Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 168: Ước hẹn tam thế (20)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Kim Đản Đản nhìn khắp nơi theo ánh mắt của anh, tràn đầy cảnh giác. Cô đã nhìn thấy ma, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy quỷ!
Mặc dù khi cô trở về không gian khoa học viễn tưởng đó cũng là một cái bóng mờ. Nhưng quỷ có mặt mày dữ tợn thì khác, vậy thì rất đáng sợ!
Nhưng cô lại không thể tỏ ra sợ hãi, cô nắm chặt kiếm trong tay. Nếu thật sự có quỷ xuất hiện, cho dù nó có sợ kiếm hay không, cô đều sẽ lấy kiếm chém con quỷ đó thử xem.
Cô chưa từng chú ý đến cơ thể nhỏ bé của mình sợ đến nỗi khẽ run rẩy. Cô thật sự tin rẳng trên thế giới này có quỷ, hoàn toàn quên mất nơi này là trong game.
Phong Tẫn nhịn cười đến nỗi sắp bị nội thương rồi. Con nhóc thối, tốt nhất nên dọa chết cô đi, xem sau này cô còn dám kiêu ngạo nữa không!
Anh chỉ ra phía sau Kim Đản Đản, hét lên một tiếng: “Sau lưng cô có quỷ kìa! Tròng mắt nó sắp rơi xuống rồi, lưỡi lè ra rất dài, chắc là quỷ treo cổ!”
“A! A!” Kim Đản Đản la hét từng tiếng chói tai, cầm kiếm trong tay điên cuồng đâm về phía sau.
Sau đó cô nghe thấy Hoa Táng U Minh cười đến nỗi ôm bụng, cô mới biết mình bị lừa rồi. Cô tức giận đâm một kiếm tiễn Hoa Táng U Minh lên Tây Thiên.
Đợi khi Phong Tẫn sống lại lần nữa thì Kim Đản Đản đã offline rồi, khóe miệng anh khẽ cong lên: Thật sự là một con nhóc thối nhỏ mọn mà!
Trong game bị Hoa Táng U Minh trêu chọc, tâm trạng Kim Đản Đản rất không vui. Vì vậy có thời gian thì cô lại đi tìm Phong Tẫn người yêu kiếp này của cô, bắt nạt anh một trận.
Gương mặt nhỏ bé đáng yêu của cô nghiêm lại, túm Phong Tẫn lại trước cửa phòng học.
Cô thấy xung quanh anh có vài nữ sinh mê trai đang nhìn trộm anh. Thậm chí còn có người xấu hổ e thẹn đưa thư tình màu hồng cho anh.
Phong Tẫn liếc Kim Đản Đản một cái, trong lòng anh rất vui vẻ. Nhưng anh lại không hề biểu hiện ra mặt, chỉ giống như một người lạ vậy. Anh giả vờ không quen biết cô, chuẩn bị di chuyển ánh mắt.
Kim Đản Đản biết anh chàng này sẽ làm như vậy. Vừa nghĩ đến việc mỗi ngày đều có bao nhiên tiểu yêu tinh quyến rũ anh như vậy, trong lòng cô rất khó chịu. Cô đưa cùi chỏ về phía anh, lấy điện thoại ra lắc lắc đe dọa.
Sắc mặt Phong Tẫn thay đổi, đá văng ghế, sắc mặt rất thối đi ra ngoài.
Kim Đản Đản không muốn thu hút sự ghen tị của đám nữ sinh nên cô rời đi trước. Phong Tẫn đi theo sau cô… đến một rừng cây nhỏ không có ai.
“Lãnh Tâm Nguyệt, cô tìm tôi có chuyện gì?” Phong Tẫn đút tay trong túi, tư thế của anh rất ngầu, giọng điệu rất chảnh.
Kim Đản Đản cầm điện thoại quơ quơ trước mặt anh.
Phong Tẫn lập tức vươn tay ra cướp, giọng nói của anh nghiến răng nghiến lợi: “Cô thật sự quá bỉ ổi rồi!”
“Cảm ơn đã khen!” Khóe miệng Kim Đản Đản khẽ cong lên, nở nụ cười vô cùng lưu manh: “Tôi trêu anh thôi, vậy mà anh cũng tin sao?”
Phong Tẫn tức đến nỗi đỉnh đầu sắp bốc khói rồi. Anh tiến lại gần ép Kim Đản Đản dựa vào thân cây, đe dọa: “Trêu tôi sao? Cô có tin tôi làm cô ở đây không?”
Kim Đản Đản khẽ nhướng mày, giọng điệu mang theo bỉ ổi: “Anh dám sao?”
Phong Tẫn thật sự không còn gì để nói. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nữ sinh nào có da mặt dày, không biết xấu hổ như vậy.
Nhân lúc anh ngẩn ra, Kim Đản Đản kiễng chân hôn lên môi anh.
Phong Tẫn mở to mắt, trong lòng anh có đủ các loại cảm xúc đan xen vào nhau, tức giận, xấu hổ, kích động, còn có một chút hưng phấn không thể giải thích được.
Đợi khi anh phục hồi tinh thần lại, môi của cô đã rời đi như chuồn chuồn lướt nước. Cô cười xấu, giống như một ác ma nhỏ, giọng điệu vô cùng bá đạo: “Phong Tẫn, anh là người đàn ông mà tôi thích. Từ nay về sau tôi không cho phép anh quyến rũ người phụ nữ khác, không được có bất kỳ tình ý nào với người khác.”
Nói xong, cô chỉ để lại một bóng lưng, rời đi.
Để lại một mình Phong Tẫn ngây ngốc nhìn bóng lưng rời đi của cô. Trong đầu anh nhớ lại lời cô vừa nói, nụ hôn của cô rơi ở khóe môi…
*
Thượng Tiên: Phong Tẫn, Đản Đản có ngon không?
Phong Tẫn: Rất ngon!
Thượng Tiên: Muốn anh thịt không?
Phong Tẫn: Muốn…
Thượng Tiên: Vậy thì anh cởi áo ra, cho các tiểu thiên sứ thưởng thức một chút. Nếu không tôi sẽ không cho anh ăn thịt đâu!
Phong Tẫn (nghiến răng nghiến lợi cởi áo): Được rồi chứ!
Thượng Tiên ˉ﹃ˉ: Các tiểu thiên sứ nói chưa đủ, cởi tiếp…
Phong Tẫn: …
Mặc dù khi cô trở về không gian khoa học viễn tưởng đó cũng là một cái bóng mờ. Nhưng quỷ có mặt mày dữ tợn thì khác, vậy thì rất đáng sợ!
Nhưng cô lại không thể tỏ ra sợ hãi, cô nắm chặt kiếm trong tay. Nếu thật sự có quỷ xuất hiện, cho dù nó có sợ kiếm hay không, cô đều sẽ lấy kiếm chém con quỷ đó thử xem.
Cô chưa từng chú ý đến cơ thể nhỏ bé của mình sợ đến nỗi khẽ run rẩy. Cô thật sự tin rẳng trên thế giới này có quỷ, hoàn toàn quên mất nơi này là trong game.
Phong Tẫn nhịn cười đến nỗi sắp bị nội thương rồi. Con nhóc thối, tốt nhất nên dọa chết cô đi, xem sau này cô còn dám kiêu ngạo nữa không!
Anh chỉ ra phía sau Kim Đản Đản, hét lên một tiếng: “Sau lưng cô có quỷ kìa! Tròng mắt nó sắp rơi xuống rồi, lưỡi lè ra rất dài, chắc là quỷ treo cổ!”
“A! A!” Kim Đản Đản la hét từng tiếng chói tai, cầm kiếm trong tay điên cuồng đâm về phía sau.
Sau đó cô nghe thấy Hoa Táng U Minh cười đến nỗi ôm bụng, cô mới biết mình bị lừa rồi. Cô tức giận đâm một kiếm tiễn Hoa Táng U Minh lên Tây Thiên.
Đợi khi Phong Tẫn sống lại lần nữa thì Kim Đản Đản đã offline rồi, khóe miệng anh khẽ cong lên: Thật sự là một con nhóc thối nhỏ mọn mà!
Trong game bị Hoa Táng U Minh trêu chọc, tâm trạng Kim Đản Đản rất không vui. Vì vậy có thời gian thì cô lại đi tìm Phong Tẫn người yêu kiếp này của cô, bắt nạt anh một trận.
Gương mặt nhỏ bé đáng yêu của cô nghiêm lại, túm Phong Tẫn lại trước cửa phòng học.
Cô thấy xung quanh anh có vài nữ sinh mê trai đang nhìn trộm anh. Thậm chí còn có người xấu hổ e thẹn đưa thư tình màu hồng cho anh.
Phong Tẫn liếc Kim Đản Đản một cái, trong lòng anh rất vui vẻ. Nhưng anh lại không hề biểu hiện ra mặt, chỉ giống như một người lạ vậy. Anh giả vờ không quen biết cô, chuẩn bị di chuyển ánh mắt.
Kim Đản Đản biết anh chàng này sẽ làm như vậy. Vừa nghĩ đến việc mỗi ngày đều có bao nhiên tiểu yêu tinh quyến rũ anh như vậy, trong lòng cô rất khó chịu. Cô đưa cùi chỏ về phía anh, lấy điện thoại ra lắc lắc đe dọa.
Sắc mặt Phong Tẫn thay đổi, đá văng ghế, sắc mặt rất thối đi ra ngoài.
Kim Đản Đản không muốn thu hút sự ghen tị của đám nữ sinh nên cô rời đi trước. Phong Tẫn đi theo sau cô… đến một rừng cây nhỏ không có ai.
“Lãnh Tâm Nguyệt, cô tìm tôi có chuyện gì?” Phong Tẫn đút tay trong túi, tư thế của anh rất ngầu, giọng điệu rất chảnh.
Kim Đản Đản cầm điện thoại quơ quơ trước mặt anh.
Phong Tẫn lập tức vươn tay ra cướp, giọng nói của anh nghiến răng nghiến lợi: “Cô thật sự quá bỉ ổi rồi!”
“Cảm ơn đã khen!” Khóe miệng Kim Đản Đản khẽ cong lên, nở nụ cười vô cùng lưu manh: “Tôi trêu anh thôi, vậy mà anh cũng tin sao?”
Phong Tẫn tức đến nỗi đỉnh đầu sắp bốc khói rồi. Anh tiến lại gần ép Kim Đản Đản dựa vào thân cây, đe dọa: “Trêu tôi sao? Cô có tin tôi làm cô ở đây không?”
Kim Đản Đản khẽ nhướng mày, giọng điệu mang theo bỉ ổi: “Anh dám sao?”
Phong Tẫn thật sự không còn gì để nói. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nữ sinh nào có da mặt dày, không biết xấu hổ như vậy.
Nhân lúc anh ngẩn ra, Kim Đản Đản kiễng chân hôn lên môi anh.
Phong Tẫn mở to mắt, trong lòng anh có đủ các loại cảm xúc đan xen vào nhau, tức giận, xấu hổ, kích động, còn có một chút hưng phấn không thể giải thích được.
Đợi khi anh phục hồi tinh thần lại, môi của cô đã rời đi như chuồn chuồn lướt nước. Cô cười xấu, giống như một ác ma nhỏ, giọng điệu vô cùng bá đạo: “Phong Tẫn, anh là người đàn ông mà tôi thích. Từ nay về sau tôi không cho phép anh quyến rũ người phụ nữ khác, không được có bất kỳ tình ý nào với người khác.”
Nói xong, cô chỉ để lại một bóng lưng, rời đi.
Để lại một mình Phong Tẫn ngây ngốc nhìn bóng lưng rời đi của cô. Trong đầu anh nhớ lại lời cô vừa nói, nụ hôn của cô rơi ở khóe môi…
*
Thượng Tiên: Phong Tẫn, Đản Đản có ngon không?
Phong Tẫn: Rất ngon!
Thượng Tiên: Muốn anh thịt không?
Phong Tẫn: Muốn…
Thượng Tiên: Vậy thì anh cởi áo ra, cho các tiểu thiên sứ thưởng thức một chút. Nếu không tôi sẽ không cho anh ăn thịt đâu!
Phong Tẫn (nghiến răng nghiến lợi cởi áo): Được rồi chứ!
Thượng Tiên ˉ﹃ˉ: Các tiểu thiên sứ nói chưa đủ, cởi tiếp…
Phong Tẫn: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.