Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 141: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (23)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
div class="text-left"> Mặc Trạch cũng đến giúp đỡ, lại bị nữ nhân kia khinh bỉ: “Đúng là làm mất
mặt Ma tộc chúng ta, giúp Tiên tộc đối phó lại người nhà mình!”
“Bà già, đến người dễ thương như Tiểu Yên Tử mà bà cũng hạ độc thủ được, bà không xứng làm Ma tộc!” Mặc Trạch cũng châm chọc.
Nữ nhân kia tức giận đến mức mắt sắp tóe lửa đến nơi: “Được, hôm nay ta sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục.”
Trên người nàng ta tỏa ra sương mù màu đỏ, Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhắc nhở: “Cẩn thận sương mù!”
“Cảm ơn lời nhắc nhở của nửa nhạc phụ tương lai!” Lúc này, Mặc Trạch vẫn không quên tranh thủ.
Cho dù bọn họ đang hợp tác thì cũng không phải là đối thủ của Ma tộc thượng cổ kia, vì vậy bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
Vẻ mặt Nguyệt Hoa Tiên Tôn ngưng trọng: “Yên Nhi, vi sư truyền cho ngươi một bộ công pháp, nói cho ngươi biết làm thế nào để sử dụng uy áp của phượng hoàng, có thể trấn áp được Ma tộc thượng cổ này hay không hoàn toàn dựa vào ngươi!”
“Vâng!” Kim Đản Đản gật đầu, cho dù thế nào thì nàng cũng phải tiêu diệt nữ nhân này, nàng ta dám tơ tưởng đến nam nhân của nàng.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhắm mắt lại, ấn ngón tay vào giữa lông mày của Kim Đản Đản, truyền công pháp qua.
Bên trên đều là chú ngữ và thủ thế kết ấn, Kim Đản Đản cố gắng nhớ kĩ, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi li ti.
“Vậy bản tọa sẽ giết con phượng hoàng này trước, đem nàng về uống máu từ từ!” Trong lòng Ma nữ thượng cổ hơi lo lắng, quả thực nàng ta hơi sợ con phượng hoàng này, đây là nỗi sợ hãi từ trong huyết mạch.
Cũng may thực lực của con phượng hoàng này quá yếu, nếu phát triển thêm vài năm nữa, có thể nàng ta sẽ bị nàng đánh bại. Nhưng bây giờ nàng mới học công pháp, trừ khi có thiên phú dị bẩm, nếu không sẽ không thể học được trong thời gian ngắn như vậy.
“A…” Từng tiếng la hét truyền đến, có tiếng của Tiên tộc, có tiếng của Ma tộc. Rất nhiều người chết trong tay Ma nữ thượng cổ.
Kim Đản Đản căng thẳng, trên người lại toát ra thêm một tầng mồ hôi lạnh, hận không thể trừ khử Ma đầu này sớm hơn.
“Khà khà! Vô dụng thôi đồ ngu xuẩn, với tư chất của ngươi thì không thể học nhanh như vậy được. Những người này đều chết vì sự ngu ngốc của ngươi!” Ma nữ thượng cổ khoát khoát tay, lại có thêm vài người chết.
Thân thể phượng hoàng của Kim Đản Đản khẽ run lên, nàng dùng rất nhiều lực tinh thần để học công pháp này, chỉ còn tinh thần không chịu khuất phục đang chống đỡ cho nàng khỏi gục ngã.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn biết làm như vậy có chút miễn cưỡng nàng, liền vỗ vỗ vào đầu Kim Đản Đản, giọng nói từ tính đầy dịu dàng: “Yên Nhi, ngươi cố gắng hết sức là được. Mọi người sẽ không trách ngươi, tin tưởng bản thân ngươi có thể làm được!”
Có được sự đánh giá của sư phụ, Kim Đản Đản học được công pháp. Nàng đột nhiên mở mắt ra, trong tròng mắt sáng ngời. Nàng niệm chú ngữ, đôi cánh nhanh chóng kết ấn.
Dưới chân Kim Đản Đản xuất hiện một hoa văn cổ xưa, thân hình nàng từ từ phóng lớn. Nàng giương cánh bay lên, sải cánh rộng hơn năm mét, cổ uyển chuyển ngẩng lên, trong mắt mang theo khí chất bên trên thiên hạ của bậc vương giả: “Ngươi, dám làm tổn hại tính mạng của người khác, ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán!”
Kim Đản Đản vẫy cánh, trên người tỏa ra uy áp, có Tiên tộc và Ma tộc không chịu đựng được uy áp này, lần lượt quỳ xuống.
Ma nữ thượng cổ càng khó chịu, xương cốt trên người kêu rắc rắc. Nhưng nàng ta vẫn liều chết chống chọi, cười lạnh: “Khà khà, Tiểu Phượng Hoàng, ngươi sử dụng uy áp huyết mạch trước khi đủ khả năng, chỉ sợ thân thể của ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu!”
Kim Đản Đản cảm thấy linh khí trong cơ thể đang nhanh chóng mất đi, trong người nàng phát ra mấy luồng sáng đỏ, bắn về phía Ma nữ thượng cổ.
Bây giờ cơ thể Ma nữ thượng cổ hoàn toàn không thể chịu nổi đòn này của nàng, chỉ đành tìm cách chạy trốn. Nếu không sớm muộn gì nàng ta cũng bị hồn bay phách tán.
Nàng ta biến thành một đám sương mù đỏ, rời khỏi cơ thể của Phi Tuyết Tiên Tử. Phi Tuyết Tiên Tử ngã xuống đất, khuôn mặt tái nhợt.
