Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 223: Tám mươi tám sủng quân của nữ đế (20)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Vương triều Nữ Tôn bên này hỏi lại: “Vậy ngươi có nữ nhân không?”
Hán tử kia oán hận hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Chỉ cần ta đây có tiền, sớm muộn gì cũng sẽ có nữ nhân!”
Nữ binh bên này tiếp tục khiêu khích: “Ôi chao ôi! Chờ ngươi có tiền ư? Ngươi cao lớn thô kệch như thế sợ là không cô nương nào thích đâu. Dáng vẻ tiểu thiếp trong nhà ta cũng đẹp hơn so với ngươi. Nhìn các ngươi kìa, Nam Vân Quốc đúng thật là… Chẳng trách không có ai thích các ngươi nên đành phải đi đánh giặc chịu chết.”
Mỗi nam nhân bên Nam Vân Quốc đều tức giận đến đỏ bừng mặt. Những nam nhân ra chiến trường thì cả người toàn cơ bắp hoặc là gầy nhom giống con khỉ.
Tất cả đều bị vương triều Nữ Tôn bên này hung hăng khinh thường: “Ai da ngươi đó, gầy như vậy, có phải ngươi từ con khỉ biến thành không? Sao lại có dáng vẻ mỏ chuột tai khỉ nhỉ?”
“Ai, nam nhân Nam Vân Quốc các ngươi quá đáng thương. Dáng vẻ đã khó coi thì cũng thôi đi, còn chạy ra ngoài cho mất mặt xấu hổ chứ.
Nhìn vương triều Nữ Tôn chúng ta đi, mỗi một nam nhân đều xinh đẹp như hoa, có người yêu thương. Các ngươi cái gì cũng không có, còn phải đội ánh nắng chói chang của mặt trời đi đánh giặc, không bằng các ngươi di dân đến vương triều Nữ Tôn chúng ta đi!”
Không thể không nói kế sách của Kim Đản Đản rất tốt, chiến sĩ Nam Vân Quốc bị chọc tức tới đỏ mắt liền không để ý mới mệnh lệnh của thủ lĩnh, một đám liền xông lên.
Gần như toàn bộ chiến sĩ của Nam Vân Quốc tràn đầy tức giận đã xông lên phía trước, bọn nữ tử trước mặt dám sỉ nhục bọn họ như vậy, nhất định bọn họ phải cho các nàng biết lợi hại.
Nhưng mà tức giận làm cho đầu óc bọn họ choáng váng, lại không biết đã trúng mai phục của vương triều Nữ Tôn bên này.
Có chân bị sợi dây thừng đột nhiên xuất hiện làm cho té ngã trên mặt đất, còn có mặt đất bên cạnh bỗng nhiên sụp đổ, từng tốp từng tốp các chiến sĩ thi nhau rớt xuống.
Cứ như vậy chỉ trong chốc lát một phần ba chiến sĩ Nam Vân Quốc đã ngã xuống, còn dư lại những chiến sĩ đang đỏ mắt vì tức giận.
Sau nửa nén hương, chiến sĩ Nam Vân Quốc bị đánh phải liên tục lui về phía sau. Vương triều Nữ Tôn bên này đoạt lại hai tòa thành trì.
Khí thế bên này tăng mạnh, cuối cùng cũng đòi lại một ván.
Mà Nam Vân Quốc bên kia, không khí như ngưng trọng. Tân hoàng Vân Dật Trần cầm bút lông vạch một nét trên giấy luyện viết chữ, nhìn giống như một vị tiên thoát khỏi nhân gian, thuần khiết và vô hại nhưng lại tỏa ra luồng khí áp suất thấp đè ép khiến các tướng lĩnh bị dọa tới mức run lẩy bẩy.
Các tướng lĩnh bên dưới khiếp sợ đến nỗi không dám thở mạnh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
“Rắc rắc!”
Bút lông trong tay Vân Dật Trần gãy đôi, trên trán các tướng lĩnh đã sớm toát ra mồ hôi như sợ hãi bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chỉ thấy khóe miệng của nam tử mặc áo bào trắng như tiên giáng trần kia khẽ cong lên, phát ra một tiếng cười khẽ, tiếng cười làm người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Con ngươi màu tím của Vân Dật Trần nhìn chữ viết được một nửa trên bàn, cầm lên đặt ở trên ngọn nến đốt. Ánh sáng trong mắt hắn theo ánh nến lúc sáng lúc tối.
