Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 309: Ngộ Không, ta muốn sinh khỉ con cho chàng (16)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Kim Đản Đản cầm bút Phán Quan trong tay, nhanh chóng vẽ phù chú lên không trung.
Ánh sáng trắng lóa mắt chiếu tới luồng khí đen đang bay đi kia. Luồng khí đen phát ra tiếng thét chói tai, giãy giụa vài cái liền tiêu tán.
Trong một cái trấn nhỏ xa xa, một tên đạo sĩ đang ngủ phun ra một ngụm máu tươi.
Trong mắt ông ta xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Là ai làm hỏng kế hoạch của ta.”
Ông ta muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng lo lắng người này lại phá thuật pháp ở cái khác, đành phải mặc đạo bào vào vội vàng chạy đến nơi này.
…
Mà ở chỗ Kim Đản Đản bên này, những tên cô hồn đó đã cảm thấy thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nhiều, trên người tỏa ra ánh sáng.
Bọn hắn kích động quỳ xuống đất cảm kích: “Đa tạ trưởng lão không so đo hiềm khích trước đây, ngược lại đã cứu chúng ta!”
“Các ngươi đều đứng lên đi!” Kim Đản Đản nhìn bộ dáng vốn khủng bố của bọn hắn dần trở nên đẹp hơn chút, thân hình cũng càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành ánh sáng trắng rồi biến mất.
Nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ chuyện này, từ nơi xa đã truyền đến tiếng gào thét giận dữ: “Thật là một đứa trẻ kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày!”
Lão đạo vung phất trần về phía bên này, mặt đất lập tức nổ tung, bốc lên một làn sương khói màu trắng.
Mọi người theo bản năng tránh đi, Ngộ Không tận lực bảo vệ Kim Đản Đản, không để nàng chịu một chút thương tổn nào.
Lão đạo lúc này mới thấy rõ người trước mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Kim Đản Đản.
Tròng mắt ông ta lướt qua một vòng, lập tức cười nói: “Hoá ra là Đường trưởng lão, vừa rồi lão đạo đã mạo phạm nhiều rồi, mong Đường trưởng lão không để ở trong lòng.”
Kim Đản Đản đánh giá ông ta, tên đạo sĩ này mặc áo bào màu vàng, râu hoa râm, cũng khá ra dáng. Nhưng lệ khí trên người rất nặng.
Ông ta vừa tới liền trực tiếp ra tay tàn nhẫn đả thương người khác, nhất định không phải dạng người tốt gì.
Nhưng mà cái tay không đánh gương mặt tươi cười, ngược lại nàng muốn nhìn xem rốt cuộc ông ta muốn làm cái quỷ gì!
“Đường trưởng lão, vừa rồi bần đạo mới cảm giác được một luồng khí không sạch sẽ, liền nhanh chóng chạy đến. Trong lúc vô tình mới làm Đường trưởng lão bị thương.”
“Để tỏ lòng hối lỗi, bần đạo đặc biệt mời Đường trưởng lão đến nhà ngủ lại.” Giọng điệu của đạo sĩ vô cùng chân thành, chỉ là trong ánh mắt kia không thể biết được có bao nhiêu phần chân thành.
Đôi mắt Kim Đản Đản khẽ híp lại, đang lúc tên đạo sĩ cho rằng nàng muốn cự tuyệt thì khóe miệng nàng gợi lên một độ cong duyên dáng: “Được!”
Ngược lại nàng muốn nhìn xem trong hồ lô của ông ta đến tột cùng có bí mật gì?
Thế là bốn sư đồ dù đã biết rõ trong núi có hổ, nhưng vẫn đi vào.
Đạo sĩ dẫn đường ở phía trước, ánh mắt của ông ta không ngừng xoay chuyển, trong lòng thầm suy nghĩ: Tiểu hòa thượng này thật đúng là dễ lừa, không biết hắn làm sao mà sống lớn được như vậy!
Ánh mắt Kim Đản Đản nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông ta, chỉ cần ông ta có tâm tư khác thường nào thì bọn họ sẽ lập tức ra tay.
Vừa đi ra khỏi nghĩa địa, trước mắt là một rừng cây, lão đạo mang theo bọn họ rẽ trái rẽ phải.
Đường đi không quá tốt, dưới chân Kim Đản Đản vấp phải thứ gì, suýt chút nữa thì té ngã. Ngộ Không vội vàng đỡ nàng.
Nhưng vào lúc này, tay lão đạo kéo trên không trung một phát. Một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm mấy người bọn họ lại treo ở giữa không trung.
Lão đạo ngông cuồng cười: “Đường trưởng lão vẫn còn quá trẻ tuổi rồi, cái bẫy này không phải người nào cũng tin!”
Kim Đản Đản tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Lão đạo lỗ mũi trâu, ta khuyên ngươi mau thả chúng ta ra, nếu không thì chờ Phật Tổ trừng phạt đi!”
Lão đạo khinh thường: “Phật Tổ là gia gia của ngươi hay là nãi nãi của ngươi? Đánh không lại liền tìm viện binh, có phải tiểu hòa thượng ngươi vẫn còn chưa cai sữa hay không!”
Kim Đản Đản đạp loạn tay chân: “Có bản lĩnh thì ngươi đừng để ta ra ngoài, nếu không ta sẽ đánh ngươi đến nương ngươi cũng không nhận ra!”
