Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 177: Ước hẹn tam thế (29)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Kim Đản Đản cười khổ, đưa tay ra ngăn lại: “Chú ơi, đây đều là suy đoán của chú, có lẽ con cũng không phải là con gái của chú đâu!”
Chú Phong cưng chiều cười cười: “Được rồi, vậy thì làm giám định ADN theo lời Nguyệt Nhi đi. Sau này có kết quả giám định rồi thì hãy để chú bù đắp thật tốt cho con!”
Chuyện cho tới bây giờ Kim Đản Đản cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Mẹ của Phong Tẫn, bà Tiền Thư Du nghe nói bạn học của con mình muốn đến đây ăn cơm, liền tự mình xuống bếp, nhưng bà thực bất ngờ người tới lại là con gái của chồng mình và người yêu cũ của ông ấy.
Bà biết trong lòng chồng mình vẫn luôn không buông xuống được một người. Bây giờ mang con của bọn họ về đây cũng tốt, như vậy vị trí của người nọ cũng sẽ không còn quan trọng như vậy nữa.
Kim Đản Đản vẫn luôn cầu nguyện thân thế của mình có ẩn tình khác, nhưng mà sự thật lại không như những gì cô cầu mong. Cô thật sự là con gái của chú Phong.
Chú Phong và dì hiền từ nhìn cô. Chú Phong nở một nụ cười vô cùng hiền từ nói với cô: “Nguyệt Nhi, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là người một nhà!”
Kim Đản Đản cứ như gà con mổ thóc gật cái đầu nhỏ của mình, cô thật sự hy vọng chưa từng tới nhà Phong Tẫn!
Chú Phong nhìn Phong Tẫn, lập tức đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: “Tẫn Nhi, về sau Nguyệt Nhi chính là em gái của con. Con là anh trai phải biết bảo vệ em gái, không được bắt nạt con bé, biết chưa?”
Khóe miệng Phong Tẫn khẽ nhếch lên: “Cha, cha yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để người ta ức hiếp công chúa nhỏ của chúng ta!”
Kim Đản Đản nhìn người một nhà bọn họ hoà thuận vui vẻ, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Không nói đến dì Tiền đối đãi với đứa con riêng mà chồng mình mang về như con ruột của mình.
Người khó hiểu nhất chính là Phong Tẫn, bạn trai của Kim Đản Đản. Tại sao bạn gái của mình biến thành em gái ruột, anh ấy lại không có chút phản ứng nào?
Nếu nhất định phải nói có phản ứng gì đó, thì đó chính là ánh mắt anh sáng ngời, vô cùng vui vẻ nhìn cảnh cha con đoàn tụ.
Kim Đản Đản rất muốn kéo tai anh lại hét lớn một câu: Anh có phải bị não tàn hay không vậy, bây giờ chúng ta là anh em, làm sao có thể kết hôn sinh con được nữa?
Trong lòng cô rất buồn bực trở về căn phòng màu hồng vô cùng nữ tính đã được chuẩn bị cho mình.
Cô nằm trên giường nhìn bức màn màu hồng đầy vẻ nữ tính ở trên đầu: Đây là cốt truyện cẩu huyết gì vậy chứ!
Đến nhà bạn trai một chuyến, cha của anh ấy lại trở thành cha của mình, mình với anh ấy lại trở thành anh em!
Kim Đản Đản thật sự rất muốn hủy đi hệ thống!
Nhưng mà theo lý thuyết thì cô phải lớn hơn chứ, vì sao người cha này lại để cô gọi Phong Tẫn là anh? Chẳng lẽ vì anh có khí chất mạnh mẽ hơn nên thích hợp làm anh hơn sao?
Kim Đản Đản ôm chăn, đôi mắt đỏ bừng lấy tay quẹt lấy cái miệng nhỏ, bộ dáng như sắp khóc.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Trong lòng Kim Đản Đản vô cùng phiền muộn, giọng điệu không thể nào tốt lên được.
Chỉ thấy Phong Tẫn mặc áo ngủ đi vào, dừng lại bên mép giường của Kim Đản Đản, đầu tóc chỉ mới được lau khô một nửa tản ra mùi hương thanh mát. Anh nhìn Kim Đản Đản đang không vui vẻ liền khẽ nhếch miệng cười: “Em gái, em nằm như vậy rất dễ cảm mạo đó ~”
Kim Đản Đản trừng mắt liếc nhìn anh. Tại sao cô lại cảm giác như từ sau khi anh biết cô là em gái của mình, tâm trạng của anh càng trở nên tốt hơn vậy chứ?
Cô chỉ tay về phía cửa phòng, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi: “Anh trai, đêm đã khuya rồi, mời anh đi ra ngoài!”
Khóe miệng Phong Tẫn mang theo một nụ cười xấu xa: “Yên tâm, cha mẹ đều đã ngủ, không ai quan tâm đến chúng ta đâu?”
Trái tim nhỏ của Kim Đản Đản sợ tới mức đập thình thịch, cô nhắc nhở: “Em là em gái của anh!”
Phong Tẫn tiến lại gần: “Phù sa không chảy ruộng ngoài!”
Kim Đản Đản: Là có ý gì? Như những gì cô đang nghĩ sao?
Lúc này cô vẫn còn nằm ở trên giường. Cô đang chuẩn bị đứng lên đột nhiên Phong Tẫn lại nhảy lên giường, cúi người chống tay ở hai bên người cô, giam Kim Đản Đản lại không cho cô tránh đi.
