Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 867: Võ Lâm Chí Tôn (8)
Ngận Thị Kiểu Tình
27/11/2024
Edit: Kim
Nam Chi và con hổ kiên trì được hai ngày, tới ngày thứ ba, ánh mắt của con hổ nhìn Nam Chi đã có chút không đúng, thậm chí còn tiến sát lại Nam Chi ngửi hương vị trên người cô.
Nam Chi biết con hổ đã cực kỳ đói, nếu tiếp tục đói bụng, con hổ sẽ chết, đứng trước sinh tồn, đừng nói là động vật, ngay cả con người cũng sẽ đưa ra lựa chọn có lợi cho sinh tồn.
Hệ thống ca ca nói, danh hiệu người gần gũi động vật có thể trấn an động vật một tỉ lệ nhất định, nhưng người ta đã sắp chết đói, không thể trấn an được.
Đây cũng không phải là lỗi cô hay con hổ, mà là lỗi của người đã đem nhốt cô và hổ lại, quá xấu rồi.
Con hổ dùng đầu lưỡi đầy gai ngược liếm láp mặt Nam Chi, làm mặt Nam Chi đau đớn, còn có vết máu, mùi máu tươi kích thích đến con hổ vốn đang nôn nóng bất an, lại càng trở nên xao động.
Sự trấn an của Nam Chi đã không còn tác dụng, con hổ gặp phải khốn cảnh trong sinh tồn, lúc này, không có gì có thể trấn an con hổ bằng một miếng thịt, một miếng thịt có thể lấp đầy bụng là hữu dụng nhất.
Nam Chi không có thịt, chỉ có một thân thể không có bao nhiêu thịt cùng nội tạng, con hổ đã xem Nam Chi thành đồ ăn, nhưng vẫn còn suy xét một chút, có chút do dự, đại khái là, con hổ đã thật sự coi Nam Chi là con của mình.
Nhưng trước sự đe dọa của cái chết, mặc dù là con của mình, cũng vẫn muốn ăn.
Nam Chi không muốn chết, cũng không muốn hổ phải chết, cô lập tức nói với áo đen đứng cách đó không xa: “Có thể cho ta gặp lão Xà một lần được không, ta có chuyện muốn nói với hắn, thật sự rất quan trọng.”
Áo đen chỉ nói: “Chỉ cần ngươi giết chết hổ, là có thể ra ngoài.”
“Chuyện này thật sự rất quan trọng, ta phát hiện ra một bí mật quan trọng.”
Nam Chi lắc đầu, giọng nói vô cùng dịu dàng, vô cùng bình thản, cô biết nếu bây giờ giọng nói của mình trở nên bén nhọn sợ hãi, sẽ làm con hổ bắt đầu tấn công, là tín hiệu của sự tấn công.
Nếu ngay cả bản thân mình còn không thể bình tĩnh được, làm sao có thể làm cho mọi thứ chung quanh trở nên bình tĩnh.
Nam Chi đã vô cùng biết ơn, con hổ đã đói thành như vậy, vậy mà còn chưa ăn thịt cô.
Phải nghĩ cách đưa con hổ rời khỏi nơi này, trở lại cuộc sống tự do nơi núi rừng.
Nếu cô cũng có thể sống tự do trong núi rừng thì thật là tốt nha, trong núi nha, có đồ ăn, có thuốc, không cần bất kỳ cái gì khác.
Còn có thể sống chung với hổ, nghĩ thôi đã thấy đây là một cuộc sống thần tiên tới cỡ nào nha, nhưng không thể chạy thoát, không thể chạy thoát thật sự làm người ta uể oải.
Nghe thấy là bí mật rất quan trọng, người áo đen giám sát có vẻ do dự, lo lắng đứa trẻ lừa mình, thật sự gọi lão Xà tới, có khả năng sẽ bị liên lụy.
Hơn nữa chỉ là một cái nhãi ranh, có thể có cái bí mật gì, có thể phát hiện ra bí mật gì.
Nhưng nếu thật sự phát hiện ra bí mật gì….
