Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi!

Chương 13: Mảnh Duyên Đứt Đoạn (11)

Mẹ Kế

27/07/2024

Đến khi bước chân được xuống giường bệnh thì Tuấn Tú đã bị thầy kéo đi học hành miệt mài ngày đêm, hết học văn rồi đến học võ. Nào là cưỡi ngựa bắn cung, nào là múa gươm phi kiếm, nào là phòng vệ tấn công…

Lúc học hành gần như tạm ổn rồi thì Vĩ Quan Thức Cận đế muốn đi ngao du sơn thủy cùng với Hoàng hậu của mình, ném hết công vụ trên triều cho Tuấn Tú gánh vác, ngay cả ngai vàng cũng không thèm ngồi nữa mà đẩy luôn cho anh.

Hết cách với cha mẹ của mình, Tuấn Tú đành nhẫn nại thêm một thời gian nữa để chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ, bởi đất nước không thể một ngày không có vua.

Lo liệu mọi thứ ổn thỏa thì Tuấn Tú lập tức đến tìm Xích Miên, có trời mới biết được anh nhớ nhung cô nhiều đến thế nào.

Từng cái nhăn mày, từng nụ cười, từng câu nói của Xích Miên như in sâu vào trong tâm trí của Tuấn Tú, khiến cho anh không ngày nào không nhớ đến cô cả.

Xích Miên gật đầu, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, trầm trồ không ngớt, vẻ mặt khó thể tin được đây là sự thật.

Tuấn Tú thấy thế cũng chỉ cười trừ, cô gái này nội tâm quá sâu, anh không thể nhìn thấu được. Chỉ là có một điều anh biết rất rõ, Xích Miên không phải là một cô gái đơn giản.

Từ thái độ cẩn trọng của tất thảy người phục vụ trong tiệm bánh cho đến cách bày trí, cách thức kinh doanh và chiến lược thu hút khách hàng đều cho thấy được Xích Miên là một người thông minh lại có tâm tư kín đáo vô cùng.

Có điều Tuấn Tú không hề cảm thấy Xích Miên có ác ý gì với mình, hơn nữa anh cũng không nghĩ rằng hơn một năm trước, Xích Miên đã biết được anh là Thái tử và tiếp cận anh vì mưu đồ sâu xa nào đó. Tuấn Tú nhớ rất rõ, khi ấy Xích Miên có nói, nếu anh không thể đỗ đạt công danh thì về làm ông chủ tiệm bánh.

Cho nên Tuấn Tú đã sớm ngày nhận định, nếu không phải là Xích Miên thì trong thiên hạ này không có bất cứ một ai có thể xứng đáng đội mũ phượng, nhận phượng sách và trở thành Hoàng hậu của anh. Nhất định phải là Xích Miên.

Trùng hợp thay là mục đích của Xích Miên cũng không khác gì so với mong muốn của Tuấn Tú. Vì lẽ ấy, nước chảy theo dòng là chuyện quá hiển nhiên.

Một tháng sau khi đăng cơ, hoàng đế Trần Tuấn Tú - hiệu là An Bảo Quân đế sắc phong Lương Thị Mai làm Hoàng hậu, sính lễ trải dài khắp thành, hoa đỏ tung bay theo gió, xe ngựa đón Hoàng hậu vào cung xa hoa không kể siết.

Điều đó thể hiện tình yêu thương, sự trân trọng của An Bảo Quân đế đối với Hòang hậu Lương Thị Mai là vô cùng sâu đậm. Dân chúng lại được một phen thổn thức khôn nguôi về Tân hoàng của bọn họ, nhất là những cô gái chưa gả đi đều ghen tị đến nỗi muốn đỏ cả mắt.

Sự ghen tị còn chưa lắng xuống thì hai tháng sau của đại lễ sắc phong, Hoàng hậu Lương Thị Mai mang thai. An Bảo Quân đế ban bố chiếu chỉ cả nước vui mừng, miễn thuế nửa năm. Kèm theo ý chỉ từ nay cho đến khi thoái vị, An Bảo Quân đế sẽ không tổ chức tuyển tú.

