Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 195: Thi hoàng cực phẩm và Thiếu tướng sắt đá (16)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Mặc Bắc Hoàng đi qua, chặt một đòn vào cổ Sở Dương, khiến anh ta ngất đi.
Cô nở nụ cười tươi nhìn Hoàng Thiên Vũ: “Hì hì, Thiên Vũ, em xử lý anh ta một chút. Lát nữa em sẽ đến tìm anh!”
Không đợi Hoàng Thiên Vũ nói gì, Mặc Bắc Hoàng đã kéo Sở Dương chuẩn bị rời đi.
Hoàng Thiên Vũ đột nhiên vươn tay giữ cô lại. Mặc Bắc Hoàng khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt anh là sự không nỡ còn có chút đau khổ mà anh không thể che giấu được.
Trong lòng cô có chút thất vọng. Không phải là anh và Sở Dương ở bên nhau lâu như vậy, thật sự có tình cảm không nên có rồi đấy chứ?
Hai người đều ưu nhìn, vào sinh ra tử với nhau, còn độc thân. Chuyện này mẹ nó còn không phải sao?
Thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở đang chuẩn bị nói. Mặc Bắc Hoàng vội vàng giơ tay ra ngăn lại, cướp lời nói trước: “Anh yên tâm, em sẽ không giết anh ta đâu!”
Hoàng Thiên Vũ thở dài một hơi, đau lòng kéo tay cô giơ lên trên không trung, bất lực nói: “Tôi muốn nhắc nhở em, vết thương của em còn đang chảy máu đấy!”
Lúc này, Mặc Bắc Hoàng mới chú ý đến máu của mình vẫn còn chảy tí tách tí tách. Mặc dù cô là thi hoàng không cảm thấy đau, nhưng máu chảy nhiều như vậy thì cô cũng không chịu được đâu!
Cô đặt Sở Dương đang hôn mê xuống, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Hoàng Thiên Vũ: “Em đi băng bó một chút, lát nữa sẽ xử lý tên kỹ nam Sở Dương này!”
Hoàng Thiên Vũ kéo cô ngồi xuống sô pha, tìm hộp thuốc đến cho cô. Anh cụp mắt nghiêm túc rửa vết thương cho cô.
Gương mặt nhỏ của Mặc Bắc Hoàng đỏ bừng nhìn anh. Hơi thở như cỏ trúc của anh như có như không phả vào vết thương trên cổ tay cô.
Mặc Bắc Hoàng cảm thấy có một luồng hơi nóng thông qua chỗ tiếp xúc tay của hai người chảy vào trong tim cô.
Cô nhìn một bên mặt nghiêm túc của anh. Lông mi của anh phủ bóng dài trên mặt, lông mi của anh vô cùng dài. Nó giống như một cái bàn chải nhỏ nhẹ nhàng rung động, gãi vào đầu tim cô, khiến tim cô ngứa ngáy.
Trái tim cô căng thẳng run lên, đến cả hô hấp cũng trở lên cẩn thận, sợ làm phiền anh.
Hoàng Thiên Vũ băng bó xong vết thương, ngước mắt đối mắt với cô. Vừa rồi Mặc Bắc Hoàng nhìn anh đến xuất thần, bây giờ muốn thu lại ánh mắt đã không kịp nữa rồi.
Cô nhìn trộm người khác bị bắt được, mặt cô lại đỏ thêm vài phần, đỏ đến tận mang tai.
Hoàng Thiên Vũ đột nhiên tiến lại gần. Trước mặt cô xuất hiện một bóng râm, che khuất ánh sáng trước mặt cô, ép cô chỉ có thể nhìn anh.
Mặc Bắc Hoàng căng thẳng lùi về sau, lưng dựa vào ghế sô pha. Hai tay Hoàng Thiên Vũ chống hai bên người cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Nếu như em muốn nhìn tôi thì trực tiếp nhìn là được rồi, cần gì phải nhìn trộm chứ!”
Lời vừa nói ra, Mặc Bắc Hoàng lại lùi về phía sau một chút, đỏ mặt cho đến tận cổ.
Cô căng thẳng đến mức gần như không thở được nữa. Hoàng Thiên Vũ duỗi tay nâng cằm cô lên, ánh mắt anh chứa ý cười: “Thật là đáng yêu!”
Ánh mắt anh khóa chặt cánh môi mềm mại của cô, gương mặt đẹp trai của anh lại tiến đến gần lần nữa.
Mặc Bắc Hoàng mở to mắt nhìn vào mắt anh, cô căng thẳng đến nỗi quên cả hít thở.
Khi cánh môi hai người sắp chạm vào nhau…
“Ưm ~ Khụ khụ!”
Giọng nói đê tiện của Sở Dương truyền đến. Anh ta vậy mà sắp tỉnh lại rồi.
Hoàng Thiên Vũ khẽ nhíu mày, đá anh ta xoay tròn 360 độ trên không trung. Sau đó Sở Dương dừng lại một nơi cách đó một trượng, anh ta lại ngất đi.
Bị anh ta cắt ngang như vậy, Mặc Bắc Hoàng thoát khỏi sự khống chế của Hoàng Thiên Vũ, cô lo lắng nhìn anh: “Cha mẹ em bị Sở Dương bắt nhốt lại, bây giờ đang không rõ tung tích.”
Ánh mắt Hoàng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Sở Dương đang hôn mê trên đất, trong mắt anh lộ ra sát khí: “Thật là đáng chết!”
