Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 281: Quỷ vương bám lấy nữ thầy bói (20)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Nói xong, y ôm Kim Đản Đản ra khỏi mặt nước, tà áo của y cũng từ từ rời khỏi mặt nước.
Thế nhưng Kim Đản Đản lại không giống như vậy, Lãnh Mạc Tà cẩn thận dùng công lực hong khô váy áo cho nàng.
Lúc đi ngang qua Vân Nhiễm y cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng ta một chút.
Ánh mắt độc ác của Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Kim Đản Đản trong ngực y, móng tay ghim sâu vào da thịt, gương mặt tức giận đến méo mó.
Nàng ta đảo mắt che giấu đi sự ác độc trong ánh mắt, dịu dàng nói: “Tôn thượng ơi?”
Bước chân của Lãnh Mạc Tà hơi dừng lại nhưng chưa từng quay đầu lại mà ôm Kim Đản Đản đi thẳng.
Cơ thể của Vân Nhiễm giống như cành liễu yếu ớt lúc nào cũng có thể gãy trong gió. Nàng ta hơi ngừng lại một chút, rồi lập tức đi theo sau lưng Lãnh Mạc Tà.
Đến phòng ngủ, Lãnh Mạc Tà ôm Kim Đản Đản bước vào, cẩn thận ôm nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng.
Y hôn lên trán nàng: “Nữ nhân, chờ ta quay lại!”.
Kim Đản Đản ngoảnh mặt đi, không để ý đến y nữa. Nàng nghe thấy tiếng bước chân của y dần dần rời xa mình.
Vân Nhiễm đứng chờ ở bên ngoài. Phòng ngủ của Tôn thượng thì ngay cả nàng ta còn chưa được đường hoàng bước vào, ấy vậy mà nữ nhân này lại xem nó như chỗ của mình rồi.
Như này thì sao nàng ta có thể không hận chứ?
Tất cả chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ là của nàng ta!
Lãnh Mạc Tà bước về phía Vân Nhiễm, giọng điệu của y trở nên bình thản như nước: “Đi thôi!”
Nhóm thị nữ đỡ Vân Nhiễm đi theo phía sau Lãnh Mạc Tà. Khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên. Nàng ta tuyệt đối tốt hơn nhiều so với nữ nhân kia, đợi đến lúc đó làm Tôn thượng yêu thích. Nàng ta đắc ý nhìn về phía Kim Đản Đản.
Ánh mắt nàng ta chính là đang khoe khoang trắng trợn, đáy lòng của Kim Đản Đản lại bị đâm cho đau đớn.
Trong lòng nàng nở nụ cười tự giễu. Nàng đã biết từ lâu rồi, nữ nhân của y rất đông, không phải chỉ có một mình nàng.
Cho đến tận khi bọn họ rời đi rồi, tất cả mới trở nên bình tĩnh.
…..
Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, mỗi một giây trôi qua thì đều giống như có ai đó cầm kim đâm vào trái tim nàng.
Nàng lo lắng suy nghĩ. Đã lâu như thế rồi, có phải bọn họ đã làm cái gì hay không?
Một giờ trôi qua, cuối cùng nàng cũng nghe thấy có tiếng bước chân tới gần. Nàng nhắm mắt lại, hô hấp đều đều giả vờ như đang ngủ.
Khóe miệng Lãnh Mạc Tà hơi nhếch lên, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Trên người y vẫn lạnh buốt như vậy, mùi hương nơi đầu mũi cũng là hơi thở thuộc về y, không hề có mùi của nữ nhân kia. Có lẽ hắn đã tắm qua rồi!
Lãnh Mạc Tà nhìn thấy bờ mi run rẩy của Kim Đản Đản thì biết là nàng đang giả vờ ngủ, y cũng không vạch trần.
Khóe miệng của y mang theo ý cười xấu xa, thổi lên gương mặt nhỏ của nàng, giọng nói đầy tà mị: “Nữ nhân, nếu như ngươi đã ngủ, vậy thì nếu bây giờ ta ăn ngươi, thì ngươi cũng sẽ không biết đâu nhỉ!”
