mình sẽ chết, khi nào thì sẽ bị người bên cạnh giết chết, như vậy xem ra, những người bên cạnh đều là kẻ địch.
Nghĩ như thế, phải cách xa người bên cạnh ra một chút.
Nam Chi nghĩ, nơi này chẳng phải nơi tốt đẹp gì, chờ cô lợi hại hơn một chút, cô sẽ đánh sập nơi này.
Nơi này nhất định là căn cứ của bọn buôn người, bằng không sao có thể bắt được nhiều trẻ con như vậy.
Nam Chi nắm chủy thủ, trở là về nơi ngủ, chuẩn bị tiếp thu cốt truyện của thế giới này một chút.
Đây là một cái thế giới võ hiệp cao cấp, người tu luyện trong võ lâm, lợi hại hơn người luyện võ một chút, tuổi thọ có thể dài hơn người bình thường mấy thập niên.
Hiệp sĩ võ lâm phá bỏ lệnh cấm, cùng tồn tại với triều đình, trong triều đình đương nhiên có người có võ công cao cường, nhưng trong giang hồ có rất nhiều người luyện võ, trong số đó có rất nhiều tép riu tốt xấu hỗn tạp, một gia tộc có được một người có thực lực cường đại, sẽ có tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ.
Về phần nơi này, chính là nơi Cảnh Hà Các chuyên đào tạo sát thủ, Cảnh Hà Các là một tổ chức tình báo, là một thế lực thần bí khó lường trong giới giang hồ.
Cái tổ chức này có qua lại với cả triều đình và giới giang hồ.
Sát thủ không phải trời sinh đã có, yêu cầu một khoảng thời gian huấn luyện rất dài, muốn có sát thủ đảm bảo chất lượng, còn phải đảm bảo sự trung thành, như vậy, cũng chỉ có thể bắt đầu đào tạo từ nhỏ.
Những đứa trẻ này được Cảnh Hà Các có được từ nhiều con đường khác nhau, thảm họa thiên tai, luôn có thể bắt được trẻ con, hơn nữa, trẻ con ấy à, có rất nhiều.
Quê nhà của nguyên chủ Đào Hoa xảy ra lũ lụt, nàng đi theo người nhà chạy nạn, trong hoàn cảnh không có gì để ăn, có người tới mua trẻ con, cha mẹ đã đem bán Đào Hoa, đổi lấy một túi lương thực nhỏ.
Đào Hoa bị đưa vào trong núi sâu, nơm nớp lo sợ mà bắt đầu trải qua huấn luyện khắc nghiệt.
Ở chỗ này, không có ai coi bọn họ là trẻ con, chỉ có huấn luyện tàn nhẫn, sinh tồn trong núi rừng, gặp đủ các loại nguy hiểm, vật lộn cùng dã thú, cảnh giác với xà trùng chuột kiến, không có đồ ăn phải ăn sâu, ăn hết những gì có thể ăn được nơi núi rừng, tiền đề là có thể trở ra khỏi cái núi rừng này.
Nhưng mà trong quá trình này đào thải ra rất nhiều trẻ con, bây giờ, bọn nhỏ giết hại lẫn nhau, lại đào thải ra một nhóm người, sát thủ tinh anh chính là được tạo ra như thế.
Cái sơn động này cũng chỉ là một trong số những căn cứ huấn luyện, nơi như vậy còn rất nhiều, mỗi nơi đều có một người phụ trách giống lão Xà, tận lực đào tạo ra thật nhiều sát thủ tinh anh chính là kpi của bọn họ, đồng thời cũng là thế lực của bọn họ.
Đào Hoa trải qua rất nhiều gian khổ, trưởng thành, trở thành sát thủ của Cảnh Hà Các, có thể đi nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ đầu tiên của Đào Hoa là hộ tống thiếu các chủ Cảnh Đô Tuyên thay cha mình tham gia đại hội võ lâm.
Đây cũng là thời cơ tốt để lớp trẻ thể hiện, đừng thấy Cảnh Đô Tuyên là người thừa kế tương lai của tổ chức sát thủ, tính tình tiêu dao của hắn là không thể kiềm chế được, vừa chính vừa tà, đặc biệt là lúc cười rộ lên, cái loại cảm giác vừa bạc tình vừa đa tình này thật sự làm người ta không thể chống cự được.