Nghĩa là hậu cung vốn phải có ba nghìn giai lệ nay chỉ có mỗi Hoàng hậu Lương Thị Mai độc sủng mà thôi. Phái nữ cả nước thi nhau ghen tị hận vô cùng đông đảo, thời gian sau thì lại trở nên hâm mộ Hoàng hậu Lương Thị Mai vô cùng.

Đồng thời, Xích Miên cũng không quên làm nhiệm vụ còn lại của mình. Đời trước, nguyên chủ bị bà vợ cả hãm hại vì sau khi Bá hộ Dê mua nguyên chủ về thì vô cùng cưng chiều, thương yêu.

Đầu tiên, bà ta dung túng cho những cô vợ nhỏ khác lẫn người ăn kẻ ở trong nhà ức hiếp nguyên chủ.

Nhưng dường như bà vợ cả độc ác vẫn thấy bấy nhiêu đó vẫn là chưa đủ. Sau cùng, bà ta còn cho xuân dược vào thức ăn của nguyên chủ rồi sai người vào phòng làm nhục nguyên chủ.

Bà ta sắp xếp cho lão Bá hộ Dê và tất thảy mọi người trong nhà bắt quả tang tại trận, khiến cho nguyên chủ thân bại danh liệt, người người sỉ vả cười chê và cuối cùng phải chết đi trong tủi nhục, uất hận.

Đã gieo gió thì phải gặt bão, Xích Miên tìm một vũ cơ vô cùng xinh đẹp, cô an bài cho lão Bá hộ Dê mua vũ cơ ấy về nhà. Đương nhiên, Bá hộ Dê chết mê chết vũ cơ đó, từ từ chán ghét bà vợ cả hơn bao giờ hết. Vì có bàn tay của vũ cơ sau lưng âm thầm dàn dựng mọi chuyện.



Sau một thời gian cho bà vợ cả chịu uất ức, đau khổ thì Xích Miên dứt khoát hạ một loại xuân dược vô cùng mạnh mẽ cho bà vợ cả. Xích Miên cũng an bài nam nhân vào phòng của bà ta, nhưng không phải một mà là đến tận năm người.

Đương nhiên, khi bắt được tại trận thì Bá hộ Dê giận tím người.

Lão ra lệnh cho người nhốt bà vợ cả vào lồng củi rồi vứt ra cửa lớn để mọi người chiêm ngưỡng trong trạng thái không một mảnh vải che thân. Đúng ba ngày sau thì lão lệnh cho người khiêng bà vợ cả đến con sông sâu nhất làng, bỏ bà ta vào lồng heo rồi dìm xuống sông.

Xích Miên lắc đầu, Bá hộ Dê là một kẻ bỉ ổi lại đê hèn, ích kỷ. Nói tới nói lui dù gì bà vợ cả cũng đã là người chung chăn chung gối với lão hơn ba mươi năm, có với nhau tận năm đứa con chứ không phải là ít.

Trên hết, khi xưa Bá hộ Dê là kẻ đi ở rể, của cải tài sản hiện tại mà lão có đều là nhờ vào cha mẹ vợ đã để lại tất thảy.

Thế mà Bá hộ Dê không hề niệm tình xưa, xử lý mọi việc cho hả cơn giận mà không hề cân nhắc lại. Cho dù không nể tình xưa nghĩa cũ, nhưng nếu lão là kẻ thông minh thì sẽ nhớ ra được năm người con của lão và bà vợ cả đều là người nắm chức giữ quyền chứ cũng không phải hạng tôm tép.

Lão xử lý vợ mình tuyệt tình như vậy, năm đứa con mà Xích Miên nghe đồn là rất thương mẹ nhất định sẽ không để lão sống yên thân.

Xích Miên đoán không hề sai, bởi Bá hộ Dê cho người ngăn chặn tin tức nên năm đứa con ở trên kinh thành mới không biết được.

Tuy nhiên thì người cũng đã chết, tất nhiên tin tức không thể nào bị giấu giếm quá lâu, huống hồ còn có Xích Miên ở đằng sau cố tình sắp xếp.

