Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 166: Ước hẹn tam thế (18)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Kim Đản Đản hứng thú nhìn người đàn
ông nhà mình bị cô chọc giận đến nỗi nói không lên lời. Sao tâm trạng
của cô lại tốt như vậy chỉ? Không ngờ Tiểu Mạch Tử ở thế giới này vẫn
đáng yêu như vậy.
Phong Tẫn nhìn cô gái nhỏ trước mặt vui vẻ bước đi, ngâm nga rời đi. Sắc mặt anh tức đến nỗi hết đỏ lại đen: “Tốt, tốt lắm. Người phụ nữ này, chúng ta chờ mà xem đi!”
Kim Đản Đản quay đầu lại, cười vô cùng lưu manh: “Chậc chậc, dáng vẻ tức giận này của anh thật sự rất giống một cô vợ nhỏ mà. Sau này anh chính là đàn em của tôi, tôi bảo vệ cho anh!”
Phong Tẫn không nói chuyện với cô nữa, sắc mặt anh rất thối đi vượt qua trước mặt Kim Đản Đản.
Anh có chút chắc chắn cô gái này chính là Bỉ Ngạn Nở Hoa rồi. Hai người đều cùng đáng ghét như vậy, thật sự còn hơn một bậc nữa.
Kim Đản Đản nhìn bóng lưng của anh rời đi, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một độ cong đẹp đẽ: Nhóc Phong, anh cho rằng như vậy là xong rồi sao? Tất cả mọi chuyện này chỉ là sự bắt đầu cho cơn ác mộng của anh thôi. Nghĩ đến hồi trước anh bắt nạt tôi thế nào, bây giờ tôi sẽ mạnh mẽ bắt nạt lại anh!
(thượng tiên: Đản Đản, lúc cô hắc hóa, sao tôi không biết?
Đản Đản: Nhìn cô bị người dỗi, Đản Đản thực đau lòng, quyết định thay đổi chính mình một chút, trở nên càng thêm ưu tú!
Thượng tiên: Được, cô kiềm chế chút đi, đừng làm hại tương lai của ông xã cô!
Đản Đản ( chống nạnh ): Mau trở về ăn phiếu đi thôi, đừng cản trở tôi qua lại với nhóc Phong!
Thượng tiên ┭┮﹏┭┮: Gái lớn không thể giữ được ~ )
Khi Kim Đản Đản lại đăng nhập vào game, mặc dù cô và Phong Tẫn đã được thả ra ngoài rồi. Nhưng mà, hai người họ vẫn giống như người vô hình trong <Ước hẹn tam thế> vậy.
Bọn họ không thể đánh quái thăng cấp, không thể nói chuyện với người khác. Ngoại trừ hai người bọn họ ra, những game thủ khác có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không thể liên lạc được với bọn họ.
Đây là chuyện bi thương thế nào chứ!
Kim Đản Đản nổi giận đùng đùng tìm được Hoa Táng U Minh. Gương mặt nhỏ của cô tức giận phồng lên, sắc mặt cô không tốt cho lắm: “Hoa Táng U Minh, những chuyện này đều bởi vì anh mà đến, anh tự mình nghĩ cách giải quyết đi!”
“Ồ ~” Phong Tẫn gật đầu, tránh Kim Đản Đản như tránh mãnh hổ.
Kim Đản Đản thấy anh giống như một cô vợ nhỏ sợ hãi, bực bội nói: “Tôi không có khiếm nhã gì với anh đúng không? Phản ứng đó của anh là gì vậy?”
“Không… không…” Hoa Táng U Minh lại lùi về phía sau một bước. Thật ra anh đang không hiểu tại sao em gái có dáng vẻ đáng yêu này lại hung dữ như vậy. Trong game cũng vậy, ngoài hiện thực còn hung dữ hơn.
Kim Đản Đản không nói hai lời rút kiếm ra, chỉ vào anh: “Đến đây, tiếp tục quyết một trận sống chết đi!”
“Đàn ông tốt không đấu với ác nữ!” Phong Tẫn lùi về phía sau một bước. Không phải anh sợ cô, mà là cảm thấy cơ thể nhỏ bé ở hiện thực của cô quá yếu rồi. Anh thật sự lo lắng mình chỉ bẻ nhẹ một cái là cô đứt luôn.
Kim Đản Đản nhướng mày: “Ác nữ sao?”
Phong Tẫn biết mình nói sai rồi. Nhưng anh tuyệt đối không thừa nhận, cũng không xin lỗi cô.
Vì vậy hai người lại bắt đầu đánh nhau. Sau khi đại chiến ba trăm hiệp, Kim Đản Đản tiện tay vất kiếm đi, bực bội đá vào thân cây, mắng: “Đều tại anh, đều tại anh, hại tôi không thể đánh ra trang bị để bán. Nếu như không có tiền để dùng, tôi thấy anh một lần sẽ xử anh một lần!”
“Cô rất thiếu tiền sao?” Phong Tẫn nhướng mày.
Kim Đản Đản quay đầu lại tức giận trừng anh một cái: “Phí lời, tiền phí sinh hoạt đi học của tôi chính là đến từ game này đấy!”
“Gia đình cô không quan tâm đến cô sao?” Phong Tẫn từ từ hỏi dò, trong lòng anh có một dự cảm rất mãnh liệt. Cô chính là nữ sinh hôm đó anh gặp được, sinh viên năm hai Lãnh Tâm Nguyệt.
Kim Đản Đản cúi đầu nhỏ xuống: “Tôi không biết cha mẹ tôi là ai, từ nhỏ tôi đã lớn lên ở trại trẻ mồ côi rồi!”
