Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 199: Thi hoàng cực phẩm và Thiếu tướng sắt đá (20)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
“Ừ!” Mặc Bắc Hoàng gật đầu, cô nhìn vào mắt Hoàng Thiên Vũ cười nhẹ. Chỉ cần anh ở bên cạnh cô thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi!
Đông Tử Huyên nhìn thấy Hoàng Thiên Vũ mặc một thân đồ đen đứng ở đối diện. Từ khi anh bước ra, gương mặt anh, khí chất của anh, đã thu hút sự chú ý của cô rồi.
Lúc này cô nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy tình yêu với người phụ nữ kia, đẹp giống như một bức tranh thủy mặc vậy. Gương mặt đẹp trai như vậy nên sánh đối với Đông Tử Huyên cô mới đúng. Cô mới là nhân vật chính của thế giới này.
Cô ta nói với anh, nhằm thu hút sự chú ý của anh: “Hoàng Thiên Vũ, tôi khuyên anh nên biết đường quay trở lại, đừng u mê không tỉnh, Mặc Bắc Hoàng chẳng qua chỉ chơi đùa với anh mà thôi. Mà anh thì sẽ già đi rồi chết, cô ta vẫn còn trẻ trung như vậy, cô ta sẽ lập tức đi làm hại người tiếp theo. Đối với cô ta mà nói, anh chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi thôi!”
Mặc Bắc Hoàng rất có hứng thú nhìn cô ta: Thật là người biết ăn nói, năng lực châm ngòi ly gián này không phải ai cũng có.
Hoàng Thiên Vũ đang suy nghĩ về lời người phụ nữ kia nói, quả thật có một vấn đề. Anh là người có sinh mệnh ngắn ngủi, không thể đi cùng cô đến cuối đời được.
Ánh mắt anh sáng rực nhìn Mặc Bắc Hoàng, trong mắt anh có chút lo lắng: “Bắc Hoàng, phương pháp biến tôi trở thành giống em là gì, có hại gì với em không?”
Sắc mặt Mặc Bắc Hoàng ửng đỏ, cúi cái đầu nhỏ xuống: “Chỉ có chút đau thôi, không có nguy hiểm gì đến em cả!”
Hoàng Thiên Vũ nhíu mày: “Vậy thì không làm nữa, cứ như vậy thôi!”
Mặc Bắc Hoàng hận không thể cắn chết anh. Cô ôm cổ anh, nhón chân lên nói bên tai anh: “Chính là khi chúng ta ở bên nhau làm chuyện đó ấy… Sau đó anh cũng sẽ trở nên giống như em!”
Nói xong cô nhanh chóng thả anh ra. Cô cúi cái đầu nhỏ xuống, vành tai ửng đỏ.
Khóe miệng Hoàng Thiên Vũ khẽ cong lên, trong mắt anh chứa ý cười, giọng nói từ tính của anh vang lên: “Được. Vậy chúng ta chọn một ngày hoàng đạo, hôm khác làm chuyện vui này!”
Mặc Bắc Hoàng xấu hổ dùng đầu ngón chân di xuống mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Trong giọng nói của anh còn có thể nghe ra chút ý cười.
Bên kia tình chàng ý thiếp, Đông Tử Huyên ở bên này hai mắt phun ra lửa giận. Cô châm ngòi ly gián muốn để bọn họ chia tay, nhưng không ngờ lại làm tình cảm bọn họ tăng lên.
Mắt cô ta hơi nheo lại, nhân lúc bọn họ nói chuyện tình cảm cô ta chỉ huy những thuộc hạ kia bắt đầu tấn công đám tang thi.
“Ô Ô!”
Tiếng kêu thảm thiết kéo suy nghĩ của Mặc Bắc Hoàng và Hoàng Thiên Vũ quay lại. Có tang thi mất đi mặt nạ, cắn xé những người làm mồi nhử kia. Đám tang thi lần lượt chết đi.
Hai mắt Hoàng Thiên Vũ khẽ nheo lại, ném vài quả bom khói vào chiến trường. Bom khói kích thích khứu giác của đám tang thi, thị giác của loài người nhiễm bệnh.
Mùi hương tỏa ra trên người những mồi nhử đó giảm đi. Đám tang thi nhân cơ hội này lấy móng vuốt bắt lấy bọn họ.
Những người bị bắt nhanh chóng biến thành tang thi mới, cục diện đang phát triển theo hướng tang thi.
Đông Tử Huyên vừa thấy tình hình không đúng, đã muốn rời đi.
Mặc Bắc Hoàng nhìn ra ý đồ của cô ta, ra lệnh cho đám tang thi bao vây cô ta.
Ánh mắt Đông Tử Huyên giống như kim độc nhìn Mặc Bắc Hoàng, cô ta nói khản cả tiếng: “Mặc Bắc Hoàng, tại sao cô phải đuổi cùng giết tận tôi chứ?”
Khóe miệng Mặc Bắc Hoàng khẽ cong lên: “Cô cũng có tốt hơn ai đâu chứ? Cô lấy thuộc hạ ra làm mồi nhử, vì để đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào!”
Hai mắt Đông Tử Huyên đỏ bừng, trong mắt cô ta tràn đầy tơ máu, hung ác nói: “Đây là do cô ép tôi đấy. Vậy thì cô xuống địa ngục đi!”
