Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 868: Võ Lâm Chí Tôn (9)

Ngận Thị Kiểu Tình

27/11/2024

Edit: Kim

Nam Chi không thể xác định được suy nghĩ của mình có chính xác hay không, lỡ như mình đoán sai rồi, cô và hổ sẽ không còn mạng.

Nam Chi còn hỏi dò hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta nên nói thế nào?”

Hệ thống chỉ nói: “Ngươi muốn nói thế nào thì nói thế đó đi, dựa theo ý của ngươi mà nói.”

A, ca ca mặc kệ ta!

Nam Chi nói với lão Xà: “Ta có thể, con hổ rất nghe lời, chỉ là bây giờ quá đói bụng, trong lòng mới táo bạo, có thể cho nó ăn một chút gì không?”

Lão Xà như đang suy nghĩ cái gì đó, không có trả lời Nam Chi, bầu không khí rơi vào im lặng, áo đen đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng.

“Vậy ngươi có thể khiến nó nhảy qua vòng lửa được không?” Lão Xà đột nhiên nói.

Nam Chi: “Cái gì, cái gì?”

Cô nhất thời có chút mờ mịt, “Ngươi nói cái gì?”

Nhảy qua vòng lửa, lại không phải là xiếc thú, bảo con hổ nhảy qua vòng lửa, Nam Chi cảm thấy, con hổ sẽ ăn cô đầu tiên.

Nam Chi nhìn con hổ, lại nhìn lão Xà âm trầm sau lớp mặt nạ, hạ quyết tâm, “Nhảy, nhảy qua vòng lửa cũng được, nhưng phải cho nó ăn chút gì đó, bằng không nó sẽ không có sức nhảy qua vòng lửa đâu.”

Trong lòng Nam Chi mờ mịt, tại sao lại muốn con hổ nhảy qua vòng lửa, đúng là tà môn.

Nhưng trước mắt có một con đường sống để đi, Nam Chi nhất định phải đi, hơn nữa, con hổ cũng có thể sống sót.

Hy vọng con hổ có thể nhảy qua vòng lửa đi, kỳ thật, ta cũng có thể nhảy qua vòng lửa, ta thích nhảy qua vòng lửa.

Lão Xà kêu áo đen đứng bên cạnh mang đến một miếng thịt tươi, máu chảy đầm đìa, mùi máu tanh làm con hổ trở nên xao động, đi tới đi lui trong lồng, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo miếng thịt.

“Loảng xoảng……”

Miếng thịt ném vào lồng sắt, con hổ nhanh chóng vồ lấy miếng mồi, cắn xé miếng thịt tươi, ăn cũng không ngẩng đầu lên, Nam Chi nhìn mà cảm thấy đói bụng, cũng muốn ăn.

Lão Xà nhìn Nam Chi, “Tốt nhất là ngươi có thể làm nó nhảy qua được vòng lửa, bằng không….”

Nam Chi:……

Ta cũng hy vọng nó có thể nhảy qua vòng lửa, nhưng trên thực tế, hổ làm sao có thể nhảy qua vòng lửa được, động vật đều sợ lửa đấy.



Được rồi, cứ để con hổ ăn no trước, như vậy con hổ sẽ không ăn thịt mình.

Về phần nhảy qua vòng lửa, từ từ tính.

Nhưng tiểu cơ linh Nam Chi vẫn khéo léo tranh thủ thời gian cho mình, “Con hổ chưa từng nhảy qua vòng lửa, lần đầu tiên sẽ sợ hãi, ta cần thời gian nói chuyện với nó.”

Lão Xà do dự một lúc, “Được.”

Áo đen đứng bên cạnh cảm thấy kinh hãi, không biết lão Xà có tính toán gì, thật sự muốn con hổ nhảy qua vòng lửa sao, nhưng nhảy qua thì có tác dụng gì đâu?

Trong lòng Nam Chi cũng rất nghi hoặc, tại sao lại muốn con hổ nhảy qua vòng lửa, chẳng lẽ là muốn biến nơi này thành đoàn xiếc thú?

Lúc này, có áo đen mang thịt tươi tới ném vào trong lồng sắt, con hổ lập tức đi tới ăn ngấu nghiến, lười biếng mà ăn rất chậm, thậm chí còn rất tri kỷ mà để lại cho Nam Chi một ít thịt vụn còn sót lại, nó liếm liếm móng vuốt của mình, ý bảo Nam Chi ăn.

Nam Chi tỏ vẻ không ăn, ăn cũng phải nấu chín, bằng không sẽ tiêu chảy.

Áo đen làm một cái vòng lửa, sau đó mở lồng sắt ra, nói với Nam Chi: “Lão Xà muốn nhìn thấy nó nhảy qua vòng lửa.”

Nam Chi:…… Nhanh như vậy sao?

Nam Chi nhìn lồng sắt từ từ mở ra, nhưng con hổ lại không muốn đi ra, chẳng lẽ con hổ đã bắt đầu quen với việc ở đây chờ đám người tới cho ăn rồi sao?

Nam Chi đi ra khỏi lồng sắt, con hổ liếc mắt nhìn Nam Chi một cái, giống như nhìn thấy con mình vui vẻ đi ra khỏi cửa, hoàn toàn không thèm để ý.

Nam Chi làm mẫu nhảy qua vòng lửa cho con hổ xem, con hổ nhìn, sau đó thì ngủ rồi.