Nhìn thấy lông mi của nàng càng run rẩy mạnh hơn, trong mắt của y có một chút đắc ý. Y vươn tay nới ra dây lưng của nàng.
Kim Đản Đản không giả bộ được nữa, nàng lăn một vòng ở trên giường, thoát khỏi bàn tay của y.
Hai tay nàng nắm chặt lấy quần áo, phẫn nộ nhìn y: “Có các nàng ấy hầu hạ rồi mà ngươi thấy chưa đủ à?”
“Ghen rồi à?” Đuôi lông mày của Lãnh Mạc Tà hơi chau lại. Y cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của nàng rất đáng yêu.
Kim Đản Đàn không để ý, chỉ dùng ánh mắt đề phòng nhìn y, giám sát từng hành động của y.
Lãnh Mạc Tà sáp lại gần, ôm nàng vào lòng, nói lòng yêu thương vào tai nàng: “Ta chỉ muốn ăn nàng!”
Nói xong, màn giường rơi xuống, bên trong chập chờn hình ảnh hai người yêu thương nhau, liên tiếp cho đến tận bình minh.
Hôm sau.
Kim Đản Đản bị tiếng đập của đánh thức, khi tỉnh lại thì đã không thấy Lãnh Mạc Tà ở bên cạnh.
Vân Nhiễm nhẹ nhàng bước đến, giữa hai đầu lông mày đều là vẻ đắc ý. Nàng ta sáp lại gần gương mặt nhỏ của Kim Đản Đản, thấp giọng khoe khoang:
“Quỷ Vương này vẫn không quên được ta. Đêm qua y thật là hung mãnh, đến giờ eo ta vẫn còn đau đây này!”
Nàng ta kéo cổ áo ra, lộ ra dấu vết màu hồng còn lưu trên cổ.
*
Thượng tiên: Bất ngờ muốn hỏi mọi người xem đây là ngược hay không ngược vậy?
Đến đây nào, mau cầm phiếu bầu trong tay như lưỡi dao rồi ném đến đây đi, ném mạnh vào, xin đừng thương tiếc ta! ╭(╯ε╰)╮
Thế nhưng Kim Đản Đản lại không giống như vậy, Lãnh Mạc Tà cẩn thận dùng công lực hong khô váy áo cho nàng.
Lúc đi ngang qua Vân Nhiễm y cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng ta một chút.
Ánh mắt độc ác của Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Kim Đản Đản trong ngực y, móng tay ghim sâu vào da thịt, gương mặt tức giận đến méo mó.
Nàng ta đảo mắt che giấu đi sự ác độc trong ánh mắt, dịu dàng nói: “Tôn thượng ơi?”
Bước chân của Lãnh Mạc Tà hơi dừng lại nhưng chưa từng quay đầu lại mà ôm Kim Đản Đản đi thẳng.
Cơ thể của Vân Nhiễm giống như cành liễu yếu ớt lúc nào cũng có thể gãy trong gió. Nàng ta hơi ngừng lại một chút, rồi lập tức đi theo sau lưng Lãnh Mạc Tà.
Đến phòng ngủ, Lãnh Mạc Tà ôm Kim Đản Đản bước vào, cẩn thận ôm nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng.
Y hôn lên trán nàng: “Nữ nhân, chờ ta quay lại!”.
Kim Đản Đản ngoảnh mặt đi, không để ý đến y nữa. Nàng nghe thấy tiếng bước chân của y dần dần rời xa mình.
Vân Nhiễm đứng chờ ở bên ngoài. Phòng ngủ của Tôn thượng thì ngay cả nàng ta còn chưa được đường hoàng bước vào, ấy vậy mà nữ nhân này lại xem nó như chỗ của mình rồi.
Như này thì sao nàng ta có thể không hận chứ?
Tất cả chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ là của nàng ta!
Lãnh Mạc Tà bước về phía Vân Nhiễm, giọng điệu của y trở nên bình thản như nước: “Đi thôi!”
