Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn
Chương 17: Quái vật" bạch tạng
Tam Nhật Thành Tinh
23/06/2024
Cố Mật Như nằm ở trên giường rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi, cô hoàn toàn không sợ Tư Hiến Xuân bò ra tập kích cô lúc nửa đêm.
Có hơn nửa đoạn xích ở ngoài giường không được y kéo vào.
Đây là yếu thế, là cầu xin tha thứ.
Là đang yên lặng cầu xin Cố Mật Như đừng đánh y, y đang nói cho Cố Mật Như rằng xích vẫn còn nên y không chạy thoát được.
Y giống một con chó hoang sợ bị đánh.
Mặc dù có người tới gần y sẽ sủa như điên, nhưng y đã mất đi dũng khí nhào tới cắn người.
Hoặc là nói y hoàn toàn sẽ không cắn người. Y không có răng nanh.
Hơi thở của Cố Mật Như trở nên trong trẻo, cô ngủ rất sâu.
Ở trong phòng, than lửa chậm rãi đốt đến chỉ còn một chút, đã qua canh ba.
Có một bàn tay nhợt nhạt gầy gò chậm rãi vươn tới từ dưới giường.
Sau đó cầm lấy ly nước kia rồi uống.
Tiếp theo y lại đẩy ly nước từ từ về chỗ cũ.
Tư Hiến Xuân thức trắng cả đêm, y sợ y ngủ rồi sẽ bị Cố Mật Như kéo ra ngoài.
Sau đó thứ chờ y là những đợt tra tấn vô cùng vô tận.
Suốt cả buổi tối, trong đầu Tư Hiến Xuân không nghĩ gì cả.
Suy nghĩ của y vẫn còn rối, không đủ để y nghĩ đến chuyện quá phức tạp. Hiện tại y chỉ còn bản năng sinh tồn và vài phản ứng căng thẳng. Cả đêm, y luôn nhìn về phía tấm giường trên đỉnh đầu. Ban đêm đôi mắt màu xám trắng sợ hãi nhìn chằm chằm ván giường.
Hoặc là nói là y đang xuyên qua ván giường để nhìn chằm chằm người ngủ trên giường.
Tư Hiến Xuân không biết tại sao cô lại ngủ ở đây. Y nghĩ không ra.
Y nghĩ đến đau đầu nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Y vẫn không dám ngủ, nhưng căn phòng đốt than này quá ấm áp với y. Tuy rằng chút đồ ăn, chút nước uống hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu của y.
Nhưng quả thật y đã khá hơn rất nhiều, nhất là trên người y còn có một cái chăn.
Không phải bông và rơm, mà là chăn thật, cho dù đang nằm trên mặt đất cũng rất ấm áp. Vì thế lúc trời sắp sáng, y thật sự chịu không nổi nên cuộn mình ngủ thiếp đi trong chăn.
Buổi sáng khi Cố Mật Như tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã sáng rực.
Nha hoàn và người hầu trong tòa nhà có khá nhiều, nhưng không ai làm việc nghiêm túc cả. Họ đều đang ngủ say.
Cố Mật Như suy nghĩ vài chuyện phải làm trong hôm nay ở trên giường, cô không vội đứng dậy.
Mà nghiêng tai nghe âm thanh dưới gầm giường.
Hô hấp của Tư Hiến Xuân vô cùng nhỏ và chậm chạp, y đang ngủ rất say.
Cố Mật Như rón rén đứng lên và trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Cô lập tức trở về phòng mình, tìm kiếm hộp trang sức. Đồ vật bên trong cũng không ít, có mấy món không tệ lắm có thể bán được ít tiền.
Nhân vật gốc là một người rất thích giàu sang. Cô bắt người hầu gọi mình là thiếu phu nhân, lúc cô ăn mặc cũng toàn dùng đồ khá tốt.
Hiện tại những thứ này vừa hay có thể dùng để đổi tiền. Sau này có nhiều chỗ phải dùng tiền.
