Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 167: Ước hẹn tam thế (19)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Phong Tẫn nghe thấy giọng điệu nói
chuyện của cô nhàn nhạt. Từ nhỏ cô đã không có người nhà quan tâm chăm
sóc, chẳng trách tính cách cô ta lại xấu xa như vậy. Anh cũng có thể
hiểu được chuyện này, trong lòng anh vậy mà lại có chút đồng tình với
cô.
Nhưng mà đó chỉ là cảm giác và suy đoán của anh thôi. Anh không phải vô cùng chắc chắn cô ta có phải là Lãnh Tâm Nguyệt hay không, đến lúc đó tìm người điều tra một chút vậy!
Kim Đản Đản ngước mắt, ai oán trừng anh một cái: “Tôi ofline đây, anh từ từ nghĩ cách đi, tranh thủ lần sau tôi đến anh có thể giải quyết được!”
“Tại sao lại là tôi chứ?” Phong Tẫn vô cùng khó hiểu.
Kim Đản Đản: “1. Phó bản này vì anh mà đến. 2. Anh rất thông minh. 3. Khôn làm cột cái, dại làm cột con mà. Anh còn ý kiến gì nữa không?”
Phong Tẫn: “…” Đây là lý do quái quỷ gì vậy chứ?
Hình bóng Kim Đản Đản biến mất tại chỗ. Thật ra trong lòng cô thật sự không hề cảm thấy Hoa Táng U Minh thông minh. Anh ta thật sự chỉ là một tên ngốc chỉ biết giết người thôi.
Phong Tẫn vô cùng buồn bực nhìn cô offline, sau đó anh cũng offline, cho người bí mật điều tra ID game của Lãnh Tâm Nguyệt.
Chưa quá hai mươi tư giờ, anh đã nhận được tài liệu, cô ta thật sự là Bỉ Ngạn Nở Hoa. Khóe miệng Phong Tẫn nở nụ cười giống như ác quỷ: “Con nhóc thối, cô khiến tôi mất hết thể diện trong hiện thực, tôi sẽ khiến cô không thể đánh quái thăng cấp trong game. Đợi cô không có tiền dùng rồi ngoan ngoãn đến cầu xin tôi đi!”
Anh vô cùng nhàn nhã. Mỗi lần khi anh đăng nhập vào <Ước hẹn tam thế> đều chỉ đi dạo, nhàn nhã ngắm phong cảnh trong đó. Mặc dù anh không thể đánh quái, nhưng anh có thể kéo thù hận mà!
Vì vậy một đội xx nào đó sắp đánh thắng rồi, thì [Hoa Táng U Minh] xông ra, vô cùng kiêu ngạo điên cuồng nói một câu: “Một đám phế vật!”
Khiến nhóm người đó sợ đến nỗi run rẩy, toàn quân bị diệt.
Mọi người gào đánh gào giết anh. Nhưng bây giờ anh đang ở trạng thái cách biệt thế giới, thật sự khiến những người đó tức chết mất.
Nhưng những người đó nên cảm thấy may mắn. Bởi vì cho dù bọn họ hợp lực lại cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Tẫn, chỉ bị anh đánh cho càng thảm hơn thôi.
Kim Đản Đản online rồi. Nhìn thấy Hoa Táng U Minh giống như một tên ngốc đùa dai ở đó, nhất thời cô tức đến nỗi muốn giết chết anh.
Gương mặt nhỏ của cô nghiêm lại: “Này! Hoa Táng U Minh, anh nhàn rỗi như vậy có phải đã nghĩ ra cách rồi không?”
Phong Tẫn dang tay, mang theo nụ cười có vài phần hứng thú xấu xa: “Vẫn chưa ~ Cô đến nghĩ cách đi!”
Kim Đản Đản: Sao mình lại cảm thấy hôm nay tên Hoa Táng U Minh này lại đặc biệt thiếu đánh nhỉ?
“Đi, chúng ta cùng đi tìm cách qua cửa!” Cô tiến lên trước kéo tay áo Hoa Táng U Minh đi.
Cô thấy anh không hề lo lắng, nhất thời cô tức đến nỗi muốn chặt đầu anh xuống. Nhưng cô lại sợ anh bị rớt cấp không giết chết được yêu quái, vẫn nhịn xuống.
Hai người ngự kiếm bay đi, đi dạo trong <Ước hẹn tam thế>.
Không thể không nói, phong cảnh trong game thật sự vô cùng hấp dẫn, Kim Đản Đản nhìn xung quanh tìm cách giải quyết.
Mà Phong Tẫn thấy gương mặt nhỏ của cô sốt ruột, không hiểu sao trong lòng anh đặc biệt vui vẻ, có câu nói thế này: Nhìn thấy cô sống không vui vẻ, đó chính là niềm vui của tôi!
Kim Đản Đản cảm thấy sau đầu có một ánh mắt đang nhìn cô, vừa quay đầu lại thì phát hiện Phong Tẫn đang nhìn đi chỗ khác.
Cô quay người đi, không bao lâu sau lại có cảm giác này. Cô lại quay đầu lại, vẫn không có cái gì cả.
Kim Đản Đản dừng bước, đi đến bên cạnh Phong Tẫn. Đôi mắt ngấn nước của cô cảnh giác nhìn xung quanh, gương mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Hoa Táng U Minh, anh có cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn anh trong tối, nhưng lại không tìm được ai không? U ám quá, không phải ở đây có quỷ tu đấy chứ?
Phong Tẫn cố gắng nhịn cười: Cô gái ngốc này vậy mà cũng có lúc nhát gan đáng yêu như vậy!