Đào Hoa đã trải qua quá nhiều cực khổ, từ trong đống xác chết bò ra, đã mất đi năng lực cười, nhưng khoảng thời gian hành tẩu giang hồ này, Cảnh Đô Tuyên lại cố tình thích đi trêu chọc Đào Hoa nghiêm túc.
Mà Đào Hoa dưới sự trêu chọc như vậy, tóm lại trong lòng vẫn có một tia rung động.
Tại đại hội võ lâm, người trẻ tụ tập lại với nhau, nảy sinh ra một số yêu hận tình thù.
Cảnh Đô Tuyên yêu một cô gái, mà cô gái này lại là con gái của minh chủ võ lâm đương nhiệm, nhưng cô gái này lại thích một chàng trai khác.
Đào Hoa là một sát thủ, là một cái công cụ, sao có thể được chủ nhân thương hại, ngay cả tâm ý của nàng đối với chủ nhân mà nói, còn là một loại vũ nhục.
Đặc biệt là khi công cụ có suy nghĩ và hành động riêng, thì việc đi ngược lại ý muốn của chủ nhân, làm tổn thương tới cô gái chủ nhân thích, chính là một sai lầm lớn.
Tâm nguyện của Đào Hoa chính là thoát khỏi Cảnh Hà Các, cái tên Cảnh Hà Các nghe thật là hay, nhưng lại là một con quái vật khổng lồ, Đào Hoa căn bản không thể thoát ra được.
Nếu Đào Hoa thật sự phản bội Cảnh Hà Các, như vậy nàng sẽ phải đối mặt với sự truy sát của các sát thủ Cảnh Hà Các, đến chết mới thôi.
Nam Chi: A, chuyện này, ta cũng cảm thấy rất khó!
Không có ai biết rốt cuộc Cảnh Hà Các có bao nhiêu sát thủ, mà sát thủ phản bội Cảnh Hà Các, cũng không ai có thể tồn tại, cho dù là chôn xuống đất rồi vẫn bị người ta đào ra.
Biết được câu chuyện này, Nam Chi nghĩ, bất luận có làm cái gì, đầu tiên là phải đánh ngã những người không nghe lọt trước, đánh ngã, bọn họ mới có thể nghe lọt.
Nam Chi đã trải qua vài thế giới, đã học được một số tri thức, nhưng tri thức quan trọng nhất chính là, chỉ có sống sót, chỉ có cường đại, mới có thể làm được chuyện mình muốn, ngay cả bản thân mình còn không thể bảo vệ, cái gì cũng không thể làm được.
Nam Chi nắm chủy thủ, trong lòng vạch ra một kế hoạch thô sơ, bước đầu tiên, bảo vệ chính mình, không ăn đói mặc rách, bước thứ hai, rời khỏi Cảnh Hà Các, giống như nhét con voi vào trong tủ lạnh.
Ai, đói bụng quá!
Nam Chi xoa bụng, cô không quyết đấu với số 15, số 15 đã chết, nhưng cô cũng không được ăn bánh bao.
Muốn vào trong rừng tìm đồ ăn quá, nhưng vấn đề là không thể ra ngoài được.
Lũ trẻ lần lượt đi ngủ, bầu không khí trầm mặc, ngột ngạt lan tràn.
Cuối cùng, cô bé giết chết cậu bé, trước khi chết cậu bé đã nói lời xin lỗi.
Nàng cảm thấy, cậu bé là cố ý, muốn trước khi chết, lại đâm một đao vào trong tim nàng.
Có lẽ, có một số thứ ở lúc chĩa đao vào nhau, đã biến mất.
Áo đen: “Mặc kệ có phải ngươi ra tay hay không, hắn cũng vì ngươi mà chết.”
Nam Chi: 6
Thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt!
Không phải tất cả những chuyện này là do ngươi gây ra sao?
Làm chuyện xấu lại muốn đẩy nguyên nhân và sai lầm lên người khác, hừ!
Nam Chi không chạy, cũng lười cử động, nhưng luôn cảnh giác với mọi hành động của áo đen, sợ hắn động thủ giết người.
Ta là một đứa trẻ, không đánh lại người lớn, hơn nữa, cái người lớn này còn có nội lực ở trong người đấy.
Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, áo đen cũng không quản bọn nhỏ nữa, hai người áo đen rời đi, bọn nhỏ vốn đang kìm nén tiếng khóc bắt đầu khóc.
Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, từ trên mặt đất bò lên, nhìn người bạn giống như một quả hồ lô máu, mỗi một lỗ chân lông của hắn đều giống như một vòi nước, chảy máu ra bên ngoài, máu khô tạo thành những hoa văn đỏ đen.
Nam Chi ngồi xổm xuống, rút chủy thủ trong tay bạn ra, nhưng mà, hắn thật sự nắm rất chặt, Nam Chi phải rút vài lần mới rút ra được.
Rất nhanh, lại có mấy người áo đen tới, ném xác của mấy đứa trẻ lên tấm ván, những cái xác chất đầy trên xe đẩy trông vô cùng rách nát, vô hồn.
Sự sống trong nháy mắt đã biến mất.
Nhìn thấy đám người áo đen, bọn nhỏ đang khóc thút thít lập tức không dám phát ra tiếng, cuộc sống của bọn họ quả thực quá khó khăn, luôn phải trải qua đủ loại huấn luyện, bây giờ là đâm đao về phía đồng đội.
Đây là lần đầu tiên, không biết sẽ là bao nhiêu lần.
Có lẽ đây chỉ là một cái mở đầu, cũng không biết khi nào mình sẽ chết, khi nào thì sẽ bị người bên cạnh giết chết, như vậy xem ra, những người bên cạnh đều là kẻ địch.
Nghĩ như thế, phải cách xa người bên cạnh ra một chút.
Nam Chi nghĩ, nơi này chẳng phải nơi tốt đẹp gì, chờ cô lợi hại hơn một chút, cô sẽ đánh sập nơi này.
Nơi này nhất định là căn cứ của bọn buôn người, bằng không sao có thể bắt được nhiều trẻ con như vậy.
Nam Chi nắm chủy thủ, trở là về nơi ngủ, chuẩn bị tiếp thu cốt truyện của thế giới này một chút.
Đây là một cái thế giới võ hiệp cao cấp, người tu luyện trong võ lâm, lợi hại hơn người luyện võ một chút, tuổi thọ có thể dài hơn người bình thường mấy thập niên.
Hiệp sĩ võ lâm phá bỏ lệnh cấm, cùng tồn tại với triều đình, trong triều đình đương nhiên có người có võ công cao cường, nhưng trong giang hồ có rất nhiều người luyện võ, trong số đó có rất nhiều tép riu tốt xấu hỗn tạp, một gia tộc có được một người có thực lực cường đại, sẽ có tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ.
Về phần nơi này, chính là nơi Cảnh Hà Các chuyên đào tạo sát thủ, Cảnh Hà Các là một tổ chức tình báo, là một thế lực thần bí khó lường trong giới giang hồ.
Cái tổ chức này có qua lại với cả triều đình và giới giang hồ.
Sát thủ không phải trời sinh đã có, yêu cầu một khoảng thời gian huấn luyện rất dài, muốn có sát thủ đảm bảo chất lượng, còn phải đảm bảo sự trung thành, như vậy, cũng chỉ có thể bắt đầu đào tạo từ nhỏ.
Những đứa trẻ này được Cảnh Hà Các có được từ nhiều con đường khác nhau, thảm họa thiên tai, luôn có thể bắt được trẻ con, hơn nữa, trẻ con ấy à, có rất nhiều.
Quê nhà của nguyên chủ Đào Hoa xảy ra lũ lụt, nàng đi theo người nhà chạy nạn, trong hoàn cảnh không có gì để ăn, có người tới mua trẻ con, cha mẹ đã đem bán Đào Hoa, đổi lấy một túi lương thực nhỏ.
Đào Hoa bị đưa vào trong núi sâu, nơm nớp lo sợ mà bắt đầu trải qua huấn luyện khắc nghiệt.
Ở chỗ này, không có ai coi bọn họ là trẻ con, chỉ có huấn luyện tàn nhẫn, sinh tồn trong núi rừng, gặp đủ các loại nguy hiểm, vật lộn cùng dã thú, cảnh giác với xà trùng chuột kiến, không có đồ ăn phải ăn sâu, ăn hết những gì có thể ăn được nơi núi rừng, tiền đề là có thể trở ra khỏi cái núi rừng này.
Nhưng mà trong quá trình này đào thải ra rất nhiều trẻ con, bây giờ, bọn nhỏ giết hại lẫn nhau, lại đào thải ra một nhóm người, sát thủ tinh anh chính là được tạo ra như thế.