Áo đen ở trong lòng giằng co một lúc, vẫn đi báo cho lão Xà biết, lão Xà là người phụ trách của Xà bộ, có chuyện gì cũng nên được biết.
Nếu đứa nhỏ này dám nói dối trước mặt lão Xà, như vậy thứ chờ đợi nàng ta sẽ là kết cục bi thảm.
Lão Xà rất nhanh đã tới rồi, ánh mắt nham hiểm như dã thú của hắn xuyên qua mặt nạ đánh giá người và thú trong lồng, con hổ thấp giọng rít gào cảnh cáo, hiển nhiên, con hổ rất cảnh giác với lão Xà.
Mặc dù đã coi Nam Chi là đồ ăn, nhưng lúc này con hổ lại chặn Nam Chi ở đằng sau, hành động như một con mèo lớn bảo vệ thức ăn của mình, làm lão Xà thật sự có chút kinh ngạc.
Trước kia con hổ này chỉ muốn ăn thịt người, không hề khách khí với những đứa trẻ bị đưa vào lồng sắt.
Sao vậy, bây giờ con hổ này đã cải tà quy chính rồi?
Đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ, hổ sao có thể không ăn thịt?
Lão Xà nhìn Nam Chi, “Ngươi tìm ta, là phát hiện ra bí mật gì?”
Nam Chi chỉ vào con hổ, nói: “Hình như ta có thể cảm nhận được cảm xúc của động vật, con hổ đang rất đói bụng và sợ hãi.”
Lão Xà cười một tiếng, khàn khàn đến đáng sợ, “Cái này ta cũng biết.”
Một con hổ bị nhốt lâu ngày không được ăn uống như vậy, nhất định là rất đói.
Nam Chi còn nói thêm: “Có thể thả ta và hổ ra không, bây giờ ta với nó là bạn bè.”
“Ha…….” Lão Xà bị chọc cười, “Nhóc con, ngươi có tư cách gì mà ra yêu cầu với ta, ngươi không có đủ tư cách.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Ta có thể giết người, con hổ cũng có thể giết người nha, hai chúng ta có thể cùng giết người, giết rất nhiều người.”
“Ồ!” Lão Xà nhướng mày, chiếc mặt nạ âm trầm dữ tợn của hắn dưới ánh nến mờ ảo càng thêm khủng bố.
“Cái gì gọi là ngươi có thể giết người?” Hắn hỏi.
Nam Chi nói: “Ngươi làm nhiều việc với chúng ta như thế, chính là vì muốn chúng ta giết người nha, ta có thể giết người, hổ cũng có thể giết người, ta muốn hổ làm đối tác của ta, chúng ta cùng giết người.”
Giết người, giết người,.....
Tuy rằng chuyện bọn họ làm chính là muốn những đứa trẻ mất đi nhân tính, đem một người sống sờ sờ mài dũa thành vũ khí giết người sắc bén, nhưng là một đứa trẻ, lại không hề có một chút dao động mà nói tới chuyện giết người, vẫn làm người ta cảm thấy có chút quái dị.
Giữa trời sinh không có nhân tính, và có nhân tính nhưng bị ép loại bỏ, thì trời sinh không có nhân tính vẫn làm người ta cảm thấy sợ hãi, khó chịu và ghê tởm hơn.
Đặc biệt là đứa nhỏ này còn nói một cách bình tĩnh như vậy, loại bình tĩnh này vẫn làm áo đen chuyên huấn luyện trẻ con cảm thấy không khỏe.
Vật ác trời sinh, thật đúng là làm người ta không khỏe!
Tuy rằng bọn họ đang chế tạo binh khí hình người.
Nhưng lão Xà lại bật cười thành tiếng, thậm chí còn vỗ tay, giọng nói mang theo ý tán thưởng, “Oắt con nhà ngươi đúng là làm người ta ngạc nhiên đấy, đầu óc rất thông minh.”
“Ai……” Nhưng ngay sau đó hắn lại sâu kín mà thở dài một hơi, “Trẻ con đúng là phiền phức, chỉ biết khóc, thật vất vả mới có thể vượt qua được, lại không cam lòng, cảm thấy tại sao mình lại gặp phải những chuyện này, gặp phải những khổ cực này, ngay cả lúc trưởng thành rồi vẫn để tâm tới những chuyện vụn vặt, cảm thấy bản thân mình đã gặp quá nhiều đau khổ, chịu đựng quá nhiều.”
