Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 299: Ngộ Không, ta muốn sinh khỉ con cho chàng (6)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Khi nàng ta nhìn thấy tiểu hoà thượng trắng trắng mềm mềm trước mắt, càng cực kì thích.
Trên bàn bày đầy món ngon mỹ vị, Hồ Tiểu Tiên vẫy tay với Kim Đản Đản: “Nào, tiểu công tử, mau tới ngồi đi!”
Kim Đản Đản bình tĩnh đánh giá bốn phía. Sơn động này rất rộng rãi, cửa động đang đóng, bốn phía dán chữ hỉ màu đỏ nhìn qua rất vui vẻ.
Ở đằng sau Hồ Tiểu Tiên là một cái giường lớn rộng hơn hai mét, những dải lụa màu đỏ đang bay phấp phới trên giường.
Nàng cắn môi, đi về phía Hồ Tiểu Tiên.
Khóe miệng Hồ Tiểu Tiên gợi lên một nụ cười, nghĩ thầm: Tiểu hòa thượng này cũng rất biết điều!
Nàng ta rót hai ly rượu, một ly đưa đến bên môi Kim Đản Đản, dường như muốn đút nàng uống: “Tới nếm thử rượu trái cây của Hồ tộc chúng ta đi!”
Thân thể Kim Đản Đản hơi ngửa ra sau tránh đi. Nàng duỗi tay nhận lấy chén rượu trong tay Hồ Tiểu Tiên, xấu hổ nói: “Ta tự uống…Ta tự uống…”
Nàng bưng chén rượu, trong đầu thầm liên lạc với Hệ thống quân: “Rượu này có độc không?”
Hệ thống quân:【 Kí chủ, bây giờ cấp bậc của Quân Quân vẫn còn thấp, rượu này chị phải uống vào rồi thì Quân Quân mới có thể đoán ra được! 】
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Kim Đản Đản tối sầm lại: “Uống rồi còn cần hỏi em sao?”
Hệ thống quân bĩu cái miệng nhỏ:【 Còn không phải do cấp bậc của kí chủ thấp, đến bây giờ vẫn chưa thăng cấp sao? 】
Kim Đản Đản không nói lời nào, nhìn Hệ thống quân dễ thương như vậy, nàng còn có thể trách ai được chứ?
Hồ Tiểu Tiên uống rượu trong chén mình xong, liếc mắt nhìn chén rượu trong tay Kim Đản Đản một cái, thấy rượu bên trong vẫn còn đầy.
Nàng ta ấn lấy tay Kim Đản Đản, đẩy chén rượu đến bên môi nàng, cưỡng ép đổ rượu vào trong miệng nàng.
Kim Đản Đản bị sặc ho khan, khuôn mặt nhỏ ho thành màu hồng phấn.
Hồ Tiểu Tiên vỗ lưng nàng giúp nàng thuận khí, miệng nhỏ không vui nói: “Tiểu công tử, bên trong rượu không có độc, bây giờ tin ta rồi chứ!”
Kim Đản Đản ho một trận, thoải mái hơn nhiều. Nàng ngượng ngùng cười: “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ là tửu lượng của ta không tốt, vẫn không nên uống thì hơn!”
“Tiểu công tử dùng bữa đi!” Hồ Tiểu Tiên gắp thức ăn vào đĩa Kim Đản Đản.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tái xanh, trong lòng cười khổ: Trẫm không dám ăn!
Cho dù bên trong không có độc gây chết người, thì cũng có khả năng là độc Thôi tình, trước kia nàng trúng độc còn ít sao?
Hồ Tiểu Tiên thấy nàng không động đũa, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nàng ta áp sát khuôn mặt nhỏ quyến rũ lại gần nàng, ái muội nói: “Hay là tiểu công tử không thích ăn thức ăn ở trên bàn, thích ăn thịt ở trên giường?”
Kim Đản Đản ngây thơ mờ mịt thuận miệng hỏi: “Thịt ở trên bàn ăn không ngon sao, sao còn muốn lên tận giường ăn?”
“Mời tiểu công tử đi theo ta!” Hồ Tiểu Tiên nắm lấy tay Kim Đản Đản, kéo nàng đến bên giường.
Theo động tác đi đường của nàng ta, lụa mỏng màu đỏ khoác ở trên người rơi xuống, nửa bả vai lộ ra bên ngoài.
Ánh mắt Kim Đản Đản mang theo mong chờ xấu hổ nhìn nàng ta, sau đó liền lập tức hiểu rõ ý của nàng ta là gì, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Nàng lắp bắp nói: “Khụ khụ, ta còn đói, ăn chút thức ăn trên bàn trước đi!”
Hồ Tiểu Tiên hơi có chút thất vọng, liếm cánh môi gợi cảm: “Tiểu công tử, vậy chàng mau ăn đi. Chàng ăn no rồi, chúng ta lại ăn thịt!”
Kim Đản Đản đổ mồ hôi lạnh liên tục. Đột nhiên nàng cảm thấy đức hạnh của muội tử này không khác gì Tiểu Mạch Tử, trong đầu đều là suy nghĩ ‘bạch bạch’.
Trên mặt nàng không lộ chút lo lắng nào, nhưng trong lòng quả thực là bi thương ngược dòng thành sông. Nàng cố gắng hết sức kéo dài thời gian, cầu nguyện ba tên đồ đệ nhanh tìm được nàng.
Cho dù có hạ độc trong đồ ăn hay không thì nàng cũng đành phải ăn, nếu không ăn thì lên trên giường chờ bị ăn.