Trong tay cô ta xuất hiện một quả cầu màu đen, cô ta ném quả cầu về phía đối diện. Trong lòng Mặc Bắc Hoàng ngạc nhiên, cô cảm nhận được một luồng khí tức hủy thiên diệt địa từ trong đó.
Đông Tử Huyên nhìn thấy Hoàng Thiên Vũ mặc một thân đồ đen đứng ở đối diện. Từ khi anh bước ra, gương mặt anh, khí chất của anh, đã thu hút sự chú ý của cô rồi.
Lúc này cô nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy tình yêu với người phụ nữ kia, đẹp giống như một bức tranh thủy mặc vậy. Gương mặt đẹp trai như vậy nên sánh đối với Đông Tử Huyên cô mới đúng. Cô mới là nhân vật chính của thế giới này.
Cô ta nói với anh, nhằm thu hút sự chú ý của anh: “Hoàng Thiên Vũ, tôi khuyên anh nên biết đường quay trở lại, đừng u mê không tỉnh, Mặc Bắc Hoàng chẳng qua chỉ chơi đùa với anh mà thôi. Mà anh thì sẽ già đi rồi chết, cô ta vẫn còn trẻ trung như vậy, cô ta sẽ lập tức đi làm hại người tiếp theo. Đối với cô ta mà nói, anh chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi thôi!”
Mặc Bắc Hoàng rất có hứng thú nhìn cô ta: Thật là người biết ăn nói, năng lực châm ngòi ly gián này không phải ai cũng có.
Hoàng Thiên Vũ đang suy nghĩ về lời người phụ nữ kia nói, quả thật có một vấn đề. Anh là người có sinh mệnh ngắn ngủi, không thể đi cùng cô đến cuối đời được.
Ánh mắt anh sáng rực nhìn Mặc Bắc Hoàng, trong mắt anh có chút lo lắng: “Bắc Hoàng, phương pháp biến tôi trở thành giống em là gì, có hại gì với em không?”
Sắc mặt Mặc Bắc Hoàng ửng đỏ, cúi cái đầu nhỏ xuống: “Chỉ có chút đau thôi, không có nguy hiểm gì đến em cả!”
Hoàng Thiên Vũ nhíu mày: “Vậy thì không làm nữa, cứ như vậy thôi!”
Mặc Bắc Hoàng hận không thể cắn chết anh. Cô ôm cổ anh, nhón chân lên nói bên tai anh: “Chính là khi chúng ta ở bên nhau làm chuyện đó ấy… Sau đó anh cũng sẽ trở nên giống như em!”
Nói xong cô nhanh chóng thả anh ra. Cô cúi cái đầu nhỏ xuống, vành tai ửng đỏ.
Khóe miệng Hoàng Thiên Vũ khẽ cong lên, trong mắt anh chứa ý cười, giọng nói từ tính của anh vang lên: “Được. Vậy chúng ta chọn một ngày hoàng đạo, hôm khác làm chuyện vui này!”
Mặc Bắc Hoàng xấu hổ dùng đầu ngón chân di xuống mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Trong giọng nói của anh còn có thể nghe ra chút ý cười.
Bên kia tình chàng ý thiếp, Đông Tử Huyên ở bên này hai mắt phun ra lửa giận. Cô châm ngòi ly gián muốn để bọn họ chia tay, nhưng không ngờ lại làm tình cảm bọn họ tăng lên.
Mắt cô ta hơi nheo lại, nhân lúc bọn họ nói chuyện tình cảm cô ta chỉ huy những thuộc hạ kia bắt đầu tấn công đám tang thi.
“Ô Ô!”
Tiếng kêu thảm thiết kéo suy nghĩ của Mặc Bắc Hoàng và Hoàng Thiên Vũ quay lại. Có tang thi mất đi mặt nạ, cắn xé những người làm mồi nhử kia. Đám tang thi lần lượt chết đi.
Hai mắt Hoàng Thiên Vũ khẽ nheo lại, ném vài quả bom khói vào chiến trường. Bom khói kích thích khứu giác của đám tang thi, thị giác của loài người nhiễm bệnh.
Mùi hương tỏa ra trên người những mồi nhử đó giảm đi. Đám tang thi nhân cơ hội này lấy móng vuốt bắt lấy bọn họ.
Những người bị bắt nhanh chóng biến thành tang thi mới, cục diện đang phát triển theo hướng tang thi.
Đông Tử Huyên vừa thấy tình hình không đúng, đã muốn rời đi.
Mặc Bắc Hoàng nhìn ra ý đồ của cô ta, ra lệnh cho đám tang thi bao vây cô ta.
Ánh mắt Đông Tử Huyên giống như kim độc nhìn Mặc Bắc Hoàng, cô ta nói khản cả tiếng: “Mặc Bắc Hoàng, tại sao cô phải đuổi cùng giết tận tôi chứ?”
Khóe miệng Mặc Bắc Hoàng khẽ cong lên: “Cô cũng có tốt hơn ai đâu chứ? Cô lấy thuộc hạ ra làm mồi nhử, vì để đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào!”
Hai mắt Đông Tử Huyên đỏ bừng, trong mắt cô ta tràn đầy tơ máu, hung ác nói: “Đây là do cô ép tôi đấy. Vậy thì cô xuống địa ngục đi!”
Trong tay cô ta xuất hiện một quả cầu màu đen, cô ta ném quả cầu về phía đối diện. Trong lòng Mặc Bắc Hoàng ngạc nhiên, cô cảm nhận được một luồng khí tức hủy thiên diệt địa từ trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.