Vậy thì anh phải cẩn thận trêu chọc cô thôi! Phong Tẫn cũng giả vờ phòng bị nhìn xung quanh: “Yêu nghiệt phương nào, còn không mau xuất hiện đi?”
Nhưng mà đó chỉ là cảm giác và suy đoán của anh thôi. Anh không phải vô cùng chắc chắn cô ta có phải là Lãnh Tâm Nguyệt hay không, đến lúc đó tìm người điều tra một chút vậy!
Kim Đản Đản ngước mắt, ai oán trừng anh một cái: “Tôi ofline đây, anh từ từ nghĩ cách đi, tranh thủ lần sau tôi đến anh có thể giải quyết được!”
“Tại sao lại là tôi chứ?” Phong Tẫn vô cùng khó hiểu.
Kim Đản Đản: “1. Phó bản này vì anh mà đến. 2. Anh rất thông minh. 3. Khôn làm cột cái, dại làm cột con mà. Anh còn ý kiến gì nữa không?”
Phong Tẫn: “…” Đây là lý do quái quỷ gì vậy chứ?
Hình bóng Kim Đản Đản biến mất tại chỗ. Thật ra trong lòng cô thật sự không hề cảm thấy Hoa Táng U Minh thông minh. Anh ta thật sự chỉ là một tên ngốc chỉ biết giết người thôi.
Phong Tẫn vô cùng buồn bực nhìn cô offline, sau đó anh cũng offline, cho người bí mật điều tra ID game của Lãnh Tâm Nguyệt.
Chưa quá hai mươi tư giờ, anh đã nhận được tài liệu, cô ta thật sự là Bỉ Ngạn Nở Hoa. Khóe miệng Phong Tẫn nở nụ cười giống như ác quỷ: “Con nhóc thối, cô khiến tôi mất hết thể diện trong hiện thực, tôi sẽ khiến cô không thể đánh quái thăng cấp trong game. Đợi cô không có tiền dùng rồi ngoan ngoãn đến cầu xin tôi đi!”
Anh vô cùng nhàn nhã. Mỗi lần khi anh đăng nhập vào <Ước hẹn tam thế> đều chỉ đi dạo, nhàn nhã ngắm phong cảnh trong đó. Mặc dù anh không thể đánh quái, nhưng anh có thể kéo thù hận mà!
Vì vậy một đội xx nào đó sắp đánh thắng rồi, thì [Hoa Táng U Minh] xông ra, vô cùng kiêu ngạo điên cuồng nói một câu: “Một đám phế vật!”
Khiến nhóm người đó sợ đến nỗi run rẩy, toàn quân bị diệt.
Mọi người gào đánh gào giết anh. Nhưng bây giờ anh đang ở trạng thái cách biệt thế giới, thật sự khiến những người đó tức chết mất.
Nhưng những người đó nên cảm thấy may mắn. Bởi vì cho dù bọn họ hợp lực lại cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Tẫn, chỉ bị anh đánh cho càng thảm hơn thôi.
Kim Đản Đản online rồi. Nhìn thấy Hoa Táng U Minh giống như một tên ngốc đùa dai ở đó, nhất thời cô tức đến nỗi muốn giết chết anh.
Gương mặt nhỏ của cô nghiêm lại: “Này! Hoa Táng U Minh, anh nhàn rỗi như vậy có phải đã nghĩ ra cách rồi không?”
Phong Tẫn dang tay, mang theo nụ cười có vài phần hứng thú xấu xa: “Vẫn chưa ~ Cô đến nghĩ cách đi!”
Kim Đản Đản: Sao mình lại cảm thấy hôm nay tên Hoa Táng U Minh này lại đặc biệt thiếu đánh nhỉ?
“Đi, chúng ta cùng đi tìm cách qua cửa!” Cô tiến lên trước kéo tay áo Hoa Táng U Minh đi.
Cô thấy anh không hề lo lắng, nhất thời cô tức đến nỗi muốn chặt đầu anh xuống. Nhưng cô lại sợ anh bị rớt cấp không giết chết được yêu quái, vẫn nhịn xuống.
Hai người ngự kiếm bay đi, đi dạo trong <Ước hẹn tam thế>.
Không thể không nói, phong cảnh trong game thật sự vô cùng hấp dẫn, Kim Đản Đản nhìn xung quanh tìm cách giải quyết.
Mà Phong Tẫn thấy gương mặt nhỏ của cô sốt ruột, không hiểu sao trong lòng anh đặc biệt vui vẻ, có câu nói thế này: Nhìn thấy cô sống không vui vẻ, đó chính là niềm vui của tôi!
Kim Đản Đản cảm thấy sau đầu có một ánh mắt đang nhìn cô, vừa quay đầu lại thì phát hiện Phong Tẫn đang nhìn đi chỗ khác.
Cô quay người đi, không bao lâu sau lại có cảm giác này. Cô lại quay đầu lại, vẫn không có cái gì cả.
Kim Đản Đản dừng bước, đi đến bên cạnh Phong Tẫn. Đôi mắt ngấn nước của cô cảnh giác nhìn xung quanh, gương mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Hoa Táng U Minh, anh có cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn anh trong tối, nhưng lại không tìm được ai không? U ám quá, không phải ở đây có quỷ tu đấy chứ?
Phong Tẫn cố gắng nhịn cười: Cô gái ngốc này vậy mà cũng có lúc nhát gan đáng yêu như vậy!
Vậy thì anh phải cẩn thận trêu chọc cô thôi! Phong Tẫn cũng giả vờ phòng bị nhìn xung quanh: “Yêu nghiệt phương nào, còn không mau xuất hiện đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.