Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 222: Tám mươi tám sủng quân của Nữ Đế (19)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Nàng như cười như không nhìn Yên
Vương: “Nếu như ngươi muốn, đợi qua vài năm nữa trẫm chán Hoàng vị này
rồi, đều là của ngươi hết!”
Yên Vương đang chuẩn bị trào phúng Kim Đản Đản một chút, thì thấy ánh mắt nàng đột nhiên trở lên lạnh lùng, lạnh đến nỗi khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi.
Kim Đản Đản tiếp tục nói: “Nhưng mà, bây giờ tốt nhất ngươi đừng đến làm phiền trẫm. Nếu không đừng trách trẫm không quan tâm đến tình thủ túc!”
Nàng ta thấy tỷ tỷ như vậy, là bởi vì tỷ tỷ ngồi trên Hoàng vị quá lâu mới có khí thế đáng sợ như vậy sao?
Yên Vương ổn định tinh thần, đặt tấu chương xuống lui lại, giả vờ trấn tĩnh nói: “Vậy tỷ tỷ nói lời phải giữ lời đấy!”
Kim Đản Đản nhìn nàng ta không trả lời, chỉ là ánh mắt đó của nàng khiến Yên Vương nhìn đến nỗi có chút sởn tóc gáy. Khóe miệng nàng ta nở nụ cười cứng đờ: “Muội muội cáo từ đây!”
Cho đến khi ra khỏi cung điện, trong mắt Yên Vương hiện lên ánh sáng lạnh lùng oán độc. Nàng ta cười lạnh trong lòng: Ha, coi Phượng Hề Yên ta là đứa trẻ ba tuổi sao. Ngươi nói sẽ nhường Hoàng vị, nhường Quân Diệu, lời này ai tin chứ?
Nàng ta nắm chặt tay lại, trong mắt nàng ta là tia kiên định nhất định phải đạt được: Thứ ta muốn thì ta sẽ đích thân lấy lại. Người đắc tội ta chỉ có một con đường chết.
Vương triều Nữ Tôn và Nam Vân Quốc giao chiến, tình hình bên phía Vương triều Nữ Tôn không tốt lắm. Bởi vì bên Nam Vân Quốc có Vân Dật Trần, Hoàng Đế mới nhậm chức đích thân làm quân sư.
Vân Dật Trần chỉ huy, bố trí sách lược, khiến những đại tướng kia ai cũng đều khâm phục trong lòng.
Bên phía Vương triều Nữ Tôn liên tục bại trận, lại mất thêm hai toà thành trì. Bọn họ nhanh chóng gửi tình hình chiến trận về Kinh Thành cầu cứu chi viện.
Mà Vân Dật Trần để các chiến sĩ thừa thắng xông lên. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương triều Nữ Tôn, đôi mắt màu tím nheo lại: Loại Vương triều tổn hại đến tôn nghiêm của nam nhân này, nên hủy từ sớm!
Còn có nữ nhân kia, càng đáng chết. Hắn nhất định phải bắt sống nàng, sỉ nhục nàng mới được!
“Khụ khụ!” Vân Dật Trần cầm khăn tay đặt bên miệng ho khan.
Mấy ngày nay hắn chạy trốn khỏi Vương triều Nữ Tôn, một đường đuổi đến Nam Vân Quốc. Quân cờ mà hắn bố trí ở bên đây đồng thời tạo phản, hắn đăng cơ làm Hoàng Đế. Hắn chỉ nghỉ ngơi hai ngày, rồi thực hiện báo thù Vương triều Nữ Tôn.
Vương triều Nữ Tôn.
Trong ngự thư phòng.
Kim Đản Đản khẽ nhíu mày nhìn tình hình chiến trận khẩn cấp. Nam Vân Quốc vừa thay đổi sách lược ban đầu, mỗi một kế sách đều rất tuyệt diệu.
Nàng khẽ nheo mắt lại. Chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Vân Dật Trần. Nàng muốn đích thân đến biên giới xem thử, để chàng biết Vương triều Nữ Tôn không dễ đụng vào.