Nhà của Bá hộ Dê lập tức gà bay chó sủa, cha con chửi mắng nhau như phường có thù hằn từ mấy đời mấy kiếp. Nào là tranh chấp tài sản, nào là đoạn tuyệt quan hệ cha con…

Còn về vũ cơ mà Xích Miên sắp đặt đương nhiên đã đánh bài chuồn từ khi bà vợ cả chết. Nếu không, năm đứa con của bà ta chắc chắn sẽ xé xác vũ cơ ấy đầu tiên.

Vừa hoàn thành xong nhiệm vụ thì Xích Miên nghe được giọng nói của Nhân Nhân vang lên: "Thượng tiên, ngài đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi. Bây giờ ngài muốn ở lại thế giới này sống đến cuối đời hay rời đi ngay lập tức?"

Xích Miên nghĩ ngợi một lúc liền đáp: "Bổn tiên sẽ ở lại đây."

“Dạ được, Nhân Nhân đã biết, chúc thượng tiên tận hưởng cuộc sống vui vẻ. Hẹn gặp lại ngài sau nhé."

Sở dĩ Xích Miên không rời đi là vì cô còn một số chuyện chưa thông suốt. Bởi ở đời trước, nguyên chủ nghe phong phanh được tin Tuấn Tú đỗ đạt công danh, áo gấm về làng là từ đâu ra nhỉ?



Vài năm sau.

Hôm nay là sinh nhật của Xích Miên, từ một tháng trước thì Tuấn Tú đã ra lệnh cho cung nhân chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để tổ chức đại tiệc nhằm chúc mừng sinh nhật cho cô.

Vốn anh muốn cho cô một bất ngờ, nhưng hoàng cung lớn như vậy luôn lục tục chuẩn bị cho đại tiệc thì làm sao có thể giấu giếm Xích Miên. Anh chỉ đành buông bỏ sự bất ngờ mình muốn.

Bấy giờ, sau một hồi tham gia đại tiệc ở ngự hoa viên thì Xích Miên cảm thấy bản thân đã ăn no. Ngồi đây nghe những người này tâng bốc, nịnh nọt cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi: "Tú, em thấy mệt."

Tuấn Tú nghe vậy thì không nói gì thêm, anh nhanh chóng rời khỏi đại tiệc, hộ tống Xích Miên trở về cung An Hoa của Hoàng hậu để nghỉ ngơi.



Tối đến, khi Tuấn Tú đang nằm xoa bụng của cô thì Xích Miên dịu dàng hỏi rằng: “Tú này, nếu khi xưa em không chấp nhận đi cùng anh. Sau đó em bị Bá hộ dê mua về, anh cũng tìm đến nhà nhưng bấy giờ, em lại nói lời nhục mạ, chửi mắng anh thì anh sẽ làm thế nào?"

Nghe Xích Miên hỏi, Tuấn Tú cảm thấy khá bất ngờ khi cô đặt ra trường hợp như vậy.

Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu cô gái này thật sự là Thị Mai thì có lẽ sẽ không đồng ý đi theo anh và tình cảnh ấy thật sự cũng có thể xảy ra.

Tuấn Tú khẽ xoa mặt Xích Miên: "Anh sẽ thật sự đỗ đạt công danh rồi áo gấm về làng."

Nhìn vẻ mặt của Tuấn Tú thì rong nháy mắt Xích Miên đã hiểu rồi. Nếu Tuấn Tú dùng thân phận Hoàng đế để trở về, sợ là lão Bá hộ Dê sẽ mang nguyên chủ tới tận cửa để tặng cho anh.

Nhưng vì những lời sỉ nhục nặng nề ấy của nguyên chủ, tuy Tuấn Tú không ghi hận nhưng nếu nói là muốn mang nguyên chủ đi theo bên cạnh mình là không thể nào. Càng đừng nói bấy giờ Tuấn Tú đã là trở thành Hoàng đế của một nước thì việc đó càng khó chấp nhận hơn, lại chưa bàn đến việc Thị Mai đã thất thân.