Nhưng mà Kim Đản Đản rất đau khổ, nếu vẫn tiếp tục ăn nữa, nàng sẽ no căng bụng mà chết mất.
Trên bàn bày đầy món ngon mỹ vị, Hồ Tiểu Tiên vẫy tay với Kim Đản Đản: “Nào, tiểu công tử, mau tới ngồi đi!”
Kim Đản Đản bình tĩnh đánh giá bốn phía. Sơn động này rất rộng rãi, cửa động đang đóng, bốn phía dán chữ hỉ màu đỏ nhìn qua rất vui vẻ.
Ở đằng sau Hồ Tiểu Tiên là một cái giường lớn rộng hơn hai mét, những dải lụa màu đỏ đang bay phấp phới trên giường.
Nàng cắn môi, đi về phía Hồ Tiểu Tiên.
Khóe miệng Hồ Tiểu Tiên gợi lên một nụ cười, nghĩ thầm: Tiểu hòa thượng này cũng rất biết điều!
Nàng ta rót hai ly rượu, một ly đưa đến bên môi Kim Đản Đản, dường như muốn đút nàng uống: “Tới nếm thử rượu trái cây của Hồ tộc chúng ta đi!”
Thân thể Kim Đản Đản hơi ngửa ra sau tránh đi. Nàng duỗi tay nhận lấy chén rượu trong tay Hồ Tiểu Tiên, xấu hổ nói: “Ta tự uống…Ta tự uống…”
Nàng bưng chén rượu, trong đầu thầm liên lạc với Hệ thống quân: “Rượu này có độc không?”
Hệ thống quân:【 Kí chủ, bây giờ cấp bậc của Quân Quân vẫn còn thấp, rượu này chị phải uống vào rồi thì Quân Quân mới có thể đoán ra được! 】
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Kim Đản Đản tối sầm lại: “Uống rồi còn cần hỏi em sao?”
Hệ thống quân bĩu cái miệng nhỏ:【 Còn không phải do cấp bậc của kí chủ thấp, đến bây giờ vẫn chưa thăng cấp sao? 】
Kim Đản Đản không nói lời nào, nhìn Hệ thống quân dễ thương như vậy, nàng còn có thể trách ai được chứ?
Hồ Tiểu Tiên uống rượu trong chén mình xong, liếc mắt nhìn chén rượu trong tay Kim Đản Đản một cái, thấy rượu bên trong vẫn còn đầy.
Nàng ta ấn lấy tay Kim Đản Đản, đẩy chén rượu đến bên môi nàng, cưỡng ép đổ rượu vào trong miệng nàng.
Kim Đản Đản bị sặc ho khan, khuôn mặt nhỏ ho thành màu hồng phấn.
Hồ Tiểu Tiên vỗ lưng nàng giúp nàng thuận khí, miệng nhỏ không vui nói: “Tiểu công tử, bên trong rượu không có độc, bây giờ tin ta rồi chứ!”
Kim Đản Đản ho một trận, thoải mái hơn nhiều. Nàng ngượng ngùng cười: “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ là tửu lượng của ta không tốt, vẫn không nên uống thì hơn!”
“Tiểu công tử dùng bữa đi!” Hồ Tiểu Tiên gắp thức ăn vào đĩa Kim Đản Đản.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tái xanh, trong lòng cười khổ: Trẫm không dám ăn!
Cho dù bên trong không có độc gây chết người, thì cũng có khả năng là độc Thôi tình, trước kia nàng trúng độc còn ít sao?
Hồ Tiểu Tiên thấy nàng không động đũa, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nàng ta áp sát khuôn mặt nhỏ quyến rũ lại gần nàng, ái muội nói: “Hay là tiểu công tử không thích ăn thức ăn ở trên bàn, thích ăn thịt ở trên giường?”
Kim Đản Đản ngây thơ mờ mịt thuận miệng hỏi: “Thịt ở trên bàn ăn không ngon sao, sao còn muốn lên tận giường ăn?”
“Mời tiểu công tử đi theo ta!” Hồ Tiểu Tiên nắm lấy tay Kim Đản Đản, kéo nàng đến bên giường.
Theo động tác đi đường của nàng ta, lụa mỏng màu đỏ khoác ở trên người rơi xuống, nửa bả vai lộ ra bên ngoài.
Ánh mắt Kim Đản Đản mang theo mong chờ xấu hổ nhìn nàng ta, sau đó liền lập tức hiểu rõ ý của nàng ta là gì, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Nàng lắp bắp nói: “Khụ khụ, ta còn đói, ăn chút thức ăn trên bàn trước đi!”
Hồ Tiểu Tiên hơi có chút thất vọng, liếm cánh môi gợi cảm: “Tiểu công tử, vậy chàng mau ăn đi. Chàng ăn no rồi, chúng ta lại ăn thịt!”
Kim Đản Đản đổ mồ hôi lạnh liên tục. Đột nhiên nàng cảm thấy đức hạnh của muội tử này không khác gì Tiểu Mạch Tử, trong đầu đều là suy nghĩ ‘bạch bạch’.
Trên mặt nàng không lộ chút lo lắng nào, nhưng trong lòng quả thực là bi thương ngược dòng thành sông. Nàng cố gắng hết sức kéo dài thời gian, cầu nguyện ba tên đồ đệ nhanh tìm được nàng.
Cho dù có hạ độc trong đồ ăn hay không thì nàng cũng đành phải ăn, nếu không ăn thì lên trên giường chờ bị ăn.
Nhưng mà Kim Đản Đản rất đau khổ, nếu vẫn tiếp tục ăn nữa, nàng sẽ no căng bụng mà chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.