Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 142: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (24)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
div class="text-left"> Kim Đản Đản nhìn cảnh này, hai mắt phát sáng, nàng cảm thấy sư phụ thật giỏi!
Linh lực trong người nàng đã cạn kiệt, mệt đến mức không bay lên nổi, thân thể biến nhỏ lại, rơi xuống.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn liền giang tay ra bắt lấy nàng, vuốt ve đám lông vũ trên lưng nàng, giọng nói từ tính mang theo chút vẻ dịu dàng: “Nếu ngươi mệt thì ngủ đi, mọi chuyện cứ giao cho bản tôn là được!”
Đầu mũi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, Kim Đản Đản nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn Tiểu Phượng Hoàng đang ngủ trong vòng tay, ánh mắt có chút phức tạp, không biết nên đối xử với nàng như thế nào.
Nhìn về phía Thiên Vực cách đó không xa, ánh sáng màu đỏ lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Chúng tiên: Tiên tôn đi rồi, còn đánh trận này không?
Chúng Ma: Lão quái vật đi rồi, hay chúng ta tận dụng cơ hội tiêu diệt bọn chúng đi.
Mặc Trạch: “Rút, không đánh nữa, bản quân mệt chết rồi, mấy đứa nhỏ về nhà ăn cơm đi!”
…
Tiên Phủ ở Thiên Vực.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn đặt Kim Đản Đản đã biến thành hình người lên giường. Nàng nghiêng cái đầu nhỏ ngủ say, thỉnh thoảng lại chép chép miệng.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng, đôi mắt như hồng ngọc thâm trầm: “Yên Nhi, bản tôn phải làm sao với ngươi đây?”
Cái đầu nhỏ của Kim Đản Đản cọ cọ trong tay y, ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau.
Khi Kim Đản Đản tỉnh dậy, vươn vai, nhìn thấy đôi cánh mọc đầy lông vũ thì sững sờ, phát ra tiếng chim kêu.
“A…”
┭┮﹏┭┮ Nàng chảy dòng nước mắt to như sợi mì, tự lẩm bẩm: “Cái hình dáng chim này của mình sao ôm được sư phụ đây?”
Trong lòng nàng vô cùng đau khổ, sau đó chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thanh mát như cỏ trúc, cái đầu chim của Kim Đản Đản quay qua, liền nhìn khuôn mặt tuấn tú ở ngay trước mặt.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn! Sư phụ tiện lợi của nàng thế mà lại ngủ trên cùng một chiếc giường với nàng.
Kim Đản Đản mở to mắt chim ra nhìn, sau đó trộm hôn lên má Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
Nàng chẹp chẹp mỏ chim, nhớ lại mùi vị, có thể là do hôn nhẹ, nhất thời không cảm nhận được!
Mắt chim màu đỏ của nàng đảo quanh, hay đổi thành môi xem sao?
Trái tim nhỏ của Kim Đản Đản đập “thình thịch”, nhắm mắt, đầu chim nhỏ tiến đến gần.
Khi Nguyệt Hoa Tiên Tôn tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh tượng này. Tiểu Phượng Hoàng trước mặt đang nhắm mắt, cái mỏ nhọn chuẩn bị mổ vào môi y.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn bóp cái miệng nhọn của nàng, nheo mắt đầy nguy hiểm: “Yên Nhi, ngươi đúng là to gan, dám mổ vi sư!”
Kim Đản Đản (╯ ‵ □ ′) ╯︵┻━┻: Đấy không phải mổ mà là hôn môi!
Nhưng nàng không dám nói, sợ sư phụ sẽ đánh bay nàng, chỉ đành tỏ ra dễ thương, nói: “Sư phụ, ban nãy đồ nhi đang gọi sư phụ dậy mà!”
Cái mặt chim của nàng hơi đỏ: “Sư phụ, chúng ta ngủ cùng nhau, người còn sờ soạng con, có phải người nên chịu trách nhiệm với con hay không?” Khuôn mặt nàng đầy chờ mong, mắt chim chớp chớp.
Tâm trạng lúc này của Nguyệt Hoa Tiên Tôn thật sự giống như bị chó cắn vậy, đứa nhỏ dễ thương mà y nuôi hơn một trăm năm tự dưng biến dạng rồi.
Y ho khẽ một tiếng: “Khụ khụ! Yên Nhi, bây giờ ngươi là một con chim, nói mấy chuyện này thì sớm quá!”
Kim Đản Đản há mỏ: “Được thôi, người đẹp, người nói gì cũng đúng, dù sao người cũng mặc quần áo, cũng chả ai biết người đã làm gì con?”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn buồn bực: Y có làm gì đâu?
Kim Đản Đản ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt chim màu đỏ lập lòe: “Sư phụ, người nói cho con biết làm thế nào để hóa lại hình người đi. Con không biết!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn phất tay áo, trên giường lập tức xuất hiện rất nhiều sách. Y ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, ngươi tự nghiên cứu đi, nếu có chỗ không hiểu thì hỏi bản tôn!”