Giọng nói của hắn không lớn lại có thể làm người ở chỗ này có thể nghe rõ: “Nữ đế của vương triều Nữ Tôn tới, các ngươi liền thua sao?”
Hắn ngước mắt, con ngươi màu tím quét một lượt qua các tướng lĩnh đứng ở đây: “Trẫm cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, bắt sống Nữ đế!”
“Tạ bệ hạ khai ân!” Các tướng lĩnh quỳ xuống đất tạ ơn.
“Còn không mau đi!”
Đôi mắt Vân Dật Trần híp lại, toàn bộ tướng lĩnh sợ hãi liền chạy như ong vỡ tổ.
Hắn ngồi ở trên ghế, cầm bút lông đứt gãy kia nhìn, trong con ngươi màu tím hiện lên một vùng tĩnh mịch: “Phượng Hề Nguyệt, ngươi khinh nhục ta như vậy, ta sẽ từ từ tính với ngươi từng chút một!”
Kim Đản Đản đứng ở bên ngoài hóng mát một chút, đột nhiên cả người run rẩy một cái. Nàng thầm nghĩ: Có lẽ mình bị cảm lạnh thôi!
Vân mỹ nhân chịu thất bại lần này, với tính khí của hắn thì đoán chừng người bên cạnh lại phải gặp họa rồi.
#Nam nhân của trẫm thật đáng sợ, trẫm muốn độc thân!#
Vương triều Nữ Tôn bên này chỉ thắng một trận, còn Nam Vân Quốc bên kia gặp chiêu phá chiêu, không dễ dàng bị lừa như trước nữa.
…
Đản Đản: ╮(╯▽╰)╭nam nhân do chính mình tuyển, có quỳ cũng phải cưng chiều xong. Thượng tiên, mau cứu ta!
Thượng tiên: Chính ngươi làm thì tự mình giải quyết!
Đản Đản: Mẹ ghẻ…
Thượng tiên: →_→
Hán tử kia oán hận hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Chỉ cần ta đây có tiền, sớm muộn gì cũng sẽ có nữ nhân!”
Nữ binh bên này tiếp tục khiêu khích: “Ôi chao ôi! Chờ ngươi có tiền ư? Ngươi cao lớn thô kệch như thế sợ là không cô nương nào thích đâu. Dáng vẻ tiểu thiếp trong nhà ta cũng đẹp hơn so với ngươi. Nhìn các ngươi kìa, Nam Vân Quốc đúng thật là… Chẳng trách không có ai thích các ngươi nên đành phải đi đánh giặc chịu chết.”
Mỗi nam nhân bên Nam Vân Quốc đều tức giận đến đỏ bừng mặt. Những nam nhân ra chiến trường thì cả người toàn cơ bắp hoặc là gầy nhom giống con khỉ.
Tất cả đều bị vương triều Nữ Tôn bên này hung hăng khinh thường: “Ai da ngươi đó, gầy như vậy, có phải ngươi từ con khỉ biến thành không? Sao lại có dáng vẻ mỏ chuột tai khỉ nhỉ?”
“Ai, nam nhân Nam Vân Quốc các ngươi quá đáng thương. Dáng vẻ đã khó coi thì cũng thôi đi, còn chạy ra ngoài cho mất mặt xấu hổ chứ.
Nhìn vương triều Nữ Tôn chúng ta đi, mỗi một nam nhân đều xinh đẹp như hoa, có người yêu thương. Các ngươi cái gì cũng không có, còn phải đội ánh nắng chói chang của mặt trời đi đánh giặc, không bằng các ngươi di dân đến vương triều Nữ Tôn chúng ta đi!”
Không thể không nói kế sách của Kim Đản Đản rất tốt, chiến sĩ Nam Vân Quốc bị chọc tức tới đỏ mắt liền không để ý mới mệnh lệnh của thủ lĩnh, một đám liền xông lên.
