Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn
Chương 18: Quái vật" bạch tạng
Tam Nhật Thành Tinh
23/06/2024
Trong nơi kết hợp thành thị và nông thôn này, có nhiều người biết đến cô lắm, thanh danh của cô rất tệ nên chắc chắn không thể nâng giá nhờ quen biết được.
Cố Mật Như dự định sẽ bán khi giá thích hợp, nếu không thích hợp thì cô sang thị trấn khác hỏi thử.
Bởi vậy lúc người hầu vừa thức thì Cố Mật Như đã cầm túi sải bước ra ngoài.
Lúc này, trên đường chính của trấn Tân Dương cũng náo nhiệt hẳn lên.
Không phồn hoa cho lắm, không có hoa lý hay hồ tiêu, chủ yếu đa số là quầy hàng ăn vặt.
Mùi thơm của mì vằn thắn và bánh bao, chung quanh tỏa sương trắng từ những món đồ được hấp giữa sáng sớm.
Cố Mật Như rửa mặt vào buổi sáng, cô còn chưa ăn gì, đang định tìm đồ lấp đầy bụng.
Kết quả chưa đi được mấy bước đã nghe thấy có người gọi: "Tiểu Như?
Cố Mật Như hoàn toàn không nhận ra người này đang gọi mình.
Đi tiếp hai bước, cô bị kéo tay xoay người lại.
Cô thấy một người đàn ông mắt lồi, bụng phệ rất giống một con ếch.
Anh ấy nói với Cố Mật Như: "Sao vậy? Bò xuống giường ông đây xong quên ông luôn rồi à?”
Ánh mắt Cố Mật Như giống như tia X quan sát người đàn ông này.
Cố nhớ xem anh ấy là ai.
Là N, nhân vật mà nguyên thân thích.
Cố Mật Như dựa vào trí nhớ nhanh chóng lôi bối cảnh của người yêu số N ra.
Anh ấy ăn mặc như nhà giàu nhưng thật ra là đồ tể khá nổi tiếng trong mười dặm tám xã. Mấy năm nay làm ăn phát đạt nên không giết heo nữa mà thuê nhiều người giết heo rồi bán thịt.
Sau đó anh ấy ăn nhiều đến mức khiến mình như một con heo biết đứng. Trớ trêu thay anh ấy có một cái tên vô cùng văn nghệ, tên là Trương Văn Ngôn.
Đôi mắt Cố Mật Như liếc xuống nhìn từ lỗ tai to mập mạp của anh ấy rồi dừng lại ở trên cái bụng bự như "mang thai mười tháng".
Cô đã tìm ra nguyên nhân vì sao nhân vật gốc có quan hệ tốt với anh ấy.
Đi theo ông chủ Trương sẽ có thịt ăn.
Trương Văn Ngôn năm nay 46 tuổi, bởi vì trong nhà có vợ dữ nên không dám cưới vợ bé.
Thế nhưng vợ của anh ấy không ác với anh ấy cho lắm, vẫn du di cho anh ấy cầm chút tiền chơi gái khắp nơi.
Nguyên nhân duy nhất của nhân vật gốc quen anh ấy là vì tiền. Trương Văn Ngôn ra tay rất hào phóng.
“Cô nhìn tôi như thế làm gì?” Trương Văn Ngôn trừng đôi mắt đục ngầu nhìn cô, túi mắt rũ xuống trên gương mặt.
Cố Mật Như không hề cảm thấy anh ấy buồn nôn, còn cảm thấy ông chủ Trương này rất chân thật. Nhà giàu mới nổi có xuất thân làm nghề đồ tể cũng giống thế mà?
“Chào buổi sáng ông chủ Trương. Coi đường hướng đi thì... anh mới đi ra từ chỗ Tiểu Thúy à?”
Cố Mật Như nói xong nhìn thoáng qua con đường phía sau ông chủ Trương.
Con đường ngõ nhỏ hơi hẹp, có người treo lụa đỏ trên cửa lớn, chúng bay bay theo gió.
Đó là một con hẻm tối tăm.
Trong trí nhớ của nhân vật gốc thì ông chủ Trương này có một người bạn thân trong ngõ nhỏ. Là một góa phụ tên Tiểu Thúy.