Nam Chi:......
Quả thực là đã chịu rất nhiều đau khổ, lần nào cũng là thập tử nhất sinh, ngươi xem bây giờ ta còn đang bị nhốt cùng một con hổ đói khát đấy.
Nam Chi trầm giọng nói: “Ngươi thật quá đáng, người chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, chẳng lẽ không thể oán giận sao?”
Bị chịu khổ, còn không cho người ta kêu khổ, ngay cả nói cũng không được nói sao?
Nghẹn ở trong lòng rất khó chịu nha!
“Ngươi đúng là làm càn, lại dám nói chuyện như vậy với lão Xà, có phải không muốn sống nữa hay không?” Tùy tùng áo đen lập tức quát to với Nam Chi, giọng nói của hắn rất chói tai, làm người ta bực bội, lập tức kích thích con hổ, cách lồng sắt rít gào với áo đen.
Nhưng đói khát một thời gian, tuy rằng hổ gầm trấn người, nhưng cẩn thận lắng nghe, cũng chỉ là mạnh mẽ bên ngoài mà thôi.
Nam Chi nhanh chóng chạm vào con hổ để trấn an, ở chung một lồng với hổ, nếu con hổ trở nên táo bạo, người xui xẻo vẫn chỉ là mình, cô sẽ bị hổ ăn thịt luôn.
Dưới sự trấn an của Nam Chi, con hổ hơi khôi phục chút bình tĩnh, nhưng cơn đói vẫn làm nó nôn nóng.
Nhìn thấy Nam Chi trấn an con hổ, ánh mắt lão Xà hơi lóe lên một chút, một lát sau mới hỏi: “Ngươi có thể khống chế được con hổ sao?”
Nam Chi lập tức phân tích ý nghĩa trong lời nói của lão Xà, có phải nếu cô có thể khống chế, cô và con hổ đều có thể sống.
Nam Chi và con hổ kiên trì được hai ngày, tới ngày thứ ba, ánh mắt của con hổ nhìn Nam Chi đã có chút không đúng, thậm chí còn tiến sát lại Nam Chi ngửi hương vị trên người cô.
Nam Chi biết con hổ đã cực kỳ đói, nếu tiếp tục đói bụng, con hổ sẽ chết, đứng trước sinh tồn, đừng nói là động vật, ngay cả con người cũng sẽ đưa ra lựa chọn có lợi cho sinh tồn.
Hệ thống ca ca nói, danh hiệu người gần gũi động vật có thể trấn an động vật một tỉ lệ nhất định, nhưng người ta đã sắp chết đói, không thể trấn an được.
Đây cũng không phải là lỗi cô hay con hổ, mà là lỗi của người đã đem nhốt cô và hổ lại, quá xấu rồi.
Con hổ dùng đầu lưỡi đầy gai ngược liếm láp mặt Nam Chi, làm mặt Nam Chi đau đớn, còn có vết máu, mùi máu tươi kích thích đến con hổ vốn đang nôn nóng bất an, lại càng trở nên xao động.
Sự trấn an của Nam Chi đã không còn tác dụng, con hổ gặp phải khốn cảnh trong sinh tồn, lúc này, không có gì có thể trấn an con hổ bằng một miếng thịt, một miếng thịt có thể lấp đầy bụng là hữu dụng nhất.
Nam Chi không có thịt, chỉ có một thân thể không có bao nhiêu thịt cùng nội tạng, con hổ đã xem Nam Chi thành đồ ăn, nhưng vẫn còn suy xét một chút, có chút do dự, đại khái là, con hổ đã thật sự coi Nam Chi là con của mình.
Nhưng trước sự đe dọa của cái chết, mặc dù là con của mình, cũng vẫn muốn ăn.