Cố Mật Như dự định đổi chút tiền trước đuổi hết người hầu đi, sau đó bán căn nhà này.
Căn nhà này là hai căn nhà dân ghép lại được Tư Hiến Xuân mua lúc thành hôn.
Thông qua trí nhớ, Cố Mật Như biết nơi bọn họ ở là một nơi kết hợp giữa thành thị và nông thôn.
Gần thị trấn nhưng không hẳn là thị trấn, nơi đây rất nhỏ, thời gian đi từ Đông sang Tây chưa đầy một tiếng. Miễn cưỡng gọi là trấn Tân Dương.
Có nhà giàu nào lại ở nơi khỉ ho cò gáy này?
Đợi tinh thần và cơ thể Tư Hiến Xuân khỏe hơn chút, Cố Mật Như cũng định chuyển nhà.
Phải mất rất nhiều tiền để di chuyển. Hẳn là bệnh của y không nhẹ, cần rất nhiều tiền để chữa trị...
Không gian hệ thống có thể dùng điểm tích lũy đổi tiền, Cố Mật Như không có thói quen đổi đồ trong không gian hệ thống.
Mỗi lần cô xuyên qua một thế giới thì đều sẽ trải nghiệm cuộc sống thực tế và hòa nhập vào thế giới đó.
Cô xem mỗi một thế giới đều là thật, biến mỗi một nhân vật bên trong đều trở thành người thật.
Bởi vậy Cố Mật Như lên kế hoạch chi tiết. Bán đồ trước giải tán người hầu sau, bỏ những khoản chi không cần thiết.
Sau đó bán nhà và chữa bệnh cho Tư Hiến Xuân, có thể mở buôn bán nhỏ?
Rõ ràng cô xuyên qua truyện cứu rỗi, nên hy sinh và dâng hiến với một nhân vật.
Nhưng Cố Mật Như không có ý định đi theo con đường hy sinh và hiến dâng, cô bắt đầu xây dựng cơ sở hạ tầng trong lòng.
Cô giữ tất cả đồ trang sức trên bàn trang điểm của mình trong một gói nhỏ. Cố Mật Như chuẩn bị đi ra ngoài hỏi giá cả để bán trước.
Có hơn nửa đoạn xích ở ngoài giường không được y kéo vào.
Đây là yếu thế, là cầu xin tha thứ.
Là đang yên lặng cầu xin Cố Mật Như đừng đánh y, y đang nói cho Cố Mật Như rằng xích vẫn còn nên y không chạy thoát được.
Y giống một con chó hoang sợ bị đánh.
Mặc dù có người tới gần y sẽ sủa như điên, nhưng y đã mất đi dũng khí nhào tới cắn người.
Hoặc là nói y hoàn toàn sẽ không cắn người. Y không có răng nanh.
Hơi thở của Cố Mật Như trở nên trong trẻo, cô ngủ rất sâu.
Ở trong phòng, than lửa chậm rãi đốt đến chỉ còn một chút, đã qua canh ba.
Có một bàn tay nhợt nhạt gầy gò chậm rãi vươn tới từ dưới giường.
Sau đó cầm lấy ly nước kia rồi uống.
Tiếp theo y lại đẩy ly nước từ từ về chỗ cũ.
Tư Hiến Xuân thức trắng cả đêm, y sợ y ngủ rồi sẽ bị Cố Mật Như kéo ra ngoài.
Sau đó thứ chờ y là những đợt tra tấn vô cùng vô tận.
Suốt cả buổi tối, trong đầu Tư Hiến Xuân không nghĩ gì cả.
Suy nghĩ của y vẫn còn rối, không đủ để y nghĩ đến chuyện quá phức tạp. Hiện tại y chỉ còn bản năng sinh tồn và vài phản ứng căng thẳng. Cả đêm, y luôn nhìn về phía tấm giường trên đỉnh đầu. Ban đêm đôi mắt màu xám trắng sợ hãi nhìn chằm chằm ván giường.
Hoặc là nói là y đang xuyên qua ván giường để nhìn chằm chằm người ngủ trên giường.