Ngày hôm sau, trên triều đường Kim Đản Đản không quan tâm đến lời khuyên giải của triều thần, khăng khăng xuất chinh, dẫn theo ba vạn nhân mã đi chi viện.
Việc lớn việc nhỏ ở bên đây nàng đều giao cho tả tướng và hữu tướng thay nhau xử lý. Nàng phải nhanh chóng xử lý ngoại loạn của Nam Vân Quốc, nếu không Vương triều Nữ Tôn sẽ khó khăn!
Nàng cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm trong hai ngày, cuối cùng cũng đến biên giới.
Lúc này Vương Hoành Vũ, Trương Phi Anh và các tướng lĩnh khác đang nhíu chặt mày thương lượng đối sách. Nghe thấy Nữ Đế đến, bọn họ vội vàng ra ngoài nghênh tiếp.
Kim Đản Đản bước vào lều bạt cùng thương thảo đối sách với bọn họ.
Chỉ một lát, mọi người lần lượt gật đầu, tràn đầy khâm phục với nàng. Lông mày của bọn họ giãn ra, bọn họ cũng tràn đầy lòng tin với trận đấu tiếp theo.
Ba ngày sau, hai quân khai chiến.
Bên phía Vương triều Nữ Tôn thực hiện đối sách của Kim Đản Đản, các chiến sĩ chửi mắng Nam Vân Quốc.
“Những nam nhân các ngươi có thấy mất mặt không chứ? Không ở nhà mà thêu thùa, đi đánh trận cái gì chứ? Nhìn các ngươi xem, ai cũng đều đầu to cổ thô, vừa nhìn đã biết là nam nhân độc thân. Các người đi lính có tác dụng gì chứ? Có thể lấy được vợ không?”
Lời này khiến một số nam nhân độc thân tức đến nỗi đỏ mặt tía tai: “Thả cái rắm chó của các ngươi đi. Chỉ có nam nhân của Vương triều Nữ Tôn các ngươi mới ở nhà thêu thùa. Bọn ta đều là nam nhân, phải bảo vệ nữ nhân!”
Yên Vương đang chuẩn bị trào phúng Kim Đản Đản một chút, thì thấy ánh mắt nàng đột nhiên trở lên lạnh lùng, lạnh đến nỗi khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi.
Kim Đản Đản tiếp tục nói: “Nhưng mà, bây giờ tốt nhất ngươi đừng đến làm phiền trẫm. Nếu không đừng trách trẫm không quan tâm đến tình thủ túc!”
Nàng ta thấy tỷ tỷ như vậy, là bởi vì tỷ tỷ ngồi trên Hoàng vị quá lâu mới có khí thế đáng sợ như vậy sao?
Yên Vương ổn định tinh thần, đặt tấu chương xuống lui lại, giả vờ trấn tĩnh nói: “Vậy tỷ tỷ nói lời phải giữ lời đấy!”
Kim Đản Đản nhìn nàng ta không trả lời, chỉ là ánh mắt đó của nàng khiến Yên Vương nhìn đến nỗi có chút sởn tóc gáy. Khóe miệng nàng ta nở nụ cười cứng đờ: “Muội muội cáo từ đây!”
Cho đến khi ra khỏi cung điện, trong mắt Yên Vương hiện lên ánh sáng lạnh lùng oán độc. Nàng ta cười lạnh trong lòng: Ha, coi Phượng Hề Yên ta là đứa trẻ ba tuổi sao. Ngươi nói sẽ nhường Hoàng vị, nhường Quân Diệu, lời này ai tin chứ?
Nàng ta nắm chặt tay lại, trong mắt nàng ta là tia kiên định nhất định phải đạt được: Thứ ta muốn thì ta sẽ đích thân lấy lại. Người đắc tội ta chỉ có một con đường chết.