Nam Chi không muốn chết, cũng không muốn hổ phải chết, cô lập tức nói với áo đen đứng cách đó không xa: “Có thể cho ta gặp lão Xà một lần được không, ta có chuyện muốn nói với hắn, thật sự rất quan trọng.”
Áo đen chỉ nói: “Chỉ cần ngươi giết chết hổ, là có thể ra ngoài.”
“Chuyện này thật sự rất quan trọng, ta phát hiện ra một bí mật quan trọng.”
Nam Chi lắc đầu, giọng nói vô cùng dịu dàng, vô cùng bình thản, cô biết nếu bây giờ giọng nói của mình trở nên bén nhọn sợ hãi, sẽ làm con hổ bắt đầu tấn công, là tín hiệu của sự tấn công.
Nếu ngay cả bản thân mình còn không thể bình tĩnh được, làm sao có thể làm cho mọi thứ chung quanh trở nên bình tĩnh.
Nam Chi đã vô cùng biết ơn, con hổ đã đói thành như vậy, vậy mà còn chưa ăn thịt cô.
Phải nghĩ cách đưa con hổ rời khỏi nơi này, trở lại cuộc sống tự do nơi núi rừng.
Nếu cô cũng có thể sống tự do trong núi rừng thì thật là tốt nha, trong núi nha, có đồ ăn, có thuốc, không cần bất kỳ cái gì khác.
Còn có thể sống chung với hổ, nghĩ thôi đã thấy đây là một cuộc sống thần tiên tới cỡ nào nha, nhưng không thể chạy thoát, không thể chạy thoát thật sự làm người ta uể oải.
Nghe thấy là bí mật rất quan trọng, người áo đen giám sát có vẻ do dự, lo lắng đứa trẻ lừa mình, thật sự gọi lão Xà tới, có khả năng sẽ bị liên lụy.
Hơn nữa chỉ là một cái nhãi ranh, có thể có cái bí mật gì, có thể phát hiện ra bí mật gì.
Nhưng nếu thật sự phát hiện ra bí mật gì….
Áo đen ở trong lòng giằng co một lúc, vẫn đi báo cho lão Xà biết, lão Xà là người phụ trách của Xà bộ, có chuyện gì cũng nên được biết.
Nếu đứa nhỏ này dám nói dối trước mặt lão Xà, như vậy thứ chờ đợi nàng ta sẽ là kết cục bi thảm.
Lão Xà rất nhanh đã tới rồi, ánh mắt nham hiểm như dã thú của hắn xuyên qua mặt nạ đánh giá người và thú trong lồng, con hổ thấp giọng rít gào cảnh cáo, hiển nhiên, con hổ rất cảnh giác với lão Xà.
Mặc dù đã coi Nam Chi là đồ ăn, nhưng lúc này con hổ lại chặn Nam Chi ở đằng sau, hành động như một con mèo lớn bảo vệ thức ăn của mình, làm lão Xà thật sự có chút kinh ngạc.
Trước kia con hổ này chỉ muốn ăn thịt người, không hề khách khí với những đứa trẻ bị đưa vào lồng sắt.
Sao vậy, bây giờ con hổ này đã cải tà quy chính rồi?
Đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ, hổ sao có thể không ăn thịt?
Lão Xà nhìn Nam Chi, “Ngươi tìm ta, là phát hiện ra bí mật gì?”
Nam Chi chỉ vào con hổ, nói: “Hình như ta có thể cảm nhận được cảm xúc của động vật, con hổ đang rất đói bụng và sợ hãi.”
Lão Xà cười một tiếng, khàn khàn đến đáng sợ, “Cái này ta cũng biết.”
Một con hổ bị nhốt lâu ngày không được ăn uống như vậy, nhất định là rất đói.
Nam Chi còn nói thêm: “Có thể thả ta và hổ ra không, bây giờ ta với nó là bạn bè.”
“Ha…….” Lão Xà bị chọc cười, “Nhóc con, ngươi có tư cách gì mà ra yêu cầu với ta, ngươi không có đủ tư cách.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Ta có thể giết người, con hổ cũng có thể giết người nha, hai chúng ta có thể cùng giết người, giết rất nhiều người.”