Chồng Tiểu Thúy mất vì bệnh cấp tính, cha mẹ chồng lớn tuổi. Cô ấy một mình nuôi hai đứa nhỏ rất khó khăn.
Dựa vào lúc này còn trẻ còn đẹp, cô ấy dịu dàng hiểu ý còn nấu được đồ ăn ngon. Dùng hai cái miệng trên dưới chăm sóc tốt cho ông chủ Trương khiến ông chủ Trương quan tâm tới cô ấy.
Nguyên chủ coi Tiểu Thúy là tình địch, mỗi lần biết ông chủ Trương đến chỗ đối phương nguyên chủ đều nổi đóa.
Cố Mật Như hoàn toàn không ghen tị. Không phải cô khinh thường ông chủ Trương mà là cô có góc nhìn khác về ông chủ Trương.
Ví dụ như ông chủ Trương đang đứng trước mặt mình trộn lẫn với mùi bánh bao tỏa ra từ cuối đường.
Cố Mật Như nhìn anh ấy như một cái bánh bao thịt.
Cố Mật Như chào hỏi một cách khách sáo, từ trên cao nhìn xuống ông chủ Trương, nhếch môi.
Cô khách sáo: "Tay nghề của Tiểu Thúy rất tốt, xem ra ông chủ Trương ăn rất no.”
Trương Văn Ngôn vừa nghe Cố Mật Như nói thế lập tức hiểu cô bạn tình bé nhỏ của anh ấy đang ghen.
Đôi bên vui vẻ ăn ngon. Tưởng tượng tiến thêm một bước như bình thường, kéo tay bạn tình nói vài câu lẳng lơ, không thì cho chút bạc là được.
Nhưng hôm nay ông chủ Trương tiến lên một bước, còn chưa đợi anh ấy đưa tay ra, tay đã khựng lại giữa không trung.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn Cố Mật Như, cảm giác có gì đó không đúng...
Bạn tình bé nhỏ của anh ấy... luôn cao như vậy sao?
Sáng sớm mùa đông không đủ ấm nhưng rất chói mắt.
Chói mắt nhất chính là Cố Mật Như đứng đối diện với Trương Văn Ngôn, cô cao hơn Trương Văn Ngôn nửa cái đầu.
Cố Mật Như dự định sẽ bán khi giá thích hợp, nếu không thích hợp thì cô sang thị trấn khác hỏi thử.
Bởi vậy lúc người hầu vừa thức thì Cố Mật Như đã cầm túi sải bước ra ngoài.
Lúc này, trên đường chính của trấn Tân Dương cũng náo nhiệt hẳn lên.
Không phồn hoa cho lắm, không có hoa lý hay hồ tiêu, chủ yếu đa số là quầy hàng ăn vặt.
Mùi thơm của mì vằn thắn và bánh bao, chung quanh tỏa sương trắng từ những món đồ được hấp giữa sáng sớm.
Cố Mật Như rửa mặt vào buổi sáng, cô còn chưa ăn gì, đang định tìm đồ lấp đầy bụng.
Kết quả chưa đi được mấy bước đã nghe thấy có người gọi: "Tiểu Như?
Cố Mật Như hoàn toàn không nhận ra người này đang gọi mình.
Đi tiếp hai bước, cô bị kéo tay xoay người lại.
Cô thấy một người đàn ông mắt lồi, bụng phệ rất giống một con ếch.
Anh ấy nói với Cố Mật Như: "Sao vậy? Bò xuống giường ông đây xong quên ông luôn rồi à?”
Ánh mắt Cố Mật Như giống như tia X quan sát người đàn ông này.
Cố nhớ xem anh ấy là ai.
Là N, nhân vật mà nguyên thân thích.
Cố Mật Như dựa vào trí nhớ nhanh chóng lôi bối cảnh của người yêu số N ra.
Anh ấy ăn mặc như nhà giàu nhưng thật ra là đồ tể khá nổi tiếng trong mười dặm tám xã. Mấy năm nay làm ăn phát đạt nên không giết heo nữa mà thuê nhiều người giết heo rồi bán thịt.