Khi Ma nữ thượng cổ nghĩ rằng mình sắp trốn thoát, Nguyệt Hoa Tiên Tôn lấy ra một chiếc bình ngọc, niệm chú ngữ gì đó, thu nàng ta vào trong bình.
“Bà già, đến người dễ thương như Tiểu Yên Tử mà bà cũng hạ độc thủ được, bà không xứng làm Ma tộc!” Mặc Trạch cũng châm chọc.
Nữ nhân kia tức giận đến mức mắt sắp tóe lửa đến nơi: “Được, hôm nay ta sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục.”
Trên người nàng ta tỏa ra sương mù màu đỏ, Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhắc nhở: “Cẩn thận sương mù!”
“Cảm ơn lời nhắc nhở của nửa nhạc phụ tương lai!” Lúc này, Mặc Trạch vẫn không quên tranh thủ.
Cho dù bọn họ đang hợp tác thì cũng không phải là đối thủ của Ma tộc thượng cổ kia, vì vậy bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
Vẻ mặt Nguyệt Hoa Tiên Tôn ngưng trọng: “Yên Nhi, vi sư truyền cho ngươi một bộ công pháp, nói cho ngươi biết làm thế nào để sử dụng uy áp của phượng hoàng, có thể trấn áp được Ma tộc thượng cổ này hay không hoàn toàn dựa vào ngươi!”
“Vâng!” Kim Đản Đản gật đầu, cho dù thế nào thì nàng cũng phải tiêu diệt nữ nhân này, nàng ta dám tơ tưởng đến nam nhân của nàng.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhắm mắt lại, ấn ngón tay vào giữa lông mày của Kim Đản Đản, truyền công pháp qua.
Bên trên đều là chú ngữ và thủ thế kết ấn, Kim Đản Đản cố gắng nhớ kĩ, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi li ti.
“Vậy bản tọa sẽ giết con phượng hoàng này trước, đem nàng về uống máu từ từ!” Trong lòng Ma nữ thượng cổ hơi lo lắng, quả thực nàng ta hơi sợ con phượng hoàng này, đây là nỗi sợ hãi từ trong huyết mạch.
Cũng may thực lực của con phượng hoàng này quá yếu, nếu phát triển thêm vài năm nữa, có thể nàng ta sẽ bị nàng đánh bại. Nhưng bây giờ nàng mới học công pháp, trừ khi có thiên phú dị bẩm, nếu không sẽ không thể học được trong thời gian ngắn như vậy.
“A…” Từng tiếng la hét truyền đến, có tiếng của Tiên tộc, có tiếng của Ma tộc. Rất nhiều người chết trong tay Ma nữ thượng cổ.
Kim Đản Đản căng thẳng, trên người lại toát ra thêm một tầng mồ hôi lạnh, hận không thể trừ khử Ma đầu này sớm hơn.
“Khà khà! Vô dụng thôi đồ ngu xuẩn, với tư chất của ngươi thì không thể học nhanh như vậy được. Những người này đều chết vì sự ngu ngốc của ngươi!” Ma nữ thượng cổ khoát khoát tay, lại có thêm vài người chết.
Thân thể phượng hoàng của Kim Đản Đản khẽ run lên, nàng dùng rất nhiều lực tinh thần để học công pháp này, chỉ còn tinh thần không chịu khuất phục đang chống đỡ cho nàng khỏi gục ngã.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn biết làm như vậy có chút miễn cưỡng nàng, liền vỗ vỗ vào đầu Kim Đản Đản, giọng nói từ tính đầy dịu dàng: “Yên Nhi, ngươi cố gắng hết sức là được. Mọi người sẽ không trách ngươi, tin tưởng bản thân ngươi có thể làm được!”
Có được sự đánh giá của sư phụ, Kim Đản Đản học được công pháp. Nàng đột nhiên mở mắt ra, trong tròng mắt sáng ngời. Nàng niệm chú ngữ, đôi cánh nhanh chóng kết ấn.
Dưới chân Kim Đản Đản xuất hiện một hoa văn cổ xưa, thân hình nàng từ từ phóng lớn. Nàng giương cánh bay lên, sải cánh rộng hơn năm mét, cổ uyển chuyển ngẩng lên, trong mắt mang theo khí chất bên trên thiên hạ của bậc vương giả: “Ngươi, dám làm tổn hại tính mạng của người khác, ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán!”
Kim Đản Đản vẫy cánh, trên người tỏa ra uy áp, có Tiên tộc và Ma tộc không chịu đựng được uy áp này, lần lượt quỳ xuống.
Ma nữ thượng cổ càng khó chịu, xương cốt trên người kêu rắc rắc. Nhưng nàng ta vẫn liều chết chống chọi, cười lạnh: “Khà khà, Tiểu Phượng Hoàng, ngươi sử dụng uy áp huyết mạch trước khi đủ khả năng, chỉ sợ thân thể của ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu!”
Kim Đản Đản cảm thấy linh khí trong cơ thể đang nhanh chóng mất đi, trong người nàng phát ra mấy luồng sáng đỏ, bắn về phía Ma nữ thượng cổ.
Bây giờ cơ thể Ma nữ thượng cổ hoàn toàn không thể chịu nổi đòn này của nàng, chỉ đành tìm cách chạy trốn. Nếu không sớm muộn gì nàng ta cũng bị hồn bay phách tán.
Nàng ta biến thành một đám sương mù đỏ, rời khỏi cơ thể của Phi Tuyết Tiên Tử. Phi Tuyết Tiên Tử ngã xuống đất, khuôn mặt tái nhợt.
Khi Ma nữ thượng cổ nghĩ rằng mình sắp trốn thoát, Nguyệt Hoa Tiên Tôn lấy ra một chiếc bình ngọc, niệm chú ngữ gì đó, thu nàng ta vào trong bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.