“Ồ!” Lão Xà nhướng mày, chiếc mặt nạ âm trầm dữ tợn của hắn dưới ánh nến mờ ảo càng thêm khủng bố.
“Cái gì gọi là ngươi có thể giết người?” Hắn hỏi.
Nam Chi nói: “Ngươi làm nhiều việc với chúng ta như thế, chính là vì muốn chúng ta giết người nha, ta có thể giết người, hổ cũng có thể giết người, ta muốn hổ làm đối tác của ta, chúng ta cùng giết người.”
Giết người, giết người,.....
Tuy rằng chuyện bọn họ làm chính là muốn những đứa trẻ mất đi nhân tính, đem một người sống sờ sờ mài dũa thành vũ khí giết người sắc bén, nhưng là một đứa trẻ, lại không hề có một chút dao động mà nói tới chuyện giết người, vẫn làm người ta cảm thấy có chút quái dị.
Giữa trời sinh không có nhân tính, và có nhân tính nhưng bị ép loại bỏ, thì trời sinh không có nhân tính vẫn làm người ta cảm thấy sợ hãi, khó chịu và ghê tởm hơn.
Đặc biệt là đứa nhỏ này còn nói một cách bình tĩnh như vậy, loại bình tĩnh này vẫn làm áo đen chuyên huấn luyện trẻ con cảm thấy không khỏe.
Vật ác trời sinh, thật đúng là làm người ta không khỏe!
Tuy rằng bọn họ đang chế tạo binh khí hình người.
Nhưng lão Xà lại bật cười thành tiếng, thậm chí còn vỗ tay, giọng nói mang theo ý tán thưởng, “Oắt con nhà ngươi đúng là làm người ta ngạc nhiên đấy, đầu óc rất thông minh.”
“Ai……” Nhưng ngay sau đó hắn lại sâu kín mà thở dài một hơi, “Trẻ con đúng là phiền phức, chỉ biết khóc, thật vất vả mới có thể vượt qua được, lại không cam lòng, cảm thấy tại sao mình lại gặp phải những chuyện này, gặp phải những khổ cực này, ngay cả lúc trưởng thành rồi vẫn để tâm tới những chuyện vụn vặt, cảm thấy bản thân mình đã gặp quá nhiều đau khổ, chịu đựng quá nhiều.”
Nam Chi:......
Quả thực là đã chịu rất nhiều đau khổ, lần nào cũng là thập tử nhất sinh, ngươi xem bây giờ ta còn đang bị nhốt cùng một con hổ đói khát đấy.
Nam Chi trầm giọng nói: “Ngươi thật quá đáng, người chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, chẳng lẽ không thể oán giận sao?”
Bị chịu khổ, còn không cho người ta kêu khổ, ngay cả nói cũng không được nói sao?
Nghẹn ở trong lòng rất khó chịu nha!
“Ngươi đúng là làm càn, lại dám nói chuyện như vậy với lão Xà, có phải không muốn sống nữa hay không?” Tùy tùng áo đen lập tức quát to với Nam Chi, giọng nói của hắn rất chói tai, làm người ta bực bội, lập tức kích thích con hổ, cách lồng sắt rít gào với áo đen.
Nhưng đói khát một thời gian, tuy rằng hổ gầm trấn người, nhưng cẩn thận lắng nghe, cũng chỉ là mạnh mẽ bên ngoài mà thôi.
Nam Chi nhanh chóng chạm vào con hổ để trấn an, ở chung một lồng với hổ, nếu con hổ trở nên táo bạo, người xui xẻo vẫn chỉ là mình, cô sẽ bị hổ ăn thịt luôn.
Dưới sự trấn an của Nam Chi, con hổ hơi khôi phục chút bình tĩnh, nhưng cơn đói vẫn làm nó nôn nóng.
Nhìn thấy Nam Chi trấn an con hổ, ánh mắt lão Xà hơi lóe lên một chút, một lát sau mới hỏi: “Ngươi có thể khống chế được con hổ sao?”
Nam Chi lập tức phân tích ý nghĩa trong lời nói của lão Xà, có phải nếu cô có thể khống chế, cô và con hổ đều có thể sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.