Chú Phong cưng chiều cười cười: “Được rồi, vậy thì làm giám định ADN theo lời Nguyệt Nhi đi. Sau này có kết quả giám định rồi thì hãy để chú bù đắp thật tốt cho con!”
Chuyện cho tới bây giờ Kim Đản Đản cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Mẹ của Phong Tẫn, bà Tiền Thư Du nghe nói bạn học của con mình muốn đến đây ăn cơm, liền tự mình xuống bếp, nhưng bà thực bất ngờ người tới lại là con gái của chồng mình và người yêu cũ của ông ấy.
Bà biết trong lòng chồng mình vẫn luôn không buông xuống được một người. Bây giờ mang con của bọn họ về đây cũng tốt, như vậy vị trí của người nọ cũng sẽ không còn quan trọng như vậy nữa.
Kim Đản Đản vẫn luôn cầu nguyện thân thế của mình có ẩn tình khác, nhưng mà sự thật lại không như những gì cô cầu mong. Cô thật sự là con gái của chú Phong.
Chú Phong và dì hiền từ nhìn cô. Chú Phong nở một nụ cười vô cùng hiền từ nói với cô: “Nguyệt Nhi, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là người một nhà!”
Kim Đản Đản cứ như gà con mổ thóc gật cái đầu nhỏ của mình, cô thật sự hy vọng chưa từng tới nhà Phong Tẫn!
Chú Phong nhìn Phong Tẫn, lập tức đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: “Tẫn Nhi, về sau Nguyệt Nhi chính là em gái của con. Con là anh trai phải biết bảo vệ em gái, không được bắt nạt con bé, biết chưa?”
Khóe miệng Phong Tẫn khẽ nhếch lên: “Cha, cha yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để người ta ức hiếp công chúa nhỏ của chúng ta!”
Kim Đản Đản nhìn người một nhà bọn họ hoà thuận vui vẻ, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Không nói đến dì Tiền đối đãi với đứa con riêng mà chồng mình mang về như con ruột của mình.
Người khó hiểu nhất chính là Phong Tẫn, bạn trai của Kim Đản Đản. Tại sao bạn gái của mình biến thành em gái ruột, anh ấy lại không có chút phản ứng nào?
Nếu nhất định phải nói có phản ứng gì đó, thì đó chính là ánh mắt anh sáng ngời, vô cùng vui vẻ nhìn cảnh cha con đoàn tụ.
Kim Đản Đản rất muốn kéo tai anh lại hét lớn một câu: Anh có phải bị não tàn hay không vậy, bây giờ chúng ta là anh em, làm sao có thể kết hôn sinh con được nữa?
Trong lòng cô rất buồn bực trở về căn phòng màu hồng vô cùng nữ tính đã được chuẩn bị cho mình.
Cô nằm trên giường nhìn bức màn màu hồng đầy vẻ nữ tính ở trên đầu: Đây là cốt truyện cẩu huyết gì vậy chứ!
Đến nhà bạn trai một chuyến, cha của anh ấy lại trở thành cha của mình, mình với anh ấy lại trở thành anh em!
Kim Đản Đản thật sự rất muốn hủy đi hệ thống!
Nhưng mà theo lý thuyết thì cô phải lớn hơn chứ, vì sao người cha này lại để cô gọi Phong Tẫn là anh? Chẳng lẽ vì anh có khí chất mạnh mẽ hơn nên thích hợp làm anh hơn sao?
Kim Đản Đản ôm chăn, đôi mắt đỏ bừng lấy tay quẹt lấy cái miệng nhỏ, bộ dáng như sắp khóc.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Trong lòng Kim Đản Đản vô cùng phiền muộn, giọng điệu không thể nào tốt lên được.
Chỉ thấy Phong Tẫn mặc áo ngủ đi vào, dừng lại bên mép giường của Kim Đản Đản, đầu tóc chỉ mới được lau khô một nửa tản ra mùi hương thanh mát. Anh nhìn Kim Đản Đản đang không vui vẻ liền khẽ nhếch miệng cười: “Em gái, em nằm như vậy rất dễ cảm mạo đó ~”
Kim Đản Đản trừng mắt liếc nhìn anh. Tại sao cô lại cảm giác như từ sau khi anh biết cô là em gái của mình, tâm trạng của anh càng trở nên tốt hơn vậy chứ?
Cô chỉ tay về phía cửa phòng, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi: “Anh trai, đêm đã khuya rồi, mời anh đi ra ngoài!”
Khóe miệng Phong Tẫn mang theo một nụ cười xấu xa: “Yên tâm, cha mẹ đều đã ngủ, không ai quan tâm đến chúng ta đâu?”
Trái tim nhỏ của Kim Đản Đản sợ tới mức đập thình thịch, cô nhắc nhở: “Em là em gái của anh!”
Phong Tẫn tiến lại gần: “Phù sa không chảy ruộng ngoài!”
Kim Đản Đản: Là có ý gì? Như những gì cô đang nghĩ sao?
Lúc này cô vẫn còn nằm ở trên giường. Cô đang chuẩn bị đứng lên đột nhiên Phong Tẫn lại nhảy lên giường, cúi người chống tay ở hai bên người cô, giam Kim Đản Đản lại không cho cô tránh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.