Vừa nghĩ đến việc không có tiền, không nổi tiếng, hoàn toàn không có cách tìm được cha mẹ ruột của nguyên chủ, trong lòng Kim Đản Đản đã rất phiền rất phiền rồi!
Phong Tẫn nhìn cô gái nhỏ trước mặt vui vẻ bước đi, ngâm nga rời đi. Sắc mặt anh tức đến nỗi hết đỏ lại đen: “Tốt, tốt lắm. Người phụ nữ này, chúng ta chờ mà xem đi!”
Kim Đản Đản quay đầu lại, cười vô cùng lưu manh: “Chậc chậc, dáng vẻ tức giận này của anh thật sự rất giống một cô vợ nhỏ mà. Sau này anh chính là đàn em của tôi, tôi bảo vệ cho anh!”
Phong Tẫn không nói chuyện với cô nữa, sắc mặt anh rất thối đi vượt qua trước mặt Kim Đản Đản.
Anh có chút chắc chắn cô gái này chính là Bỉ Ngạn Nở Hoa rồi. Hai người đều cùng đáng ghét như vậy, thật sự còn hơn một bậc nữa.
Kim Đản Đản nhìn bóng lưng của anh rời đi, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một độ cong đẹp đẽ: Nhóc Phong, anh cho rằng như vậy là xong rồi sao? Tất cả mọi chuyện này chỉ là sự bắt đầu cho cơn ác mộng của anh thôi. Nghĩ đến hồi trước anh bắt nạt tôi thế nào, bây giờ tôi sẽ mạnh mẽ bắt nạt lại anh!
(thượng tiên: Đản Đản, lúc cô hắc hóa, sao tôi không biết?
Đản Đản: Nhìn cô bị người dỗi, Đản Đản thực đau lòng, quyết định thay đổi chính mình một chút, trở nên càng thêm ưu tú!
Thượng tiên: Được, cô kiềm chế chút đi, đừng làm hại tương lai của ông xã cô!
Đản Đản ( chống nạnh ): Mau trở về ăn phiếu đi thôi, đừng cản trở tôi qua lại với nhóc Phong!
Thượng tiên ┭┮﹏┭┮: Gái lớn không thể giữ được ~ )
Khi Kim Đản Đản lại đăng nhập vào game, mặc dù cô và Phong Tẫn đã được thả ra ngoài rồi. Nhưng mà, hai người họ vẫn giống như người vô hình trong <Ước hẹn tam thế> vậy.
Bọn họ không thể đánh quái thăng cấp, không thể nói chuyện với người khác. Ngoại trừ hai người bọn họ ra, những game thủ khác có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không thể liên lạc được với bọn họ.
Đây là chuyện bi thương thế nào chứ!
Kim Đản Đản nổi giận đùng đùng tìm được Hoa Táng U Minh. Gương mặt nhỏ của cô tức giận phồng lên, sắc mặt cô không tốt cho lắm: “Hoa Táng U Minh, những chuyện này đều bởi vì anh mà đến, anh tự mình nghĩ cách giải quyết đi!”
“Ồ ~” Phong Tẫn gật đầu, tránh Kim Đản Đản như tránh mãnh hổ.
Kim Đản Đản thấy anh giống như một cô vợ nhỏ sợ hãi, bực bội nói: “Tôi không có khiếm nhã gì với anh đúng không? Phản ứng đó của anh là gì vậy?”
“Không… không…” Hoa Táng U Minh lại lùi về phía sau một bước. Thật ra anh đang không hiểu tại sao em gái có dáng vẻ đáng yêu này lại hung dữ như vậy. Trong game cũng vậy, ngoài hiện thực còn hung dữ hơn.
Kim Đản Đản không nói hai lời rút kiếm ra, chỉ vào anh: “Đến đây, tiếp tục quyết một trận sống chết đi!”
“Đàn ông tốt không đấu với ác nữ!” Phong Tẫn lùi về phía sau một bước. Không phải anh sợ cô, mà là cảm thấy cơ thể nhỏ bé ở hiện thực của cô quá yếu rồi. Anh thật sự lo lắng mình chỉ bẻ nhẹ một cái là cô đứt luôn.
Kim Đản Đản nhướng mày: “Ác nữ sao?”
Phong Tẫn biết mình nói sai rồi. Nhưng anh tuyệt đối không thừa nhận, cũng không xin lỗi cô.
Vì vậy hai người lại bắt đầu đánh nhau. Sau khi đại chiến ba trăm hiệp, Kim Đản Đản tiện tay vất kiếm đi, bực bội đá vào thân cây, mắng: “Đều tại anh, đều tại anh, hại tôi không thể đánh ra trang bị để bán. Nếu như không có tiền để dùng, tôi thấy anh một lần sẽ xử anh một lần!”
“Cô rất thiếu tiền sao?” Phong Tẫn nhướng mày.
Kim Đản Đản quay đầu lại tức giận trừng anh một cái: “Phí lời, tiền phí sinh hoạt đi học của tôi chính là đến từ game này đấy!”
“Gia đình cô không quan tâm đến cô sao?” Phong Tẫn từ từ hỏi dò, trong lòng anh có một dự cảm rất mãnh liệt. Cô chính là nữ sinh hôm đó anh gặp được, sinh viên năm hai Lãnh Tâm Nguyệt.
Kim Đản Đản cúi đầu nhỏ xuống: “Tôi không biết cha mẹ tôi là ai, từ nhỏ tôi đã lớn lên ở trại trẻ mồ côi rồi!”
Vừa nghĩ đến việc không có tiền, không nổi tiếng, hoàn toàn không có cách tìm được cha mẹ ruột của nguyên chủ, trong lòng Kim Đản Đản đã rất phiền rất phiền rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.