Do đó, Tuấn Tú mới đỗ đạt công danh, áo gấm về làng để Thị Mai biết lời nói của anh đã nói ra thì anh nhất định làm được và nếu chỉ là đỗ đạt công danh thì lão Bá hộ Dê cũng không có ý định nịnh nọt Tuấn Tú làm gì. Bởi cả năm người con của lão cùng với bà vợ cả đều có công danh lẫn tài phú rất thịnh.

Chỉ có điều, Xích Miên cũng có chút tò mò, nếu như khi ấy Tuấn Tú biết nguyên chủ sắp phải uất ức bỏ mạng thì Tuấn Tú có ra tay nghĩa hiệp không đây?

Nhưng có lẽ chuyện ấy cũng không xảy ra, bởi dù sao thì nguyên chủ cũng là một cô gái khá mạnh mẽ, quyết tuyệt. Nhất định sẽ không chịu vật vờ sống tiếp khi thân thể đã bị vấy bẩn. Còn về Tuấn Tú…

Có lẽ là sẽ cứu nguyên chủ, nhưng Xích Miên không nghĩ Tuấn Tú sẽ ra mặt hoặc muốn liên quan bất cứ thứ gì đến nguyên chủ nữa.

Nếu vậy, xem ra nguyên chủ đã đi một nước cờ sai lầm. Đó là nhục mạ, chửi mắng Tuấn Tú quá thậm tệ làm cho lòng tự trọng của một người đàn ông trỗi dậy.

Hơn nữa, người đàn ông đó lại là một Quân vương, người đứng đầu thiên hạ. Trước biết bao nhiêu người, nguyên chủ chửi mắng Tuấn Tú như vậy thì quả thật đã đưa mối quan hệ của hai người đi vào ngõ cụt.

Còn về Tuấn Tú, Xích Miên không nghĩ anh yêu thương nguyên chủ sâu đậm cỡ nào. Mà nói là phụ bạc cũng không phải, nói đúng hơn thì dường như Tuấn Tú đối tốt với nguyên chủ chỉ vì tình nghĩa từ thuở bé của hai người, bởi Tuấn Tú từ nhỏ đã phải một thân một mình.

Vì vậy, khi nguyên chủ sỉ vả Tuấn Tú thì anh cũng không có tình yêu để hiểu cái cớ phía sau của nguyên chủ và cũng không muốn theo đuổi nguyên chủ đến cùng, bởi không có tình yêu nên không có sự cố chấp. Điều này khá là dễ hiểu.

Tuấn Tú khẽ xoa xoa hai bên thái dương, hiện tại thì anh cũng không muốn nghĩ nhiều thêm nữa. Thị Mai hiện tại đã là Thị Mai mà anh yêu thương nhất rồi. Bởi ban nãy uống không ít, nên bây giờ Tuấn Tú có chút mơ màng: "Anh xoa bụng cho em, em có thấy dễ chịu hơn chưa? Hay mình làm chút vận động nhé?"

Xích Miên nhướng mày, lập tức kêu Nhân Nhân cứu giá. Dẫu cho là khi mây mưa hay lúc sinh đứa nhỏ, đều do Nhân Nhân tự sắp xếp, còn Xích Miên sẽ thoát hồn lên chờ đợi mọi chuyện xong xuôi rồi mới trở về cơ thể.

An Bảo Quân đế và Hoàng hậu Lương Thị Mai có với nhau được ba người con, hai Hoàng tử và một Công chúa. Hoàng hậu Lương Thị Mai sống đến năm bốn mươi tuổi thì qua đời, còn An Bảo Quân đế đã sớm truyền ngôi lại cho một trong hai người con trai của mình.

Một tháng sau khi hoàng hậu Lương Thị Mai mất thì An Bảo Quân đế cũng đi theo vợ của mình.

Từ đó, Hoàng hậu Lương Thị Mai đã trở thành một truyền kỳ.

Từ một cô gái quê thôn dã cho đến một vị Hoàng hậu cao cao tại thượng. Nhưng Hoàng hậu Lương Thị Mai không hề ỷ sủng mà kiêu, luôn hiền từ với kẻ dưới, động lòng trắc ẩn với người nghèo khổ. Tiếng tốt ghi vào sử sách, lưu danh phước đức muôn đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook