Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 308: Ngộ Không, ta muốn sinh khỉ con cho chàng (15)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Bát Giới sợ tới mức run rẩy cả người: “Lão Trư ta sợ… Sợ quỷ nhất, Tam sư đệ, mau cứu sư huynh~”
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy, lại không giữ vững tinh thần, bây giờ vi sư liền đem con đi nướng!” Kim Đản Đản cảm thấy có một tên đồng đội ngu như lợn thật sự rất mất mặt!
Bát Giới thở phì phò mắng: “Sư phụ, người thật không có lương tâm. Lão Trư con có sư phụ nhẫn tâm như người thật là đen đủi tám kiếp!”
Hắn nói một hơi như vậy cũng không còn sợ hãi nữa, giơ cây Đinh Ba chín răng lên đánh tới quỷ hồn.
Ngộ Không cũng dùng gậy Như Ý Kim Cô đánh, nhưng quỷ này đánh tan rồi lại lập tức tụ lại.
Cho dù bọn họ có đánh như thế nào, cũng đều không có tác dụng gì.
Bọn họ đã mệt gần chết mà lông tóc của người ta vẫn không hao tổn chút nào.
Bà lão kia phân phó: “Nhi tử, nhi tức, tôn tử, lên cho ta. Cho dù chúng ta ăn thịt tên Đường Tăng này không thể sống lại, cũng có thể đầu thai làm người!”
Những tên quỷ đó trông lớn hơn hai mươi tuổi, có lớn có bé, nhìn như là người một nhà.
Có tên do dự, cũng có tên xông thẳng đến đánh Kim Đản Đản.
Ba đồ đệ lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh cả người. Kim Đản Đản lại không chút sợ hãi, khóe miệng nàng hơi gợi lên một nụ cười lạnh: “Ta lại cho các ngươi một cơ hội lựa chọn cuối cùng!”
Một số bị kích thích hơi do dự. Bọn hắn muốn tiếp tục sống, nhưng cũng không nghĩ đến hại người. Huống chi người này lại còn là Đường Tăng đức cao vọng trọng.
Bọn hắn thịch một tiếng quỳ xuống đất: “Trưởng lão, cầu xin ngài cứu chúng ta!”
Sắc mặt Kim Đản Đản dịu lại hơn một chút: “Nói!”
Những tên quỷ hồn đó liền kể lại toàn bộ sự tình.
Một năm trước, người một nhà bọn hắn vốn đang sinh sống ở thôn Tiền Đường. Bỗng một tên đạo sĩ trong thôn chạy đến, nói người nơi này đắc tội Phật Tổ trên trời, muốn tiêu diệt người dân trong thôn.
Về sau trong thôn lại có người dần dần chết đi không thể giải thích được, từ từ mọi người liền tin lời đồn này.
Rất nhiều người dọn đi khỏi nơi này, người một nhà bọn hắn sống ở đây lâu đời rồi, không nỡ dọn đi.
Ngày nọ, tên đạo sĩ kia than ngắn thở dài. Ông ta nói người nhà bọn hắn không biết tốt xấu, liền ra tay giết cả nhà bọn hắn, chôn qua loa ở nơi này.
Không biết tên đạo sĩ kia đã động tay động chân gì, làm cho người một nhà bọn hắn không thể nào chuyển thế đầu thai, trở thành cô hồn.
Kim Đản Đản lạnh lùng nói: “Ông ta hại các ngươi, các ngươi lại chạy tới hại ta sao?”
“Trưởng lão, chúng ta cũng là bất đắc dĩ!” Những tên quỷ hồn đó khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Có tên khóc đến mức tròng mắt rơi xuống, mò trên mặt đất hồi lâu mới tìm ra được, liền vội vàng lắp lại.
Kim Đản Đản thở dài: “Thôi, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp các ngươi!”
Những tên quỷ hồn đó vô cùng kích động, ký thác hy vọng ở trên người nàng.
Kim Đản Đản liền lật mặt: “Nhưng mà cho dù có giúp được các ngươi hay không, nếu các ngươi lại rắp tâm hại người thì ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi hồn phi phách tán!”
Những tên quỷ hồn đó sợ tới mức run bần bật. Vừa rồi bọn hắn quả thật là mắt mù, thế mà còn cảm thấy tên Đường Tăng này là một người rất có tình người, đây rõ ràng còn đáng sợ hơn cả ác quỷ bọn hắn!
Bọn hắn vội vàng nói: “Không dám, không dám, xin tiểu sư phụ tha tội!”
Kim Đản Đản không để ý đến bọn hắn, phân phó ba tên đồ đệ đến vùng lân cận xem xét.
Tìm nửa giờ, phát hiện ở cách đó không xa có một người gỗ màu đỏ được mai táng dưới một thân cây, phía trên chính là ngày sinh tháng đẻ.
Người sử dụng loại chú thuật này cực kỳ ác độc, dùng sinh mệnh của người vô tội kéo dài sinh mệnh của mình.
Thậm chí những người này sau khi chết, cũng không thể đầu thai, oán khí của bọn họ sẽ tẩm bổ cho người hạ chú.
Kim Đản Đản để ba tên đồ đệ đi tìm củi, thiêu cháy khối người gỗ màu đỏ kia.