Linh lực trong người nàng đã cạn kiệt, mệt đến mức không bay lên nổi, thân thể biến nhỏ lại, rơi xuống.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn liền giang tay ra bắt lấy nàng, vuốt ve đám lông vũ trên lưng nàng, giọng nói từ tính mang theo chút vẻ dịu dàng: “Nếu ngươi mệt thì ngủ đi, mọi chuyện cứ giao cho bản tôn là được!”
Đầu mũi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, Kim Đản Đản nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn Tiểu Phượng Hoàng đang ngủ trong vòng tay, ánh mắt có chút phức tạp, không biết nên đối xử với nàng như thế nào.
Nhìn về phía Thiên Vực cách đó không xa, ánh sáng màu đỏ lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Chúng tiên: Tiên tôn đi rồi, còn đánh trận này không?
Chúng Ma: Lão quái vật đi rồi, hay chúng ta tận dụng cơ hội tiêu diệt bọn chúng đi.
Mặc Trạch: “Rút, không đánh nữa, bản quân mệt chết rồi, mấy đứa nhỏ về nhà ăn cơm đi!”
…
Tiên Phủ ở Thiên Vực.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn đặt Kim Đản Đản đã biến thành hình người lên giường. Nàng nghiêng cái đầu nhỏ ngủ say, thỉnh thoảng lại chép chép miệng.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng, đôi mắt như hồng ngọc thâm trầm: “Yên Nhi, bản tôn phải làm sao với ngươi đây?”
Cái đầu nhỏ của Kim Đản Đản cọ cọ trong tay y, ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau.
Khi Kim Đản Đản tỉnh dậy, vươn vai, nhìn thấy đôi cánh mọc đầy lông vũ thì sững sờ, phát ra tiếng chim kêu.
“A…”
┭┮﹏┭┮ Nàng chảy dòng nước mắt to như sợi mì, tự lẩm bẩm: “Cái hình dáng chim này của mình sao ôm được sư phụ đây?”
Trong lòng nàng vô cùng đau khổ, sau đó chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thanh mát như cỏ trúc, cái đầu chim của Kim Đản Đản quay qua, liền nhìn khuôn mặt tuấn tú ở ngay trước mặt.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn! Sư phụ tiện lợi của nàng thế mà lại ngủ trên cùng một chiếc giường với nàng.
Kim Đản Đản mở to mắt chim ra nhìn, sau đó trộm hôn lên má Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
Nàng chẹp chẹp mỏ chim, nhớ lại mùi vị, có thể là do hôn nhẹ, nhất thời không cảm nhận được!
Mắt chim màu đỏ của nàng đảo quanh, hay đổi thành môi xem sao?
Trái tim nhỏ của Kim Đản Đản đập “thình thịch”, nhắm mắt, đầu chim nhỏ tiến đến gần.
Khi Nguyệt Hoa Tiên Tôn tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh tượng này. Tiểu Phượng Hoàng trước mặt đang nhắm mắt, cái mỏ nhọn chuẩn bị mổ vào môi y.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn bóp cái miệng nhọn của nàng, nheo mắt đầy nguy hiểm: “Yên Nhi, ngươi đúng là to gan, dám mổ vi sư!”
Kim Đản Đản (╯ ‵ □ ′) ╯︵┻━┻: Đấy không phải mổ mà là hôn môi!
Nhưng nàng không dám nói, sợ sư phụ sẽ đánh bay nàng, chỉ đành tỏ ra dễ thương, nói: “Sư phụ, ban nãy đồ nhi đang gọi sư phụ dậy mà!”
Cái mặt chim của nàng hơi đỏ: “Sư phụ, chúng ta ngủ cùng nhau, người còn sờ soạng con, có phải người nên chịu trách nhiệm với con hay không?” Khuôn mặt nàng đầy chờ mong, mắt chim chớp chớp.
Tâm trạng lúc này của Nguyệt Hoa Tiên Tôn thật sự giống như bị chó cắn vậy, đứa nhỏ dễ thương mà y nuôi hơn một trăm năm tự dưng biến dạng rồi.
Y ho khẽ một tiếng: “Khụ khụ! Yên Nhi, bây giờ ngươi là một con chim, nói mấy chuyện này thì sớm quá!”
Kim Đản Đản há mỏ: “Được thôi, người đẹp, người nói gì cũng đúng, dù sao người cũng mặc quần áo, cũng chả ai biết người đã làm gì con?”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn buồn bực: Y có làm gì đâu?
Kim Đản Đản ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt chim màu đỏ lập lòe: “Sư phụ, người nói cho con biết làm thế nào để hóa lại hình người đi. Con không biết!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn phất tay áo, trên giường lập tức xuất hiện rất nhiều sách. Y ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, ngươi tự nghiên cứu đi, nếu có chỗ không hiểu thì hỏi bản tôn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.