Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 189: Thi hoàng cực phẩm và Thiếu tướng sắt đá (10)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Sắc mặt cô gái nhỏ đỏ bừng nằm trên giường, cắn góc áo của mình. Trong mắt cô là một mảnh mê ly, hàm chứa chút nước mắt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay qua nhìn, cái miệng nhỏ của cô chu lên, suýt nữa sắp khóc ra tiếng: “Thiên Vũ, em khó chịu quá!”
Hoàng Thiên Vũ bất lực, đi qua ôm cô vào lòng, mang cô vào phòng tắm.
Trên đường, Mặc Bắc Hoàng thò tay vào trong quần áo anh không an phận sờ soạng lung tung. Sắc mặt Hoàng Thiên Vũ vô cùng mất tự nhiên, anh cắn chặt răng chịu đựng, thỉnh thoảng phát ra một tiếng rên rỉ.
“Cho em có được không?” Mặc Bắc Hoàng ngước mắt nhìn anh, ánh mắt cô giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo vậy, rất đáng thương.
Hoàng Thiên Vũ không trả lời, ôm Mặc Bắc Hoàng ném vào trong bồn tắm.
Mặc Bắc Hoàng lập tức bị ngấm lạnh thấu tim, cái đầu nhỏ trồi lên khỏi mặt nước, trong miệng cô phun ra một ngụm nước, vừa lúc cô nhìn thấy bóng dáng anh rời đi.
Cô hoảng sợ, hét lên: “Anh đừng đi, em sợ lắm!”
Cửa đóng lại, bên ngoài vang lên giọng nói của anh, vẫn bình tình như cũ: “Tôi sẽ ở đây bảo vệ em!”
Nghe thấy anh ở đây, cô yên tâm ngâm trong nước, miệng nhỏ bĩu lên, thấp giọng làu bàu: “Anh thật là một người đàn ông keo kiệt bủn xỉn mà. Em đã thế này rồi mà anh còn không cho ăn thịt nữa!”
Cô bực bội đánh trên mặt nước: “Theo đuổi đàn ông mệt quá mệt quá, nếu không được thì mình làm bá vương ngạnh thượng cung là được rồi. Dù sao không phải mấy kiếp trước anh cũng đều cưỡng ép ăn em bao nhiều lần rồi sao!”
Trong mắt Mặc Bắc Hoàng sáng lên, khóe miệng cô mang theo nụ cười xấu xa: He he he, đợi sau này thể lực của cô hồi phục rồi, cô sẽ ăn anh.
Cô ngâm trong bồn nước, cô thật sự không muốn ngâm thêm nữa. Còn ngâm nữa cô sẽ ngâm đến trương lên mất.
Cô đứng lên khỏi mặt nước, hét ra ngoài cửa: “Thiên Vũ, em ra đây. Em không muốn ngâm nữa, lấy khăn lông lau người cho em đi!”
Hoàng Thiên Vũ đưa một cái khăn lông vào, liếc cô một cái. Anh cảm thấy máu mũi của mình sắp chảy ra rồi. Người phụ nữ này thật sự không biết xấu hổ mà, quần áo dính nước trở nên trong suốt, dính vào người cô trông vô cùng quyến rũ.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Em mau thay quần áo rồi ra đây!”
Mặc Bắc Hoàng nhìn mình một cái, xấu hổ lấy khăn lông che đi cơ thể mình. Nhưng khăn lông hoàn toàn không thể che được, gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng nhảy vào trong nước.
Cô trừng Hoàng Thiên Vũ đang di chuyển tầm nhìn: “Anh lấy quần áo của em vào đây đi!”
Hoàng Thiên Vũ lấy tay che mặt, khóa cửa lại ra ngoài tìm quần áo.
Sắc mặt anh đỏ bừng đi vào phòng ngủ của cô, tiện tay lấy một bộ quần áo đến, mở cửa đưa quần áo cho cô.
Mặc Bắc Hoàng mặc bộ đồ ngủ màu hồng có chút hở ngực mà anh mang đến. Một tay cô che trước người trừng anh: “Thiên Vũ, không ngờ anh vậy mà lại hư hỏng như vậy. Em còn cho rằng anh là chính nhân quân tử nữa đấy!”
Hoàng Thiên Vũ có chút ngẩn ra nhìn cô, anh lại làm sai cái gì sao?
Mặc Bắc Hoàng hồi phục lại chút sức lực, kéo tay áo anh: “Độc vẫn chưa được giải hết, em không ngâm nước được nữa. Anh… anh bồi em được không?”
“Hửm?” Hoàng Thiên Vũ nhướng mày, trước giờ cô luôn là nữ hoàng bá đạo như vậy, sao đột nhiên lại trở nên đáng yêu như này chứ?
Mặc Bắc Hoàng lại tràn đầy bá đạo, túm cổ áo anh: “Hoàng Thiên Vũ, em muốn ôm anh ngủ, mà anh chỉ có hai lựa chọn. Một là tự nguyện, hai là bị em trói lại.”
“Thứ lỗi vì tôi không thể làm theo được!” Hoàng Thiên Vũ quay người muốn rời đi.
Mặc Bắc Hoàng cảm thấy rất đau lòng. Cô cũng không phải muốn làm gì anh, tại sao cô đối tốt với anh như vậy mà anh lại không cảm nhận được chứ. Cô thật sự không biết theo đuổi đàn ông thế nào mà!