Vương triều Nữ Tôn và Nam Vân Quốc giao chiến, tình hình bên phía Vương triều Nữ Tôn không tốt lắm. Bởi vì bên Nam Vân Quốc có Vân Dật Trần, Hoàng Đế mới nhậm chức đích thân làm quân sư.
Vân Dật Trần chỉ huy, bố trí sách lược, khiến những đại tướng kia ai cũng đều khâm phục trong lòng.
Bên phía Vương triều Nữ Tôn liên tục bại trận, lại mất thêm hai toà thành trì. Bọn họ nhanh chóng gửi tình hình chiến trận về Kinh Thành cầu cứu chi viện.
Mà Vân Dật Trần để các chiến sĩ thừa thắng xông lên. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương triều Nữ Tôn, đôi mắt màu tím nheo lại: Loại Vương triều tổn hại đến tôn nghiêm của nam nhân này, nên hủy từ sớm!
Còn có nữ nhân kia, càng đáng chết. Hắn nhất định phải bắt sống nàng, sỉ nhục nàng mới được!
“Khụ khụ!” Vân Dật Trần cầm khăn tay đặt bên miệng ho khan.
Mấy ngày nay hắn chạy trốn khỏi Vương triều Nữ Tôn, một đường đuổi đến Nam Vân Quốc. Quân cờ mà hắn bố trí ở bên đây đồng thời tạo phản, hắn đăng cơ làm Hoàng Đế. Hắn chỉ nghỉ ngơi hai ngày, rồi thực hiện báo thù Vương triều Nữ Tôn.
Vương triều Nữ Tôn.
Trong ngự thư phòng.
Kim Đản Đản khẽ nhíu mày nhìn tình hình chiến trận khẩn cấp. Nam Vân Quốc vừa thay đổi sách lược ban đầu, mỗi một kế sách đều rất tuyệt diệu.
Nàng khẽ nheo mắt lại. Chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Vân Dật Trần. Nàng muốn đích thân đến biên giới xem thử, để chàng biết Vương triều Nữ Tôn không dễ đụng vào.
Ngày hôm sau, trên triều đường Kim Đản Đản không quan tâm đến lời khuyên giải của triều thần, khăng khăng xuất chinh, dẫn theo ba vạn nhân mã đi chi viện.
Việc lớn việc nhỏ ở bên đây nàng đều giao cho tả tướng và hữu tướng thay nhau xử lý. Nàng phải nhanh chóng xử lý ngoại loạn của Nam Vân Quốc, nếu không Vương triều Nữ Tôn sẽ khó khăn!
Nàng cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm trong hai ngày, cuối cùng cũng đến biên giới.
Lúc này Vương Hoành Vũ, Trương Phi Anh và các tướng lĩnh khác đang nhíu chặt mày thương lượng đối sách. Nghe thấy Nữ Đế đến, bọn họ vội vàng ra ngoài nghênh tiếp.
Kim Đản Đản bước vào lều bạt cùng thương thảo đối sách với bọn họ.
Chỉ một lát, mọi người lần lượt gật đầu, tràn đầy khâm phục với nàng. Lông mày của bọn họ giãn ra, bọn họ cũng tràn đầy lòng tin với trận đấu tiếp theo.
Ba ngày sau, hai quân khai chiến.
Bên phía Vương triều Nữ Tôn thực hiện đối sách của Kim Đản Đản, các chiến sĩ chửi mắng Nam Vân Quốc.
“Những nam nhân các ngươi có thấy mất mặt không chứ? Không ở nhà mà thêu thùa, đi đánh trận cái gì chứ? Nhìn các ngươi xem, ai cũng đều đầu to cổ thô, vừa nhìn đã biết là nam nhân độc thân. Các người đi lính có tác dụng gì chứ? Có thể lấy được vợ không?”
Lời này khiến một số nam nhân độc thân tức đến nỗi đỏ mặt tía tai: “Thả cái rắm chó của các ngươi đi. Chỉ có nam nhân của Vương triều Nữ Tôn các ngươi mới ở nhà thêu thùa. Bọn ta đều là nam nhân, phải bảo vệ nữ nhân!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.