Ánh sáng trắng lóa mắt chiếu tới luồng khí đen đang bay đi kia. Luồng khí đen phát ra tiếng thét chói tai, giãy giụa vài cái liền tiêu tán.
Trong một cái trấn nhỏ xa xa, một tên đạo sĩ đang ngủ phun ra một ngụm máu tươi.
Trong mắt ông ta xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Là ai làm hỏng kế hoạch của ta.”
Ông ta muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng lo lắng người này lại phá thuật pháp ở cái khác, đành phải mặc đạo bào vào vội vàng chạy đến nơi này.
…
Mà ở chỗ Kim Đản Đản bên này, những tên cô hồn đó đã cảm thấy thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nhiều, trên người tỏa ra ánh sáng.
Bọn hắn kích động quỳ xuống đất cảm kích: “Đa tạ trưởng lão không so đo hiềm khích trước đây, ngược lại đã cứu chúng ta!”
“Các ngươi đều đứng lên đi!” Kim Đản Đản nhìn bộ dáng vốn khủng bố của bọn hắn dần trở nên đẹp hơn chút, thân hình cũng càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành ánh sáng trắng rồi biến mất.
Nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ chuyện này, từ nơi xa đã truyền đến tiếng gào thét giận dữ: “Thật là một đứa trẻ kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày!”
Lão đạo vung phất trần về phía bên này, mặt đất lập tức nổ tung, bốc lên một làn sương khói màu trắng.
Mọi người theo bản năng tránh đi, Ngộ Không tận lực bảo vệ Kim Đản Đản, không để nàng chịu một chút thương tổn nào.
Lão đạo lúc này mới thấy rõ người trước mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Kim Đản Đản.
Tròng mắt ông ta lướt qua một vòng, lập tức cười nói: “Hoá ra là Đường trưởng lão, vừa rồi lão đạo đã mạo phạm nhiều rồi, mong Đường trưởng lão không để ở trong lòng.”
Kim Đản Đản đánh giá ông ta, tên đạo sĩ này mặc áo bào màu vàng, râu hoa râm, cũng khá ra dáng. Nhưng lệ khí trên người rất nặng.
Ông ta vừa tới liền trực tiếp ra tay tàn nhẫn đả thương người khác, nhất định không phải dạng người tốt gì.
Nhưng mà cái tay không đánh gương mặt tươi cười, ngược lại nàng muốn nhìn xem rốt cuộc ông ta muốn làm cái quỷ gì!
“Đường trưởng lão, vừa rồi bần đạo mới cảm giác được một luồng khí không sạch sẽ, liền nhanh chóng chạy đến. Trong lúc vô tình mới làm Đường trưởng lão bị thương.”
“Để tỏ lòng hối lỗi, bần đạo đặc biệt mời Đường trưởng lão đến nhà ngủ lại.” Giọng điệu của đạo sĩ vô cùng chân thành, chỉ là trong ánh mắt kia không thể biết được có bao nhiêu phần chân thành.
Đôi mắt Kim Đản Đản khẽ híp lại, đang lúc tên đạo sĩ cho rằng nàng muốn cự tuyệt thì khóe miệng nàng gợi lên một độ cong duyên dáng: “Được!”
Ngược lại nàng muốn nhìn xem trong hồ lô của ông ta đến tột cùng có bí mật gì?
Thế là bốn sư đồ dù đã biết rõ trong núi có hổ, nhưng vẫn đi vào.
Đạo sĩ dẫn đường ở phía trước, ánh mắt của ông ta không ngừng xoay chuyển, trong lòng thầm suy nghĩ: Tiểu hòa thượng này thật đúng là dễ lừa, không biết hắn làm sao mà sống lớn được như vậy!
Ánh mắt Kim Đản Đản nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông ta, chỉ cần ông ta có tâm tư khác thường nào thì bọn họ sẽ lập tức ra tay.
Vừa đi ra khỏi nghĩa địa, trước mắt là một rừng cây, lão đạo mang theo bọn họ rẽ trái rẽ phải.
Đường đi không quá tốt, dưới chân Kim Đản Đản vấp phải thứ gì, suýt chút nữa thì té ngã. Ngộ Không vội vàng đỡ nàng.
Nhưng vào lúc này, tay lão đạo kéo trên không trung một phát. Một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm mấy người bọn họ lại treo ở giữa không trung.
Lão đạo ngông cuồng cười: “Đường trưởng lão vẫn còn quá trẻ tuổi rồi, cái bẫy này không phải người nào cũng tin!”
Kim Đản Đản tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Lão đạo lỗ mũi trâu, ta khuyên ngươi mau thả chúng ta ra, nếu không thì chờ Phật Tổ trừng phạt đi!”
Lão đạo khinh thường: “Phật Tổ là gia gia của ngươi hay là nãi nãi của ngươi? Đánh không lại liền tìm viện binh, có phải tiểu hòa thượng ngươi vẫn còn chưa cai sữa hay không!”
Kim Đản Đản đạp loạn tay chân: “Có bản lĩnh thì ngươi đừng để ta ra ngoài, nếu không ta sẽ đánh ngươi đến nương ngươi cũng không nhận ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.