Thấy anh không quan tâm đến cô, cô nói ra lời tàn nhẫn: “Được, vậy em đi tìm Sở Dương, anh ta muốn mà không được đấy. Không phải anh muốn đi sao? Vậy anh đi đi!”
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay qua nhìn, cái miệng nhỏ của cô chu lên, suýt nữa sắp khóc ra tiếng: “Thiên Vũ, em khó chịu quá!”
Hoàng Thiên Vũ bất lực, đi qua ôm cô vào lòng, mang cô vào phòng tắm.
Trên đường, Mặc Bắc Hoàng thò tay vào trong quần áo anh không an phận sờ soạng lung tung. Sắc mặt Hoàng Thiên Vũ vô cùng mất tự nhiên, anh cắn chặt răng chịu đựng, thỉnh thoảng phát ra một tiếng rên rỉ.
“Cho em có được không?” Mặc Bắc Hoàng ngước mắt nhìn anh, ánh mắt cô giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo vậy, rất đáng thương.
Hoàng Thiên Vũ không trả lời, ôm Mặc Bắc Hoàng ném vào trong bồn tắm.
Mặc Bắc Hoàng lập tức bị ngấm lạnh thấu tim, cái đầu nhỏ trồi lên khỏi mặt nước, trong miệng cô phun ra một ngụm nước, vừa lúc cô nhìn thấy bóng dáng anh rời đi.
Cô hoảng sợ, hét lên: “Anh đừng đi, em sợ lắm!”
Cửa đóng lại, bên ngoài vang lên giọng nói của anh, vẫn bình tình như cũ: “Tôi sẽ ở đây bảo vệ em!”
Nghe thấy anh ở đây, cô yên tâm ngâm trong nước, miệng nhỏ bĩu lên, thấp giọng làu bàu: “Anh thật là một người đàn ông keo kiệt bủn xỉn mà. Em đã thế này rồi mà anh còn không cho ăn thịt nữa!”
Cô bực bội đánh trên mặt nước: “Theo đuổi đàn ông mệt quá mệt quá, nếu không được thì mình làm bá vương ngạnh thượng cung là được rồi. Dù sao không phải mấy kiếp trước anh cũng đều cưỡng ép ăn em bao nhiều lần rồi sao!”
Trong mắt Mặc Bắc Hoàng sáng lên, khóe miệng cô mang theo nụ cười xấu xa: He he he, đợi sau này thể lực của cô hồi phục rồi, cô sẽ ăn anh.
Cô ngâm trong bồn nước, cô thật sự không muốn ngâm thêm nữa. Còn ngâm nữa cô sẽ ngâm đến trương lên mất.
Cô đứng lên khỏi mặt nước, hét ra ngoài cửa: “Thiên Vũ, em ra đây. Em không muốn ngâm nữa, lấy khăn lông lau người cho em đi!”
Hoàng Thiên Vũ đưa một cái khăn lông vào, liếc cô một cái. Anh cảm thấy máu mũi của mình sắp chảy ra rồi. Người phụ nữ này thật sự không biết xấu hổ mà, quần áo dính nước trở nên trong suốt, dính vào người cô trông vô cùng quyến rũ.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Em mau thay quần áo rồi ra đây!”
Mặc Bắc Hoàng nhìn mình một cái, xấu hổ lấy khăn lông che đi cơ thể mình. Nhưng khăn lông hoàn toàn không thể che được, gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng nhảy vào trong nước.
Cô trừng Hoàng Thiên Vũ đang di chuyển tầm nhìn: “Anh lấy quần áo của em vào đây đi!”
Hoàng Thiên Vũ lấy tay che mặt, khóa cửa lại ra ngoài tìm quần áo.
Sắc mặt anh đỏ bừng đi vào phòng ngủ của cô, tiện tay lấy một bộ quần áo đến, mở cửa đưa quần áo cho cô.
Mặc Bắc Hoàng mặc bộ đồ ngủ màu hồng có chút hở ngực mà anh mang đến. Một tay cô che trước người trừng anh: “Thiên Vũ, không ngờ anh vậy mà lại hư hỏng như vậy. Em còn cho rằng anh là chính nhân quân tử nữa đấy!”
Hoàng Thiên Vũ có chút ngẩn ra nhìn cô, anh lại làm sai cái gì sao?
Mặc Bắc Hoàng hồi phục lại chút sức lực, kéo tay áo anh: “Độc vẫn chưa được giải hết, em không ngâm nước được nữa. Anh… anh bồi em được không?”
“Hửm?” Hoàng Thiên Vũ nhướng mày, trước giờ cô luôn là nữ hoàng bá đạo như vậy, sao đột nhiên lại trở nên đáng yêu như này chứ?
Mặc Bắc Hoàng lại tràn đầy bá đạo, túm cổ áo anh: “Hoàng Thiên Vũ, em muốn ôm anh ngủ, mà anh chỉ có hai lựa chọn. Một là tự nguyện, hai là bị em trói lại.”
“Thứ lỗi vì tôi không thể làm theo được!” Hoàng Thiên Vũ quay người muốn rời đi.
Mặc Bắc Hoàng cảm thấy rất đau lòng. Cô cũng không phải muốn làm gì anh, tại sao cô đối tốt với anh như vậy mà anh lại không cảm nhận được chứ. Cô thật sự không biết theo đuổi đàn ông thế nào mà!
Thấy anh không quan tâm đến cô, cô nói ra lời tàn nhẫn: “Được, vậy em đi tìm Sở Dương, anh ta muốn mà không được đấy. Không phải anh muốn đi sao? Vậy anh đi đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.