Gần như toàn bộ chiến sĩ của Nam Vân Quốc tràn đầy tức giận đã xông lên phía trước, bọn nữ tử trước mặt dám sỉ nhục bọn họ như vậy, nhất định bọn họ phải cho các nàng biết lợi hại.
Nhưng mà tức giận làm cho đầu óc bọn họ choáng váng, lại không biết đã trúng mai phục của vương triều Nữ Tôn bên này.
Có chân bị sợi dây thừng đột nhiên xuất hiện làm cho té ngã trên mặt đất, còn có mặt đất bên cạnh bỗng nhiên sụp đổ, từng tốp từng tốp các chiến sĩ thi nhau rớt xuống.
Cứ như vậy chỉ trong chốc lát một phần ba chiến sĩ Nam Vân Quốc đã ngã xuống, còn dư lại những chiến sĩ đang đỏ mắt vì tức giận.
Sau nửa nén hương, chiến sĩ Nam Vân Quốc bị đánh phải liên tục lui về phía sau. Vương triều Nữ Tôn bên này đoạt lại hai tòa thành trì.
Khí thế bên này tăng mạnh, cuối cùng cũng đòi lại một ván.
Mà Nam Vân Quốc bên kia, không khí như ngưng trọng. Tân hoàng Vân Dật Trần cầm bút lông vạch một nét trên giấy luyện viết chữ, nhìn giống như một vị tiên thoát khỏi nhân gian, thuần khiết và vô hại nhưng lại tỏa ra luồng khí áp suất thấp đè ép khiến các tướng lĩnh bị dọa tới mức run lẩy bẩy.
Các tướng lĩnh bên dưới khiếp sợ đến nỗi không dám thở mạnh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
“Rắc rắc!”
Bút lông trong tay Vân Dật Trần gãy đôi, trên trán các tướng lĩnh đã sớm toát ra mồ hôi như sợ hãi bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chỉ thấy khóe miệng của nam tử mặc áo bào trắng như tiên giáng trần kia khẽ cong lên, phát ra một tiếng cười khẽ, tiếng cười làm người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Con ngươi màu tím của Vân Dật Trần nhìn chữ viết được một nửa trên bàn, cầm lên đặt ở trên ngọn nến đốt. Ánh sáng trong mắt hắn theo ánh nến lúc sáng lúc tối.
Giọng nói của hắn không lớn lại có thể làm người ở chỗ này có thể nghe rõ: “Nữ đế của vương triều Nữ Tôn tới, các ngươi liền thua sao?”
Hắn ngước mắt, con ngươi màu tím quét một lượt qua các tướng lĩnh đứng ở đây: “Trẫm cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, bắt sống Nữ đế!”
“Tạ bệ hạ khai ân!” Các tướng lĩnh quỳ xuống đất tạ ơn.
“Còn không mau đi!”
Đôi mắt Vân Dật Trần híp lại, toàn bộ tướng lĩnh sợ hãi liền chạy như ong vỡ tổ.
Hắn ngồi ở trên ghế, cầm bút lông đứt gãy kia nhìn, trong con ngươi màu tím hiện lên một vùng tĩnh mịch: “Phượng Hề Nguyệt, ngươi khinh nhục ta như vậy, ta sẽ từ từ tính với ngươi từng chút một!”
Kim Đản Đản đứng ở bên ngoài hóng mát một chút, đột nhiên cả người run rẩy một cái. Nàng thầm nghĩ: Có lẽ mình bị cảm lạnh thôi!
Vân mỹ nhân chịu thất bại lần này, với tính khí của hắn thì đoán chừng người bên cạnh lại phải gặp họa rồi.
#Nam nhân của trẫm thật đáng sợ, trẫm muốn độc thân!#
Vương triều Nữ Tôn bên này chỉ thắng một trận, còn Nam Vân Quốc bên kia gặp chiêu phá chiêu, không dễ dàng bị lừa như trước nữa.
…
Đản Đản: ╮(╯▽╰)╭nam nhân do chính mình tuyển, có quỳ cũng phải cưng chiều xong. Thượng tiên, mau cứu ta!
Thượng tiên: Chính ngươi làm thì tự mình giải quyết!
Đản Đản: Mẹ ghẻ…
Thượng tiên: →_→
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.