Khối gỗ đỏ kia bốc lên một luồng khí đen, còn chưa kịp chạy thoát…
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy, lại không giữ vững tinh thần, bây giờ vi sư liền đem con đi nướng!” Kim Đản Đản cảm thấy có một tên đồng đội ngu như lợn thật sự rất mất mặt!
Bát Giới thở phì phò mắng: “Sư phụ, người thật không có lương tâm. Lão Trư con có sư phụ nhẫn tâm như người thật là đen đủi tám kiếp!”
Hắn nói một hơi như vậy cũng không còn sợ hãi nữa, giơ cây Đinh Ba chín răng lên đánh tới quỷ hồn.
Ngộ Không cũng dùng gậy Như Ý Kim Cô đánh, nhưng quỷ này đánh tan rồi lại lập tức tụ lại.
Cho dù bọn họ có đánh như thế nào, cũng đều không có tác dụng gì.
Bọn họ đã mệt gần chết mà lông tóc của người ta vẫn không hao tổn chút nào.
Bà lão kia phân phó: “Nhi tử, nhi tức, tôn tử, lên cho ta. Cho dù chúng ta ăn thịt tên Đường Tăng này không thể sống lại, cũng có thể đầu thai làm người!”
Những tên quỷ đó trông lớn hơn hai mươi tuổi, có lớn có bé, nhìn như là người một nhà.
Có tên do dự, cũng có tên xông thẳng đến đánh Kim Đản Đản.
Ba đồ đệ lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh cả người. Kim Đản Đản lại không chút sợ hãi, khóe miệng nàng hơi gợi lên một nụ cười lạnh: “Ta lại cho các ngươi một cơ hội lựa chọn cuối cùng!”
Một số bị kích thích hơi do dự. Bọn hắn muốn tiếp tục sống, nhưng cũng không nghĩ đến hại người. Huống chi người này lại còn là Đường Tăng đức cao vọng trọng.
Bọn hắn thịch một tiếng quỳ xuống đất: “Trưởng lão, cầu xin ngài cứu chúng ta!”
Sắc mặt Kim Đản Đản dịu lại hơn một chút: “Nói!”
Những tên quỷ hồn đó liền kể lại toàn bộ sự tình.
Một năm trước, người một nhà bọn hắn vốn đang sinh sống ở thôn Tiền Đường. Bỗng một tên đạo sĩ trong thôn chạy đến, nói người nơi này đắc tội Phật Tổ trên trời, muốn tiêu diệt người dân trong thôn.
Về sau trong thôn lại có người dần dần chết đi không thể giải thích được, từ từ mọi người liền tin lời đồn này.
Rất nhiều người dọn đi khỏi nơi này, người một nhà bọn hắn sống ở đây lâu đời rồi, không nỡ dọn đi.
Ngày nọ, tên đạo sĩ kia than ngắn thở dài. Ông ta nói người nhà bọn hắn không biết tốt xấu, liền ra tay giết cả nhà bọn hắn, chôn qua loa ở nơi này.
Không biết tên đạo sĩ kia đã động tay động chân gì, làm cho người một nhà bọn hắn không thể nào chuyển thế đầu thai, trở thành cô hồn.
Kim Đản Đản lạnh lùng nói: “Ông ta hại các ngươi, các ngươi lại chạy tới hại ta sao?”
“Trưởng lão, chúng ta cũng là bất đắc dĩ!” Những tên quỷ hồn đó khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Có tên khóc đến mức tròng mắt rơi xuống, mò trên mặt đất hồi lâu mới tìm ra được, liền vội vàng lắp lại.
Kim Đản Đản thở dài: “Thôi, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp các ngươi!”
Những tên quỷ hồn đó vô cùng kích động, ký thác hy vọng ở trên người nàng.
Kim Đản Đản liền lật mặt: “Nhưng mà cho dù có giúp được các ngươi hay không, nếu các ngươi lại rắp tâm hại người thì ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi hồn phi phách tán!”
Những tên quỷ hồn đó sợ tới mức run bần bật. Vừa rồi bọn hắn quả thật là mắt mù, thế mà còn cảm thấy tên Đường Tăng này là một người rất có tình người, đây rõ ràng còn đáng sợ hơn cả ác quỷ bọn hắn!
Bọn hắn vội vàng nói: “Không dám, không dám, xin tiểu sư phụ tha tội!”
Kim Đản Đản không để ý đến bọn hắn, phân phó ba tên đồ đệ đến vùng lân cận xem xét.
Tìm nửa giờ, phát hiện ở cách đó không xa có một người gỗ màu đỏ được mai táng dưới một thân cây, phía trên chính là ngày sinh tháng đẻ.
Người sử dụng loại chú thuật này cực kỳ ác độc, dùng sinh mệnh của người vô tội kéo dài sinh mệnh của mình.
Thậm chí những người này sau khi chết, cũng không thể đầu thai, oán khí của bọn họ sẽ tẩm bổ cho người hạ chú.
Kim Đản Đản để ba tên đồ đệ đi tìm củi, thiêu cháy khối người gỗ màu đỏ kia.
Khối gỗ đỏ kia bốc lên một luồng khí đen, còn chưa kịp chạy thoát…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.