Nhóm thị nữ đỡ Vân Nhiễm đi theo phía sau Lãnh Mạc Tà. Khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên. Nàng ta tuyệt đối tốt hơn nhiều so với nữ nhân kia, đợi đến lúc đó làm Tôn thượng yêu thích. Nàng ta đắc ý nhìn về phía Kim Đản Đản.
Ánh mắt nàng ta chính là đang khoe khoang trắng trợn, đáy lòng của Kim Đản Đản lại bị đâm cho đau đớn.
Trong lòng nàng nở nụ cười tự giễu. Nàng đã biết từ lâu rồi, nữ nhân của y rất đông, không phải chỉ có một mình nàng.
Cho đến tận khi bọn họ rời đi rồi, tất cả mới trở nên bình tĩnh.
…..
Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, mỗi một giây trôi qua thì đều giống như có ai đó cầm kim đâm vào trái tim nàng.
Nàng lo lắng suy nghĩ. Đã lâu như thế rồi, có phải bọn họ đã làm cái gì hay không?
Một giờ trôi qua, cuối cùng nàng cũng nghe thấy có tiếng bước chân tới gần. Nàng nhắm mắt lại, hô hấp đều đều giả vờ như đang ngủ.
Khóe miệng Lãnh Mạc Tà hơi nhếch lên, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Trên người y vẫn lạnh buốt như vậy, mùi hương nơi đầu mũi cũng là hơi thở thuộc về y, không hề có mùi của nữ nhân kia. Có lẽ hắn đã tắm qua rồi!
Lãnh Mạc Tà nhìn thấy bờ mi run rẩy của Kim Đản Đản thì biết là nàng đang giả vờ ngủ, y cũng không vạch trần.
Khóe miệng của y mang theo ý cười xấu xa, thổi lên gương mặt nhỏ của nàng, giọng nói đầy tà mị: “Nữ nhân, nếu như ngươi đã ngủ, vậy thì nếu bây giờ ta ăn ngươi, thì ngươi cũng sẽ không biết đâu nhỉ!”
Nhìn thấy lông mi của nàng càng run rẩy mạnh hơn, trong mắt của y có một chút đắc ý. Y vươn tay nới ra dây lưng của nàng.
Kim Đản Đản không giả bộ được nữa, nàng lăn một vòng ở trên giường, thoát khỏi bàn tay của y.
Hai tay nàng nắm chặt lấy quần áo, phẫn nộ nhìn y: “Có các nàng ấy hầu hạ rồi mà ngươi thấy chưa đủ à?”
“Ghen rồi à?” Đuôi lông mày của Lãnh Mạc Tà hơi chau lại. Y cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của nàng rất đáng yêu.
Kim Đản Đàn không để ý, chỉ dùng ánh mắt đề phòng nhìn y, giám sát từng hành động của y.
Lãnh Mạc Tà sáp lại gần, ôm nàng vào lòng, nói lòng yêu thương vào tai nàng: “Ta chỉ muốn ăn nàng!”
Nói xong, màn giường rơi xuống, bên trong chập chờn hình ảnh hai người yêu thương nhau, liên tiếp cho đến tận bình minh.
Hôm sau.
Kim Đản Đản bị tiếng đập của đánh thức, khi tỉnh lại thì đã không thấy Lãnh Mạc Tà ở bên cạnh.
Vân Nhiễm nhẹ nhàng bước đến, giữa hai đầu lông mày đều là vẻ đắc ý. Nàng ta sáp lại gần gương mặt nhỏ của Kim Đản Đản, thấp giọng khoe khoang:
“Quỷ Vương này vẫn không quên được ta. Đêm qua y thật là hung mãnh, đến giờ eo ta vẫn còn đau đây này!”
Nàng ta kéo cổ áo ra, lộ ra dấu vết màu hồng còn lưu trên cổ.
*
Thượng tiên: Bất ngờ muốn hỏi mọi người xem đây là ngược hay không ngược vậy?
Đến đây nào, mau cầm phiếu bầu trong tay như lưỡi dao rồi ném đến đây đi, ném mạnh vào, xin đừng thương tiếc ta! ╭(╯ε╰)╮
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.