Sau đó anh ấy ăn nhiều đến mức khiến mình như một con heo biết đứng. Trớ trêu thay anh ấy có một cái tên vô cùng văn nghệ, tên là Trương Văn Ngôn.
Đôi mắt Cố Mật Như liếc xuống nhìn từ lỗ tai to mập mạp của anh ấy rồi dừng lại ở trên cái bụng bự như "mang thai mười tháng".
Cô đã tìm ra nguyên nhân vì sao nhân vật gốc có quan hệ tốt với anh ấy.
Đi theo ông chủ Trương sẽ có thịt ăn.
Trương Văn Ngôn năm nay 46 tuổi, bởi vì trong nhà có vợ dữ nên không dám cưới vợ bé.
Thế nhưng vợ của anh ấy không ác với anh ấy cho lắm, vẫn du di cho anh ấy cầm chút tiền chơi gái khắp nơi.
Nguyên nhân duy nhất của nhân vật gốc quen anh ấy là vì tiền. Trương Văn Ngôn ra tay rất hào phóng.
“Cô nhìn tôi như thế làm gì?” Trương Văn Ngôn trừng đôi mắt đục ngầu nhìn cô, túi mắt rũ xuống trên gương mặt.
Cố Mật Như không hề cảm thấy anh ấy buồn nôn, còn cảm thấy ông chủ Trương này rất chân thật. Nhà giàu mới nổi có xuất thân làm nghề đồ tể cũng giống thế mà?
“Chào buổi sáng ông chủ Trương. Coi đường hướng đi thì... anh mới đi ra từ chỗ Tiểu Thúy à?”
Cố Mật Như nói xong nhìn thoáng qua con đường phía sau ông chủ Trương.
Con đường ngõ nhỏ hơi hẹp, có người treo lụa đỏ trên cửa lớn, chúng bay bay theo gió.
Đó là một con hẻm tối tăm.
Trong trí nhớ của nhân vật gốc thì ông chủ Trương này có một người bạn thân trong ngõ nhỏ. Là một góa phụ tên Tiểu Thúy.
Chồng Tiểu Thúy mất vì bệnh cấp tính, cha mẹ chồng lớn tuổi. Cô ấy một mình nuôi hai đứa nhỏ rất khó khăn.
Dựa vào lúc này còn trẻ còn đẹp, cô ấy dịu dàng hiểu ý còn nấu được đồ ăn ngon. Dùng hai cái miệng trên dưới chăm sóc tốt cho ông chủ Trương khiến ông chủ Trương quan tâm tới cô ấy.
Nguyên chủ coi Tiểu Thúy là tình địch, mỗi lần biết ông chủ Trương đến chỗ đối phương nguyên chủ đều nổi đóa.
Cố Mật Như hoàn toàn không ghen tị. Không phải cô khinh thường ông chủ Trương mà là cô có góc nhìn khác về ông chủ Trương.
Ví dụ như ông chủ Trương đang đứng trước mặt mình trộn lẫn với mùi bánh bao tỏa ra từ cuối đường.
Cố Mật Như nhìn anh ấy như một cái bánh bao thịt.
Cố Mật Như chào hỏi một cách khách sáo, từ trên cao nhìn xuống ông chủ Trương, nhếch môi.
Cô khách sáo: "Tay nghề của Tiểu Thúy rất tốt, xem ra ông chủ Trương ăn rất no.”
Trương Văn Ngôn vừa nghe Cố Mật Như nói thế lập tức hiểu cô bạn tình bé nhỏ của anh ấy đang ghen.
Đôi bên vui vẻ ăn ngon. Tưởng tượng tiến thêm một bước như bình thường, kéo tay bạn tình nói vài câu lẳng lơ, không thì cho chút bạc là được.
Nhưng hôm nay ông chủ Trương tiến lên một bước, còn chưa đợi anh ấy đưa tay ra, tay đã khựng lại giữa không trung.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn Cố Mật Như, cảm giác có gì đó không đúng...
Bạn tình bé nhỏ của anh ấy... luôn cao như vậy sao?
Sáng sớm mùa đông không đủ ấm nhưng rất chói mắt.
Chói mắt nhất chính là Cố Mật Như đứng đối diện với Trương Văn Ngôn, cô cao hơn Trương Văn Ngôn nửa cái đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.