Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 173: Ước hẹn tam thế (25)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Cô nghĩ, nếu ngày đó cô ta không dẫn
người đến bắt nạt Lãnh Tâm Nguyệt thì Lãnh Tâm Nguyệt cũng không thể ở
bên Phong thiếu nhanh như vậy. Cho nên tất cả những chuyện này đều do
Lam Tâm Nhuỵ.
Tình trạng của Kim Đản Đản và Phong Tẫn là: Trước khi yêu đương cô chiếm tiện nghi của anh, trêu đùa anh. Sau khi bọn họ yêu đương liền trái ngược lại.
Tâm tình của cô vô cùng phiền muộn, vì thế liền đăng nhập vào trò chơi, dự định sẽ trút hết lửa giận này lên người Hoa Táng U Minh.
Kim Đản Đản ôm kiếm, lạnh lùng nói: “Hoa Táng U Minh, uổng cho anh vẫn luôn đứng thứ nhất bảng xếp hạng toàn sever, thế mà lại bị nhiệm vụ ẩn này làm khó. Xem ra vị trí thứ nhất này của anh nên để người khác làm!”
Phong Tẫn, người chơi Hoa Táng U Minh cũng không hề tức giận. Anh nhìn Kim Đản Đản đang đi tới, nổi lên tâm tư muốn trêu đùa cô.
Anh nâng cằm cô lên: “Bỉ Ngạn, trải qua khoảng thời ở chung này tôi nguyện vì em buông xuống chém giết. Em có nguyện ý cùng tôi chạy về hiện thực không?”
Kim Đản Đản giãy giụa muốn đánh bàn tay đang đặt trên cằm cô, trong lòng cô vô cùng buồn bực: Hoa Táng U Minh này là gì chứ!
Thế nhưng anh không những không tránh ra, lại còn dán cánh môi mỏng của mình lên môi cô.
Anh hôn cực kỳ giống Phong Tẫn, ý nghĩ này khiến Kim Đản Đản vô cùng tự trách. Cô tức giận đá một chân vào dưới háng của anh, Phong Tẫn chịu đau liền buông ra.
Anh còn chưa kịp tức giận, liền thấy cô liều mạng lau môi, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ. Cô không ngừng rơi nước mắt, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh: “Hoa Táng U Minh, anh là đồ điên. Anh dựa vào cái gì mà hôn tôi, anh là cái thá gì chứ?”
Phong Tẫn bị mắng khiến cho lồng ngực tràn đầy lửa giận, anh là bạn trai của cô, tại sao lại không thể hôn cô?
Nhưng nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, anh lại vô cùng đau lòng. Chợt nhớ tới đây là trò chơi, cô cũng không biết thân phận thật sự của anh. Nếu như cô không mắng anh thì anh mới không vui chứ!
Anh không dám trêu đùa cô nữa, duỗi tay kéo cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Nguyệt Nhi ngoan, đừng khóc, anh là Phong Tẫn!”
Kim Đản Đản đỏ hoe hai mắt dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực anh: “Anh thật xấu, sao anh lại đáng ghét như vậy chứ. Anh biết thân phận của em từ khi nào rồi?”
“Từ lúc em đi đường đụng vào anh thì anh liền có loại cảm giác mãnh liệt này!” Phong Tẫn sợ cô lại tức giận, không dám giấu giếm bất kì điều gì, ngoan ngoãn trả lời đúng sự thật.
Kim Đản Đản đá anh. Cô thoát khỏi ngực anh, khuôn mặt nhỏ chưa khô nước mắt càng thêm tức giận hơn trước: “Phong Tẫn, anh thế mà lại như vậy. Rõ ràng đã biết là em, tại sao lúc trước còn ghét bỏ em như vậy?”
“Uh ~ Lúc đó chúng ta vẫn chưa có quen nhau!” Phong Tẫn buồn bực.
“Em mặc kệ, chính là do anh sai, hại em mất mặt như vậy!” Kim Đản Đản bĩu bĩu miệng nhỏ oán trách.
“Là em khinh bỉ anh trước!” Phong Tẫn cảm thấy mình có chút oan ức.
“Em là bạn gái của anh, anh thế mà lại không cưng chiều em, ngược lại còn tranh luận với em. Anh có lý sao?” Hai tay Kim Đản Đản chống nạnh nói.
Phong Tẫn nhìn cô tức giận vô cớ gây sự như vậy, anh không nói lại được liền hôn lên cái miệng nhỏ không ngừng ríu rít của cô. Những lời oán trách đó rốt cuộc cũng ngừng lại.
Sau một hồi, hai người đều thở hổn hển.
Ánh mắt Kim Đản Đản mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn rúc vào trong lồng ngực Phong Tẫn.
Phong Tẫn khẽ nhướng mày: “Còn vô cớ gây sự nữa không?”
Giọng nói của Kim Đản Đản mềm mại: “Không dám!”
Phong Tẫn cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực, cảm thấy cô thật đáng yêu, khiến cho lồng ngực của anh nổi lên một đám lửa.
Anh chặn ngang ôm Kim Đản Đản lên đi về phòng.
Kim Đản Đản ôm cổ anh, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, giọng nói khẽ run: “Phong… Phong Tẫn, anh muốn mang em đi đâu vậy?”
Tình trạng của Kim Đản Đản và Phong Tẫn là: Trước khi yêu đương cô chiếm tiện nghi của anh, trêu đùa anh. Sau khi bọn họ yêu đương liền trái ngược lại.
Tâm tình của cô vô cùng phiền muộn, vì thế liền đăng nhập vào trò chơi, dự định sẽ trút hết lửa giận này lên người Hoa Táng U Minh.
Kim Đản Đản ôm kiếm, lạnh lùng nói: “Hoa Táng U Minh, uổng cho anh vẫn luôn đứng thứ nhất bảng xếp hạng toàn sever, thế mà lại bị nhiệm vụ ẩn này làm khó. Xem ra vị trí thứ nhất này của anh nên để người khác làm!”
Phong Tẫn, người chơi Hoa Táng U Minh cũng không hề tức giận. Anh nhìn Kim Đản Đản đang đi tới, nổi lên tâm tư muốn trêu đùa cô.
Anh nâng cằm cô lên: “Bỉ Ngạn, trải qua khoảng thời ở chung này tôi nguyện vì em buông xuống chém giết. Em có nguyện ý cùng tôi chạy về hiện thực không?”
Kim Đản Đản giãy giụa muốn đánh bàn tay đang đặt trên cằm cô, trong lòng cô vô cùng buồn bực: Hoa Táng U Minh này là gì chứ!
Thế nhưng anh không những không tránh ra, lại còn dán cánh môi mỏng của mình lên môi cô.
Anh hôn cực kỳ giống Phong Tẫn, ý nghĩ này khiến Kim Đản Đản vô cùng tự trách. Cô tức giận đá một chân vào dưới háng của anh, Phong Tẫn chịu đau liền buông ra.
Anh còn chưa kịp tức giận, liền thấy cô liều mạng lau môi, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ. Cô không ngừng rơi nước mắt, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh: “Hoa Táng U Minh, anh là đồ điên. Anh dựa vào cái gì mà hôn tôi, anh là cái thá gì chứ?”
Phong Tẫn bị mắng khiến cho lồng ngực tràn đầy lửa giận, anh là bạn trai của cô, tại sao lại không thể hôn cô?
Nhưng nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, anh lại vô cùng đau lòng. Chợt nhớ tới đây là trò chơi, cô cũng không biết thân phận thật sự của anh. Nếu như cô không mắng anh thì anh mới không vui chứ!
Anh không dám trêu đùa cô nữa, duỗi tay kéo cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Nguyệt Nhi ngoan, đừng khóc, anh là Phong Tẫn!”
Kim Đản Đản đỏ hoe hai mắt dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực anh: “Anh thật xấu, sao anh lại đáng ghét như vậy chứ. Anh biết thân phận của em từ khi nào rồi?”
“Từ lúc em đi đường đụng vào anh thì anh liền có loại cảm giác mãnh liệt này!” Phong Tẫn sợ cô lại tức giận, không dám giấu giếm bất kì điều gì, ngoan ngoãn trả lời đúng sự thật.
Kim Đản Đản đá anh. Cô thoát khỏi ngực anh, khuôn mặt nhỏ chưa khô nước mắt càng thêm tức giận hơn trước: “Phong Tẫn, anh thế mà lại như vậy. Rõ ràng đã biết là em, tại sao lúc trước còn ghét bỏ em như vậy?”
“Uh ~ Lúc đó chúng ta vẫn chưa có quen nhau!” Phong Tẫn buồn bực.
“Em mặc kệ, chính là do anh sai, hại em mất mặt như vậy!” Kim Đản Đản bĩu bĩu miệng nhỏ oán trách.
“Là em khinh bỉ anh trước!” Phong Tẫn cảm thấy mình có chút oan ức.
“Em là bạn gái của anh, anh thế mà lại không cưng chiều em, ngược lại còn tranh luận với em. Anh có lý sao?” Hai tay Kim Đản Đản chống nạnh nói.
Phong Tẫn nhìn cô tức giận vô cớ gây sự như vậy, anh không nói lại được liền hôn lên cái miệng nhỏ không ngừng ríu rít của cô. Những lời oán trách đó rốt cuộc cũng ngừng lại.
Sau một hồi, hai người đều thở hổn hển.
Ánh mắt Kim Đản Đản mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn rúc vào trong lồng ngực Phong Tẫn.
Phong Tẫn khẽ nhướng mày: “Còn vô cớ gây sự nữa không?”
Giọng nói của Kim Đản Đản mềm mại: “Không dám!”
Phong Tẫn cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực, cảm thấy cô thật đáng yêu, khiến cho lồng ngực của anh nổi lên một đám lửa.
Anh chặn ngang ôm Kim Đản Đản lên đi về phòng.
Kim Đản Đản ôm cổ anh, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, giọng nói khẽ run: “Phong… Phong Tẫn, anh muốn mang em đi đâu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.