Cái sơn động này cũng chỉ là một trong số những căn cứ huấn luyện, nơi như vậy còn rất nhiều, mỗi nơi đều có một người phụ trách giống lão Xà, tận lực đào tạo ra thật nhiều sát thủ tinh anh chính là kpi của bọn họ, đồng thời cũng là thế lực của bọn họ.
Đào Hoa trải qua rất nhiều gian khổ, trưởng thành, trở thành sát thủ của Cảnh Hà Các, có thể đi nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ đầu tiên của Đào Hoa là hộ tống thiếu các chủ Cảnh Đô Tuyên thay cha mình tham gia đại hội võ lâm.
Đây cũng là thời cơ tốt để lớp trẻ thể hiện, đừng thấy Cảnh Đô Tuyên là người thừa kế tương lai của tổ chức sát thủ, tính tình tiêu dao của hắn là không thể kiềm chế được, vừa chính vừa tà, đặc biệt là lúc cười rộ lên, cái loại cảm giác vừa bạc tình vừa đa tình này thật sự làm người ta không thể chống cự được.
Đào Hoa đã trải qua quá nhiều cực khổ, từ trong đống xác chết bò ra, đã mất đi năng lực cười, nhưng khoảng thời gian hành tẩu giang hồ này, Cảnh Đô Tuyên lại cố tình thích đi trêu chọc Đào Hoa nghiêm túc.
Mà Đào Hoa dưới sự trêu chọc như vậy, tóm lại trong lòng vẫn có một tia rung động.
Tại đại hội võ lâm, người trẻ tụ tập lại với nhau, nảy sinh ra một số yêu hận tình thù.
Cảnh Đô Tuyên yêu một cô gái, mà cô gái này lại là con gái của minh chủ võ lâm đương nhiệm, nhưng cô gái này lại thích một chàng trai khác.
Đào Hoa là một sát thủ, là một cái công cụ, sao có thể được chủ nhân thương hại, ngay cả tâm ý của nàng đối với chủ nhân mà nói, còn là một loại vũ nhục.
Đặc biệt là khi công cụ có suy nghĩ và hành động riêng, thì việc đi ngược lại ý muốn của chủ nhân, làm tổn thương tới cô gái chủ nhân thích, chính là một sai lầm lớn.
Tâm nguyện của Đào Hoa chính là thoát khỏi Cảnh Hà Các, cái tên Cảnh Hà Các nghe thật là hay, nhưng lại là một con quái vật khổng lồ, Đào Hoa căn bản không thể thoát ra được.
Nếu Đào Hoa thật sự phản bội Cảnh Hà Các, như vậy nàng sẽ phải đối mặt với sự truy sát của các sát thủ Cảnh Hà Các, đến chết mới thôi.
Nam Chi: A, chuyện này, ta cũng cảm thấy rất khó!
Không có ai biết rốt cuộc Cảnh Hà Các có bao nhiêu sát thủ, mà sát thủ phản bội Cảnh Hà Các, cũng không ai có thể tồn tại, cho dù là chôn xuống đất rồi vẫn bị người ta đào ra.
Biết được câu chuyện này, Nam Chi nghĩ, bất luận có làm cái gì, đầu tiên là phải đánh ngã những người không nghe lọt trước, đánh ngã, bọn họ mới có thể nghe lọt.
Nam Chi đã trải qua vài thế giới, đã học được một số tri thức, nhưng tri thức quan trọng nhất chính là, chỉ có sống sót, chỉ có cường đại, mới có thể làm được chuyện mình muốn, ngay cả bản thân mình còn không thể bảo vệ, cái gì cũng không thể làm được.
Nam Chi nắm chủy thủ, trong lòng vạch ra một kế hoạch thô sơ, bước đầu tiên, bảo vệ chính mình, không ăn đói mặc rách, bước thứ hai, rời khỏi Cảnh Hà Các, giống như nhét con voi vào trong tủ lạnh.
Ai, đói bụng quá!
Nam Chi xoa bụng, cô không quyết đấu với số 15, số 15 đã chết, nhưng cô cũng không được ăn bánh bao.
Muốn vào trong rừng tìm đồ ăn quá, nhưng vấn đề là không thể ra ngoài được.
Lũ trẻ lần lượt đi ngủ, bầu không khí trầm mặc, ngột ngạt lan tràn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.