Anh quay đầu an ủi Mặc Bắc Hoàng: “Em đừng lo lắng, bọn họ nhất định sẽ không sao đâu!”
Cô nở nụ cười tươi nhìn Hoàng Thiên Vũ: “Hì hì, Thiên Vũ, em xử lý anh ta một chút. Lát nữa em sẽ đến tìm anh!”
Không đợi Hoàng Thiên Vũ nói gì, Mặc Bắc Hoàng đã kéo Sở Dương chuẩn bị rời đi.
Hoàng Thiên Vũ đột nhiên vươn tay giữ cô lại. Mặc Bắc Hoàng khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt anh là sự không nỡ còn có chút đau khổ mà anh không thể che giấu được.
Trong lòng cô có chút thất vọng. Không phải là anh và Sở Dương ở bên nhau lâu như vậy, thật sự có tình cảm không nên có rồi đấy chứ?
Hai người đều ưu nhìn, vào sinh ra tử với nhau, còn độc thân. Chuyện này mẹ nó còn không phải sao?
Thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở đang chuẩn bị nói. Mặc Bắc Hoàng vội vàng giơ tay ra ngăn lại, cướp lời nói trước: “Anh yên tâm, em sẽ không giết anh ta đâu!”
Hoàng Thiên Vũ thở dài một hơi, đau lòng kéo tay cô giơ lên trên không trung, bất lực nói: “Tôi muốn nhắc nhở em, vết thương của em còn đang chảy máu đấy!”
Lúc này, Mặc Bắc Hoàng mới chú ý đến máu của mình vẫn còn chảy tí tách tí tách. Mặc dù cô là thi hoàng không cảm thấy đau, nhưng máu chảy nhiều như vậy thì cô cũng không chịu được đâu!
Cô đặt Sở Dương đang hôn mê xuống, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Hoàng Thiên Vũ: “Em đi băng bó một chút, lát nữa sẽ xử lý tên kỹ nam Sở Dương này!”
Hoàng Thiên Vũ kéo cô ngồi xuống sô pha, tìm hộp thuốc đến cho cô. Anh cụp mắt nghiêm túc rửa vết thương cho cô.
Gương mặt nhỏ của Mặc Bắc Hoàng đỏ bừng nhìn anh. Hơi thở như cỏ trúc của anh như có như không phả vào vết thương trên cổ tay cô.
Mặc Bắc Hoàng cảm thấy có một luồng hơi nóng thông qua chỗ tiếp xúc tay của hai người chảy vào trong tim cô.
Cô nhìn một bên mặt nghiêm túc của anh. Lông mi của anh phủ bóng dài trên mặt, lông mi của anh vô cùng dài. Nó giống như một cái bàn chải nhỏ nhẹ nhàng rung động, gãi vào đầu tim cô, khiến tim cô ngứa ngáy.
Trái tim cô căng thẳng run lên, đến cả hô hấp cũng trở lên cẩn thận, sợ làm phiền anh.
Hoàng Thiên Vũ băng bó xong vết thương, ngước mắt đối mắt với cô. Vừa rồi Mặc Bắc Hoàng nhìn anh đến xuất thần, bây giờ muốn thu lại ánh mắt đã không kịp nữa rồi.
Cô nhìn trộm người khác bị bắt được, mặt cô lại đỏ thêm vài phần, đỏ đến tận mang tai.
Hoàng Thiên Vũ đột nhiên tiến lại gần. Trước mặt cô xuất hiện một bóng râm, che khuất ánh sáng trước mặt cô, ép cô chỉ có thể nhìn anh.
Mặc Bắc Hoàng căng thẳng lùi về sau, lưng dựa vào ghế sô pha. Hai tay Hoàng Thiên Vũ chống hai bên người cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Nếu như em muốn nhìn tôi thì trực tiếp nhìn là được rồi, cần gì phải nhìn trộm chứ!”
Lời vừa nói ra, Mặc Bắc Hoàng lại lùi về phía sau một chút, đỏ mặt cho đến tận cổ.
Cô căng thẳng đến mức gần như không thở được nữa. Hoàng Thiên Vũ duỗi tay nâng cằm cô lên, ánh mắt anh chứa ý cười: “Thật là đáng yêu!”
Ánh mắt anh khóa chặt cánh môi mềm mại của cô, gương mặt đẹp trai của anh lại tiến đến gần lần nữa.
Mặc Bắc Hoàng mở to mắt nhìn vào mắt anh, cô căng thẳng đến nỗi quên cả hít thở.
Khi cánh môi hai người sắp chạm vào nhau…
“Ưm ~ Khụ khụ!”
Giọng nói đê tiện của Sở Dương truyền đến. Anh ta vậy mà sắp tỉnh lại rồi.
Hoàng Thiên Vũ khẽ nhíu mày, đá anh ta xoay tròn 360 độ trên không trung. Sau đó Sở Dương dừng lại một nơi cách đó một trượng, anh ta lại ngất đi.
Bị anh ta cắt ngang như vậy, Mặc Bắc Hoàng thoát khỏi sự khống chế của Hoàng Thiên Vũ, cô lo lắng nhìn anh: “Cha mẹ em bị Sở Dương bắt nhốt lại, bây giờ đang không rõ tung tích.”
Ánh mắt Hoàng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Sở Dương đang hôn mê trên đất, trong mắt anh lộ ra sát khí: “Thật là đáng chết!”
Anh quay đầu an ủi Mặc Bắc Hoàng: “Em đừng lo lắng, bọn họ nhất định sẽ không sao đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.