Tư Hiến Xuân không biết tại sao cô lại ngủ ở đây. Y nghĩ không ra.
Y nghĩ đến đau đầu nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Y vẫn không dám ngủ, nhưng căn phòng đốt than này quá ấm áp với y. Tuy rằng chút đồ ăn, chút nước uống hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu của y.
Nhưng quả thật y đã khá hơn rất nhiều, nhất là trên người y còn có một cái chăn.
Không phải bông và rơm, mà là chăn thật, cho dù đang nằm trên mặt đất cũng rất ấm áp. Vì thế lúc trời sắp sáng, y thật sự chịu không nổi nên cuộn mình ngủ thiếp đi trong chăn.
Buổi sáng khi Cố Mật Như tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã sáng rực.
Nha hoàn và người hầu trong tòa nhà có khá nhiều, nhưng không ai làm việc nghiêm túc cả. Họ đều đang ngủ say.
Cố Mật Như suy nghĩ vài chuyện phải làm trong hôm nay ở trên giường, cô không vội đứng dậy.
Mà nghiêng tai nghe âm thanh dưới gầm giường.
Hô hấp của Tư Hiến Xuân vô cùng nhỏ và chậm chạp, y đang ngủ rất say.
Cố Mật Như rón rén đứng lên và trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Cô lập tức trở về phòng mình, tìm kiếm hộp trang sức. Đồ vật bên trong cũng không ít, có mấy món không tệ lắm có thể bán được ít tiền.
Nhân vật gốc là một người rất thích giàu sang. Cô bắt người hầu gọi mình là thiếu phu nhân, lúc cô ăn mặc cũng toàn dùng đồ khá tốt.
Hiện tại những thứ này vừa hay có thể dùng để đổi tiền. Sau này có nhiều chỗ phải dùng tiền.
Cố Mật Như dự định đổi chút tiền trước đuổi hết người hầu đi, sau đó bán căn nhà này.
Căn nhà này là hai căn nhà dân ghép lại được Tư Hiến Xuân mua lúc thành hôn.
Thông qua trí nhớ, Cố Mật Như biết nơi bọn họ ở là một nơi kết hợp giữa thành thị và nông thôn.
Gần thị trấn nhưng không hẳn là thị trấn, nơi đây rất nhỏ, thời gian đi từ Đông sang Tây chưa đầy một tiếng. Miễn cưỡng gọi là trấn Tân Dương.
Có nhà giàu nào lại ở nơi khỉ ho cò gáy này?
Đợi tinh thần và cơ thể Tư Hiến Xuân khỏe hơn chút, Cố Mật Như cũng định chuyển nhà.
Phải mất rất nhiều tiền để di chuyển. Hẳn là bệnh của y không nhẹ, cần rất nhiều tiền để chữa trị...
Không gian hệ thống có thể dùng điểm tích lũy đổi tiền, Cố Mật Như không có thói quen đổi đồ trong không gian hệ thống.
Mỗi lần cô xuyên qua một thế giới thì đều sẽ trải nghiệm cuộc sống thực tế và hòa nhập vào thế giới đó.
Cô xem mỗi một thế giới đều là thật, biến mỗi một nhân vật bên trong đều trở thành người thật.
Bởi vậy Cố Mật Như lên kế hoạch chi tiết. Bán đồ trước giải tán người hầu sau, bỏ những khoản chi không cần thiết.
Sau đó bán nhà và chữa bệnh cho Tư Hiến Xuân, có thể mở buôn bán nhỏ?
Rõ ràng cô xuyên qua truyện cứu rỗi, nên hy sinh và dâng hiến với một nhân vật.
Nhưng Cố Mật Như không có ý định đi theo con đường hy sinh và hiến dâng, cô bắt đầu xây dựng cơ sở hạ tầng trong lòng.
Cô giữ tất cả đồ trang sức trên bàn trang điểm của mình trong một gói nhỏ. Cố Mật Như chuẩn bị đi ra ngoài hỏi giá cả để bán trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.