Nam Chi:……

Cô nhìn lão Xà, “Cho ta chút thời gian.”

Còn không phải chỉ là nhảy qua vòng lửa thôi sao, cô nhất định có thể làm cho con hổ nhảy qua vòng lửa.

Xà lão: “Hai ngày.”

Nam Chi:……

Người sốt ruột như vậy làm cái gì nha, chẳng lẽ ngươi không thấy được mặt trời ngày thứ ba sao?

Nam Chi không có cách nào, chỉ có thể làm theo, thời gian hai ngày căn bản là không đủ, Nam Chi chỉ có thể quấn lấy con hổ, muốn nó nhảy qua vòng lửa, con hổ mất kiên nhẫn, nhảy qua vòng lửa.

Không phải là con hổ không thể nhảy, mà là lười nhảy, mỗi một lần nhảy qua, Nam Chi sẽ đút cho con hổ một ít đồ ăn, đều là đồ ăn lấy ra từ kẽ răng của chính mình.

Lão Xà nhìn thấy con hổ dưới sự chỉ huy của Nam Chi, thật sự nhảy qua vòng lửa, sau đó nói: “Làm cái khác, chỉ nhảy qua vòng lửa thôi là chưa đủ.”



Nam Chi:???

Thật sự là quá đáng lắm nha!

Cô muốn nói lại thôi, chẳng lẽ đám người xấu này muốn bán con hổ vào đoàn xiếc thú, ngày nào cũng bị bắt biểu diễn, còn ăn không đủ no, bị người ta ngược đãi?

Nam Chi đột nhiên cảm thấy mình rất có lỗi với con hổ, nhưng hai ngày này, trong lúc những bạn nhỏ khác đều phải trải qua huấn luyện đau đớn, Nam Chi lại chỉ cần huấn luyện hổ, có thể nhàn rỗi trước mí mắt áo đen, miễn bàn là vui sướng tới cỡ nào.

Nam Chi còn có chút chột dạ, rốt cuộc những đứa trẻ khác thê thảm như vậy, nhưng cô ngay đến cả bản thân mình còn không thể lo được, thật sự không thể lo cho người khác.

Tiếp theo, Nam Chi lại dạy hổ chơi đánh đu, chính là đánh đu thật sự, con hổ ngồi bên trên giống như một con người, còn phải đi trên hoa mận, thật sự rất vớ vẩn.

Lão Xà nhìn thấy mà trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Ta đưa ngươi đi biểu diễn trước mặt một người, nhớ kỹ, nếu biểu diễn không tốt, ngươi sẽ chết.”

Nam Chi ồ một tiếng, lập tức bị nhét vào lồng sắt cùng với con hổ, con hổ rít gào, Nam Cho vội vàng trấn an, mới làm hơi thở của con hổ không còn xao động như vậy nữa.

Ánh sáng mặt trời bên ngoài sơn động thật sự rất chói mắt, Nam Chi theo bản năng nhắm hai mắt lại, đại khái là đã ở trong sơn động lạnh lẽo đã lâu, bây giờ được ánh mặt trời ấm áp chiếu lên, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.

Nam Chi bị bịt mắt đưa vào một căn nhà, ngôi nhà nguy nga tráng lệ, mùi thơm nức mũi, người luôn phải ở trong sơn động cằn cỗi như Nam Chi, đột nhiên lại có cảm giác như vừa bước vào tiên cảnh.

Tại sao lại tới nơi này.

Tới nơi này rồi, thái độ của lão Xà rất cung kính, thân hình vốn đã còng nay lại càng thêm còng xuống, ở bên ngoài chờ người ta thông báo rồi mới đi vào.

Nam Chi ở trong lồng, đôi tay nắm lấy lồng sắt, thật sự rất tò mò, lão Xà lợi hại như vậy, tại sao tới nơi này rồi còn là bộ dạng khom lưng uốn gối như vậy.

Một lát sau, có một thiếu niên mặc trang phục gấm vóc sang trọng bước ra, khí phách phong hoa và tôn quý của thiếu niên thể hiện qua từng cái giơ tay nhấc chân, mang theo một loại tiêu sái tùy ý như có như không, hắn không chút để ý nói với lão Xà: “Tiểu quỷ bẩn thỉu này, chính là người có thể giao tiếp với động vật mà lão Xà nhắc tới sao?”

Đối mặt với thiếu chủ, giọng nói âm hiểm của lão Xà cũng không còn khó nghe tới như vậy nữa, mà là mang theo ý cười nói: “Đúng vậy, thiếu chủ có thể xem cho vui.”

Bây giờ Cảnh Đô Tuyên vẫn còn là một thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng đã anh tuấn kinh người.

Nam Chi xem xét ngôi nhà bài trí huy hoàng tráng lệ, hoa thơm chim hót, những thứ này đều được xây dựng lên từ máu và nước mắt của không ít đứa trẻ.

Những gì mà bọn họ hưởng thụ, đều làm từ máu thịt của những đứa trẻ.

Còn gọi cô là tiểu quỷ bẩn thỉu, nếu ta lợi hại, bây giờ chính ngươi mới là tiểu quỷ bẩn thỉu.

Cảnh Đô Tuyên chưa từng tới căn cứ huấn luyện.

Chưa từng nhìn thấy cuộc sống bi thảm của những đứa trẻ đó, cho dù có biết cũng là thờ ơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook